Ban đầu, Lee Hyun định về nhà cùng em gái. Sau đó như thường lệ, cậu làm vài việc lặt vặt trong nhà sau đó sẽ đăng nhập vào Royal Road. Sắp đến lúc phải làm nhiệm vụ rồi, nhưng việc không có thời gian chuẩn bị khiến nó trở nên tệ hơn. Tuy nhiên, đây không phải điều đáng lo ngại.
‘Cuộc phỏng vấn của ĐHQG Hàn Quốc! Việc nọ xọ việc kia, dù gì cuộc phỏng vấn cũng chẳng khả quan để dành một ngày quan trọng như này đến tham dự’
Lee Hyun tự trấn an và nhìn vào ví của cậu.
Hóa đơn cứng màu xanh.
Giá như mà họ biết tiền sẽ đi về đâu sau những lần vung tay quá trán như thế.
“Hayan”
“Dạ?”
“Anh em mình đi xem phim nhé!”
Cho đến giờ, Weed chưa vào rạp xem phim một lần nào. Nhưng cái gì mà chẳng có “lần đầu”, nhỉ ;))
“Thật chứ ạ?”
Đối với Hayan, điều này thật khó tin.
Anh trai cô! Một người keo kiệt đến mức sẽ chẳng bao giờ phung phí tiền bạc, đi xe bus còn sợ tốn tiền. Một người sẽ không mua những thứ vô ích, kể cả đồ dùng học tập. Và giờ người đó đang rủ cô đi xem phim.
“Được chứ , cùng nhau xem một bộ phim chắc sẽ vui lắm.”
Với sự cương quyết của Lee Hyun, cả hai liền đi đến rạp chiếu phim.
Một trung tâm chiếu phim với đầy đủ mọi thể loại phim.
Rạp chiếu phim ở bên trong một trung tâm thương mại lớn, nơi những dòng người đến vui chơi mua sắm rất đông đúc.
Khi Lee Hyun bước vào trung tâm chiếu phim, cậu vô cùng ngạc nhiên.
“Woa, Tuyệt thật”
Làm thế nào mà nơi này lại có nhiều người như vậy. Như là một thế giới khác vậy.
“Anh nhìn này, bộ phim này chắc sẽ thú vị đây”
“Chắc rồi, đi nào, chúng ta sẽ xem phim đó”
Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên Lee Hayan đi xem phim. Mặc dù cô có tiền trợ cấp từ anh trai và còn kiếm được tiền cho riêng mình, nhưng cô không bao giờ sử dụng chúng một cách thiếu cẩn trọng. Vì vậy đây là lần đầu tiên cô đến một trung tâm chiếu phim sang trọng như này chỉ để xem một bộ phim.
“Nhiều phim hay quá nhỉ!”
“Bộ phim nào đang hot thế ?”
“Poster ở khắp nơi đây này”
“Xem phim này nhé, nhìn tiêu đề có vẻ hay đấy”
Lee Hyun và Lee Hayan đi đến quầy bán vé và xếp hàng chờ đến lượt mình. Lúc đầu Lee Hyun cứ nghĩ rằng cậu phải trả tiền trước khi vào phòng chiếu ; Nhưng thực ra cậu phải mua vé từ quầy bán vé.
“Vậy đây là cách rạp chiếu phim hoạt động. Mình biết mà, quá là điều bình thường luôn.”
Lee Hyun nở nụ cười bất ngờ. Một nụ cười tự tin trên khuôn mặt. Cậu đưa 10k won để mua 2 vé.
“Cho tôi 2 vé”
Sự tự tin khi đi xem phim!
Sự thỏa mãn khi là một người có văn hóa!
Kể từ lúc này trở đi, tiền mua vé đều có giá trị đến từng xu. Mặc dù tiền rất đáng quý nhưng vẫn đáng để chi cho những khoản thế này.
Với nụ cười tươi tắn trên môi, nữ nhân viên nói :
“Suất chiếu 3h30, 2 vé người lớn, phải không ạ?”
“Vâng”
“Bạn có thẻ giảm giá hay thẻ tín dụng chứ ?”
“Gì cơ?”
Lee Hyun cảm thấy hơi bối rối.
Thẻ tín dụng và thẻ giám giá!
Nghe có vẻ chúng khá có giá trị ở đây.
“Những thứ đó là gì vậy?”
“Oh ,vâng. Vốn MK (Quỹ tín dụng) hoặc là thẻ thành viên, thẻ tín dụng hoặc thẻ giám giá.”
“Nếu có thì tôi sẽ được giảm giá bao nhiêu…”
Lee Hyun ngập ngừng hỏi.
Nhân viên bán vé bật cười, một nụ cười đủ tươi tắn để giúp tinh thần người đối diện thoải mái.
“2K won mỗi người ạ.”
“….”
Vừa nghe xong, Lee Hyun cười nham hiểm.
7K won cho một vé xem phim và được giảm giá 2K won, một sự giảm giá không thể bỏ qua. Với 2K won giảm giá của mỗi người, tổng cộng được giảm 4K won.
Nhưng Lee Hyun không có chiếc thẻ nào.
Thẻ tín dụng được sử dụng chủ yếu dành cho việc buôn bán và cậu không có nó vì không đủ yêu cầu để cấp thẻ.
Những món nợ đều đã được trả hết, nhưng biên lai thì vẫn còn và không có tín dụng nghĩa là không có thẻ.
Cậu còn không cả điện thoại di động.
“Hayan”
Cậu nhìn em gái và mong chờ một sự giúp đỡ từ cô, nhưng cô cũng chỉ lắc đầu, vì cô cũng giống cậu.
Một học sinh trung học không có thẻ tín dụng và điện thoại di động.
Cuối cùng, Lee Hayan nắm lấy tay của Lee Hyun và nói.
“Anh à, chỉ là một bộ phim thôi mà, chúng ta cũng chẳng cần phải xem”
Vào lúc đó, Lee Hyun nhất định phải xem bộ phim này.
Trước đây, cậu không nhớ là đã từng xem phim cùng gia đình mình.
‘Như một người anh trai mẫu mực, tôi sống vì những lợi ích dành cho em gái của mình, Lee Hayan’
Không hối hận, cậu không ngần ngại trả 20K won cho nhân viên.
Một bước tiến lớn trong phương châm sống của cậu!
“Tôi không có thẻ ưu đãi hay tín dụng, cho tôi 2 vé”
“Hy vọng bạn sẽ có một chỗ ngồi tốt. thưa quý khách”
Nhân viên phòng chiếu cảm thấy anh em nhà này thật thú vị khi họ đang đi loanh quanh tìm chỗ ngồi trong thời gian còn lại. Bộ phim chiếu lúc 3:30 chiều, và vẫn còn 1 tiếng 20 phút cho đến khi bắt đầu chiếu. Lee Hyun cùng em gái đi vào sảnh đợi, ở đó có một phòng game, quầy bán bỏng ngô và mực ống.
‘Chỗ mực ống đó đắt bằng một nửa giá vé. Còn bỏng ngô thì quá đắt.’
Cái giá như thế là quá vô lý.
Giá bỏng ngô và bánh ở đây còn đắt hơn cả giá vé!
Lee Hyun nhìn quanh và nhận ra một phòng trò chơi, cậu dẫn em cậu qua phía bên đó.
“Trong khi chờ đợi, chúng ta đi tham quan xung quanh nhé”
“Oki, được chứ ạ!”
Hai người đi vào phòng trò chơi.
Lee Hyun lại tiếp tục ngạc nhiên.
‘Tốn 1K won cho mỗi trò chơi…’
Royal Road lấy ý tưởng từ thế giới thật.
Trong game thực tế ảo, bạn có thể kiếm được mọi thứ. Nhưng đối với những các trò giải trí đơn thuần từ như một chiếc máy chơi game kiểu cũ, một màn hình lớn với các nút bấm có giá 1K won cho mỗi lần sử dụng. Bạn sử dụng tiền mà chả nhận lại gì. Đây là cách rất hữu hiệu để bạn có thể lãng phí tiền bạc một cách nhanh chóng.
“Đúng là lừa đảo”
Lee Hyun thở dài buồn bã.
Ngành công nghiệp giải trí thật không dễ dàng như vẻ bề ngoài.
Đây đúng là phung phí tiền một cách vô nghĩa!
Tiền kiếm được từ máu và mồ hôi, sau đó biến mất chỉ để có vài phút giây giải trí như thể nó chẳng là gì.
“Anh ơi, chơi trò gì bây giờ ?”
“Hừm, thử cái này đi”
Cách giết thời gian tốt nhất vào thời điểm hiện tại đối với Lee Hyun là chơi trò nào rẻ tiền nhất. Một trò chơi kiểu như quần vợt, khi mà hai người chơi cạnh tranh với nhau để giành chiến thắng. Trò chơi bắt đầu bằng cách nhét tiền xu vào máy.
Đây thực sự là một nỗi sợ.
Đau, quá đau, tiền không cánh mà bay!
Có lẽ ngay cả khi xem những bộ phim kinh dị nhất cậu cũng không sợ bằng việc cậu và em gái phải trả tiền để chơi một trò chơi. Mà rẻ nhất cũng mất 500 won. Sẽ phải vô cùng cố gắng để có thể ở đây chơi trong một tiếng đồng hồ khi mà game này thì chỉ 2 phút là hết. Và nếu chơi với cặp đôi khác, thêm 2 người thắng nữa, tiền sẽ càng bốc hơi nhanh hơn!
Lee Hyun mặt đơ ra mặc dù cười.
“Trò này chán quá, tìm trò nào khác đi”
“Vâng ạ”
Lee Hyun giờ muốn tìm một trò chơi mà không phải thể loại đối kháng.
‘trò chơi nào đó thú vị;miễn là bạn cần đạt điều kiện gì đó, còn lại đều miễn phí’
Cậu tìm thấy một trò lái máy bay.
Mục tiêu của trò này là điều khiển máy bay, bắn hạ kẻ địch bằng tên lửa. Trò chơi này khá phổ biến ở thế kỷ 20, và ngay cả bây giờ mọi người vẫn tỏ ra thích thú với loại trò chơi cổ điển này.
“Thử chơi trò này đi”
Lee Hyun cảm thấy thú vị khi ngồi trước màn hình.
Cả hai người đều có thể chơi trò chơi này với chỉ 1K won.
‘Có thể chơi được 1 tiếng với trò này’
Nhiệm vụ đầu tiên là tấn công máy bay địch. Cố gắng né tránh những viên đạn và bắn hạ kẻ địch; tất nhiên sẽ không được làm tổn hại đến máy bay ném bom đồng minh. Chiến thắng ở ván đầu tiên không quá khó. Nhưng những kẻ địch ở nhiệm vụ thứ 2 thì khá là khoai. Một UFO bay cực nhanh và bắn ra một chùm tia la-de bao trùm cả màn hình! Tên lửa, loại tên lửa đất đối không; nhưng mất mát là không đáng kể.
“Keoheok!”
“Haha! Trò này vui thật đấy!”
Lee Hyun như một đứa trẻ mê chơi game cùng với em mình.
‘Có vẻ em gái mình thích điều này’
Họ chơi trò này một lần và sau đó lại tìm được một trò chơi khác.
[Tìm điểm không hợp lý trong bức tranh!]
Một trò mà có thể chơi được lâu. Và trên hết, chỉ cần trả tiền một lần cho hai người chơi. Hai người đều có thể nhìn và tìm kiếm trên màn hình cho đến khi một trong hai người tìm thấy mục tiêu. Và khi bạn hoàn thành 10 màn chơi, bạn sẽ nhận được phần thưởng là một con gấu bông. Đôi mắt cậu sáng lên, cố tìm ra những điểm bất hợp lý trong bức tranh, nhưng Lee Hyun cảm thấy thật không công bằng. Giống như mò kim đáy bể vây.
Lee Hyun cảm thấy đây thực sự là một thử thách khó nhằn. Dù cho phải trả tiền nhưng có thể nhận lại được một con búp bê. Nhưng các màn sau càng lúc càng khó. Tìm các mảnh còn thiếu của bức tranh chụp sa mạc toàn cát! Tìm những chiếc lá khác nhau trong hình một khu rừng! Tìm hòn đảo không tồn tại trên thế giới! Tìm một con kiến có 4 chân!
Những nhiệm vụ này làm cậu cảm thấy tuyệt vọng. Nếu bạn không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian giới hạn, bạn sẽ mất lượt chơi và lại mất tiền; nó giống như cuộc sống của cậu đang chết dần chết mòn. Bất cứ khi nào họ thất bại, số tiền để chơi lại tăng lên. Đúng là một trò chơi để hack tiền người chơi mà.
Nhưng Lee Hyun vẫn tiếp tục chơi.
Trẻ không chơi, già hối hận.
“Ta sẽ tìm ra mi dù thế nào đi nữa.”
Lúc này, số tiền đã bỏ ra đã vượt qua giá trị của con búp bê. Nhưng họ đã vượt qua thêm một màn nữa. Và đây đã là màn cuối. Lee Hyun căng mắt nhìn chằm chằm và chờ đợi. Cuối cùng, màn chơi cuối cùng đã hiện ra…
Tìm một ngôi sao đặc biệt trong thiên hà Milky Way!
Thiên hà Milky Way
‘What the f*ck?'
Lee Hyun đã phải đầu hàng. Có cả chục ngàn ngôi sao, làm sao mà biết được có một ngôi sao bị thiếu ở trong số đó.
‘Khó vãi hà!’
Lee Hyun thơ ngây tin vào việc có thể nhận được một con gấu bông khi thắng trò chơi này, nhưng thực tế quá phũ phàng, cậu chi tiền như một kẻ ngốc. Dù cho quãng thời gian chơi cũng có nhiều thú vị.
‘Mình chắc chỉ hợp chơi Royal Road thôi’
Kể từ đó, Lee Hyun quyết định chỉ tìm những trò chơi thật sự đơn giản. Nhưng không có nhiều trò chơi ở đây. Nếu như cả hai người cố gắng để chiến thắng thì trò chơi sẽ kết thúc một cách chóng vánh.
‘Mình sẽ không tốn thêm bất cứ xu nào nữa. Phải có một trò chơi nào đó mà có thể chơi lâu một chút chứ nhỉ?’
Sau đó Lee Hyun tìm thấy một trò chơi như vậy, đó là trò chơi Tokyo dancing. Trước tiên bạn sẽ bước lên một sàn nhảy để chơi. Bạn sẽ nhảy theo hướng dẫn là những mũi tên được hiển thị trên màn hình. Đó là một cuộc thi nhảy; chiến thắng bằng điểm số đạt được khi nhảy đúng.
‘Trò này có vẻ khó.’
Lee Hyun nhìn các mũi tên hướng dẫn xuất hiện nhanh trên màn hình và nhân vật trong game thực hiện các động tác nhảy một cách điệu nghệ. Di chuyển tay và chân một cách thuần thục theo điệu, cử động cơ thể thậm chí còn tuyệt hơn. Những bước nhảy rực rỡ nhiều màu sắc hiện thị trên màn hình.
Một màn biểu diễn vũ đạo bắt mắt!
Những nữ sinh cấp 3 đang tụ tập xung quanh và các em gái trung học thì tỏ vẻ ngưỡng mộ.
“Ế, anh thử chơi trò đó đi”
“Thật không đấy ?”
Lee Hyun hoàn toàn không biết chút gì về khiêu vũ, ngay cả việc di chuyển sao cho hợp lý. Cô em gái muốn thấy phản ứng của cậu khi chơi.
‘Một dòng người đang xếp hàng để đợi đến lượt chơi, có lẽ sẽ phải chờ tới 15 phút.’
Hơn thế nữa, cậu muốn tiết kiệm thời gian. Lee Hyun lập tức đến xếp hàng. Hầu hết những người đang xếp hàng là nam giới. Những chàng trai đeo những sợi dây chuyền, bắn khuyên tai và có những kiểu tóc sành điệu nhất.
‘Nhìn gã quê mùa này.’
‘Hắn bị sao thế?’
‘Quan tâm đến hắn làm gì .’
‘Tớ mà là hắn thì xấu hổ chết mất’
Các chàng trai ra dấu hiệu và nháy mắt với nhau . Mặc dù vậy, họ cũng đã để ý tới Lee Hyun và Lee Hayan. Mọi người đều cảm thấy rụng rời con tim khi giây phút Lee Hayan xinh đẹp bước vào. Sau đó họ thấy cô và Lee Hyun chơi một trò chơi vớ vẩn và rẻ tiền với nụ cười tỏa sáng. Ai trong số họ cũng có tâm trạng không tốt.
‘Đó là cách tốt nhất để khiến anh ta mất mặt’
Những chàng trai đứng trước cố tình nhường chỗ của họ. Nhờ đó mà nhanh chóng đến lượt chơi của Lee Hyun.
“Cố lên anh!”
“Tất nhiên, anh sẽ cố gắng.”
Lee Hyun đi vào một căn phòng nhỏ và cậu thấy hơi hồi hộp. Trong phòng này cậu không biết bắt đầu từ đâu, kể cả cách chọn kiểu nhảy. Có rất nhiều phong cách nhảy, dựa trên khu vực và thời gian, nhưng cậu không có chút kiến thức cơ bản nào. Cuối cùng Lee Hyun chọn đại một kiểu.
Nhảy tự do.
Vũ điệu siêu khủng khiếp.
Thật trùng hợp, cậu đã chọn đúng mức độ nhảy khó nhất trong trò chơi.
Trò chơi bắt đầu, cậu phải dẫm lên những mũi tên tương ứng với biểu tượng hiển thị trên màn hình để nhảy. Điệu nhảy được lựa chọn mà chỉ có những người có trình độ cao mới có thể làm được.
“Thôi nào, đồ newbie”
“Một con gà đã chọn Vũ điệu siêu khủng khiếp”
“Chắc chắn là sẽ nhục mặt lắm đây”
Lựa chọn của Lee Hyun được hiển thị trên màn hình ở bên ngoài, và những người xem thì đang cười nhạo cậu. Họ đã nghĩ rằng ngay khi trò chơi bắt đầu, Lee Hyun sẽ hoảng sợ và di chuyển lung tung. Người ta thường hay chú ý đến những người xếp hàng sau mình ở bên ngoài.
'Tùy thuộc vào việc bạn có thể làm gì , bạn sẽ không cảm thấy xấu hổ'
Cơ thể cậu toàn lực tiến hành theo những bước nhảy không hề quen thuộc. Khi những chỉ dẫn tay – chân hiện ra, đôi lúc cậu cũng gặp khó khăn. Hàng loạt mũi tên chỉ các hướng khác nhau cũng làm cậu rối trí, chúng lại còn nhanh nữa. Căn đúng thời điểm để nhấn không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Cậu thực hiện các động tác phức tạp trong khi đầu óc cố định hình khi chúng hiện ra. Nhân vật của cậu giảm sinh lực một cách nhanh chóng. Ở bên ngoài, đã có một đám đông tụ tập. Đối thủ đang áp đảo Lee Hyun, và đang trình diễn khả năng vũ đạo tuyệt vời. Một lúc sau, Lee Hyun dần thích nghi và thay đổi chút một.
‘Nhảy á, mình không biết nhảy ’
Trên thực tế, nếu đã không biết cách thì chẳng thể làm được. Để có thể nhảy tốt cần biết cách cảm nhận nhịp điệu, âm nhạc, còn Lee Hyun thì không biết. Cậu cứ nghĩ rằng chỉ cần là một người được học một cách bài bản là có thể nhảy tốt. Nhưng đây là cách chuyển động của cơ thể.
‘Tưởng tượng lúc cầm một thanh kiếm, sẽ tốt hơn là không có gì trong tay. Giống như lúc có một đối thủ đến gần mình, mình sẽ di chuyển đối lập với họ. Chiến đấu với tay không. Đâm kẻ thù đầu tiên như thể mình cầm kiếm trong tay.’
Một cách đột ngột, Lee Hyun thay đổi hành động của cậu.
Có thể là cơ thể của Lee Hyun đã quá căng thẳng. Tay và chân không biết đặt đâu cho đúng chỗ. Khi các mũi tên hướng dẫn hiện ra, cậu vô thức lặp lại hành động của đối thủ, chứ không chủ động ra chiêu nữa. Mục tiêu của chuyển động tay chân là tấn công. Giờ cậu thực hiện một một động tác đá vòng cung và xoay người. Tay cậu di chuyển một cách nhanh nhẹn. Cậu sử dụng nắm đấm và khuỷu tay rất đúng lúc với các mũi tên chỉ dẫn.
Ngay sau đó, trên màn hình hiện ra chuyển động của Lee Hyun.
“Cái quái gì thế ?”
“Thật đáng kinh ngạc”
Những động tác đó cũng khá giống nhảy và cũng khá ăn khớp với nhịp điệu. Cậu làm theo chỉ dẫn bằng mắt, lắng nghe nhạc điệu và nhìn. Mặc dù nhân vật của Lee Hyun chỉ còn lại một vạch máu. Cậu đã lấy lại thế thượng phong và đang áp đảo lại đối thủ. Chính xác như Royal Road, cậu đã chiến thắng; kiên nhẫn đã làm cho tình hình khả quan hơn và đợi đến thời điểm để phản công.
“Hắn ta là giống gì vậy”
Khuôn mặt của mọi người đang đứng xem trở nên hết sức ngạc nhiên. Chỉ một vài phút trước còn không biết nhảy dù chỉ một chút, mà giờ đã có những động tác thành thạo và nhanh nhẹn.
Để nhảy và nhấn đúng những mũi tên. Hơn nữa Vũ điệu siêu khủng khiếp rất nhanh, vì thế rất khó để theo kịp, chưa kể là phải nhảy đúng động tác. Nhưng khoảnh khắc này Lee Hyun cho thấy rằng cậu có thể nhảy một điệu mới chỉ nhờ vào phản xạ. Cơ thể cậu di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc trong khi thể hiện những động tác đẹp hoàn hảo.
“Wow, bạn thật tuyệt”
“Một người đàn ông thực sự”
Những cô gái đứng xung quanh cổ vũ. Ngay sau đó, những đối thủ khác lần lượt xuất hiện. Cố gắng đánh bại Lee Hyun. Nhưng Lee Hyun đã quá quen với những trận chiến. Cậu đã học được một chút cách thực hiện các động tác. Cơ thể phải uyển chuyển, cảm nhận được dòng chảy âm nhạc và vị trí thuận lợi để có thể dẫm đúng mũi tên.
Lee Hyun liên tục thắng 10 ván. Thực ra còn có thể nhiều hơn nữa, nhưng cũng sắp đến giờ chiếu phim rồi. Sau khi rời khỏi phòng nhảy, những người chơi khác đã ngăn cậu lại. Họ nói chuyện với cậu một cách nghiêm túc. Ý là sao ? Tưởng thế là xong á. Luôn luôn vậy, cậu vẫn lạnh lùng không làm gì cả. Chỉ cần một ánh nhìn từ cậu đã làm những người khác không dám lại gần và tránh xa. Lee Hyun tìm em gái mình và nói:
“Đi xem phim nào em”
“Dạ”
Bộ phim sắp được bắt đầu.
Lee Hyun và Lee Hayan tìm được chỗ và ngồi xuống xem phim. Thực tế thì bộ phim chẳng có chút giá trị giải trí nào. Những bộ phim Hàn Quốc thường có một cốt truyện đơn giản và theo một mô–tip nhất định. Những người đàn ông đường phố. Tình bạn giữa họ, rồi cùng chiến đấu để giành được tình yêu. Họ ở trong những băng nhóm khác nhau, lớn lên với lý tưởng sống khác nhau. Rồi một nhân vật nữ xinh đẹp xuất hiện, một mối tình tay ba. Anh em nối khố từ nhỏ lại phải đánh nhau.
“Ở đâu cái giống đàn bà – Sống trên trần thế thật là khổ đau – Kể từ ngày đó về sau – Đàn ông hạnh phúc với nhau được rồi”
Tình bạn và quyền lực. Cuối cùng, người anh hùng bị phản bội bởi chính người bạn thân nhất. Để có được quyền lực và tiền bạc, nữ chính đã đâm một dao vào sau lưng. Vào giây phút cuối, nhân vật nam trở thành người đứng đầu.
- Em đồng ý với anh ấy, và em cũng yêu anh ấy rất nhiều, nhưng không thể khác được…
Một kết cục bi thảm, máu chảy lênh láng trên sàn nhà. Sau đó cảnh sát đến thì đã thấy cả hai người nằm gục xuống cạnh nhau, một câu chuyện không thể chịu đựng được. Bằng cách nào đó mà câu chuyện đã kết thúc như vậy.
“Cốt truyện kiểu éo gì vậy”
“Cậu có nghĩ rằng bộ phim đã được thổi phồng lên không?”
“Tác giả chắc viết bằng chân quá”
“Trả lại cho tao 2 tiếng cuộc đời”
“Bộ phim thực sự không được hay cho lắm”
Khán giả bình loạn chê bai bộ phim. Hầu hết các diễn đàn đánh giá phim đều nhận được những phản hồi tiêu cực như vậy, điều đó làm cho danh tiếng của công ty sản xuất bị thiệt hại. Nhưng đối với Lee Hyun và Lee Hayan, những người đơn giản chỉ muốn thưởng thức bộ phim với người thân của mình thì điều đó chẳng ảnh hưởng gì. Tiệt kiệm tiền bạc là quan trọng, nhưng họ cũng đã cùng nhau tạo lên những kỷ niệm đẹp đẽ mà chưa từng có trước đây. Cuộc sống khó khăn khi phải trả nợ thay bố mẹ và không có thời gian để chơi bời. Đi xem phim là một cách thỏa mãn niềm vui của mình. Và niềm vui sẽ mất đi thay vào đó là bực bội nếu như cứ chê bai nội dung của phim.
“Anh này, anh nghĩ sao về nội dung phim? Hơi hơi lạ nhỉ?”
Lee Hayan quay sang hỏi anh và cô giật mình khi thấy Lee Hyun đang khóc.
Tình bạn và sự phản bội. Đúng là một câu chuyện đầy nam tính. Bộ phim tràn ngập những cảnh chiến đấu, cơ thể Lee Hyun run lên vì phấn khích. Cậu hoàn toàn đắm mình vào bộ phim trong suốt 2 tiếng qua. Ngay cả khi những đoạn giới thiệu về đạo diễn, diễn viên đang bắt đầu chiếu ở phần cuối phim, Lee Hyun vẫn chưa hoàn hồn.
“Những nhân vật nam chính của bộ phim quá tuyệt. Đúng là một câu chuyện hay. Bộ phim thực sự thú vị”
“….”
Sau khi xem phim xong, cả hai người ra khỏi trung tâm chiếu phim. Lúc này đã gần 6 giờ chiều.
“Anh ơi, em sắp chết đói rồi, mình mau về nhà đi”
Lee Hyun lắc đầu sau khi nghe xong.
“Không, hôm nay chúng ta sẽ không ăn cơm”
Còn hơn thế, ra ngoài ăn!
Thông thường hai anh em sẽ về nhà ăn cơm sau khi đã đói lả khi tập ở võ đường hay học vẽ ở trường, họ sẽ ăn cơm trộn với Gochujang (nước sốt ớt). Hôm nay không phải là một ngày bận rộn, cũng không có lịch luyện tập hay học. Họ vẫn có thể ăn uống thoải mái ở nhà. Nhưng một người keo kiệt như Lee Hyun lại đề nghị ăn ở nhà hàng. Điều này thật bất thường. Cuộc phỏng vấn của Lee Hayan ở trường đại học Quốc gia Hàn Quốc cũng khá quan trọng.
Gochujang
“Vậy chúng ta sẽ đi ăn ở đâu ạ?”
Lee Hayan vui mừng. Cô đã vô cùng ngạc nhiên khi anh cô rủ đi xem phim. Và giờ không chỉ coi phim mà còn đi ăn nhà hàng, cô thực sự mong chờ điều đó.
“Nhưng đi ăn ở đâu nhỉ?”
Lee Hyun và Lee Hayan bắt đầu đi dạo dọc con phố. Họ chưa từng ăn ở bên ngoài bao giờ nên tất nhiên họ không biết nơi nào có đồ ăn ngon. Trong khi vừa đi vừa tìm , Lee Hayan chỉ tay vào của hàng nhỏ.
“Bánh gạo ở đây ngon lắm. Bạn em đã ăn ở đây và bảo là rất ngon. Còn có các món Kimbap, Tempura (tôm tẩm bột chiên xù) và cả Oden (1 loại lẩu)cũng ngon nữa”
kimbap
Tempura
Oden
“Thật không ?”
Lee Hayan đang chỉ vào một chuỗi những nhà hàng nhỏ. Vì hôm này là một ngày đặc biết đối với Lee Hayan nên cậu muốn làm một điều gì đó thật đặc biệt cho cô em gái. Vì vậy Lee Hyun đã rủ cô đến trung tâm thành phố.
“Chỉ có một nơi nên tới, ăn ở một nhà hàng nha.”
Lee Hyun chỉ tay vào một khách sạn sang trọng.
‘Một nhà hàng trong khách sạn rất khác so với những nơi khác’
Bên trong có những nội thất đắt tiền, thái độ phục vụ thì cực kỳ tốt, những khuôn mặt vui vẻ của nhân viên khi chào đón khách hàng và sẵn sàng phục vụ, các món ăn thì nhìn rất đẹp mắt mà lại ngon nữa, hơn hẳn những nhà hàng bình thường khác. Ngay cả ghế ngồi cũng thoải mái cực kỳ. Các vật dụng trang trí cũng rất mắc tiền.
‘Mình sẽ không ăn ở đây đến hai lần, nhưng nếu là dịp đặc biệt như này thì đây thực sự là một nơi tuyệt vời để thưởng thức bữa tối’
Lee Hyun kiểm tra lại ví tiền.
‘Mình mang đi 200K won, đi taxi, xem phim và chơi vài trò chơi mình vẫn còn 130K won.’
Có cơm cũng đã tính là một bữa ăn rồi.
Tuy vậy , Lee Hyun nghĩ đến chiều hướng lạc quan hơn. Một bàn đặc biệt với món tôm hùm. Nhưng cậu cũng chợt nghĩ đến chi phí cho bữa ăn chắc cũng khá chát.
“Chắc sẽ tốn 40K cho các nguyên liệu chế biến. Nhưng với khách sạn như này, cả phí phục vụ, nấu nướng, lời lãi chắc phải tốn 70K won”
Trên nhiều khía cạnh, với cái giá 70K won cho một bữa ăn là quá mắc, và khó khăn cho một ông anh như cậu có thể trả tiền để dùng bữa. Lee Hyun nghĩ về việc có thể kiếm tiền trong Royal Road và xoa dịu lỗi lo lắng của em gái.
“Được rồi, hôm nay sẽ ăn thả phanh nhé. Ít nhất là chỉ một lần được dùng bữa ở nơi này.”
“Nhưng…Nhìn nơi này chắc sẽ đắt lắm đấy. Anh à, hay chúng ta đi ra ngoài ăn Kimbap nha.”
Thực tế, ăn ở một nhà hàng sang trọng như thế này vào lần đầu tiên là rất ghê gớm, nhưng dù sao cậu đến đây là để thư giãn xoa dịu căng thẳng trong đầu.
‘Các tác phẩm nghê thuật đắt tiền hay ngay cả cung điện ở vương quốc Rosenheim cũng không đẹp và sang trọng bằng nơi này’
Nữ phục vụ đến sau vài phút và cho họ xem thực đơn.
“Quý khách muốn dùng gì hôm nay ạ?”
“Món đặc biệt của đầu bếp hôm nay là tôm Omar với nước sốt Oyster”
Tôm Omar với nước sốt Oyster
“Để tôi suy nghĩ đã nhé”
“Vâng, thưa quý khách”
Lee Hyun thoải mái nhìn vào thực đơn. Sau đó kiểm tra giá.
Một đĩa tôm hùm có giá 120K won.
Với chỉ 40K won cho nguyên liệu, thì khi nhìn vào giá, như thể họ đang ăn cướp tiền của bạn.
‘Sao mà đắt thế!’
Giá của món ăn khiến Lee Hyun khó thở. Một món ăn hạng A thì tương đối rẻ tiền. Nhưng hơn thế, nó được ăn kèm với các món ăn đắt tiền khác. Một bữa ăn tốn 200K won, nếu thêm rượu là 300K won; còn nếu chọn rượu ngoại đắt tiền thì sẽ tốn 500K won. Với số tiền của mình, Lee Hyun sẽ chẳng thể có rượu vang hay thậm chí là món ăn nào đó.
Giá của nhà hàng khách sạn này đúng là giết người!
Việc có những dịch vụ tốt cộng với nguyên liệu ngon, các đầu bếp cũng là những người tài giỏi nhất. Bao gồm chi phí nội thất, không khí phục vụ thì dễ hiểu tại sao giá món ăn ở đây lại có thể đắt như vậy. Điều này vượt quá dự kiến ban đầu của Lee Hyun.
‘Mình hoàn toàn không đủ khả năng để chi trả cho bữa ăn này’
Số tiền còn lại là không đủ, cậu nhăn mày lại. Theo phản xạ, Lee Hyun và em gái đồng thời nhìn nhau. Đôi mắt của họ hiện rõ sự lo lắng. Cô đã rất hồi hộp.
‘Không, mình đã quyết định tới đây; mặc dù rất tốn kém, nhừng mình sẽ không ra khỏi đây dù có chuyện gì đi nữa.’
Dù cho số tiền của cậu không còn nhiều, nhưng cậu không muốn người khác thấy sự nghèo khó của mình. Với một học sinh vừa mới tốt nghiệp cấp 3 như cậu, Lee Hyun chắc rằng mình sẽ không muốn bị ném ra ngoài ở trong một nhà hàng như này. May mắn là bữa ăn hạng A tốn 120K won và vẫn thừa 10K won đi taxi về nhà.
“Hayan, tôm hùm có được không?”
“Được ạ, nhưng anh chắc không?”
“Chúng tôi gọi món hạng A”
“Đó là phần cho cả hai người chứ ạ”
“Ừm”
“Vâng thưa quý khách”
Nhưng Lee Hyun đã không biết một điều.
Sẽ phải thêm vài khoản tiền khác không ghi trên thực đơn, đó là thuế và phí dịch vụ tương ứng với 10% bữa ăn. Và khi đó sẽ tốn nhiều hơn 130K won. Nhưng đó vẫn chưa hết. Vì nghĩ nó đắt tiền nên họ sẽ chia đôi phần ăn đó; nhưng đó lại là 2 suất cho 2 người. Giá của 1 suất là 120k won. Do vậy, giá của bữa ăn cũng đã vượt quá 250K won.
“Đồ ăn ngon lắm, ăn nhiều em nhé.”
“Anh à. Anh có chắc là không tiêu quá tay chứ?”
“Ổn mà, anh có đủ tiền mà”
Lee Hyun vừa nói vừa vỗ vào túi của mình.
Món ăn được dọn lên. Chúng đều được nấu bởi một bếp trưởng xuất sắc với những nguyên liệu tươi ngon nhất.
“Wow! Thực sự là ngon quá trời luôn”
“Đúng ạ, mùi vị thật tuyệt vời”
Lee Hyun đang thưởng thức những hương vị tuyệt vời của món ăn. Giống như trong Royal Road, mọi thực phẩm đều có những hương vị tuyệt vời khi được nấu lên. Cậu biết các kỹ năng là rất cần thiết, đặc biệt là khi chế biến hải sản. Nó rất dễ bị hư và cần phải giữ thật tươi. Ngoài ra thì những nguyên liệu như thế khá tốn kém nên cậu không sử dụng chúng thường xuyên được. Và hiệu quả của món ăn mang lại là rất nhiều trước khi bắt đầu một cuộc chiến nào đó.
****
Cũng trong nhà hàng này, 2 nữ sinh bận trên mình bộ đồng phục cũng đang thưởng thức món ăn ở một bàn gần đó.
“Woah! Món thịt này ngon quá trời lun.”
“Nước sốt thì không chê vào đâu được”
“Bêp trưởng của nhà hàng này là người Pháp đấy; ông ấy thường xuyên được lên trang nhất của một tạp chí nấu ăn nổi tiếng đó.”
“Thể nào mà ngon như vậy”
“Chúng ta sẽ lại đến ăn vào tuần tới nhé.”
Gia đình hai cô gái đều rất giàu có, và họ cũng là những người sành ăn, nên đôi khi họ dành tiền để thưởng thức một bữa ăn sang trọng trong nhà hàng giống như thế này.
Điều hạnh phúc nhất là khi được thưởng thức những món ăn ngon!
Phương châm của hai cô gái. Họ thường đến đây khi mà giờ học ở trường kết thúc sớm và những nơi như thế này là nơi mà họ thích đến. Nhưng sau đó, một người trong số họ nhìn sang bàn khác và nhận ra Lee Hayan đang ăn ở đây.
“Ah? Đó là Hayan phải không nhỉ?”
“Đúng rồi”
“Oh! Kia hẳn là anh trai cậu ấy”
Lee Hayan là bạn thân của họ.
Ở trường, không ai không thích Hayan. Một cô gái bé nhỏ với ý chí kiên cường, một học sinh xuất sắc, chơi thể thao giỏi. Và có khả năng lãnh đạo bẩm sinh, cô luôn là trung tâm khi đứng với những cô gái khác trong trường. Mặc dù vậy cô cũng rất tiết kiệm trong việc tiền bạc, thế nên cô không tham gia vào những cuộc đi mua sắm hay ăn uống.
‘Hóa ra cậu ấy chỉ chi tiền để đi ăn một bữa hoành tá tràng với anh trai mình.Thật không công bằng’
Đôi mắt Isane lóe lên những suy nghĩ tinh nghịch.
Lee Hayan luôn cảm thấy tự hào về anh trai của mình, nhưng những người khác thì không biết tại sao. Ngay cả những người bạn thân với cô cũng không rõ.
