Giám đốc Kim Han Seo nhìn Yoo Byung Jun – thầy giáo của mình, nhà khoa học thiên tài đích thực, người được Chúa trời gửi xuống thế gian này.
Những nếp nhăn hằn trên trán ông, đôi mắt đỏ ngầu, và cặp kính dày.
Mặc dù trông Yoo Byung Jun có vẻ mệt mỏi căng thẳng, cái đầu thông thái của ông vẫn luôn được đánh giá ở mức độ thiên tài.
'Mặc dù cả thế giới đều biết rằng Royal Road được thực hiện bởi mình và 17 nhà khoa học khác ...'
Giám đốc Kim Han Seo nhẹ lắc đầu.
Có nhiều sự thật khác xa so với những gì công chúng biết.
‘Thật ra, nền tảng khái niệm đều đến từ giáo sư, và ông ấy cũng là người đã phát triển công nghệ cốt lõi. Điều mà các nhà khoa học khác và mình đã làm chỉ đơn giản là đắp thêm xác thịt vào khuôn khổ mà giáo sư đã tạo ra mà thôi.’
Đối với giám đốc Kim Han Seo và các nhà khoa học khác, có một sự áp lực không hề nhẹ về phần mà họ phải chịu trách nhiệm.
Có nhiều khi mọi người cho rằng việc tạo ra một hệ thống thực tế ảo hoàn hảo chỉ là điều viển vông nằm trong giấc mơ. Đã có hơn hàng chục lần ông hốt hoảng tỉnh giấc vào buổi sáng vì cơn ác mộng về sự thất bại.
Mỗi lần họ suy sụp và muốn chấm dứt những nghiên cứu của mình, Yoo Byung Jun đều bước vào để giúp đỡ họ, và người hiểu thấu toàn bộ hệ thống này nhất cũng là ông ấy.
Mặc dù các nhà khoa học khác bao gồm Giám đốc Kim Han Seo đã có thể quản lý Versailles nói chung theo từng mảng được giao nhiệm vụ, quyền hạn của họ vẫn có giới hạn.
Cẩn trọng trên từng bước chân của mình, giám đốc Kim Han Seo dừng lại trước mặt Yoo Byung Jun.
"Em đã trở về."
"Ừ, làm tốt lắm. Mấy đứa nhóc ở văn phòng nói gì vậy?"
"Dạ. Họ rất quan tâm đến quân đội Phục Sinh."
"Keke. Tôi cũng cho là như vậy."
"Đặc biệt, Kang Il Son ở Cục Quản lý phát triển chiến lược đầu não luôn phàn nàn rằng cậu ta phải làm việc thêm giờ mỗi ngày."
"Kekeke."
Yoo Byung Jun chỉ cười như thể ông đã mong đợi điều đó.
"Thầy nghĩ gì về người chơi có tên Daymond, thưa thầy?"
"Xem nào. Cũng được, cậu ta có vẻ không tệ."
Yoo Byung Jun trả lời không hài lòng lắm.
"Nhiệm vụ quân đoàn phục sinh... Tốt thôi, một số lượng quyền lực đáng kinh ngạc có thể thu được từ nhiệm vụ này."
Các nhà khoa học có một chân trong việc điều khiển hệ thống chính ở Cục Quản lý hệ thống, đều giỏng tai lên lắng nghe cuộc hội thoại đặc biệt này.
Yoo Byung Jun là một nhà khoa học thông minh quá mức cần thiết, giống như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, thường sống ẩn dật chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng.
Không ai ngoài ban lãnh đạo cấp cao biết một thực tế rằng Yoo Byung Jun đóng vai trò lãnh đạo chính đằng sau bức màn bí mật.
Nhưng những gì thực sự gây sốc và khiến cho các nhà khoa học sởn hết da gà là sức mạnh của Nữ thần Versailles. Nếu không có bất kỳ sai sót nào, họ thậm chí chẳng cần phải dùng cách can thiệp nhân tạo để sửa đổi bất cứ điều gì.
Đó là một siêu AI có thể tự động điều chỉnh mọi thứ trong Royal Road một cách hoàn hảo kể từ khi game được phát hành, một hệ thống đáng sợ mà thậm chí có thể được gọi là một nữ thần thực sự.
Và không chỉ Royal Road; nó thậm chí còn có thể kiểm soát điều hành các vấn đề liên quan của Tổng công ty Unicorn. Mặc dù ở mức độ nào đó, Nữ thần Versailles chỉ sử dụng có 20% nguồn lực hành chính của công ty.
Đối với các nhà khoa học, đó là một kỳ tích đặc biệt phi thường.
Nếu ai đó nói rằng hệ thống này được phát triển chỉ nhờ vào 1 nhà khoa học, họ sẽ không bao giờ tin tưởng điều đó. Đây là nhận định của các nhà khoa học, những người biết Yoo Byung Jun.
- Mười triệu nhân loại cũng không thể thay thế được vai trò của nhà khoa học ấy.
- Ông là một nhà khoa học có thể giúp tiết kiệm hơn 30 năm mày mò nghiên cứu vất vả cho sự phát triển của nền công nghệ thế giới, ông có thể biến điều không thể thành có thể.
Ông là người được các nhà khoa học tôn trọng và sùng bái như một điều kỳ diệu, đến mức mà thậm chí sự tồn tại của Yoo Byung Jun cũng là một niềm tự hào đối với họ.
"Lòng tham sẽ hủy hoại tất cả bọn họ. Mặc dù bọn họ có thể tạo ra một hồi oanh động nhờ vào việc sử dụng những mánh khóe nhỏ... Nhưng rồi họ sẽ có rất nhiều kẻ thù."
Không có bất kì một nhà khoa học nào nghi ngờ lời nói của Yoo Byung Jun.
Những lời nói của thiên tài nổi trội nhất ở thế kỷ này chưa bao giờ sai lầm. Nếu ông ấy đã nói cái gì thì sau này mọi chuyện sẽ trở nên đúng như thế. Và đối với các nhà khoa học, những người biết trước về nhiệm vụ cũng như sự nguy hiểm tiềm ẩn của Nữ thần Versailles, họ không cảm thấy rằng sự xuất hiện của Đội quân Phục Sinh thực sự là một cuộc khủng hoảng.
Royal Road là một thế giới thực tế ảo tuyệt vời.
Cũng phức tạp như các công nghệ được áp dụng, luôn có những câu chuyện ẩn giấu trên khắp lục địa, và cũng có vô số các bí ẩn về lịch sử chưa ai có thể biết đến.
Các nhà khoa học biết tất cả: những nhà thám hiểm đang lẩn trốn và đang dần dần nâng cao sức mạnh của mình, level của các chiến binh, những nhiệm vụ đang được tiến hành,... và họ không tìm thấy bất cứ lý do nào để phải cảm thấy căng thẳng.
Với một lục địa quá mức rộng lớn, và một số lượng người chơi vô cùng khổng lồ mà có thể được coi là sự hội nhập xã hội ảo của nhân loại, các nhà khoa học luôn giữ vẻ tươi cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
Mặc dù họ phải tham gia vào việc phát triển, Royal Road là một thế giới thực tế ảo thật sự mang đến nhiều niềm vui. Sau khi phát hành Royal Road, thậm chí bản báo cáo về chỉ số hạnh phúc của nhân loại đã tăng lên ít nhất 40%.
Với niềm tự hào rằng họ đã mở cửa cho một thế giới mới, các nhà khoa học trở lại với nhiệm vụ của mỗi người.
Yoo Byung Jun ngồi tự lẩm bẩm một mình.
"Mọi người trên thế giới này tự lừa dối mình thật quá dễ dàng."
Trên màn hình, ông có thể nhìn thấy mọi hoạt động của các nhà thám hiểm trên lục địa Versailles.
Một người chơi đang nâng cao sức mạnh bằng cách đi săn trong khu rừng rậm không một bóng người.
Một người chơi rèn luyện để tăng khả năng chịu đựng của cơ thể bằng cách leo lên ngọn núi nguy hiểm nhất trên đại lục này.
Một người chơi đang phát triển sức mạnh của mình và kiểm tra giới hạn của bản thân trên một hoang đảo đầy quái vật.
Yoo Byung Jun cảm thấy hạnh phúc mỗi khi ông nhìn thấy những người chơi đầy nhiệt huyết này.
Với những bài kiểm tra bất tận về giới hạn của bản thân, họ có thể trải nghiệm những tình huống đặc sắc mà họ không bao giờ biết đến ở thế giới thực này.
"Phải nói rằng Royal Road là một trò chơi ..."
Sau khi Royal Road được tạo ra và phát hành, các phương tiện truyền thông công cộng luôn điên cuồng xoay quanh chủ đề về thế giới công nghệ.
Không có bất kì loại công nghệ tiên tiến nào có thể vượt qua sự thành công của Thực tế ảo!
Sự phát triển nhanh chóng của cơ sở người chơi Royal Road đang dần khiến trò chơi điện tử bình thường bị tuyệt chủng.
Một thế giới mới đã mở ra cho người chơi.
Đây là lí do có rất nhiều, dù trước đây không thường xuyên chơi game cũng bị cuốn hút. Có nhiều bài báo cũng cho rằng Royal Road là đỉnh cao của ngành công nghiệp giải trí.
Nhiều vị quản lý công ty và giám đốc trong thế giới thực tìm thấy niềm vui lớn lao trong việc bán trái cây đằng sau những bức tường lâu đài thời trung cổ, hoặc thậm chí bắt đầu những cuộc phiêu lưu kì thú, lưng đeo kiếm xông pha khắp đại lục.
Vì họ bỏ ra nhiều tiền, họ nhận được những lời ca tụng như những ngôi sao thế hệ mới của ngành công nghiệp game.
Yoo Byung Jun mỉm cười mỗi lần ông nhìn thấy những bài báo.
"Con người quá mềm yếu và lười biếng. Họ thậm chí không biết tương lai của họ bị treo ở đây."
Có một cái gì đó rất đáng thương mà Yoo Byung Jun không thể chịu đựng được.
Ông đã cống hiến cả cuộc đời mình cho Royal Road. Đó là một tác phẩm hoành tráng của nghệ thuật mà ông đã cống hiến năng lượng và cuộc sống của mình để tạo ra như thể nó là đứa con của mình.
Nếu chỉ vì lợi ích của việc tạo ra một trò chơi, ông có thể đã bỏ từ lâu.
****
Sau khi đuổi theo lũ Glowing Skeleton trong suốt bảy ngày, họ đã tịnh hóa và đánh bại nó bằng phép thuật thánh của Cleric, sau đó họ phát hiện ra phần thưởng lớn ở cuối nghĩa trang.
"Thành công rồi!"
"Làm tốt lắm, tất cả mọi người."
Các Cleric và Pikeman đặc biệt hạnh phúc.
"Dain-nim đã giúp chúng tôi rất nhiều. Cám ơn bạn."
Theo đuổi Glowing Skeleton là một điều thật sự khó khăn ngay cả với thợ săn lành nghề. Đó là bởi vì bọn chúng sẽ đi vào một ngọn núi với rất nhiều quái vật, hoặc tìm một hầm ngục và ẩn núp bên trong. Nếu họ dừng lại để chiến đấu khi đang đuổi theo sau Glowing Skeleton, nó sẽ thoát ra theo một con đường khác trước khi họ kịp nhận ra điều đó.
Nếu không có phép thuật của một Shaman để tăng tốc độ di chuyển, việc săn đuổi lũ Glowing Skeleton sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Dain mỉm cười.
"Không có gì. Tôi thậm chí còn chẳng mấy hữu ích trong chiến đấu."
"Điều đó không đúng. Mặc dù bạn là một Shaman, khả năng chữa trị và tất cả các skill khác của bạn đều rất có ích... Nếu Dain-nim không có ở đây, chúng tôi sẽ rất khó có thể hoàn thành nhiệm vụ này."
"Dain-unni là một pháp sư thực thụ."
Dain đã dành được sự tín nhiệm của tất cả các thành viên trong nhóm của mình.
"Chị, ở lại với chúng em nhé."
"Bạn sẽ cùng làm những nhiệm vụ tiếp theo với chúng tôi chứ?"
"Tất nhiên rồi."
Trong một vài tháng, Dain tự do thưởng thức những cuộc phiêu lưu cùng với các thành viên trong nhóm.
Danh tiếng của cô đều đặn tăng lên theo từng ngày. Hầu như không có người chơi nào ở Morata không biết đến Shaman Dain, cô vừa quay về từ cuộc thám hiểm ở vùng đất Black Curse.
Đó là một cuộc thám hiểm mà có hơn hai mươi Adventurer dày dạn kinh nghiệm nhất ở Morata tham dự!
Sau khi đã thách thức những con quái vật và trải nghiệm một hầm ngục mới, cô trở lại Morata.
****
"Phù! Mình đã trở lại Morata một lần nữa."
Dain cười toe toét.
Cô đã trở lại Morata sau một thời gian dài ... Cô không biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu điều ở đây.
Vì đã chịu đựng đủ nỗi cô đơn ở thành phố Lavias, cô đã tìm tới vùng đất phương Bắc và tìm được những người bạn mới ở Morata.
"Nhưng mình phải giải quyết một lời nguyền..."
Khuôn mặt Dain đầy vẻ lo lắng.
Toàn bộ đoàn thám hiểm đã hứng chịu một lời nguyền ở vùng đất Black Curse.
Da của họ đã trở tối như da của tộc Dark Elf, và các bộ lạc thời nguyên thủy đã xuất hiện.
Một lời nguyền làm giảm tác dụng của phép thuật và kỹ năng còn một nửa!
Đó là một lời nguyền không thể bị loại bỏ bằng phép thuật thần thánh của một Shaman hay Cleric.
‘Mình sẽ đến gặp các Priest trước.’
Mặc dù các Priest trong đoàn thám hiểm đều bó tay nhưng mọi người vẫn tin rằng chỉ có những Priest mới có thể hóa giải được lời nguyền này.
Dain đi vào Giáo Hội Freya.
Tương tự như mọi ngày, có một đám đông đang chờ đợi để được ban phước.
Sau một thời gian dài chờ đợi để đến lượt mình, cô đã được gặp một Priest của Giáo Hội Freya.
"Tôi muốn được giải thoát khỏi lời nguyền mình đang mắc phải."
"Bạn mắc phải một lời nguyền cổ xưa độc địa của một cái ác cổ xưa."
"Vâng đúng vậy."
"Điều này là do bạn đã đến một nơi mà bạn không nên đến. Đây là một lời nguyền sẽ tự động gieo rắc nếu bạn đến khám phá một vùng đất không chào đón những kẻ xâm nhập. Để hóa giải lời nguyền này, bạn sẽ cần phải có gỗ Kelpie, bột Platinum, cà rốt và máu của một con thỏ trắng. Nếu bạn trà sát những thành phần này lên cơ thể, sau đó trộn chúng và uống, bạn có thể sẽ được giải thoát khỏi lời nguyền này."
Ngoài giống gỗ Kelpie sẽ phải mất thời gian để tìm kiếm thì những thứ khác đều không khó để thu thập.
Dain mỉm cười vì cô không nghĩ rằng lời nguyền có thể được hóa giải đơn giản như vậy.
"Cảm ơn rất nhiều."
"Đó là vinh hạnh của tôi. Tất cả đều thuận theo ý muốn của nữ thần."
****
"Mua bán các loot!"
"Hãy gọi cho tôi biết nếu bạn cần bất cứ thứ gì."
Những tiếng rao lớn đến từ các Merchant xếp hàng ở quảng trường bên ngoài nhà thờ của Freya. Sự cạnh tranh của các Merchant là một cảnh tượng náo nhiệt có thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào trên lục địa Versailles.
Sau khi bán ra tất cả các loot đã thu thập, Dain bình tĩnh quay về quảng trường.
‘Lần này mình sẽ thư giãn và chờ đợi.’
Gặp Weed là toàn bộ lý do cô đến Morata.
Tuy nhiên, Weed không quay trở về Morata, và cô đã quá mệt mỏi vì chờ đợi nên đã lại rời đi để tham gia các cuộc phiêu lưu.
Sau khi cô rời đi, tượng nữ thần Freya được xây dựng, nhiều tác phẩm điêu khắc được tạo ra và thị trấn cũng phát triển tốt đẹp hơn rất nhiều.
Có tin đồn rằng Weed, lãnh chúa của Morata, đã quay lại. Tuy nhiên, có vẻ như sau đó cậu ấy lại bắt đầu một cuộc phiêu lưu khác, vì vậy việc gặp lại cậu trở nên rất khó khăn.
‘Làm sao để có thể chờ đợi cậu ấy trở về nếu như mình lại ra đi? '
Dain ngắm nhìn một tòa kiến trúc không tồn tại ở đây trước đó trên đường phố mới được phát triển của Morata, cô lẻ loi đi bộ xung quanh một mình.
'Tượng Nữ thần Freya, huh ...'
Khi cô nhìn vào bức tượng đầy quyến rũ của nữ thần Freya, cô cảm thấy hơi ghen tị. Đối với cô, một người chỉ khá xinh xắn hơn những cô gái bình thường một chút, thì việc nhìn vào bức tượng, cho dù là nhìn một cách tích cực đi chăng nữa, vẫn khiến cô cảm thấy hơi khó chịu một chút.
Cô muốn trở về vị trí của các tác phẩm điêu khắc ở hang Lavias trong ký ức của mình, nhưng nếu cô làm điều đó, sẽ rất khó khăn để có thể gặp lại Weed.
Khi Dain đang nhìn xung quanh quảng trường...
"Xin lỗi."
Cô quay lại nhìn cô gái vừa lên tiếng gọi.
Dáng người nhỏ nhắn và thon thả, đó là một cô gái có đôi mắt hiền hòa. Từ chiếc áo choàng màu trắng mà cô ấy đang mặc, chắc hẳn nghề nghiệp của cô ấy là một Cleric hoặc một Priest.
"Bạn đang gọi tôi?"
"Đúng vậy.”
"Tôi có thể giúp gì cho bạn?"
"Oh, tôi xin lỗi vì phải hỏi điều này sau khi chỉ mới gặp bạn... Bạn là Shaman Dain phải không?"
"Đúng thế."
"Phù! Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy bạn. Tên tôi là Irene."
Việc bắt đầu cuộc trò chuyện đã làm Irene cảm thấy lúng túng và ngại ngùng, nhưng cô không thể giấu được sự vui mừng khi cô tìm thấy Dain.
"Tổ đội của tôi đang cố gắng làm một nhiệm vụ ngay bây giờ. Nhưng nơi đó rất xa, và chúng tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu có một ai đó biết sử dụng phép thuật, vì vậy chúng tôi đang cố gắng tuyển dụng một Shaman."
Tên của nhiệm vụ mà Pale đã phát hiện ra là "The Secret of Manufacturing Ancient Breastplate.” (bí mật chế tạo áo giáp cổ đại)
Người ta nói rằng cuốn sách ghi lại những phương pháp sản xuất được chôn giấu đâu đó ở miền Bắc, do đó, họ muốn tuyển dụng một Adventurer và một Shaman, và rời đi. Sau đó, họ nghe nói rằng Shaman nổi tiếng tên là Dain vừa mới trở lại và họ đã tìm thấy cô.
Irene giải thích một lần nữa với cái nhìn đầy lo lắng.
"Độ khó cấp C. Nếu bạn không phiền, bạn sẽ tham gia cuộc phiêu lưu với chúng tôi chứ?"
Dain lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của Irene.
‘Cô ấy trông thật đẹp. Chắc cô ấy cũng khoảng tầm tuổi mình... '
Nhưng hiện tại Dain không muốn rời đi vì bất kì nhiệm vụ nào. Cô muốn ở lại chờ đợi một người nào đó.
Có thể không phải lúc nào cô cũng ngốc ngếch ngồi một chỗ chờ Weed trở về Morata, nhưng vì vừa hoàn thành một cuộc phiêu lưu, cô muốn dành thời gian bây giờ để nghỉ ngơi.
"Tôi xin lôi. Lúc này tôi đang định nghỉ ngơi ... "
Ngay khi Dain định nói điều này, một cô gái mặc chiếc váy lạ mắt đính những viên đá quý đi về phía họ từ cửa hàng gần đó.
Mỗi bước chân nhẹ nhàng tiến về phía trước của cô đều hấp dẫn vô số ánh mắt của người chơi trong quảng trường. Đơn giản chỉ cần ngắm nhìn cô bước đi cũng có thể giúp người ta quên hết mệt mỏi và cảm nhận được niềm vui.
'Cô ấy là một Dancer.'
Hiển nhiên, các ngành nghề duy nhất có thể tham gia cuộc phiêu lưu hay đi săn trong khi mặc váy là Minstrel và Dancer. Cô ấy cũng đeo vòng tay, dây chuyền, bông tai, và đi giày thấp để thoải mái nhảy múa.
Hơn nữa, vì cô ấy không cầm bất kì dụng cụ nào, Dain đã kết luận rằng cô ấy là mộtDancer.
"Hwaryeong-unni, bạn đã đi đâu vậy?"
"Tôi đến ăn tại một nhà hàng. Nhưng người này là ai?"
"Đây là Dain-nim. Cô ấy là một Shaman nổi tiếng ... "
"Ah, người đó!"
Hwaryeong ngắm nhìn khuôn mặt của Dain thêm một lần nữa.
Vì là một Shaman với làn da màu đen, sáng bóng như ngọc, trông cô vô cùng đặc biệt.
"Có phải bạn đã mời cô ấy cùng tham gia nhiệm vụ lần này với chúng ta?"
"Vâng. Nhưng đáng tiếc là có vẻ như cô ấy sẽ không tham gia cùng chúng ta."
Dain, người đang đứng nghe Hwaryeong và Irene trò chuyện, đột nhiên ngắt lời.
"Này, tôi đổi ý rồi."
"Sao cơ?"
"Cuộc phiêu lưu mà bạn vừa nói với tôi ấy, tôi muốn cùng được tham gia."
"Thật không? Thật tuyệt! Cám ơn bạn."
"Vâng. Cảm ơn vì đã mời tôi cùng tham gia."
Dain chấp nhận đề nghị của Irene.
Bức tượng Nữ thần Freya mà Weed – lãnh chúa của Morata đã điêu khắc!
Lý do là vì gương mặt của bức tượng và Hwaryeong giống nhau một cách kỳ diệu.
****
Lee Hyun rèn luyện cơ thể mình hằng ngày ở võ đường của Ahn Hyun Do.
Rõ ràng, cơ bắp săn chắc của Lee Hyun đã trở nên hoàn hảo đến mức không có một chút chất béo dư thừa nào, ngoài ra, sức mạnh thể chất và sức chịu đựng của cậu cũng tăng mạnh theo từng ngày. Sau khi trải qua cuộc huấn luyện địa ngục từ 4 giáo viên hướng dẫn đào tạo khác nhau mỗi 30 phút, cơ thể của Lee Hyun đã trở thành một loại vũ khí.
"Ngay cả thanh kiếm sắc bén nhất cũng trở nên vô dụng trong tay một kẻ ngu đần. Nếu bạn thậm chí còn không thể hoàn toàn kiểm soát cơ thể của mình thì sớm muộn gì bạn cũng sẽ quên cách cầm một thanh kiếm. Mặc dù phải trải quan việc rèn luyện gian khổ nhưng đây là quá trình cần thiết để có thể vận dụng tốt thanh kiếm của mình."
Lee Hyun tiếp tục trung thành với sự dạy dỗ đầy khắc nghiệt của Jung Il Hun. Cậu chịu đựng những cuộc huấn luyện địa ngục này mà không hề lên tiếng phàn nàn một câu nào.
Các giáo viên hướng dẫn khác bàn luận với nhau.
"Không phải là cường độ huấn luyện quá nặng nề chứ?"
"Nếu chúng ta tiếp tục như thế này, cậu ấy có bỏ cuộc không?"
"Tôi cũng không biết. Nhưng nếu thầy đã bảo chúng ta làm như thế thì hẳn phải có lí do riêng."
"Đây chắc chắn là sự thật phải không?"
"Thậm chí cậu ấy còn chẳng hề có ý định bỏ cuộc ..."
"..."
Khi Lee Hyun rèn luyện cơ thể mình, cậu có thể cảm nhận được các kĩ năng đều thật sự được tăng cường.
Nếu cơ thể của cậu trở nên rắn rỏi hơn, sức mạnh tinh thần của cậu cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Sức mạnh ý chí sẽ được hình thành và củng cố vững chắc nếu cậu thông qua những huấn luyện gian khổ!
Khi cậu hoàn thành một buổi huấn luyện địa ngục với các giảng viên, cậu sẽ nghỉ ngơi và uống trà mà Ahn Hyun Do đưa cho cậu.
"Trà sâm đây."
"Cảm ơn thầy."
Lee Hyun uống ừng ực từng ngụm trà sâm.
Cậu đang rất khát nước, nhưng một lí do khác khiến cậu uống trà vội vàng như vậy là vì uống xong cốc này cậu có thể uống thêm cốc khác, ngon bổ miễn phí!
Ahn Hyun Do nói sau khi ông rót thêm một tách trà nhân sâm khác cho cậu.
"Việc tập huấn như thế này có khó không?"
"Vẫn có thể chấp nhận được."
"Vậy ư. Đó là một điều đáng mừng. Với thái độ đó, con sẽ còn có thể tiến bộ hơn nữa. Con sẽ làm gì với cuộc đời mình?"
"Cuộc đời con?"
"Ta đang nói về cuộc sống riêng của con. Ta muốn biết con sẽ quyết định cuộc đời mình như thế nào."
Sau một hồi suy nghĩ, Lee Hyun gật đầu.
"Mọi thứ đều rất tốt."
"Tốt? Có những gì mà con cho là tốt?"
"Bà nội đang được điều trị tốt, và cô em gái nhỏ của con được đi học tốt. Và con cũng vậy ... "
Lee Hyun do dự một thời gian ngắn và nói.
"Không có vấn đề gì lớn đáng để kêu ca phàn nàn trong cuộc sống của con."
Trong những ngày khó khăn, ăn uống và sinh hoạt là những nỗi lo lắng lớn nhất.
Mặc dù đã có những lúc cậu không được điều trị khi bị ốm, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, cậu thậm chí còn có thể tiết kiệm được một số tiền khá lớn. Kể từ khi cậu chơi Royal Road, cậu đã có thể mua được những thứ họ cần, vì vậy hầu như không còn điều gì có thể làm cậu buồn.
Ahn Hyung Do lắc đầu.
"Ý ta không phải là đang hỏi về cuộc sống hằng ngày của con."
"..."
"Con có hài lòng với cuộc sống hiện tại của con?"
"Có ạ."
Lee Hyun trả lời một cách dễ dàng.
Những buổi học ở trường khá là buồn chán và phiền phức, nhưng bên cạnh đó cậu đã đạt được những gì cậu muốn, vì vậy cậu hoàn toàn hài lòng.
"Hiện tại mọi thứ đều hoàn hảo. Con thậm chí còn được đi học đại học, em gái nhỏ của con cũng học rất giỏi, và bà nội đang hồi phục sức khỏe của mình ... "
Ahn Hyun Do hỏi đột ngột.
"Sau đó, con muốn làm công việc gì."
"... Công việc mà con muốn làm?"
"Con phải đề ra một mục tiêu mà con muốn làm khi còn trẻ, hoặc phải có một công việc mà con muốn làm chứ."
Lee Hyun im lặng trong giây lát.
Cậu đã luôn cố gắng mỗi ngày vì muốn đem lại điều tốt đẹp nhất cho em gái mình.
Khi cậu ngủ vào ban đêm, đã có những lúc cậu sợ hãi một ngày mới tới. Những năm mà cậu phải lo lắng mọi thứ ngay cả trong lúc ăn, cậu phải suy nghĩ về nhiều việc mình sẽ làm ngay sau khi cơn đói biến mất, cần mẫn như một con ong mà vẫn đói nghèo.
Nếu không phải vẫn còn một tia hy vọng le lói, cậu đã hoàn toàn buông thả cuộc đời mình xuống vực sâu tuyệt vọng.
Nếu không có trách nhiệm phải chăm sóc gia đình, cậu có thể đã vứt bỏ hết mọi thứ và làm ra một quyết định dại dột nào đó sớm hơn.
Bây giờ em gái cậu đã trưởng thành, và cô thậm chí còn được đi học đại học nhờ vào suất học bổng mà cô đã tự mình đạt được. Cuộc phẫu thuật quan trọng của bà đã qua và bà đang trong thời gian hồi phục sức khỏe.
Mục tiêu của cuộc đời mình là sống cho gia đình. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ làm gì sau khi không còn phải chăm sóc cho gia đình nữa.
Sau tiếng thở dài, Lee Hyun nói.
"Con không có ước mơ."
***
Các Geomchi băng qua vùng đất tuyệt vọng và đến ngôi làng Orc ở dãy núi Yuroki.
Nơi đây đã đầy ắp những người chơi Orc mặt lợn, và bởi vì họ có tỷ lệ sinh sản rất cao nên thậm chí có cả gia đình lớn tụ tập ở đó.
Sau khi một nữ hay một nam Orc quyết định bạn tình của họ, dù cho họ chỉ ăn với nhau một bữa ăn, những bé Orc sẽ nảy ra từ một nơi nào đó.
Geomchi5 đưa tay ôm đầu.
"Kế hoạch của chúng ta sẽ phá sản mất. Vấn đề là làm sao chúng ta có thể tỏ tình với mấynàng Orc đây... "
Geomchi3 vỗ nhẹ vào vai anh.
"Sẽ ổn thôi mà, sư huynh, đơn giản chỉ cần mời một nàng Orc cùng ăn bữa cơm là xong.Chúng ta phải hiểu rằng đây là phong tục tự nhiên của các Orc."
Geomchi4 cũng xen vào.
"Sư huynh, một người đàn ông đích thực rồi cũng sẽ thành công thôi."
Tất nhiên, quan hệ tình dục thực sự có thể có ở Royal Road.
Con người hay Elf cũng có thể cố gắng kiếm một căn nhà, và có rất nhiều trường hợp các cặp vợ chồng yêu thương đã làm như vậy để dành một ít thời gian ấm cúng lãng mạn cùng nhau.
Tuy nhiên, Orc là một trường hợp đặc biệt - nếu họ chỉ cần ăn một bữa ăn với vợ hoặc chồng, hoặc một người nào đó mà họ đã gần tới, bé Orc sẽ đi ra.
Lúc đầu, tất nhiên là điều này quá không thực tế, và có nhiều Orc độc thân nam nói rằng sự gia tăng dân số quá dễ dàng. Đó là đặc điểm phân biệt chủng tộc của loài Orc, tính năng sinh sản mạnh mẽ. Đã từng có nhiều người mang ý định xấu xa về việc tận dụng lợi thế của phong tục này, và cũng có nhiều người muốn thỏa mãn nhu cầu của bản thân nữa.
Tuy nhiên, ngay sau đó họ nhận ra lý do tại sao Orc cần thiết phải sinh Orc bé chỉ đơn giản bằng cách ăn một bữa ăn.
‘Trông cứ như phải cần đến 4 ngón tay mới có thể lấp đầy lỗ mũi của một Orc nữ vậy, eo ôi. '
'Nếu chọn đối tác là một nam Orc! Nếu anh ấy mở miệng và ngáp một cái, thậm chí có thể nhét trọn cả một quả dưa hấu vào đó, thế thì ai mà có cảm hứng được. '
'Chỉ cần nhìn vào đống mỡ xếp tầng xếp lớp trên bụng là đầu óc lại tỉnh như sáo, làm sao đi với anh ấy được.’
‘Đúng là một giải pháp cần thiết.’
Họ rất hài lòng khi biết tất cả những gì họ phải làm là ăn một bữa với nhau, và các Orc cứ lặp đi lặp lại điều này như một truyền thống tốt đẹp.
Ngôi làng Orc trên núi Yuroki đã được mở rộng.
Những Orc trưởng thành sẽ mang theo các bé Orc và chăm sóc chúng lớn lên. Tổng số các gia đình của những bộ tộc Orc tăng nhanh, và những Orc kiểm soát gia đình đã xuất hiện.
Vì Seechwi là một Commander Orc, sau khi cô đến dãy núi Yuroki, tài năng của cô đã tỏa sáng.
"Các bạn Orc, chwi-chwi-chwik !! Chúng ta phải ăn nhiều hơn. Phải có nhiều thức ăn hơn. Hãy chiến đấu. Chwik!"
Không có lời giải thích hợp lý hoặc các lý do hoặc những điều tương tự. Cô đã khiến cho các Orc khác cảm thấy hài lòng với việc đơn giản là ăn uống thôi, chẳng cần suy nghĩ gì cũng có thể tạo ra trẻ con.
Trong vùng lân cận của các làng Orc, có rất nhiều khách du lịch đã đến ngắm cảnh để thỏa mãn sự tò mò của mình.
"Loài Orc thực sự trông rất độc đáo."
"Cá nhân mỗi Orc khá yếu, nhưng tỷ lệ sinh sản của họ cao một cách đáng sợ. Họ không cần tuyển dụng lính đánh thuê, các Orc em bé có thể đi ra ngoài một cách dễ dàng và không ngừng hiến dâng hết mình ... Tôi nghĩ loài Orc sẽ phát triển rất nhanh."
"Mọi thứ sẽ ổn chứ, nếu mà loài Orc và loài Dark Elf cứ tiếp tục mâu thuẫn với nhau như thế?"
"Giờ thì người chơi cũng có thể lựa chọn Dark Elf rồi, mâu thuẫn sâu sắc giữa chúng có thể sẽ xảy ra."
"Một cuộc chiến tranh với con người cũng có thể xảy ra trong tương lai."
"Một cuộc chiến tranh chủng tộc giữa Orc và con người? Cũng có khả năng đó. Nếu số lượng Orc phát triển và họ dời đến lục địa Trung tâm, thì chắc chắn sau đó hai bên sẽ nảy ra xung đột."
"Không phải bây giờ là cơ hội tốt để tấn công loài Orc khi chúng còn yếu ớt sao?"
"Chúng ta sẽ chẳng kiếm được chút xơ múi gì khi chiến đấu với lũ Orc này cả. Và nơi này cũng quá xa, làm sao quân đội loài người có thể vượt qua vùng đất tuyệt vọng này. Nếu một cuộc chiến với lũ Orc xảy ra, thì đó sẽ là một nhiệm vụ hấp dẫn, ắt hẳn sẽ có rất nhiều người đang chờ đợi cuộc chiến này xảy ra."
Các du khách không đi vào trong ngôi làng mà chỉ dám đứng quan sát từ bên ngoài. Bởi vì mối quan hệ giữa Orc và con người không được gần gũi cho lắm nên việc đến gần ngôi làng là rất nguy hiểm.
Tuy nhiên các Geomchi vào làng của Orc mà không gặp bất cứ trở ngại nào, và khi nhìn thấy một vài Geomchi làm nhiệm vụ cùng với một nữ Orc, khách du lịch thật sự bị sốc.
"Làm thế nào mà một con người có thể hành động được như thế? Thậm chí lũ Orc còn chẳng bận tâm về sự xuất hiện của."
"Có thể đó là một phần của nhiệm vụ nào chăng?"
"Tôi nghĩ rằng lí do có thể là vì class của họ có chút đặc biệt. Tôi nghe nói có những class chuyên môn có độ thân mật cao với các chủng tộc khác."
Khi khách du lịch thảo luận ý kiến của họ với nhau, một câu trả lời thuyết phục xuất hiện.
"Nhìn vào hình dáng của họ đi đã. Có sự khác biệt nào giữa họ và một nam Orc đâu?"
"..."
Một cái nhìn gần hơn cho thấy lời giải thích hoàn toàn thích đáng.
Mặc dù ai cũng chắc chắn rằng họ là con người, nhưng họ có bờ vai rộng và thể chất vượt trội giống hệt các Orc.
Chỉ bằng vào việc nhìn vào cơ thể, các Orc với đầu óc đơn giản dễ dàng trở nên thân thiện với họ.
****
"Hyaa!"
Geomchi vung thanh kiếm bằng cả hai tay một cách dữ dội.
Quái vật. Xét về sức mạnh thể chất, con quái vật gần như vô đối.
Geomchi người đã đạt đến đỉnh cao trong nghề nghiệm của mình, nhưng những học thuyết ông đã lĩnh ngộ, và nghệ thuật thanh kiếm cũng không thể đè nén được cơn thịnh nộ dâng trào trong lòng ông.
Những đường kiếm rất nhanh và dữ dội.
* Kuoooooo! *
Con quái vật vung rìu của nó đầy vẻ giận dữ, và mặc dù tạo thành những đường gió lướt qua khuôn mặt của ông mỗi khi chiếc rìu vung hụt, con Ogre vẫn không thể theo kịp chuyển động tự nhiên của Geomchi.
"Tak!"
Geomchi vung kiếm cắt ngang sườn của Ogre. Ngay cả với sức tấn công xuất sắc của mình, ông vẫn không thể dễ dàng giết chết con quái vật.
Mặc dù không hề sử dụng bất kỳ kỹ năng nào, ông vẫn mất rất nhiều mana. Ông cố tình không đánh vào những điểm chí mạng trên cơ thể con quái vật và chém từng nhát lên khắp cơ thể con quái vật như muốn hành hạ nó đến chết để phát tiết tâm trạng mình.
Những lời nói của cậu học sinh xuất sắc nhất của ông, người đã đến với ông rất muộn, vẫn không rời khỏi tâm trí của ông.
"Không có ước mơ ..."
Những kỷ niệm tuổi trẻ của Geomchi hiện lên trong tâm trí ông.
'Đó chỉ toàn là những cuộc chiến đấu của mình.'
Ông đã theo đuổi sức mạnh và tiến về phía trước theo những cuộc chiến đấu đổ cả máu, mồ hôi và nước mắt.
Có rất nhiều lần ông ngất xỉu giữa đường, và thậm chí ông sẽ phải vật lộn với những vết thương khủng khiếp trong những tình huống chết người. Mặc dù ông cảm thấy rất hài lòng trong một thời gian ngắn sau khi đánh bại được đối thủ mạnh mẽ, nhưng điều đó cũng chỉ dẫn đến việc phải đi tìm một người đàn ông mạnh mẽ hơn để thách đấu tiếp.
Sau những cuộc chiến đấu và quá trình rèn luyện tưởng như không có điểm dừng, tuổi trẻ của ông cũng qua đi.
Sau đó, một ngày khi ông thức tỉnh và nhìn xung quanh, ông đã lên tới vị trí của các kiếm sĩ hàng đầu.
Vinh quang của việc được người người ngưỡng mộ thể hiện qua những vết sẹo mà ông nhận được mỗi khi ông đánh bại một đối thủ mạnh. Ông đã đạt đến vị trí đỉnh cao mà không ai vượt qua được cùng với thanh kiếm của mình.
Mặc dù có rất nhiều người dân nói chung không biết ông là ai, nhưng võ sĩ và những người của thế giới ngầm đều biết đến ông, lo sợ ông.
Mặc dù vậy, một phần của trái tim Geomchi trống rỗng. Sau khi ông đạt được mục tiêu của mình, ông đã không có một người bạn đời, và cả gia đình của ông cũng nghĩ rằng ông đã chết.
"Mình không có một gia đình."
Sự trống trải và chán nản là hậu quả của việc quá mải mê theo đuổi các mục tiêu mà ông đã đặt ra trong đời mình!
"Mặc dù mình đã trở thành một kiếm sĩ bậc thầy, nhưng bên cạnh mình lại chẳng có một ai."
Trước khi Geomchi trở về với cuộc sống bình thường, quay lại Hàn Quốc, tìm kiếm gia đình, và phát triển võ đường, ông đã dành rất nhiều thời gian chỉ để cô đơn một mình.
Không có lý do gì phải khiến cho các đệ tử của ông đi theo vết xe đổ này.
Có lẽ là vì gánh nặng gia đình đè trĩu trên vai. Cũng có thể là vì làm một việc gì đó cùng với gia đình, bạn bè và anh em đồng nghiệp, không có lý do để cảm thấy cô đơn.
Weed có ý chí mạnh mẽ và đầy quyết đoán, lại sở hữu khả năng phản xạ hoàn hảo với mọi tình huống và có thể áp dụng mọi kĩ năng của mình trong thực tế. Nếu có bất cứ điều gì cần phải làm, cậu sẽ không ngần ngại. Mặc dù thỉnh thoảng cậu hơi rụt rè, cậu vẫn là một người đàn ông đích thực.
Nhìn lại đời mình, ông cảm thấy mình giống như một đứa trẻ cứ mải mê tìm kiếm mục tiêu suốt đời và chìm đắm quá mức trong ước mơ đó.
"Mình ghen tị với nó."
Geomchi thật sự thấu hiểu cậu học trò tốt nhất của mình một trăm phần trăm. Nếu ông cũng có một cô em gái nhỏ xinh đẹp và dễ thương như Lee Hayan, ông sẽ không bao giờ rời bỏ gia đình.
"Và làm thế nào để là mình có thể trở thàn một người bạn của nó."
Ông thậm chí đã làm quen được với những cô gái dễ mến và xinh đẹp như Hwaryeong, Irene, và Romuna.
Geomchi nhìn lại những kỷ niệm của mình.
Làm thế nào để mình có thể trẻ trung đúng như tuổi của mình thực sự được?
"Chỉ có thể coi mình như một người đàn ông không may mắn đi! Mình phải mạnh mẽ hơn để chà đạp những thằng khốn kiêu ngạo xuống dưới chân."
Nếu ông ở trong hoàn cảnh tuyệt vời như Weed, tại sao cậu lại chỉ có thể biết mỗi việc chiến đấu trong suốt tuổi trẻ của mình cơ chứ!
"Cuộc sống độc thân này thật đáng ghét."
Geomchi càu nhàu và vững tin với quyết tâm của mình.
"Mình đã bỏ nó “cô đơn” trong tay của các giảng viên khác quá lâu. Đã đến lúc đích thân dạy dỗ nó rồi."
Ông sẽ cho Weed thấy cuộc huấn luyện địa ngục thật sự là như thế nào.
Ông quyết định sẽ dạy Weed cách sử dụng một thanh gươm thật sự.
****
Kỳ lễ hội văn hóa đang đến gần, số lượng học sinh về trễ ở Đại học Hàn Quốc đang gia tăng.
Mỗi bộ phận chuẩn bị kịch hoặc nhạc kịch, và một sân khấu để biểu diễn âm nhạc đã được lắp đặt. Sự mong đợi về một lễ hội âm nhạc, chương trình ảo thuật,... lan truyền khắp nơi theo những tin đồn, thậm chí còn hấp dẫn sự tham gia của các trường Đại học thể dục thể thao lân cận.
Lee Hyun không thể nào hiểu được điều này.
"Tại sao chúng ta phải làm những thứ mà chúng ta có thể xem trên truyền hình?"
Với độ nhạy cảm cực kỳ ít ỏi của cậu, việc chỉ đơn thuần là không phải tham dự các buổi lễ hội ở trường trong một vài ngày đã đủ để hài lòng. Với Lee Hyun, lễ hội văn hóa của Đại học Hàn Quốc được trình diễn bởi nhiều nghệ sĩ nổi tiếng cũng chỉ đơn giản là một sự bất tiện.
Tuy nhiên, các đàn anh khóa trên trong khoa đã đến và đe dọa họ.
"Tuy chúng ta không thể vượt trội hơn các khoa khác trong lễ hội này. Chúng ta cũng không thể để cho họ che lấp ánh sáng của chúng ta chỉ vì khoa của chúng ta là một ngành học mới. Hiểu chưa?"
"Vâng ạ!"
Các sinh viên mới trả lời với khuôn mặt tươi cười.
Lee Hyun chặc lưỡi.
"Tâm lý cạnh tranh thật là vô dụng. Tại sao chúng ta không được nhìn xuống? Một cuộc đời chỉ biết sống vồ vập mà không biết hưởng thụ những giây phút yên lặng thoải mái là cuộc đời vô vị. Dừng việc cạnh tranh và định kiến trong trường học được không? Những điều vô nghĩa."
Cậu đã phàn nàn khá nhiều, nhưng cũng bởi vì cậu không muốn tham gia vào những thứ phiền phức, nên cậu vẫn im lặng.
‘Thậm chí nếu mình không nói ra, người khác có lẽ sẽ nói thôi.’
Không có quy tắc nào bắt buộc tất cả mọi người phải tham gia vào lễ hội, vì vậy tất cả những gì cậu phải làm là chờ đợi cho nó đi qua.
Theo ngày đến lễ hội càng lúc càng gần, khoa thực tế ảo vẫn chưa có một kế hoạch rõ ràng về những việc cần làm.
"Mặc quần áo như nhân vật Royal Road của chúng ta và tổ chức một cuộc diễu hành thì sao?"
"Chúng ta phải làm một con khủng long lớn. Chúng ta có thể tạo ra một hình ba chiều của khủng long bạo chúa, và nếu chúng ta mang nó đi lang thang khắp lễ hội, nó có thể là một điểm nhấn của lễ hội."
"Hóa trang thành những con quái vật đáng sợ có một không hai thì sao? Chúng ta có thể có hàng trăm con quái vật đi săn bắt con người ... "
Nhiều ý kiến ngớ ngẩn và viễn vông nổi lên mà vẫn chưa có một kế hoạch hợp lý nào được đưa ra.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến lễ hội văn hóa.
Ban điều hành tập thể sinh viên đã tổ chức một cuộc họp với tất cả bộ phận.
"Chúng ta phải làm một cái gì đó thật ấn tượng."
Đây là quan điểm thống nhất của những người thuộc ban điều hành khóa trên, bao gồm cả hội trưởng hội sinh viên.
Tuy nhiên, vẫn không có chuẩn bị hay kế hoạch nào.
"Thật mệt mỏi khi phải chuẩn bị một cái gì đó trong mỗi kì lễ hội, và gần hết thời gian rồi, làm sao chúng ta có thể vượt qua được kì lễ hội này đây?"
Choi Sang Jun thận trọng trình bày ý kiến của mình. Sau đó, các sinh viên khóa trên quay trở lại nói chuyện với một giọng điệu vô tư.
"Các giáo sư đang tự hỏi họ có hay không nên làm một buổi tập huấn tư cách thành viên (MT) trước kì nghỉ dành cho các lớp không tham gia."
"...."
"Cụ thể, đó là một chuyến MT đáng kể ở Silmido, dài 7 ngày 6 đêm ..."
"Chúng tôi chắc chắn sẽ tham gia lễ hội!"
Những người đàn anh khóa trước tỏ vẻ không hứng thú và cho nên sinh viên mới được nêu ý kiến của họ.
"Vấn đề là chúng ta có thể làm được những gì...? Tất nhiên chúng ta phải tham gia các cuộc thi thể thao trong khoa. Vì có rất nhiều cô gái trong khoa của chúng ta, sẽ rất tốt nếu có nhiều người trong số họ bước ra và đồng ý tham gia. Có ai phản đối không?"
"..."
"Tôi không thấy ai phản đối cả. Tất cả mọi người đều phải tham dự đấy."
Những lời của học trưởng là mệnh lệnh tuyệt đối.
Đau khổ một chút trong kì lễ hội vẫn tốt hơn một trăm lần so với đi Silmido.
"Sau đó tôi nghĩ rằng chúng ta cần khẩn trương đi đăng kí ít nhất là lễ hội âm nhạc, bởi vì các giáo sư chắn chắn sẽ đến xem."
"Đối với lễ hội âm nhạc, có khoảng năm đội luyện tập và gửi lên."
Họ đã nhanh chóng đi đến một sự thỏa thuận. Mặc dù đây là một kỳ lễ hội mà các sinh viên nên tận hưởng, họ vẫn sẽ làm bất cứ điều gì để gây ấn tượng với các giáo sư.
Ngay cả đối với các sinh viên, việc tham gia vào thôi cũng là điều khó chịu, nhưng vì lễ hội của Đại học Hàn Quốc khá nổi tiếng và có rất nhiều thứ hay ho để xem, họ vẫn chờ đợi kỳ lễ hội.
"Tôi nghĩ rằng chúng ta cũng nên mở một quán bar, bởi vì chúng ta phải kiếm được tiền từ sự kiện quầy bar. Ai muốn tham gia vào quán bar nào?"
Nếu đó là một quán bar, họ sẽ phải nấu ăn cho đến đêm khuya, và đã có rất nhiều công việc phải làm. Mọi thứ đều phải được cân nhắc, mặc dù đó là một công việc mệt mỏi, Lee Hyun sẵn sàng giơ tay lên.
"Cậu Lee Hyun, phải không? Được rồi cảm ơn. Ai khác?"
Bởi các tân sinh viên và đàn anh khóa trên đều phải tham gia ít nhất một hoạt động.
Cậu đã nhận định rằng làm việc ở quầy bar vẫn tương đối thoải mái hơn.
'Vở kịch hay bất cứ điều gì khác đều phải chuẩn bị cả tuần, vì vậy chỉ cần đau khổ trong suốt thời gian lễ hội thôi có lẽ sẽ tốt hơn.’
Quán bar phải mở cả ngày, cậu thậm chí còn chẳng thể có một chút thời gian rảnh rỗi. Tuy nhiên, ngoại trừ Lee Hyun, không có sinh viên nào tự nguyện giơ tay. Trong nhiều lựa chọn, làm việc ở quán bar sẽ chẳng thể ngắm cảnh và họ coi đó là một nỗi đau, vì vậy không ai muốn tham gia.
Sau đó, 1 nữ sinh viên giơ tay lên và ngoài sự mong đợi của mọi người.
Đó là một điều kì diệu khi cô đến trường học giống như họ. Mặc dù họ nhìn thấy cô ở trường mỗi ngày, họ vẫn luôn thấy cô đẹp một cách lạ lùng, đẹp đến nỗi họ tự hỏi rằng phải chăng cô đến từ thiên đường, phải chăng họ đang nằm mơ.
SeoYoon nâng cao cánh tay của cô.
Ngay cả những sinh viên khóa trên cũng rất ngạc nhiên trước sự nghiêm túc của cô.
"Bạn chắc chắn là mình không có kế hoạch nào và sẵn sàng tham gia quầy bar chứ?"
SeoYoon khẽ gật đầu.
Sau đó, các sinh viên nam khác đồng loạt giơ tay lên.
"Hội trưởng, tôi nữa! Tôi cũng muốn thử làm việc trong quán bar."
"Tôi giơ tay đầu tiên. Xin vui lòng cho tôi tham gia với."
"Sunbae. Không, hyung-nim! Đó là tôi, Dong Hun! Bạn sẽ cho tôi tham gia vào, phải không? Đúng không?"
"Sang Hyuk, ngày nào tôi cũng sẽ mua rượu của bạn cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp nếu như bạn cho phép tôi làm việc ở quầy bar. Tôi sẽ coi bạn như là vị cứu tinh của cuộc đời tôi!"
Mắt những sinh viên đó sáng lên lấp lánh khi họ hét lên rằng họ sẽ tham gia, và danh sách nhân viên quầy bar nhanh chóng được lấp đầy.