Weed đã tới Thành phố Sa mạc Chakmark nhờ kĩ năng Painting Transportation của Yurin. Trung tâm thành phố là một ốc đảo màu xanh ngọc bích tỏa sáng muôn nơi, thay vì một cái quảng trường như bình thường hay thế.
“Bóng cười, cần, cỏ, gì cũng có, mại dô nào các anh. Ai đủ lớn thì vào đây với em, ahihi!”
“Bán hành và đầy đủ các thể loại gia vị số lượng lớn! Bớ ba hồn bảy vía mấy ông mua hàng đâu, mau về đây ngay! Có điểm cống hiến có thành phố này nữa thì càng tốt, mua được cả núi luôn.!”
“Mua, bán da thuộc. Nếu có ý tưởng gì thì cứ đến đây, tôi sẽ tư vấn miễn phí .”
“Chuyên Scimitar. Độc – đẹp – lạ, hốt hàng nhanh không hết nào”(Scimitar là 1 loại vũ khí, search google để biết thêm chi tiết)
Khoảng một trăm người chơi dạo bộ quanh quảng trường. Các Merchant mở cửa hàng giữa trời nắng chói chang đều co mình lại dưới một cái lọng che lớn.
“Hmm. Chắc ở quanh đây thôi.”
Weed đánh mắt nhìn về phía một con hẻm ở góc quảng trường và rảo bước đi. Kaybern đang phá hủy một thành phố mỗi tuần và quái vật đang nhân lên nhanh chóng.
“Cho hỏi Olson ở đâu nhỉ mọi người?”
“Ông già đó hả? Chắc là ở đồi cát cao nhất ở phía Đông.”
“Có dễ tìm tới chỗ đó không?”
“Lúc bình minhlên thì thấy rõ lắm. Chắc ông ta đang chăn cừu ở gần đó. Đám cừu trông ngon từ cỏ, ngọt từ cần lắm”
Cậu có được thông tin về Olson từ những cư dân và rời khỏi thành phố, tìm tới đồi cát. Một ông già hút shisha, ngắm nhìn mặt trời từ một ngọn đồi cát! Weed thay đổi sang trang phục cùng giáp trụ cho class Adventurer và đeo thanh Loa Sword bên hông. Để có thể nhanh chóng tăng độ hảo cảm, tốt nhất là mang ngoại hình mà đối phương sẽ thích. Seoyoon đã thông báo cho Weed từ trước rằng Olson cực kỳ kén chọn về người mà ông ta nói chuyện.
“Tôi tới để nghe câu chuyện về Warrior mạnh nhất.”
“Kehehe. Tất cả bọn chúng đều nghĩ rằng câu chuyện của ta chỉ là rác rưởi.”
Cơ thể Olson chằng chịt các vết sẹo. Thậm chí có cả một vết cắn lớn trải dài từ vai tới dạ dày của ông.
“Tôi không nghĩ vậy. Ông dường như là một Desert Warrior với một quá khứ huy hoàng.”
“Keul-keul-keul. Mấy câu vuốt mông ngựa như vậy không khiến ta nói chuyện với một kẻ ngoại lai không xuất thân từ sa mạc đâu.”
“Những vết bỏng và vết sẹo trên cơ thể ông. Chẳng phải chúng là hậu quả của trận chiến với Fire Lizard sao?”
Tại sa mạc, rất dễ để bắt đầu một cuộc trò chuyện với những chủ đề như vũ khí, quái vật và trận chiến.
“Ta chưa bao giờ nghĩ được rằng có kẻ lại nghĩ được tới đám Fire Lizard chỉ bằng việc quan sát những vết sẹo này.”
“À, tôi bị ấn tượng với đám Fire Lizard. Một món ăn không dễ chế biến nhưng một khi ông nướng chúng lên, lớp vỏ bên ngoài sẽ trở nên giòn rụm, cực kỳ ngon luôn. Càng đặc biệt hơn khi ông cắn vào lớp thịt dai bên trong và mỡ cứ thế túa ra”
“Fire Lizard không hề được bán ngoài chợ… C-chẳng lẽ cậu từng bắt được một con Fire Lizard sao?”
“Tôi nướng nhiều Fire Lizard lắm rồi. Còn cả món súp Fire Lizard trong suốt nữa. Rượu ngâm chắc cũng là một món tuyệt vời… Nhưng tôi chưa kịp thử vì không có thời gian rảnh. Thôi để bớt thất vọng, thì ông có thể thử một ngụm rượu này.”
Weed đưa cho Olson một chút rượu cậu ủ từ sữa lạc đà.
“Keeuh… Thơm ngon quá chời. Ta chưa từng được thử qua thứ này. Được rồi, cậu trai trẻ. Cậu nghĩ rằng một Warrior cần gì để tồn tại trên thế giới này?”
Cái nhìn của Olson sắc lạnh cứ như thể ông ta đang chuẩn bị chém giết. Hai người đang trò chuyện, nhưng đây cũng là một bài kiểm tra! Nếu như câu trả lời của Weed gây thất vọng, điều đó có nghĩa là cuộc trò chuyện sẽ kết thúc.
“Một thanh kiếm. Chỉ một thanh kiếm là đủ.”
“Ta cũng thấy vậy. Khi ta còn trẻ, ta đi khắp mọi nơi với bạn đồng hành là thanh kiếm đáng tin cậy”
Olson kể về quá khứ của mình khi lang thang khắp sa mạc. Ông nhắc tới vài thành phố, hầm ngục và các bộ tộc nổi tiếng.
“Họ nói rằng đây chỉ là một sa mạc hoang vu, nhưng đây lại là một mảnh đất giàu có không tưởng ở phương Nam.”
“Ông muốn nói tới vùng mây mưa sao?”
“Hah. Cậu cũng biết về lịch sử của sa mạc đấy nhỉ.”
“Không nhiều … Nhưng cái này thì tôi nhớ.”
Trong những ngày là Sa mạc Đại Đế, cậu nhớ rằng mình từng đi qua Sa mạc Tĩnh lặng và mang mưa tới toàn bộ khu vực này.
“Rất hiếm người có thể đến được Metafeia.”
“Đó thực sự là một nơi thú vị.”
“Ố ồ… Cậu biết con đường ngắn nhất để tìm thấy ảo ảnh chứ?”
“Ông sẽ phải đi xuyên qua bão cát.”
Weed nhẹ nhàng vượt qua bài kiểm tra nhờ cuộc trò chuyện và tạo nên độ hảo cảm. Cậu có thể trở nên thân thiết với Olson trong một khoảng thời gian ngắn nhờ kinh nghiệm chiến đấu tại sa mạc cùng những chuyến phiêu lưu của mình. Những người này cực kỳ dễ để tiếp cận nếu so với các Mage giàu có luôn đòi hỏi tiền lót tay. Olson nốc sạch chỗ đồ uống và nói một cách đầy trang nghiêm.
“Những ngày tháng tung hoành thời trai trẻ của ta đã kết thúc lâu rồi. Kiếm thuật đã thắp sáng con tim của các Warrior giờ đã bị chôn vùi trong cát bụi, quá khứ đã bị lãng quên.”
“…..”
“Các Warrior trẻ tuổi cố gắng phục hồi Đế chế Pallos một lần nữa… Nhưng các Warrior không còn mạnh mẽ như xưa. Lịch sử của sa mạc vốn được viết nên bởi các Warrior.”
“Tôi đồng tình với ông.”
“Nói dễ hơn làm nhiều. Kiếm thuật từng được các Warrior trong quá khứ sử dụng cực kỳ mạnh mẽ. Liệu cậu có thể đạt được một kĩ năng như vậy và thể hiện cho ta xem được không?”
*Blink!*
< Kiếm thuật cổ của Sa mạc.
Olson say xỉn thích nghe những câu chuyện về các Warrior.
Hãy tìm kiếm kiếm thuật được các Desert Warrior phát minh ra và biểu diễn cho ông ấy xem.
Sau đó, ông ta sẽ kể cho bạn về những câu chuyện xưa.
Độ khó: D
Phần thưởng: Ông ta sẽ kể một câu chuyện tương ứng với cấp độ của kiếm thuật.>
“Được rồi. Tôi sẽ thể hiện cho ông xem kiếm thuật đó.”
< Nhiệm vụ đã được nhận. >
Nhân tiện mà nói, Weed đã sở hữu kiếm thuật của các Desert Warrior từ lâu. Thậm chí là cả kỹ năng mạnh nhất!
“Thực ra thì, tôi đã biết một kiếm kĩ từ các Desert Warrior… Tôi có thể cho ông xem chứ?”
“Keuk. Tiêu chuẩn của ta cao hơn cậu nghĩ đó. Đừng nghĩ rằng có thể qua được chỉ với việc khoe mẽ một kiếm chiêu nhàm chán…”
“Lava River!” (sông dung nham)
Đồi cát bị chẻ đôi khi Weed chém xuống. Dòng dung nham đỏ thẫm trồi lên nhanh chóng và tỏa sức nóng ra khắp mọi phía.
Kĩ năng mạnh nhất của Desert Warrior được Hestiger để lại.
“Đ-đây là…”
“Vậy đã đủ chưa?”
“Đủ rồi. Thực sự đủ rồi! Thật may mắn khi còn được tận mắt chiêm ngưỡng một kĩ năng tuyệt diệu như vậy khi còn sống… Ta thực sự không biết rằng cậu đang mang theo ý chí của sự vĩ đại!”
*Blink!*
< Nhiệm vụ Kiếm thuật sa mạc đã hoàn thành.
Bạn đã trình diễn một kĩ thuật được coi là kĩ thuật huyền thoại của tất cả những Desert Warrior. Olson sẽ sẵn lòng chia sẻ toàn bộ câu chuyện của mình.>
< Fame tăng thêm 5,300. >
< Bạn đã tăng kinh nghiệm. >
Cuộc gặp với Olson chính là nền tảng để đạt được class Warrior cao cấp hơn.
‘Cô ấy nói rằng đây mới chỉ là bắt đầu.’
Seoyoon, trong khi cai quản Đế chế Arpen, đã để ý đến khu vực sa mạc một cách đầy tỉ mỉ. Có khoảng 100 người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ của Olson và họ được nghe đủ những câu chuyện khác nhau. Với Geomchi72, câu chuyện mà anh được thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Olson đã giúp ích rất nhiều.
“Kiếm thuật của cậu thật tuyệt vời, nhưng vẫn còn thiếu sức nóng của sa mạc. Rất lâu trước đây, các Warrior huyền thoại đã nắm giữ sức mạnh của mặt trời và lửa. hiện tại, hiếm có ai biết được về điều này. Hmm, hmm…”
Seoyoon phân tích các từ khóa được Olson nói ra và kết luận rằng những thứ này có thể có liên hệ với Desert Warrior, các class Warrior cấp cao hơn hoặc thậm chí Sun Warrior.
***
Bard Ray đã đạt tới bậc thầy Dark Knight và đang quyết định chuyển sang class tiếp theo.
– Weed đã chuyển sang class Warrior!
Class mới phải được tính đến việc đối đầu với Weed.
‘Warrior. Tổng thể mà nói đó là một lựa chọn an toàn.’
Bard Ray đã đạt tới bậc thầy Dark Knight nhưng lại loại bỏ ma thuật hoặc phép triệu hồi khỏi những sự cân nhắc của mình.
‘Hiện tại chỉ số của mình quá chuyên biệt cho Dark Knight. Mình không thể thoải mái chuyển trang bị như Weed được. Luyện tập ma pháp từ con số 0 thì mạo hiểm quá.’
Bard Ray sử dụng phép dịch chuyển tầm xa và đi tới Lục địa Phương Bắc.
Đây là lãnh thổ của Đế chế Arpen, nhưng hắn ta nghĩ rằng mình sẽ không bị nhận diện dễ dàng khi thay đổi mũ giáp. Quảng trường Rồng Băng của Morata! Có một bức tượng con rồng bằng băng ở giữa và nơi tràn ngập người chơi này.
“Ớt xanh đây, món ăn sẽ mang hương vị riêng khi nấu cùng với loại ớt này.”
“Nhận kèo điêu khắc! Có thể tạc tượng gương mặt bạn làm quà lưu niệm hay một bức tượng rồng băng với giá chỉ 1 vàng!”
“Hãy cưỡi bò mà lên đường. Nó rất tốt cho việc đi lại và cũng hoàn hảo cho việc vận chuyển hàng hóa!”
“Nếp cái hoa vàng đặc biệt của Morata đây. Uống thử một ngụm khi ở ngoài bãi săn. Sang ngụm thứ hai thì nằm ngay tại bãi.”
Có nhiều người chơi bán đồ ở quảng trường.
‘Rất lâu rồi mình mới có cảm giác thoải mái thế này.’
Bard Ray đứng yên và quan sát những người chơi buôn bán đủ loại mặt hàng.
Tại Lục địa Trung tâm, những người chơi thường bán những trang bị và áo giáp đắt tiền. Những mặt hàng rẻ tiền thường không mang lại đủ lợi nhuận, và nhiều người chơi tân thủ đã rời đi để tới Lục địa Phương Bắc.
‘Ở đây có sự thoải mái như những ngày đầu tiên tại Royal Road. Giờ mình đã hiểu tại sao Lafaye nói rằng giờ Đế chế Haven sẽ càng ngày càng rối bời hơn khi chứng kiến bầu không khí sôi động này.’
Vô số điều vụt qua đầu Bard Ray. Hắn ta từng tới thăm Lục địa Phương Bắc trong quá khứ để hoàn thành thành tích săn quái, nhưng khi đó phần lớn lục địa chỉ là những vùng đất băng giá. Trong suốt thời gian hắn ta ở trong các bãi săn, lục địa này đã có một sự chuyển mình lớn.
“Ớ? Không phải Bard Ray kia sao?”
“Đúng cmnr, Bard Ray trong truyền thuyết kìa các mày?”
Những người chơi đi ngang qua cực kỳ dễ dàng để nhận ra Bard Ray đang đứng đó.
‘Hả, cái gì… Weed đi khắp Lục địa Trung tâm mà không bị nhận ra cơ mà.’
Bard Ray lập tức cảm thấy thất vọng. Hắn ta đã thoát khỏi trạng thái đồ sát sau khi đi săn cẩn thận hơn, nhưng vẫn bị nhận ra dễ dàng.
“Đậu xanh. Thằng Bard Ray cũng dám vác mặt đến đây á.”
“Nó điên cmnr! Mang phao câu đến dâng cho Đấng à!”
Những người chơi nhìn như thể họ vừa mới bước vào Royal Road và một đám đông dần bu quanh hắn.
‘Chiến thuật biển người sao? Đây là Morata. Vậy có nghĩa là chúng đều là kẻ địch của mình.’
Bard Ray cảm thấy tính mạng bị đe dọa. Hắn ta nghĩ rằng chẳng còn chỗ để chạy nữa rồi, nhưng, những người chơi tân thủ lấy giấy bút ra.
“Cho xin chữ ký cái idol.”
“Oắt dơ lợn?”
“Bard Ray-nim. Anh cho em xin chữ ký cái đi?”
“Ối zồi ôi. Tao là fan não tàn của Bard Ray-nim. Tao yêu Weed-nim và Bard Ray-nim nhất.”
“Tao ghét Guild Hermes, nhưng không ghét Bard Ray.”
Đã từ rất lâu, Bard Ray là biểu tượng của Royal Road.
Hắn ta đã xuất hiện nhiều lần trên sóng truyền hình và chinh phục các hầm ngục và các bãi săn cùng với các tinh anh của Guild Hermes. Vì vậy nên đám đông người chơi phương Bắc bu quanh hắn ta để xin chữ ký.
“Tên cậu là gì…?”
“Mmm. Anh có thể ghi là Cháo Hành Yamnyam.”
Bard Ray thấy hoang mang, kí tặng vài lần.
“Bớt bớt lại đi mấy má. Trứng với cà rụng ít thôi. Chúng ta là cư dân của Đế chế Arpen cơ mà.”
Ai đó hét lên.
‘Tất nhiên rồi, đúng như mình nghĩ.’
Bard Ray chuẩn bị tinh thần cho một trận chiến không thể tránh khỏi.
“Đứng xếp hàng đi! Đế chế Arpen là không chen lấn!”
Những người chơi đang đứng chen lấn lộn xộn bắt đầu tạo thành một hàng dài thẳng tắp đầy quy củ.