Lên Giường Với Anh Trai Của Bạn Trai

Chương 2

Trước Sau

break

Ổ Liên rút cổ tay bị Lục Bách Dữ nắm chặt ra, vội vã che dù lên. Sợ anh ta bị ướt, cô nhanh chóng kiễng chân, nghiêng ô qua che cho anh ta.

Gió quá lớn, đồng phục rộng thùng thình của cô bị thổi nghiêng lắc lư, eo nhỏ gầy bị siết chặt, giống như bươm bướm lung lay sắp đổ trong mưa, có vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.

Đứng không vững trong mưa gió ào ào, Ổ Liên lảo đảo về phía trước, vai phải đụng vào cánh tay cơ bắp săn chắc của Lục Bách Dữ.

Sợ mạo phạm đối phương, cô xấu hổ lui về phía sau.

Một giây sau, Lục Bách Dữ đoạt lấy ô trong tay cô, tay trái đè lên vai cô, mạnh mẽ ôm cô đến trước người.

Hai người trước sau áp lên nhau.

Lúc này trong đầu xẹt qua một chút cảm xúc, Ổ Liên muốn bắt lấy, lại giống như vừa tỉnh mộng, không nhớ được gì.

Mà tay Lục Bách Dữ đã sớm rời đi, đút vào túi quần.

Không đợi hồi tưởng lại sự thất thần vừa rồi, bên tai Ổ Liên chỉ còn tiếng gió gào thét và tiếng ô đơn bị thổi đến lảo đảo biến dạng, hấp dẫn sự chú ý của cô.

Lục Bách Dữ rất cao, đứng sau cô cần phải cúi người thì cô mới có thể nghe rõ lời anh ta nói.

“Bạn của tôi sắp đến rồi, đừng sợ.”

Nam sinh lần đầu gặp mặt đang trấn an cô, sự do dự trong lòng Ổ Liên lập tức biến mất. Gật đầu, cô cố gắng giảm bớt sự cứng ngắc, đứng trước người anh ta không dám lộn xộn.

“Muốn trách, thì trách ô của cô nhỏ quá ấy.”

Hại tư thế đứng của hai người bị hạn chế.

Một chiếc xe màu đen cách đó không xa trạm giao thông quẹo cua, đội màn mưa lạnh như băng chậm rãi đi về phía trước, rồi cuối cùng dừng lại trước mặt hai người với đèn nháy kép bật sáng.

Mưa càng lúc càng lớn, Ổ Liên lại xuyên thấu qua hình dáng chiếc xe, cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Người yêu của chị gái cô hình như cũng có một chiếc, trước đây cô đã nhìn thấy ở cửa nhà.

Không đợi suy nghĩ nhiều, Lục Bách Dữ ở phía sau khẽ vỗ vai cô, đẩy về phía trước, mở cửa xe cho cô.

“Lên xe đi.”

Khoé mắt liếc đến ống quần của anh ta, Ổ Liên phát hiện anh ta còn ướt hơn cả cô, lập tức sinh lòng áy náy, nhanh chóng lên xe.

Thu ô lại, Lục Bách Dữ theo sát phía sau.

Không gian xe rộng rãi, Ổ Liên ngồi ở phía sau ghế lái, tầm mắt bị cản trở, không thấy rõ người lái xe. Hơn nữa, đối phương đội mũ, từ kính chiếu hậu cũng không cách nào nhìn rõ mặt.

Tư thế ngồi ngay ngắn, cô không hiếu kỳ nữa, nhẹ giọng nói một câu cám ơn.

Đang rút khăn giấy lau tay phải bị ướt, động tác của Lục Bách Dữ dừng lại, hơi nghiêng ánh mắt, đôi mắt hoa đào hẹp dài lộ ra ý cười ấm áp: “Cảm ơn cái gì?”

Giống như nhận ra nguy hiểm gì đó, Ổ Liên lập tức sinh ra linh cảm không tốt, tim đập thình thịch.

Cổ họng cô căng thẳng, chậm rãi nói: "Cảm ơn... các người đã đưa tôi về nhà.”

Một giây sau, Lục Bách Dữ khẽ gật đầu, quay mặt ra ngoài cửa sổ nhìn mưa, khóe miệng không kìm được cong lên: "Vậy cậu cũng giúp tôi một chuyện đi.”

Lúc ấy Ổ Liên cũng không có ý kiến gì, hóa ra thời tiết khắc nghiệt nên cũng không hợp để hi vọng điều gì.

Mọi thứ dường như trở nên kỳ lạ.

Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, ngưng tụ thành nước chảy đầy kính, khiến cô không thấy rõ tình hình giao thông bên ngoài. Chờ xe dừng lại, Lục Bách Dữ giơ ô lên, cô mới phát hiện đây là khách sạn.

 

break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc