Bình thường, Weed sẽ cười cợt một cách trêu tức, nhưng bây giờ cậu đang trong hình hài một bộ xương, nên cậu có thể tự do cười nham hiểm. Do đó, cậu cười rộng hết cỡ quai hàm.
Trông xấu xa, khủng khiếp hơn bất kì ai khác.
“Keuheuheuheuheu!”
Weed đột nhiên bật cười.
Cậu lấy ra một đống bình màu đỏ từ trong balo.
Loại thuốc tăng khả năng phục hồi nhanh chóng.
Chúng có hiệu quả tức thì trong việc chữa lành vết thương. Đó là loại thuốc rất cần thiết trong chiến đấu và không thể mua được.
“Các sư huynh, cố gắng chạy qua đây đi.”
55 Geomchi vẫn còn sống. Với sức sống vượt trội hơn cả loài gián, họ vẫn tiếp tục chiến đấu với lũ quái vật.
“Chuyện gì thế?”
“Cái đó là gì vậy?”
Các Geomchi đứng xung quanh địa điểm tập trung.
Weed đưa cho mỗi người 9 chai thuốc, và không quên kèm theo một vài câu.
“Nó có mùi thơm dễ chịu thật.”
“Ooooo”
Các Geomchi vui mừng.
Đối với họ, những chai thuốc này chẳng khác gì một sơn hào hải vị.
Geomchi 39 mở nắp 1 chai thuốc.
“Oh, nó có vị dịu nhẹ.”
Chai thuốc mang hương vị tươi mát và rất giản dị.
Nó được làm từ máu của lũ Troll, không thể phủ nhận rằng, những chai thuốc đó là một loại nước uống tuyệt vời.
Các Geomchi coi điều đó như là việc ăn một thức ăn ngon.
“Yummy.”
Geomchi 39 nhìn hau háu vào cái chai. Khi anh sắp sửa uống thì Weed nói bóng gió:
“Nhưng mà….”
“Hmmm?”
“Geomchi 16 là một chiến binh quả cảm đầy vinh quang, thưa sư huynh.”
“Ý cậu là sao?”
Geomchi 39 khá ngạc nhiên, và mắt anh nheo lại. Cái chết của một người đàn ông sẽ không được dung thứ nếu đó là việc chạy trốn khỏi nguy hiểm có chủ ý.
“Cái quái gì đã diễn ra thế?”
“Àh…thật ra thì, Geomchi 16 làm điều đó vì một cô gái trong đoàn thám hiểm, thưa sư huynh.”
“Điều gì sẽ lưu lại trong tâm trí một cô gái nếu một chàng trai hi sinh vì cô ấy?”
“Anh ấy đã chiến đấu để không cho những con quái vật xâu xé cô ấy và anh ấy đã chết một cách can đảm, vì vậy mà cô gái đã đề nghị kết bạn với anh ấy.”
Lời đề nghị kết bạn!!
Đôi mắt của Geomchi 39 lóe lên tia sáng và tưởng tượng ra hàng trăm thứ. Những Geomchi khác đang tập trung nhận thuốc cũng nghĩ tưởng tượng y như vậy.
“Chết nhục để có thể kết bạn với gái sao….”
“Cậu đùa với tôi phải không?”
“Cho tới bây giờ, tôi nghĩ là chỉ có đàn ông với nhau mới có thể đưa ra lời đề nghị kết bạn thôi chứ.”
Geomchi 39 hỏi một cách hồ nghi.
“Cậu đang nói là anh ấy đã kết bạn với một người con gái bằng phương pháp đó sao?”
“Yup, chính xác.”
“Cậu đã tận mắt trông thấy, chứ không phải nằm mơ phải không? Đó không phải là một chuyện tầm phào dựa trên mấy lời đồn vô lý mà cậu nghe được phải không?”
“Tôi đã nghe từ chính miệng anh ấy mà. Con gái thích những chàng trai khỏe mạnh. Chiến đấu với Bone Dragon sẽ trông rất anh dũng, ngay cả khi thất bại, mọi người cũng đã cho thấy nỗ lực của mình và vì vậy trong tâm trí những cô gái dĩ nhiên sẽ là những ý nghĩ tích cực.”
Geomchi 39 siết chặt lấy vũ khí của mình.
“Weed.”
“Gì vậy sư huynh?”
“Đó là một tin tức tốt, cảm ơn vì đã nói ra. Euaaa! Tên FA này nợ cậu vì điều đó.”
Ngay lập tức, Geomchi39 chạy về hướng của Bone Dragon với toàn bộ sức mạnh của mình. Dù cho Bone Dragon mạnh như thế nào, thì nó cũng không đến nỗi đáng sợ như việc rửa cả chồng chén đĩa!.
Geomchi 39 thét lên. Các Geomchi khác sau đó cũng lao tới một cách mãnh liệt.
“Giết nó đi.”
“Phải chết trong tư thế đẹp đẽ và tao nhã nhất có thể.”
‘Họ sẽ không bao giờ lùi bước dù cho thế nào đi nữa.’
Hơn bất kì ai, các Geomchi tận hưởng cuộc chiến. Họ chưa bao giờ cảm thấy đối thủ là một gánh nặng.
Đến bây giờ, đoàn thám hiểm đang thầm lặng dưỡng sức khi một sự thay đổi xảy ra trong đội của Wizard và Priest.
“Tất cả các mana ta đang có….hãy thắp sáng lên ngọn lửa, thiêu đốt kẻ thù và giáng xuống chúng sự thịnh nộ. Mana burn!”
