Học sinh đứng dậy chào thầy giáo, và chỉ còn những sinh viên muốn được thư giãn là ở lại lớp học.
“Wheww.”
“Bài kiểm tra khó quá.”
Đó là một bài kiểm tra liên quan đến công nghệ dùng trong Virtual Reality (thực tế ảo-VR). Những sinh viên mệt mỏi, đã mất cả tuần liền để chuẩn bị cho bài test, nằm rên rỉ trên bàn học.
Lee Huyn vẫn tươi tỉnh và không hề có chút mệt mỏi nào, những sinh viên nhìn anh và nghĩ.
‘Anh ấy hẳn phải nắm vững nền tảng tốt lắm.’
Mọi người nghĩ rằng anh biết những nội dung kiểm tra ở học kì trước đây và bây giờ chỉ cần ôn bài lại thôi.
Những bài học về những nguyên tắc và tiềm năng phát triển của VR; cùng với việc sinh - tử trong VR, và việc đó ảnh hưởng như thế nào đến hệ thống thần kinh trong thực tế.
Một việc tình cờ là Lee Huyn biết câu trả lời, và anh có thể viết ra mà không cần phải nhồi nhét kiến thức như họ. Điều đó làm mọi người tin rằng anh là người học lại.
Nhưng so sánh với vô số những câu truyện lịch sử lục địa Versailles, những người hùng, vị trí làng mạc, các item, phép thuật và skill, Lee Huyn đều ghi nhớ tất cả, và anh có thể nhắm mắt mà vẫn trả lời được.
“Kiểm tra xong rồi, mọi người có muốn đăng nhập vô Royal Road không?”
Lời đề nghị của Min Sura, cô rất muốn vào chơi lúc này.
Choe Sang Jun đồng ý.
“Nếu mà vào phòng Capsule để chơi thì mình đồng ý. Mà ở gần đây có phòng để thuê đấy, chúng ta cùng đi đến đó chứ?”
Tính đại chúng của phòng Capsule, một nơi mà bạn có thể kết nối vào Royal Road, là rất phổ biến ở Hàn. Có rất nhiều phòng trong trường đại học.
Lee Yo Jeong nói.
“Tốt hơn là chúng ta nên làm bài tập đã được giao, bài tập mà có chuyến phiêu lưu trong VR.”
“Uhm. Tụi mình chỉ vừa kết thúc bài kiểm tra, và ở đây mĩnh nghĩ là phù hợp nhất. Nhưng vẫn còn chưa làm bài tập được giao.”
Bài nhóm của họ là thực hiện một chuyến phiêu lưu trong VR. Đặc biệt đối với nhóm là phải khám phá một hầm ngục có thực trong VR.
Một party sẽ bao gồm 7 người, và hạn cuối để hoàn thành là 2 tháng!
Một lựa chọn khác là họ có thể không làm bài nhóm, thay vào đó, phải làm bài kiểm tra giữa kì. Nhưng vì những thành viên trong nhóm được tập hợp từ nhiều vùng miền khác nhau trên lục địa Versailles, nên họ được cho một thời gian thư thả để hoàn thành.
Lee Huyn nằm trong nhóm C.
“Dù thế nào, cùng đi đến phòng Capsule thôi. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi sau.”
Theo đề nghị của Choe Sang Jun, mọi người cầm cặp lên và sẵn sàng đi.
“Tôi…có việc bận phải làm……”
Lee Huyn cố gắng không đi với mọi người, nhưng Min Sura đã tóm cậu lại, và không định để cho Lee Huyn rời đi.
“Oppa cũng nằm trong nhóm tụi em mà, và anh chưa từng đi cùng với tụi đến phòng Capsule… Lần này, anh phải đi.”
“Đúng đó, nếu mà chung nhóm, thì phải thoải mái cộng tác với nhau. Đi cùng tụi em tới phòng Capsule luôn đi.”
Lee Huyn không muốn vào phòng Capsule.
Một nơi tốn tiền chỉ để đăng nhập vào Royal Road!
Anh không hiểu được tại sao mọi người sẵn lòng chi tiền để đến phòng Capsule, trong khi có thể kết nối vào Royal Road tại nhà bất cứ lúc nào.
****
Đây là giờ nghỉ trưa tại trường đại học, và các phòng Capsule thì đầy ắp sinh viên.
“Tụi em cần phòng cho 7 người.”
“Hôm nay em cũng tới à. Phòng kết nối vào Royal Road phải không?”
Những sinh viên làm part-time tại quầy hỏi, và Choe Sang Jun gật đầu.
“Đúng rồi, phòng Capsule mà em hay dùng còn trống không anh?”
“Còn trống, để anh dẫn tụi em vào.”
“Ok a.”
Một lời nói ám chỉ cho thấy Choe Sang Jun luôn đăng nhập Royal Road bất cứ khi nào tiết học kết thúc, hoặc đôi khi, anh còn bỏ lớp để vào game.
Mắt Min Sura nheo lại.
‘Thái độ tham gia lớp học tệ, và điểm thi hẳn cũng không cao.’
Trong khi những người bạn nhìn Choe Sang Jun với suy nghĩ đầy thương hại, Lee Huyn lại có cái nhìn khác.
‘Thật là GATO.’
Thường xuyên vào phòng capsule!
Mỗi giờ chơi trong phòng Capsule tiêu tốn 5000 won.
Bởi vì giá tiền của Capsule rất mắc, nên chi phí để chơi cũng không hề thấp.
Do đó, Lee Huyn cũng không thể tính được mình phải có bao nhiêu tiền để có thể trở thành khách hàng thường xuyên ở đây.
‘Mình không phải là một công tử bột giàu có.’
Lee Huyn thán phục thái độ đầy tính táo bạo và khát vọng của Sang Jun.
Trong phòng Capsule, có những hộp đăng nhập dành cho một số mục đích đặt biệt. Màn hình chính nằm giữa phòng phát hình ảnh trò chơi của mỗi cá nhân.
Choe Sang Jun là thành viên của Guild Black Lion, và anh tự tin công khai hình dáng của mình. Nhờ đó, phòng Capsule thu hút nhiều người.
“Oooooo”
“Một bộ giáp mới.”
Cùng với những cảnh phim phát ra khi Choe Sang Jun đăng nhập, tiếng cảm thán vang lên khắp nơi.
“Đó là giáp Water Elementalist. Dành cho level 280, nguyên set tốn hơn 1.4 triệu won.”
Set đồ được mọi người nhận ra vì nhiều người chơi thuộc top đặc trưng hay mặc.
“Có Sang Jun, chúng ta có thể hoàn thành bài nhóm, khám phá hầm ngục dễ dàng.”
“Thật sự là nhẹ nhõm. Chúng ta có thể thong thả chuẩn bị.”
Lee Yu Jeong đang ở level 200 Blade Master, nhưng cô không thoải mái khi biết Min Sura, một Enchanter không thể cung cấp những sự trợ giúp cần thiết trong chiến đấu. Nhưng bây giờ, cô thấy yên tâm khi nhìn thấy Choe Sang Jun.
Lee Huyn cũng đến gần quầy.
“Bạn cũng đăng nhập vào Royal Road à?”
Lee Huyn đau đớn trong lúc gật đầu.
“Đúng. Làm ơn cho tôi một hộp đăng nhập.”
Việc này chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ, nhưng một khi đã đến đây, tốt hơn là không nên hành xử như một tên ngốc. Cậu quyết định, nếu đã sử dụng tiền ở đây, thì phải kiếm nhiều hơn trong Royal Road, bù đắp lại cho phần đã lãng phí. Hộp đăng nhập của Lee Huyn nằm bên phải, kế bên Lee Yu Jeong và Min Sura.
“Gặp lại Oppa sau nhé.”
“Vui vẻ nhé.”
Lãng phí tiền để thuê capsule!
Lee Huyn gật đầu với hai cô gái, và sau đó vào game.
****
Khi Weed kết nối vào game, có thể cảm nhận thấy không khí náo nhiệt ở Morata.
Có vô số newbie tìm kiếm party để đi săn hoặc tiếp tục quest cùng nhau.
“Level 1. Tất cả người chơi thuộc mọi class đến đây đi.”
Một người chơi vẫy tay kêu gọi, và hơn tá người tụ tập quanh anh ta.
“Tìm người chơi bắt thỏ đây.”
Hiện tại, có hơn 100 newbie tụ tập.
Và không có sự phân biệt đối xử tệ hại nào xảy ra ở đây.
Những người chơi thậm chí không mặc trang phục chiến binh nhưng họ vẫn tự hào đi qua cánh cổng. Họ là những vị khách tiềm năng của các Merchant.
"Để cắm trại, chúng ta cần phải đốt lửa ... có ai mang theo đá lửa không?"
"Với sức mạnh của nhóm, chúng ta sẽ sống tốt ngay cả khi đối mặt với lũ Wolf."
Mặc dù họ là những người mới bắt đầu,nhưng lực lượng quả thực đáng sợ.
Một đoàn tập hợp hơn 100 người mới!
Nếu không có ngoại lệ, họ sẽ tách thành 10 tổ đội, họ sẽ đi vào những bãi săn ở phía trước làng.
Đã hơn 1 tuần thực tế trôi qua kể từ khi Weed đảm nhận những việc nội vụ trong thị trấn.
Weed đã có ý định hướng tới Vương quốc người lùn ngay sau khi đăng nhập, nhưng dường như quân đội bắt đầu đào tạo binh sĩ, tuy có hơi muộn vào thời điểm này.
"Ven, Stam, Yuple."
"Vâng, thưa Lãnh Chúa!"
Các binh sĩ chạy đến bên Weed và chào trịnh trọng.
"Các anh phải hướng dẫn những người khác nữa."
"Đã hiểu, thưa Lãnh Chúa!"
"Tôi sẽ làm theo lệnh của Lãnh Chúa."
Ánh sáng kiên quyết trong đôi mắt của những binh sĩ, cho thấy lời nói có hiệu lực.
****
4 tuần trước đây,Weed đã đi săn với những người lính.
Nói từ săn có vẻ hơi nặng đối với Weed. Họ chỉ bắt cáo, thỏ, hoặc chó sói ở khu vực trước làng, và sau đó đi khám phá một số hầm ngục dễ.
Quái vật cơ bản trong hầm ngục chỉ là lũ Kobold, Rogue, Lion, Skeleton, và Ghoul.
Trong đó, Weed thể hiện khả năng vô đối của mình.
"Đừng ngần ngại rút kiếm vì lợi ích của những người dân vô tội."
"Vâng!"
"Tiến lên! Không được phép nghỉ ngơi! Các anh phải nhớ rằng để làm cho ngôi làng an toàn, các anh phải săn rất nhiều quái vật."
Weed dẫn đầu đám binh sĩ và không ngừng đi săn.
Không cần thiết phải sử dụng các phương pháp như Weed đã dùng trong quá khứ, nơi mà Weed phải băng bó và nấu ăn để chiếm được sự tin tưởng từ họ.
"Hãy làm theo cách này để quét sạch lũ Kobold."
Khi Weed tung chiêu Sculpturing Blade chém vào thắt lưng lũ Kobold, ngay lập tức chúng biến thành màu xám xịt.
Sức mạnh dũng mãnh của người chơi có level hơn 300!
"Wow!"
"Ngài ấy thực sự là Lãnh Chúa của chúng ta!"
"Ngài ấy xứng đáng được phong tước Hiệp sĩ với sức mạnh như vậy."
Trong thực tế, lv hiện tại của các Knight nhập ngũ trong thị trấn thậm chí chưa đến level 10.
Do khuynh hướng là những binh sĩ, họ trung thành với Lãnh Chúa và kính trọng sức mạnh của Weed, và điều đó đủ để tăng thêm niềm tin cho họ.
“Độ bền của thanh kiếm sắp hết rồi. Có ai biết cách chăm sóc kiếm không?”
Weed đưa ra câu hỏi, và những binh sĩ cúi đầu như thể đang bị khiển trách.
“Xin lỗi, Lãnh Chúa.”
“Đến đây, đưa tôi xem thử.”
Sau đó, vào những lúc thế này, Weed sẽ lấy kiếm của họ để sửa chữa, và cậu sẽ chỉ băng bó cho người lính một cách hào phóng trước khi họ cận kề cái chết.
Ánh mắt của các binh sĩ đã thay đổi.
Lấp la lấp lánh!
“Không có gì mà ngài Lãnh Chúa không làm được.”
“Chúng ta cần trở thành những binh sĩ với khả năng phán đoán tốt để bảo vệ cho thành phố.”
Lòng trung thành nhanh chóng chạm mốc 100%.
Ven, Stam và Yuple trưởng thành nhanh nhất, level của họ là 30 và tăng đến danh hiện Denarion.
Đó là nhờ phương pháp đi săn nhanh chóng của Weed.
Trong khi lộ trình trở nên ngắn hơn, giờ giải lao cũng giảm đi.
Nhờ vào sự kết hợp của Spearmen, Swordmen, Shield và Archer mà cuộc chiến nhanh chóng kết thúc.
Tuần thứ hai.
Weed dẫn các Soldier đi sâu hơn vào hầm ngục.
Khi họ cắm trại vào buổi tối, đàn quái vật ào ra tấn công.
Việc đó đối với Weed chẳng khác nào một bữa ăn nhanh. Nhưng đối với các binh sĩ, họ đang chiến đấu để sống sót.
“Tấn công!”
“Lũ Skeleton quá mạnh.”
“Những con quái vật này có số lượng khác biệt khi so với những con chúng ta đã chiến đấu.”
Trong lúc lắng nghe tiếng la hét của các binh sĩ, Weed ngồi phía sau để may vá. Cậu đang sản xuất quần áo như là một sở thích bằng những mảnh vải Mapan cho.
Tuy nhiên, Weed chưa bao giờ lơ là trong việc chăm sóc các binh sĩ. Cậu sẽ can thiệp ngay lập tức vào bất kỳ tình huống nguy hiểm nào.
Nếu không rút kiếm và lao vào chiến đấu, Weed sẽ chỉ gửi mệnh lệnh điều chỉnh phương hướng cho toàn quân.
“Swordmen, Spearmen, lui ra sau. Nghỉ ngơi đi. Shield, dàn trận và đẩy lùi kẻ thù. Archer, bắn tên bạc!”
Weed chăm sóc từng binh sĩ một, cố gắng không để họ chết. Cạu luôn giúp họ tránh xa khỏi những rủi ro trước khi trận chiến xảy ra. Nhưng, đến bây giờ, họ rõ ràng có đủ khả năng để vượt qua điều đó.
Với những hiệu ứng của Tháp ánh sáng và lời chúc phúc từ các Clergymen của Freya, sự linh hoạt của những người lính tăng dần qua mỗi cuộc chiến.
“Chuẩn bị! Không có thời gian để nghỉ ngơi dâu. Sẵn sàng chiến đấu. Sau khi tiêu diệt hết kẻ thù, mọi người sẽ được phép nghỉ ngơi 1 phút.”
Weed sử dụng skill Lion’s Roar trong lúc đẩy các binh sĩ lên phía trước.
Các binh sĩ mạnh mẽ hơn thông qua những cuộc huấn luyện dày đặc, cùng với đó là sự gia tăng độ hảo hữu.
Cuối cùng, sau 4 tuần, họ đã trở thành những người lính chính thức.
Ven, Stam và Yuple có level hơn 60, họ thiện chiến hơn trong trận đánh và có khả năng phán đoán của riêng mình.
Họ được thăng chức lên Centurion.
“Để bảo vệ cho Morata, chúng ta cần nhiều người lính hơn. Kể từ bây giờ, mọi người sẽ đóng vai trò chủ đạo trong việc hướng dẫn những người lính trong tương lai.”
“Tuân lệnh!”
Để kết thúc việc đào tạo, Weed đưa ra lời phát biểu.
Họ đã từng là những binh sĩ vô kỷ luật.
Nhưng bây giờ, họ đã trải qua cuộc huấn luyện địa ngục và học hỏi chi tiết mọi điều về cuộc chiến với tư cách là Soldier.
Đó là một phương pháp tập huấn hiệu quả.
Uy quyền của một người dạy có kinh nghiệm
Được huấn luyện trực tiếp bởi Lãnh Chúa và với khả năng lãnh đạo của mình, các binh sĩ sẽ tận tụy trung thành vô điều kiện với Lãnh Chúa của Morata, Weed.
Leadership tăng vĩnh viễn 3%.
“Hãy vui mừng cho sự sống sót của bạn bè. Cùng với họ, mọi người sẽ bảo vệ thị trấn.”
“Vâng thưa Lãnh Chúa. Chúng tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài.”
Sau đó, Weed còn tuyển mộ thêm hàng ngàn binh sĩ nữa. Do vùng lân cận của Morata đang được mở rộng, và cần thêm nhiều lính.
Trong khi những đầu tư thương mại năng động mang đến sự bùng nổ phát triển về kinh tế, thì bây giờ là thời điểm để đầu tư vào quân đội.
Vào lúc này, lãnh thổ của Morata bằng một nửa vương quốc Rosenheim, và tuyển thêm lính là một điều tất yếu.
Trên hết, gìn giữ hòa bình cũng là một trong những nhiệm vụ quan trọng của Lãnh Chúa.
Weed đã giảm nhẹ vào đầu tư phát triển công nghệ, thay vào đó, cậu chú trọng việc phát triển nhà ở, cải thiện cây trồng và công nghiệp.
Tất cả chỉ phục vụ cho mục tiêu cuối cùng, đó là, bước tới gần hơn với giấc mơ trở thành một Lãnh Chúa độc tài, chuyên bóc lột thông qua việc điều chỉnh tỉ suất thuế.
****
Phục hồi bản thân sau 4 tuần đào tạo, Weed di chuyển đến một ngọn đồi hẻo lánh cách xa thị trấn Morata.
“Wah-il, Wah-thul, Wah-sam!”
Weed gọi lũ Wyvern, những bức tượng điêu khắc đã được cậu ban sự sống.
Từ xa trên các ngọn núi của Morata, xuất hiện 6 vật thể. Chúng dang rộng đôi cánh khổng lồ và tiếp cận với một tốc độ nhanh.
Cùng với đàn Wyvern, là Geumini, với ánh vàng lấp lánh, đang cưỡi trên mình Wah-il.
Weed cảm thấy phấn khởi khi chứng kiến dáng vẻ đồ sộ của chúng.
“Tất cả chúng đều tốt!”
Weed cảm thấy nhẹ nhõm, đó là tâm trạng của người nhìn thấy tiền bạc của mình được đầu tư an toàn!
Ngay khi lũ Wyvern đáp xuống mặt đắt, chúng bước lạch bạch về phía Weed và dụi người vào cậu một cách trìu mến.
“Chủ nhân, thật tốt khi gặp lại người.”
“Chúng tôi nhớ người rất rất nhiều.”
Mặc dù khi ở Todium, Leadership và Charisma của Weed không tăng đáng kể.
Nhưng đối với lũ Wyvern, sự tồn tại của Weed không khác gì đấng sinh thành!
Chúng bày tỏ sự thân mật như hướng về người cha ruột thịt.
“Tụi bây nặng ký hơn rồi nhỉ.”
“Kkyaruk?”
Lũ Wyvern chớp chớp đôi mắt và lắc lắc cái đầu.
Nó giống như là một thái độ giả vờ không hiểu khi ai đó nói tiếng anh với bạn.
Thực ra, lũ Wyvern béo hơn bởi vì chúng trở nên quá lười. Và sẽ khó khăn hơn nhiều khi chúng bay.
Lũ Wyvern săn bắt con mồi chủ yếu là ở dưới mặt đất.
Do sự lạnh giá ở phía Bắc đang dần tan đi, chúng cũng cảm thấy khủng hoảng với một lượng lớn quái vật thức tỉnh sau giấc ngủ đông.
“Săn mồi là một vấn đề nghiêm trọng.”
“Chúng ta phải duy trì việc sống sót ở đây.”
Sắp xếp ban đầu của chúng là sẽ bay lượn trên bầu trời và săn mồi.
Khả năng đặc biệt mà chúng có là dành cho những cuộc không chiến, và Geumini bắn tên.
Chúng nhận thấy những quái vật phía Bắc mạnh hơn chúng, vì vậy chúng quyết tâm chiến đấu để bảo vệ lãnh thổ của mình.
Những lãnh thổ của Morata!
Chúng sống qua ngày nhờ vào việc đi săn.
Khi được ban cho sự sống, level của chúng khoảng 323.
Chúng đã chiến đấu chống lại quân đoàn bất tử, và với chuyến thám hiểm phương Bắc, chúng đã cùng Weed đấu với Bone Dragon!
Trong khi hầu hết Exp của các cuộc chiến thuộc về Weed, level của chúng vẫn đạt tới mốc 360.
Những vết sẹo tích lũy qua các cuộc đi săn trên đôi cánh và thân thể, tạo cho chúng vẻ ngoài oai nghiêm và hùng vĩ.
“Well, tụi bây hẳn phải chịu nhiều vất vả trong lúc tao không có mặt.”
Weed cẩn thận đắp thuốc và băng bó những vết thương mà chúng đã chịu trong suốt thời gian qua.
“Kkyakkkkyakkyakk!”
Những con Wyvern nhẹ dạ cảm ơn Weed trong lúc cậu lau chùi cơ thể chúng.
Quần áo mà Weed làm cho chúng để chống chọi lại khí hậu lạnh giá phương Bắc, là từ da sói, và tất cả đã trở nên rách nát, te tua.
Tuy nhiên, so với những con quái vật không có áo giáp, thì bộ quần áo này mang đến những ảnh hưởng đáng kể cho chúng. Chúng khoe những sự giúp ích lớn lao của mình trong việc giành chiến thắng, khi đấu với những con quái vật lớn hơn, để bảo vệ lãnh thổ.
Weed chỉ ừ hử cho qua, trong lúc thu lượm những mảnh quần áo da sói.
“Tụi bây hẳn là gặp nhiều rắc rối lắm. Ăn nhiều vào.”
Những con Wyvern thể hiện sự cực kì phấn khích đối với Weed!
Chúng nghĩ là với việc Weed quay về, cậu sẽ bóc lột và hành hạ sức lao động của chúng, nhưng giờ đây, chúng cảm thấy thật tuyệt khi cậu thay đổi tính tình.
“Chủ nhân đã trở nên “con người” hơn!”
“Tôi biết chủ nhân không phải là một người chủ độc ác mà.”
Sự thân thiện giữa Weed và chúng dường như tăng lên một cách chóng mặt.
Wah-sam ngó nghiêng xung quanh và nhô lưng ra.
“Chủ nhân, nếu người muốn cưỡi, hãy ngồi trên lưng tôi. Có nơi nào mà người muốn đi không?”
“Có một nơi, vậy chúng ta xuất phát thôi.”
Weed ngay lập tức trèo lên lưng Wah-sam.
“Mục tiêu là đi về hướng nam. Khởi hành thôi.”
Mỗi khi Wyvern vỗ cánh, Weed bay ngày càng cao hơn trên bầu trời.
Ánh sáng của ngày đang dần mờ nhạt, và họ đang bay trên nền trời đêm giữa muôn vì sao tỏa sáng.
Kureungrreung- Kwagwagwagwang! Kwangkwang!
Họ đã bay vào khu vực nơi những đám mây đột ngột chất chồng lên nhau, trời bắt đầu đổ mưa và sấm sét đánh ầm ầm.
Trong cơn mưa lạnh lẽo, cơ thể của Weed và Wyvern ướt sũng.
Cơn mưa khó chịu tiếp tục trút xuống những ngôi làng và lâu đài sáng đèn mà Weed không biết tên.
Cơ thể Weed nghiêng ngả theo chiều gió.
Trong lúc cơn mưa khuấy đảo bề mặt sông, nước sông dâng lên gây lũ lụt cho khu vực cư trú của ngư dân.
Các thành viên trong party đi săn, và Adventurer chạy vun vút qua thảo nguyên.
Weed đang may vá trong lúc ngồi trên lưng của Wyvern.
Cậu đang tạo ra một loại áo giáp mới cho chúng bằng cách tái chế các mảnh da sói từng sử dụng.
Cậu làm việc chăm chỉ đến nỗi không chú ý gì tới vẻ đẹp rực rỡ của mẹ thiên nhiên.
Chỉ có Weed mới hiểu được mình đang làm gì.
‘Không cần phải vội vã, làm việc chăm chỉ từng chút một và số lượng mình làm ra sẽ là niềm vui của chuyến đi. Một sự tận hưởng thật sự! Sự phấn khích giống như cảm giác bay lượn tít trên bầu trời cao.’
Cái tính cách bẩm sinh đã được trui rèn qua những kinh nghiệm tích lũy. Bây giờ cậu đang tìm kiếm niềm vui trong những công việc giết thời gian.
“Đó có phải là lâu đài Mubain không?”
Weed chú ý đến tòa lâu đài ngay lập tức.
Dưới mặt đất, lâu đài được nhìn thấy với nhiều đỉnh tháp nhọn và những bức tường lớn.
Lâu đài hiện tại bị Lãnh Chúa Crescendo thuộc Guild Black Serpent chiếm giữ!
Nó không phải là thủ đô của một vương quốc, nhưng số người chơi tụ tập lại tương đương với thủ phủ lớn. Tuy nhiên, số người chơi ở đây không thể sánh bằng với lâu đài Seraborg, vương quốc Rosenheim.
“Chủ nhân, đó là đích đến phải không?”
Wah-sam hỏi trong lúc vỗ đôi cánh một cách hồ hởi.
Weed lắc đầu.
“Không. Chúng ta chỉ còn chút nữa là đến nơi đó thôi.”
“OK, thưa chủ nhân.”
Wah-sam tiếp tục bay đi.
Họ vượt qua Mubain và một vài thị trấn, lâu đài. Nhưng Weed không nói họ đáp xuống những nơi đó.
‘Bí mật của skill điêu khắc. Nếu mình đi theo lời tiết lộ của nữ thần Freya, mình sẽ đến được nơi cần đến.’
Weed nghĩ rằng thật là vô ích nếu dừng lại để điều tra những khu vực vừa bay qua. Do đó, cậu muốn trực tiếp tới nơi mà cậu suy đoán lúc đầu để chứng thực.
Họ đã bay hơn 3 tiếng đồng hồ.
Và khoảng 5 tiếng, kể từ khi bay qua lâu dài Mubain.
“Mệt…mệt quá chủ nhân. Đổi ai khác được không.”
“Tiếp tục bay đi.”
“Còn…còn bao xa nữa…”
“Chúng ta sắp đến rồi.”
Wah-sam tiếp tục vỗ cánh với sức lực đang dần cạn kiệt.
Đôi cánh ngày càng vỗ khó khăn hơn, báo hiệu sự mệt mỏi đã đạt mức giới hạn.
Đây có thể là lần đầu tiên sức mạnh của Wyvern bị tận dụng triệt để đến như vậy.
2 tiếng đồng hồ đã trôi qua và Wah-sam gần như van xin.
“Chủ nhân, làm ơn nghỉ chút đi.”
“Chúng ta sẽ đến đó sớm thôi.”
Một tiếng sau.
“Tôi…tôi thật sự đuối lắm rồi…vì vậy…có thể để những anh chị em khác đổi với tôi không, chủ nhân.”
Các Wyvern khác giữ khoảng cách với Weed và Wah-sam. Kể từ lần đầu tiên Wah-sam cảm thấy mệt, họ đã cách xa để tránh những tình huống như thế này xảy ra.
Trí thông minh của các Wyvern khi gặp việc liên quan đến Weed phải nói là cực kì xuất sắc!
Dù cho có là ngựa hay Wyvern, thì tốc dộ di chuyển tạm thời của chúng cực kỳ nhanh, nhưng sức chịu đựng lại kém. Thêm vào đó, để duy trì suốt chặng bay, chúng khó mà giữ được thăng bằng trong lúc đang chở Weed.
“Bực mình quá. Còn một chút xíu nữa là tới rồi, tại sao cứ làm loạn lên thế?”
Giọng điệu cho thấy cảm tình đã khô cạn!
Nếu Weed không phải là người tạo ra Wah-sam, chắc Wah-sam đã phản bội lại Weed lâu rồi.
Đó là lý do tại sao trẻ em cứ phải nhẫn nhịn với những lời hứa suông từ cha mẹ!
Vì vậy Wah-sam cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, và hỏi lại một cách nhẹ nhàng.
“Chủ nhân, còn bao lâu nữa?”
“Giờ thì còn một chút nữa thôi.”
“…..”
Weed thốt ra những lời lẽ thờ ơ vô tình.
Nếu chỉ là “một chút nữa”, hẳn là họ đã phải đến nơi từ thời điểm vượt qua vùng lân cận của Mubain.
Từ đó, họ đã bay ròng rã hơn 4 tiếng đồng hồ.
Những ngọn núi và dãy núi dưới mặt đất là vô cùng rộng lớn.
Khu rừng rậm rạp với vô số cây trồng, những đường hầm được đào xuyên qua núi, và những người lùn không gặp khó khăn gì khi vượt qua.
Cảnh núi non hùng vĩ, xanh biếc trải dài, ngoạn mục đến nghẹt thở, nhưng mắt của Wah- sam từ lâu đã chuyển sang màu vàng. (Tội nghiệp bé Wah-sam quá. L)
“Whew, chỉ hơn 2 tiếng nữa là chúng ta đến nơi.”
“….”
****
Không giống những vương quốc khác được xây dựng trên đồng bằng hoặc gần một dòng sông. Vương quốc Thor trải dài bất thường xuyên suốt qua ba dãy núi.
Núi Norn, núi Ulta và núi Saigorn. (Sài gòn à :v)
Vương quốc đã tồn tại cùng với người lùn hơn 600 năm.
Vương quốc được cai trị bởi những người thợ lành nghề, có chuyên môn cao.
Vàng, bạc, platinum, hổ phách, sapphia, ngọc bích, kim cương, thạch anh, ruby, đá opal, và vô số các loại đá khác. Cũng như các khoáng sản như sắt, đồng đỏ, đồng thiếc và mithril.
Từ đó, cùng với sự tinh tế của người lùn và khả năng chạm khắc, họ sản xuất ra những sản phẩm xứng danh những người cai trị vương quốc Thor.
Những người lùn từ khi được sinh ra đã được ban cho skill thủ công; cùng với vô số khoáng sản quanh đó, nhiều người trong số họ đã trở thành thợ rèn, tạo ra kiếm và áo giáp.
Những sản phẩm được người lùn tạo ra có thể bán được bất kì nơi đâu với giá cao mà không cần quảng cáo, và họ thậm chí còn tặng cho người mua exp thương mại đi kèm.
Vì lẽ đó, những Merchant không ngừng viếng thăm vương quốc Thor.
Tuy nhiên, người lùn của vương quốc Thor không hề cảm thấy một chút vui sướng nào. Họ chỉ cắm cúi làm việc và làm việc.