Một cô gái đúng tiêu chuẩn “con nhà người ta” lại sùng bái anh trai mình một cách kỳ lạ. Nhưng đó là người anh trai ở lễ hội văn hóa. Bạn bè đã không hiểu tại sao cô lại tự hào về anh trai như vậy bởi trông anh cô quá bình thường; họ nghĩ rằng đó là một trò đùa.
Sau đó họ biết được rằng Lee Hyun đã phải bỏ học vì không có đủ tiền. Rồi tại lễ hội của trường, cậu bỗng nhiên trở lên nổi tiếng khi đã cứu công chúa – em gái mình trong một trò chơi một cách nhẹ nhàng, và trở thành một ngôi sao. Cậu dễ dàng đi trên cây cầu gỗ vừa trơn vừa hẹp, đá vỡ những quả bóng nước được bắn về phía mình. Cuối cùng cậu leo lên tường nhanh thoăn thoắt và cứu được công chúa với thời gian ngắn nhất. Khi ông anh trai mở lồng để cứu cô em gái bé nhỏ của mình, trông anh thật bảnh bao, giống như một người anh hùng vậy. Kẻ từ giây phút đó, các nữ sinh trung học đã để ý tới Lee Hyun. Bây giờ khi Lee Hayan đi cùng anh trai, ngay cả một con quỷ cũng không dám chặn lại làm phiền.
Isane thì thầm với cô bạn ngồi cùng.
“Cùng ra ăn với họ đi”
“Cậu biết tính tình của Hayan mà… có được không vậy?”
“Không sao đâu, với anh trai đang ngồi cùng thì cô ấy không từ chối đâu”
Isane tự tin đứng dậy và đi đến chỗ Hayan rồi đột nhiên ôm chầm lấy cô.
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở một nơi như này! Chúng tớ ngồi cùng được không?”
“……..”
Đột nhiên bạn của Lee Hayan đến và làm cô hết sức ngạc nhiên.
“Các cậu!”
Ngay cả trong tưởng tượng, Lee Hayan cũng không mong đợi đến sự xuất hiện đột ngột này.
Isane nhanh chóng chào Lee Hyun.
“Chào anh, chúng em là bạn cùng lớp của Hayan ạ. Anh có phiền không nếu chúng em ngồi đây ạ?”
“Chào em, cứ tự nhiên đi”
Bạn của em gái ngồi cùng bàn cũng chẳng có vấn đề gì. Thay vào đó, có khi đây là một điều tốt.
“Mình thật xuất sắc.”
Lee Hayan hơi cau mày khi liếc nhìn Isane, người đang cười.
“Giờ mình không thể giữ mặt mình nghiêm túc được. Hayan , bạn không sao chứ?”
“Sheesh!”
Điều này không thể tránh khỏi. Lee Hayan chẳng thể làm được gì để ngăn chặn điều này. Cô không thích sự xuất hiện của những vị khách không mời xông vào giữa khoảnh khắc hạnh phúc nhất của gia đình cô. Tuy nhiên, cô nhanh chóng sửa lại biểu hiện của mình. Cô không chú ý rằng mình đang ngồi đối diện anh trai mình. Để lát nữa rồi tức giận cũng được.
‘Mình sẽ gặp cậu ở trường, các cậu chết với mình.’ Cô thầm nghĩ.
Dù trong hoàn cảnh này, Lee Hyun cũng rất vui khi được gặp những cô bạn của em gái mình. Với nhiều món ăn cho bữa tối, cả bốn người đã có được một bữa ăn thoải mái và ngon miệng.
‘Mọi việc ở trường vẫn ổn’
Điều này cho Lee Hyun thấy cuộc sống ở trường của em gái mình vẫn tốt. Hằng ngày cậu bận rộn cầy cuốc trong Royal Road và giờ là thời gian để cho tâm hồn cậu được thư giãn.
“Oh, cái đó đẹp quá”
Trong bữa ăn, họ nhìn thấy mặt sau của chiếc bảng, một tác phẩm điêu khắc đang được vận chuyển đi qua cửa sổ.
“Nhìn bức tượng kìa”
Lee Hyun ngoảnh đầu lại và nhìn về phía bức tượng. Đó là một phụ nữ Hàn Quốc , ăn mặc lịch sự với một ‘pigtail ribbon‘ (Một vật trang trí trong đám cưới) bện vào tóc.
“Không quá tệ”
Lee Hyun có một chút kinh nghiệm về điêu khắc đá nên anh thấy được rằng bức tượng được thực hiện bởi một người có tay nghề cao.
‘Bức tượng tạo cảm giác cuốn hút, nhưng cũng khác nhẹ nhàng. Được làm từ tay bởi một nghệ nhân lành nghề’
Trong lúc Lee Hyun và những người khác đang suy nghĩ về bức tượng, nữ phục vụ bước đến.
“Thưa quý khách, chúng tôi xin lỗi về sự bất tiện này, vì chúng tôi đang chuẩn bị một buổi kỷ niệm ngày cưới cho một khách hàng lớn tuổi. Hy vọng mọi người sẽ thông cảm.”
“Chúng tôi ổn, không sao đâu”
Ở đằng sau, họ đang sử bức tượng, nhưng Lee Hyun và các cô em gái đã dùng bữa xong. Cuối cùng là món tráng miệng gồm trái cây và kem.
“Ah, no quá”
“Ngon thật đấy”
Sau đó, bốn người đến quầy trả tiền. Đầu tiền là Isane và Song Miyong. Sau đó Lee Hyun rút ví ra trả tiền.