Một đòn tấn công bằng việc thiêu đốt mana.
Bone Dragon đang bay chầm chậm trên bầu trời tự dưng rơi bịch xuống đất sau khi trúng chiêu Mana Burn đó.
Các priest cũng tham gia vào đội ngũ.
“Xin hãy ban cho tôi tớ sức mạnh để thực thi công lý và đánh bại lũ quái vật. Ban cho tôi tớ của người sự dũng cảm để mang lại ánh sáng trong sự tối tăm. Không ngần ngại để hi sinh và không nao núng với quyết định của mình.”
Đòn tấn công thiêng liêng độc nhất chỉ có từ các priest đã nâng cấp lên trình độ 2.
Noble Sacrifice - sự hy sinh cao thượng!
Đó là kỹ thuật hi sinh tất cả HP và MP của mình để tấn công kẻ thù.
Chiêu Mana Burn của Wizard sẽ gây ra sát thương lớn hơn nhưng các priest không thể chịu đựng được một khi đã sử dụng.
Họ chết sau khi sử dụng.
Thậm chí sau cái chết của các priest, mọi người vẫn phải tiếp tục chiến đấu hết mình.
Thực sự đó là một cú ulti quyết định.
“Kyaoo! Lũ người hèn nhát! Hãy đặt cược niềm kiêu hãnh của mình vào trận đấu và chiến đấu vì nó đi.”
Thân thể con Bone Dragon bộc phát ánh sáng. Từ sâu trong thân thể, những ngọn lửa nóng tăng lên và phát nổ nhờ vào đòn Noble Sacrifice của các priest.
Con Bone Dragon lăn lộn trên mặt đất để chống chọi lại nỗi đau đớn từ sự công kích.
Thật không may, sự hi sinh của các priest, hay chính xác hơn là skill của họ cũng có ảnh hưởng chết người lên quân đoàn undead và các vampire.
“Thật là ghớm ghiếc với cái thứ ánh sáng chói mắt này. Nó làm mất đi sức mạnh bóng đêm của chúng ta.”
Noble Sacrifice cũng có ảnh hưởng bất lợi đối với Tori.
Tori và các vampire chiến đấu bằng việc biến thành đàn dơi và vì vậy mà hóa thành tro tàn dưới đòn tấn công của Priest.
Họ không hoàn toàn chết đi, nhưng lại nhận đòn tổn thương nặng và không thể triệu hồi lại.
Tuy nhiên, bây giờ lại là một cơ hội để giết Bone Dragon.
Các Geomchi và các Dark Gamer gây ra cơn thịnh nộ cho con Bone Dragon bằng việc vung gươm và vũ khí vào nó.
Tiêu diệt Bone Dragon!
Nhưng con Bone Dragon vẫn có thể chịu được.
“Loài người ngu ngốc! Nhìn xem cơn giận dữ của ta đây.”
Nó đập mạnh cái đuôi dài ngoằng để tấn công mọi người
“Icebolt”
Icebolt giống như cơn mưa từ trên trời rơi. Các Geomchi, Dark gamer và Seoyoon đềuhứng chịu đòn Icebolt đó.
Con Bone Dragon bị sát thương liên tục từ các phép thuật được bắn từ bốn xung quanh.
Những mũi tên băng rớt xuống một cách ngẫu nhiên.
“Kkyaahak!”
“Chu mi nga!”
Các Wizard, Elementalist và các Priest đã mất sức mạnh của mình, do đó họ là những người chết đầu tiên.
Khắp cả thung lũng, không nơi nào tránh thoát được những mũi tên băng.
Mọi người chỉ có thể chịu đựng bằng cơ thể của mình.
“Ta kêu gọi ngươi, ngọn giáo thiêng liêng của sự phán quyết. Ngọn giáo sinh ra từ bóng tối, đâm thủng trái tim kẻ thù. Xuất hiện đi, Dark Spear!”
Ngay khi Weed hồi phục MP, cậu đã triệu hồi lại Dark Spear và âm thầm tiếp cận Bone Dragon.
‘Chiến đấu với một quái vật khổng lồ thì tốt hơn là nên đến gần nó.’
Weed thô bạo cầm ngọn giáo đó đâm liên tục vào con Bone Dragon.
Không cần thiết phải sử dụng những đòn tấn công đặc biệt.
Hack!
Cơ thể khổng lồ của con Bone Dragon nằm rạp trên mặt đất và hứng chịu vô số đòn tấn công.
Di chuyển với tốc độ nhanh như chớp, các Geomchi đi đến, nhưng phải kháng cự lại với những chiêu phép vào lúc đó. Tuy vậy vẫn không thể ngăn họ tấn công Bone Dragon.
Đó không thuộc về level hay skill, mà là bản năng.
Họ kết hợp với những chuyển động hài hòa và tấn công con Bone Dragon.
“Tiêu diệt nó đi!”
“Bằng cách này chúng ta có thể chiến thắng.”
Nhờ vào sự hi sinh của các Wizard và Priest, thân thể to lớn của Bone Dragon đã bị mắc kẹt trên mặt đất, không thể làm gì hơn ngoài việc hứng chịu đòn tấn công.
Tuy nhiên, con Bone Dragon vẫn còn hơn 20% máu.
Bất ngờ, mắt con Bone Dragon ánh lên rực rỡ. Nó mở miệng ra và hít một hơi thật sâu.
“Khốn kiếp.”
“Mọi người nhanh rời khỏi đây.”
Weed, các Geomchi và Dark Gamer che chắn bằng vũ khí và đứng lùi lại khi mọi thứ xung quanh đều bốc cháy.
Breath – hơi thở của rồng!
Skill tấn công mạnh nhất của Bone Dragon, hơi thở tràn ngập trong miệng rồng là một dấu hiệu báo hiệu nguy hiểm và cần phải chạy trốn.
“Nó có thể sử dụng skill đó bao nhiêu lần nữa nhỉ?”
Sâu trong tâm trí của Weed, né tránh là ưu tiên hàng đầu.
Con Bone Dragon vực dậy khỏi mặt đất, sẵn sàng cho skill còn đang dang dở của mình, hơi thở của rồng và sự bùng cháy.
Puhwahwahwahwahwak!
Hơi thở mang sức nóng hướng về khu vực mặt đất.
Vùng đất đóng băng phía dưới tan chảy vì sức nóng.
Lợi dụng đà từ hơi thở của nó, nó bay vút lên trên. Một khi ở trong không trung, hơi thở của nó có thể tràn ngập khắp mọi nơi. Skill lần này được sử dụng, yếu hơn lần đầu, Tuy nhiên, nó cũng đủ để làm một trận càn quyét.
Cho tới tận bây giờ, các Geomchi và các Dark Gamer rõ ràng chỉ sử dụng những đòn né tránh, bây giờ thì họ đang bị nung chảy.
Các Geomchi phải sử dụng phương án cuối cùng để tiếp thêm sinh lực đó là uống bìnhthuốc, nhưng bình thuốc cơ bản chỉ hồi phục HP trong một khoảng khắc, không duy trì được lâu.
Lượng máu hồi phục không bù kịp với lượng máu mất đi vì dính đòn.
Sau đòn tấn công mạnh đó, các Geomchi đang trở nên yếu dần và không thể tránh khỏi việc mất mạng.
Các Dark Gamer và Geomchi là những chiến binh cuối cùng còn sót lại có khả năng chiến đấu trực tiếp.
Đầu tiên và trước nhất, Weed và Seoyoon đã chú ý việc chỉ có một vài Paladin còn sống sót có thể chữa trị cho mọi người, vì vậy họ nhanh chóng lẩn trốn.
Tuy nhiên, treo mình trên không, Bone Dragon xuất hiện để tiêu diệt lực lượng quân viễn chinh còn sót lại.
“Ta sẽ phá hủy hết mọi thứ! Demon Spear!”
Hàng trăm ngọn giáo bay lơ lửng trên không và xuất hiện đằng trước Bone Dragon.
Tuy nhiên, để so sánh với Dark Spear mà Weed tạo ra, kỹ thuật này ở một trình độ Black Magic cao hơn.
Những đòn tấn công ma thuật cấp cao đòi hỏi ít nhất trình độ 3 ma thuật đen.
Dường như là do Bone Dragon sử dụng skill hơi thở rồng liên tục, cho tới bây giờ MP của nó đã sụt giảm. Nó không còn đủ sức mạnh để sử dụng skill tốt nhất.
Weed không quên nhắm vào khoảng cách giữa đôi cánh và xương sườn của nó.
Khoảng cách đủ để giáng đòn lúc con quái vật không để ý.
Sswwaeaeaeaek!
Demon Spear phát ra tiếng rít dữ tợn khi mà nó bay về hướng Weed.
Một cơn dông tố nổi lên. Nó được ra từ hàng trăm ngọn giáo. Phá tan không gian yên tĩnh.
Sử dụng sức mạnh để kiểm soát những ngọn giáo đó, con Bone Dragon không bỏ lỡ mục tiêu của mình.
“Chết tiệt.”
Weed lùi lại và chạy thục mạng.
“Death Knight! Undead tiến về phía trước, ngăn nó lại.”
Với một vài con undead còn sống sót, số lượng quá ít ỏi.
Bằng cách này hay cách khác, chúng xoay xở để bù đắp sức mạnh ngang ngửa với Demon Spear trong nỗ lực để tồn tại, nhưng Demon Spear vẫn đâm xuyên qua cơ thể của độiquân undead.
Death Knight và đội quân undead không đủ sức để chống lại sức mạnh của đòn tấn công.
Cơ thể thủng lỗ chỗ của các undead tan biến dần thành cát bụi.
“Xin lỗi chủ nhân!”
Ngay cả triệu hồi Death Knight Van Hawk cũng không thể ngăn chúng.
Demon Spear vẫn đang hướng về phía Weed.
“Không nghĩ tới việc mình lại chết 2 lần trong một ngày. Hôm nay thật là một ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.”
Nhưng thậm chí sau một vài giây, cậu lại không cảm thấy đau đớn.
“Đòn tấn công miss rồi sao? Không thể nào.”
Weed mở mắt. Sau đó cậu nhìn thấy một cô gái chắn trước mình.
Seoyoon!
Cô hi sinh thân mình để chặn Demon Spear, nhưng đổi lại, Seoyoon đã phải mất mạng.
Weed vội vàng lấy băng cứu thương ra để băng bó, nhưng HP của Seoyoon đang gần cạn kiệt.
Dù cho Bone Dragon sử dụng nó thế nào, thì Seoyoon vẫn có thể chịu đựng tới giờ phút này.
Tuy nhiên, với vẻ mặt lo lắng và mất kiên nhẫn, Seoyoon mở miệng nói.
“Kết bạn….”
Cô ấy lại làm một điều không thể tin được!
Chưa bao giờ trong giấc mơ của Weed nghĩ cô ấy sẽ nói một điều gì đó.
‘Không phải cô ấy bị câm sao?’
Thậm chí cả bản thân Seoyoon cũng giật mình khi nói ra điều đó.
Lời nói giống như đến từ thiên đàng, một giọng nói rõ ràng và đầy thông minh.
Sau đó Weed nghe thấy tiếng của tin nhắn hệ thống
Seoyoon đề nghị kết bạn. Bạn có đồng ý không?
Weed nhanh chóng gật đầu.
“Đồng ý.”
Seoyoon-nim đã được thêm vào danh sách bạn bè của bạn.
Dù chỉ diễn ra trong một giây phút ngắn, nhưng vẻ mặt khi mất đi của Seoyoon tràn ngập sự yên tâm.
Khi Seoyoon thấy skill hơi thở rồng của Bone Dragon phun ra, một phần trái tim của cô sụp đổ.
‘Weed. Anh ấy đã chết.’
Thật sự, thời gian họ trải qua cùng nhau không dài, nhưng cảm giác của cô lại chậm rãi nảy mầm.
Nhìn vào những tác phẩm điêu khắc anh tạo ra, trong cô tràn ngập cảm giác ấm áp.
Thưởng thức những thức ăn cậu nấu, cô tìm được niềm hạnh phúc giản đơn.
Bất cứ đâu họ ở cùng nhau, cô đều cảm giác thoải mái.
Đó là một người bạn.
Seoyoon biết Weed sẽ chết vì Bone Dragon, cô không biết tại sao cô lại ngập tràn sự giận dữ.
Là một Berserker, đây là lần đầu tiên, cô tự thả mình trong sự cuồng nộ.
Không màng tới mạng sự của mình, cô tấn công Bone Dragon.
Nhưng bằng cách này hay cách khác Weed vẫn sống sót.
Bề ngoài của Weed thay đổi rất nhiều, nhưng Geumini và các Wyvern xuất hiện vây quanh Weed là không thể lầm lẫn được.
Từ những lời nói trong đội ngũ thám hiểm, cô cũng đã nghe được chuyện đó.
‘Anh vẫn còn sống.’
Seoyoon cảm thấy vui mừng. Trong một góc con tim, cô cảm giác sự ấm áp và yên tâm.
‘Anh không cần thiết phải lo lắng.’
Mặt cô ửng hồng và rồi cô lặng lẽ dành cuộc đời mình để chiến đấu.
‘Dù như thế nào, mình cũng không thể nhận được tình yêu từ ai. Mình sẽ không làm nhiệm vụ với ai nữa.’
Trong trong trí và trái tim cô, cô lên kế hoạch để đồng hành cùng weed cho tới khi kết thúc nhiệm vụ này, sau đó thì mỗi người một nơi.
Từ khi bắt đầu, nó là sự lựa chọn hoàn toàn bản năng dành cho cô, một người không quen với việc vui đùa cùng người khác.
Đó là sự suy luận đã được khẳng định lúc trước của cô.
‘Không!’
Seoyoon đã đỡ đòn cho Weed.
Đó là điều bình thường để cô không tiếp tục chiến đấu sau những cú đánh ác liệt từ Demon Spear.
‘Mình đang chết.’
Seoyoon có linh cảm trước về việc mình sẽ chết.
Cô không hối tiếc level hay skill.
Trong bất cứ trường hợp nào, việc đạt được những thứ đó thì không chỉ thông qua việc săn bắn mà có được.
Khi đi săn một mình, cô phải đối mặt với vô số lần vào sinh ra tử.
Không thể đăng nhập vào game trong một ngày, do thời gian, cô đã thay đổi và cố gắng không để mình chết nếu có thể, cuối cùng thì nỗi sợ hãi khi đối mặt với cái chết cũng biến mất.
Nếu bạn chết gần một ngôi làng hay trong hang động, bạn có thể log in trong khu vực an toàn. Tuy nhiên, vấn đề là nơi đó nằm ở đâu và nơi nào có thể đi tìm Weed.
‘Rất khó để gặp được anh ấy sau này. Lỡ như, cả hai sẽ không tỉnh lại trong vùng đất rộng lớn này, mình sẽ không thể gặp được anh ấy. Sự chia cách vĩnh viễn…’
Seoyoon đắm chìm trong suy nghĩ và trái tim thì bỗng chốc trở nên xao động.
Chia cách với một ai đó.
Mặc dù tin chắc là cô sẽ không nhận được tình yêu từ bất kì ai, nhưng lại không biết rằng khi nghĩ đến cảm giác chia xa vĩnh viễn với một ai đó sẽ làm trái tim cô tan vỡ.
Cô đối mặt với Weed. Và nói một cách vô thức.
“Kết bạn…”
Weed-nim đã trở thành hảo hữu của bạn.
Seoyoon làm cho Weed ngạc nhiên, làm cho cậu run lên trong sợ hãi.
“Cô gái độc ác này đang làm cái quái gì vậy! Cô ấy chắc chắn đang có ý định xấu gì đây.”
Hồng nào mà chẳng có gai - Gái nào mà chẳng dại trai một lần.
Vẻ đẹp của Seoyoon có thể so sánh với tác phẩm nghệ thuật của thế kỉ. Làn da, cơ thể và khuôn mặt. Phải nói là đẹp đến từng nanômét.
Mặc dù cô buông thả mái tóc dài đen như gỗ mun, nhưng kết hợp với khuôn mặt tuyệt đẹp của mình lại làm cho người ta có cảm giác choáng ngợp.
Dù là ai, họa sĩ hay nhà thơ cũng không thể diễn tả hết được nét quyến rũ của cô. Để miêu tả chính xác vẻ đẹp và khí chất toát ra từ bản thân cô thật sự là điều khó khăn.
Mái tóc dài buông nhẹ đến vai, một làn da trắng, đôi mắt long lanh, 3 vòng cân đối, vv… Nó làm cho không ai có thể rời mắt khỏi cô.
Mặc khác, Weed lại lo ngại những điều làm nên vẻ đẹp của cô.
“Từ trước tới giờ, cô ấy có thể nói, nhưng lại không hề thốt ra một lời.”
Có hàng ngàn cơ hội để nói chuyện, khi nấu ăn hay săn bắn, nhưng Seoyoon chưa bao giờ nói một lời nào, làm cho cả đội hiểu lầm vì nghĩ rằng Seoyoon bị câm.
“Đây thật sự là một cái bẫy độc ác. Cô ấy sẽ phải xin lỗi mình vì đã làm lơ mình khi cô ấy biết nói mà lại giả vờ làm mình không hề hay biết. Cay đắng, cay đắng thật. Làm sao lại có một người con gái xấu xa như vậy cơ chứ.”
Weed nâng cao sự cảnh giác của mình về Seoyoon.
“Nhưng mà tại sao cô ấy lại đề nghị kết bạn với mình, tại sao? Đến bây giờ, vẫn chưa có thỏa thuận gì diễn ra mà.”
Weed gia tăng sự nghi ngờ cho cái ý định thuần khiết của Seoyoon.
Sự đen tối, âm mưu, quỷ kế, gian trá, Weed nghĩ đến mọi thứ có thể.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ hiểm độc xẹt qua tâm trí Weed,
“Không thể nào… đúng rồi! mình biết tại sao rồi.”
Weed đấm vào lòng bàn tay sau khi nghĩ đến một lý do hợp lý.
“Cô ấy đề nghị kết bạn với mình trước khi cô ấy chết! Vậy thì sau khi hồi sinh, cô ấy sẽ đi tìm mình trước nhất.”
Mọi người khi chết đều đánh rơi item của họ. Weed tin chắc là khi Seoyoon chết đi, cô lo ngại về việc những item bị rớt của mình và cho rằng bằng việc thêm bạn với mình, cô ấy có thể nhờ mình trông hộ vì biết mình sẽ không bao giờ làm mất hay bán đồ của cô.
“Chắn chắn là như vậy. Seoyoon đúng là một người con gái nham hiểm.” (đinh công mạnh thằng óc….)
Weed run rẩy khi nghĩ đến việc người ta có thể tính toán chi li đến như thế để kiếm lời. (vãi, chó chê mèo lắm lông)
Có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp khi Demon Spear đánh trúng cô ấy. Đây là vùng đất băng giá. Có thể cô ấy không may mắn và trùng hợp lại trượt ngã. Ai mà biết được! Cuối cùng Weed nhắm mắt lại, khiến những thứ cậu biết trở nên mờ mịt hơn.
“Có sự tính toán trong việc cứu mạng mình vì cô ấy tin khi nỗ lực để cứu mạng mình, thì sẽ có lợi sau này. Đúng là vậy rồi. Không thể nào đó là một cú trượt ngã được.”
Bảo vệ Weed hoàn toàn là một quyết định bốc đồng của Seoyoon.
Weed không hề nhìn nhận và suy nghĩ về lý do và cũng không kiểm tra nơi Seoyoon đã ngã xuống. Anh chỉ quan sát những item ngon nghẻ sẽ rớt ra từ cô.
“Cái quái gì thế này!”
Tại nơi Seoyoon chết, rớt ra một một cái áo lông dày được làm từ da thú. Có vẻ như là loại mà Weed đã làm ra để giữ ấm. Và chỉ rớt ra duy nhất một cái này.
“Những item độc có phẩm chất cao không rớt ra. Thật là tệ, khi mà thử tìm, lại chẳng có gì, mình thật sự không gặp may rồi.”
Weed nhặt quần áo thú lên trong lúc phàn nàn. Sau đó Bone Dragon đi đến và không quên kèm theo những lời châm chọc.
“Oh, tội nghiệp cho ngươi, loài người đầy tự phụ! Đây đã là giới hạn của ngươi rồi!”
Con Bone Dragon vỗ cánh bay lên trời! Áp lực từ những cơn gió mạnh đến nỗi đánh tan những bụi tuyết và phá vỡ băng trong những khu vực lân cận.
Weed và một số người còn sống sót trong đoàn nhìn thấy năng lượng đang được nạp trong bụng của nó. Đoàn thám hiểm rơi vào tình trạng tuyệt vọng.
“Chúng ta tàn đời rồi.”
“Nó gần như đã chết nhờ vào các Priest và Wizard, nhưng giờ đây chúng ta lại không có cách gì để chiến đấu với Bone Dragon trong lúc nó bay lượn trên bầu trời.”
Họ cảm thấy hoàn toàn vô vọng.
“Nếu như không có sự phản bội…”
Mặc dù đã quá trễ để ân hận, nhưng cũng chẳng thể làm được gì!
Từ lúc đầu tới giờ, Weed đã tạo ra vô số Undead từ mặt đất.
Dullahan, Death Knight, Zombie, Ghoul…..
Tuy nhiên, những con quái vật này cũng chẳng giúp được gì nhiều khi đối thủ lại là con Bone Dragon biết bay.
Skeleton Mage vẫn có thể sử dụng ma pháp, nhưng chúng lại không gây được lượng sát thương đáng kể lên Bone Dragon.
Đoàn thám hiểm cảm giác không còn hi vọng khi trông thấy Weed. Không một ai còn có khả năng để chiến đấu.
“Trở về nơi ngươi đã đến đi. Quay trở lại Undead!”
Weed ghi nhớ câu thần chú. Tất cả các Undead chiến đấu trên mặt đất đã mất đi sức mạnh của mình và tan biến. Lý do dừng triệu hồi chúng là để hồi phục lại mana.
Đoàn thám hiểm giờ đây tin rằng Weed đã bỏ rơi họ, càng gia tăng thêm trách nhiệm của họ.
“Ah. Kết thúc rồi!”
“Trừ khi ngươi chết, nếu không ngươi sẽ không thể rời khỏi dây.”
Bone Dragon cười nhạo lũ người lố bịch.
“Đoàn người ngu xuẩn! Hãy từ từ mà cảm nhận cái chết đi.”
Nhưng ngay sau đó.
“Bone Dragon, ngươi không có óc để mà chú ý sao? Không nhìn thấy cái gì đang diễn ra à?”
Weed không lùi bước một chút nào khi cậu mở miệng chế nhạo Bone Dragon.
“Thật là hài hước khi nghĩ ta sẽ lên bàn thờ vào lúc này, ngươi nghĩ ngươi đang nói chuyện với ai thế?”
“Ngươi, ngươi, tên ngu ngốc.”
Ý định của Weed là dùng võ mồm để thị uy với con Bone Dragon.
Đối với Bone Dragon, nỗi sợ là quá thừa thãi.
Dĩ nhiên, ai cũng công nhận rằng việc bắt giữ một con quái là rất khó khăn. Cũng như việc lấy trứng chọi đá vậy. Trận chiến kết thúc ngay khi chưa bắt đầu.
Nhưng bây giờ tình huống đã thay đổi rất nhiều.
‘Do cuộc chiến, HP của nó đã giảm xuống dưới 20%. Và với việc sử dụng vô số phép thuật, lượng mana cũng không còn nhiều nhặn gì’
Không có lý do gì để hoảng loạn.
Do việc mất HP khá nhiều, nên sức mạnh và thể lực cũng sẽ giảm theo.
Rõ ràng là nó đang chỉ lòe bịp mọi người rằng nó còn rất khỏe trong khi sự thật là nó đã yếu đi rõ rệt
Cuộc chiến dường như đã trở nên cân bằng.
Weed hét lớn lên.
“Chiến đấu đi, Bingryong!”
Tiếng hét của Weed vang vọng khắp thung lũng Tử thần.
Wareureureu!
Mội lần nữa, băng trên bề mặt của thung lũng vỡ ra và tuyết thì tràn xuống.
“Kerwarwarwarwarwarwar”
Và như để hồi đáp lại, một tiếng rít dài vang vọng từ xa lan tỏa trên không trung.
Một cái gì đó đang đến.
Đầu tiên, mọi người nghĩ đó là tiếng của một con chim nhỏ, nhưng tiếng rít lớn dần và hình dáng cũng lớn theo.
Binggryong!
Cơ thể khổng lồ, dài hàng trăm mét, Bingryong hiện ra. Nó lớn tương đương với Bone Dragon.
“Tiến lên phía trước! Hủy diệt nó đi!”
Theo mệnh lệnh của Weed, Bingryong lao xuống với một tốc độ dữ dội nhắm vào Bone Dragon.
Kwaaaaaaang!
Bingryong đập mạnh vào Bone Dragon!
Bone Dragon đang bay lượn trên không trung liền rơi xuống mặt đất.
Bingryong đã có một cơ hội vô cùng tuyệt vời!
Tuy nhiên, Bingryong cũng đã lăn đùng ra đất.
Cú va chạm mạnh khiến cả 2 con ngất ngây.
“Ta sẽ tiêu diệt ngươi.”
“Chủ nhân sai ta chiến đấu. Ta sẽ giết ngươi.”
Bingryong và Bone Dragon thù ghét lẫn nhau và lao vào chiến đấu kịch liệt.
Bone Dragon chủ động lao đến.
Là một skeleton với một cái đầu lớn, nó cắn ngang sườn Bingryong.
Những tảng băng nứt ra và vỡ vụn, hai bên cánh của Bingryong cuối cùng cũng bị thương.
Cú tấn công của Bone Dragon hùng mạnh!
Nhưng điều đó không làm Bingryong hết vô đối được. Nó dùng chân sau và đuôi đánh vào cơ thể Bone Dragon và không ngần ngại chém Bone Dragon bằng chân trước của mình.
“Keuaag!”
“Ah! Đau quá”
Bone Dragon la hét điên cuồng trước đòn tấn công của Bingryong. Trong lúc thân thể to lớn của nó vẫn đang ở trên không, nó vẫn cố gắng tạo ra những vết thương cho đối thủ của mình.
Cuộc chiến giữa 2 con rồng biến mặt đất thành đống vỡ nát hoang tàn. Những cơn gió dữ dội mang đến trận mưa tuyết, băng cũng như động đất khiến cho không ai có thể đứng vững được.
Weed quan sát trận chiến giữa Bone Dragon và Bingryong một cách bình thản.
‘Con Bone Dragon có vẻ yếu đi nhiều rồi.’
Sức mạnh của Bingryong vẫn đủ để chiến đấu. Tuy nhiên, nó cần có thêm nhiều sự háo hức để đấu với Bone Dragon bởi vì nó đã mệt mỏi vì chờ đợi.
Nếu con Bone Dragon trong tình trạng khỏe mạnh, nó sẽ áp đảo Bingryong ngay lập tức bằng việc xé toạc đầu con Bingryong.
“Trận chiến chỉ đơn giản xem bên nào sẽ chết trước.”
Weed không phải dạng người chỉ đứng đó và quan sát.
“Wy-3! Lại đây!”
“Có tôi thưa chủ nhân!”
Những con Wyvern không đủ can đảm để lởn quởn quanh con Bone Dragon. Chúng chỉ xuất hiện và cam chịu số phận của mình là một phương tiện để cưỡi, để tránh việc chết trong cuộc chiến của chủ nhân.
Weed leo lên lưng con Wyvern.
“Bay đi! Chúng ta sẽ cùng chiến đấu!”
“Vâng thưa chủ nhân!”
Đó là một tình huống khẩn cấp và Weed yêu cầu điều đó.
HP tụt vì trời lạnh.
Sự lạnh lẽo của vùng đất phía bắc quá khắc nghiệp để có thể thích nghi. Trong quá khứ, đã có một đợt thời tiết lạnh khủng khiếp diễn ra, ngang ngửa với lúc này. Nhưng nếu chờ đợi, sẽ không chắc rằng liệu chúng có khả năng giết được Bone Dragon hay không.
‘Không thể mong đợi vào sự may mắn được. Mình phải tự giành lấy chiến thắng thôi.’
Weed cưỡi con Wyvern và lượn vòng, trong lúc đó cậu triệu hồi Dark Spear.
Để đảm bảo rằng sẽ tiêu diệt hoàn toàn con Bone Dragon, cậu can thiệp trực tiếp vào trận chiến.
“Bay hết tốc lực đi”
Theo mệnh lệnh của Weed, con Wyvern vỗ đôi cánh một cách mãnh liệt.
Những cơn gió điên cuồng!
Weed nhắm Dark Spear vào xương sườn của Bone Dragon.
Phóng vun vút qua chiến trường, Dark Spear đâm thủng lớp chắn gió xung quanh Bingryong và Bone Dragon.
Pakagak!
Những tia lửa bắn tóe ra.
‘Nguồn gốc sự sống của Bone Dragon là ở khả năng phòng thủ. Do lượng máu và sứcphòng thủ khủng khiếp đó, mà nó không chết. Nếu đã như vậy, làm sao mình giết nó đây?’
Weed hồi tưởng lại đoạn thời gian cách đây rất lâu khi cậu học kiếm ở võ quán.
“Lee Huyn, con có thể làm đổ cái cây bự đằng kìa với thanh kiếm của con được không?”
Đối với yêu cầu của thầy Ahn Hyundo, Lee Hyun lắc đầu.
Điều đó là không thể.
Dù cho thanh kiếm có sắc bén thế nào, nó cũng có giới hạn của mình. Thân cây rất chắc và thanh kiếm sẽ bị hỏng trước khi cây bị đốn.
Đặc biệt là đối với những cây còn đang sống, chúng vẫn sẽ chịu đựng được cả tá vết rìu.
Những vũ khí kiểu như kiếm thì không thích hợp để chặt cây.
“Đốn nó bằng một thanh kiếm thì…thật vô lý, con nghĩ như vậy thưa sư phụ.”
“Thật sao? Điều đó khó nhưng không phải là bất khả thi. Những sư huynh của con có thể làm điều này. Với một thanh kiếm họ có thể đốn ngã một cái cây lớn. Giữa những người luyện tập ở đây, liệu một nửa trong số họ có thể làm được không?”
Lee Huyn đầy nghi vấn.
“Làm cách nào để biến nó thành điều khả thi? Dù cho họ vận dụng kiếm giỏi như thế nào, sức mạnh đòi hỏi để có thể làm việc đó là điều quá sức tưởng tượng.”
“Bằng cách cắt vào thớ gỗ.”
“Thớ gỗ?”
“Dù ở đâu thì mọi việc đều thuận theo tự nhiên, và con chỉ cần đơn giản là cắt dọc theo dòng chảy. Không cần phải dùng hết sức lực của mình, con có thể cắt mọi thứ con muốn. Thậm chí là đá hay kim loại, nếu con cắt bằng cách đó, sẽ không quá khó khăn để thực hiện.”
“Con cũng có thể làm được phải không?”
“Được, nếu con nỗ lực. Một thanh kiếm phi thường không phải là bẩm sinh, nó phải được tôi luyện qua thời gian. Nếu chỉ riêng thanh kiếm thì không là gì cả, nhưng khi người sử dụng đồng hành cùng nó qua những năm tháng gian khổ thì nó có thể chém xuyên qua bất kì thứ gì trên thế giới.”
Thầy Ahn Hyundo hăng hái kể về thời quá khứ của mình, người đã trui rèn thanh kiếm của mình điêu luyện như thế nào qua các cuộc chiến trực tiếp trong suốt thời còn trẻ.
Sau đó tình cờ thầy nghe được một câu chuyện khác ở trong Royal Road.
Thầy Ahn Huyndo cười nghiêng ngả.
“Royal Road, trong lục địa Versailles, có rất nhiều yếu tố thú vị. Chúng ta tìm kiếm và phát hiện ra kết quả hoàn toàn giống nhau.”
“Ý thầy là nếu em thuận theo dòng chảy tự nhiên, thì em có thể cắt bất kì cái gì sao?”
“Tuy có sự khác nhau đáng kể nhưng mà đúng như em nói. Sau nhiều lần trải nghiệm, phương pháp tốt nhất mà chúng ta đã phát hiện ra đó là tập trung sức mạnh tại một điểm.”
“Con rất muốn biết về điều đó thưa thầy.”
Không chút ngần ngại, thầy Ahn Hyundo kể cho Lee Huyn về những điều đã trải qua trong Royal Road. Bạn có thể vận dụng thanh kiếm ở bất kì đâu trong thế giới ảo. Mặc dù đây là chỉ một game nhưng nó cũng không thể bỏ qua những điều mang yếu tố thực.
Mọi người đều biết là những thanh kiếm được dùng để tự vệ, rèn luyện thân thể và bảo vệ gia đình mình.
Thầy Ahn Hyundo biết vì sao Lee Hyun lại chơi Royal Road, nên không có lý do gì để trách phạt cậu.
“Con cần phải biết một điều, sự khác nhau khi vung kiếm sẽ gây ra những tổn thương khác nhau cho quái vật. Thầy tin là con cũng nhận ra điểm này?”
“Dạ, sát thương là khác nhau khi chém tại những nơi khác nhau trên cơ thể.”
Trong Royal Road, bạn phải trực tiếp di chuyển cơ thể.
Vì bạn phải di chuyển để sử dụng kiếm, nên sát thương gây ra phụ thuộc vào nhiều yếu tố.
Sự cân bằng của tư thế, ngoại cảnh, sức mạnh, tốc độ, kĩ thuật, sức tấn công và phòng thủ của quái, tất cả đều là những yếu tố then chốt trong việc xác định thương tổn, kèm với đó là vô số các yếu tố phụ khác.
“Đúng, đó là lý do cơ bản. Chỉ số và level thì quan trọng, nhưng cách để gây ra sát thương lớn nhất lại là sự tập trung.”
“Chúng ta chỉ tấn công vào tử huyệt?”
“Đó là trên lí thuyết, nhưng có một vài con quái sẽ không có tử huyệt để tấn công. Tuy nhiên, thậm chí là những con quái kinh khiếp nhất chúng ta cũng có thể tìm ra tử huyệt. Thầy cảnh báo với con, phương pháp này không dễ để thực hiện đâu.”
Lee Huyn luôn thắc mắc về sức tấn công mãnh liệt của các Geomchi. Dù cho có chung một class là Martial Artist, thì sát thương họ gây ra cho quái cũng là quá lớn để có thể so sánh.
Khi mà level của họ chỉ khoảng 50, họ đã tham gia hàng loạt những trận chiến và nhanh chóng xử lí được những con quái. Lee Huyn hỏi.
“Phân tích cái gì thưa thầy?”
“Nơi mà con liên tục tấn công vào ấy.”
“Con biết điều đó thưa thầy. Khi đánh liên tục vào một chỗ thì sát thương gây ra có lớn hơn đôi chút.”
Cậu đã tìm kiếm thông tin về việc đi săn trước khi chơi Royal Road. Nói một cách khác, Lee Huyn đã sử dụng phương thức này vào việc chiến đấu và tương đối là nhuần nhuyễn. Bí mật này không thể coi là đặc biệt.
Thầy Ahn Hyundo chỉ đơn giản là cười và nói về những bài dạy cơ bản.
“Con đã từng quan sát ai đó tập trung đánh vào một điểm duy nhất chưa?”
“Nhưng kết quả không thực sự tốt như vậy. Tuy nhiên, con chắc chắn rằng câu nói đó còn có ý nghĩa khác. Ý của thầy là chỉ tập trung đánh vào một điểm?”
“Con học hỏi nhanh lắm. Nơi mà bị tấn công nhiều lần, thì sau đó sẽ trở nên yếu đi trầm trọng. Nó còn nhỏ hơn một đầu móng tay, nhỏ hơn cả một hạt gạo, nhưng hãy tập trung toàn bộ sức tấn công vào điểm đó. Thậm chí nếu con thiếu sức mạnh, con vẫn có thể tiêu diệt được quái vật.”
Thầy Ahn Huyndo biết phương pháp dạy học của mình không phải ai cũng có thể sử dụng. Bạn phải sử dụng một vũ khí với toàn bộ sức mạnh và tấn công tại một điểm nhiều lần, mà điểm đó còn nhỏ hơn một hạt gạo.
Kể cả khi chống lại một mục tiêu bất động, sẽ có nhiều lúc bạn không tự tin là mình sẽ thực hiện phương pháp đó thành công.
Khi nhắm vào những con quái linh động đầy sinh lực, bạn phải bắt bài được những chuyển động của nó và tại một thời điểm quyết định, tung ra những đòn đánh chính xácvào điểm đó.
Ngay cả đối với một con người phi thường, nó cũng vô cùng khó khăn để có thể làm được điều đó.
Thầy Ahn Huyndo nói điểu này mà không hề ngần ngại.
“Một giây trong hàng triệu triệu giây. Mang thanh kiếm bên mình trong trận chiến, mạng sống có thể mất đi lúc nào không biết, và thời cơ là yếu tố quyết định. Vào giây phút đó, nó sẽ mang đến ý chí cho con. Điều đó có thể xảy ra vì con người không phải là một cỗ máy.”