*Chính danh: Là một từ xuất phát trong tác phẩm kinh điển của nhà Nho là “Luận ngữ.” Trong đó, Khổng Tử viết: Danh bất chính tắc ngôn bất thuận, ngôn bất thuận tắc sự bất thành. Ý nói muốn làm chuyện gì thì cần có danh nghĩa và lý do hợp lý, như vậy mọi việc mới thuận lợi. Hàm nghĩa cơ bản của Chính danh, là để tên và diện mạo vốn có của sự vật xứng với nhau, đạt đến sự hòa hợp tương xứng, sao cho phù hợp với chính nghĩa. Lqđôn Bởi vậy từ Chính danh thường được dùng để chỉ sự khẳng định thân phận, khẳng định trách nhiệm, có thể hiểu từ Chính danh là “Sửa lại danh nghĩa sao cho đúng và tương xứng với bản chất thực sự.” – Dịch theo Wikipedia Trung Quốc.
Thành phố Minh Tề, mười hai giờ đêm, tại hộp đêm Mộng Cửu Thiên, bầu không khí bắt đầu nóng dần lên. Ánh đèn mê loạn chiếu lên những cây cột trụ được tạo hình theo dáng vẻ phụ nữ đủ mọi màu sắc, trong tiếng nhạc đập đinh tai nhức óc, những cô gái trẻ yêu kiều xinh đẹp uống éo vòng eo trên sàn nhảy, nhũ sáng lấp lánh giữa hai đầu lông mày càng khiến khuôn mặt họ rực rỡ xinh đẹp hơn mấy phần. Ở nơi này, không còn ai nhớ rõ tên thật của Lucy là gì, chỉ biết cô ta là sinh viên năm hai của một đại học nào đó, tới đây “Làm thêm ngoài giờ lên lớp.” Lucy bước xuống sân khấu, tháo mặt nạ, đã nhận được ngay vòng hoa, vương mượn do khách tặng. Tại hộp đêm Mộng Cửu Thiên, cái được gọi là hoa, gấu bông và vương miện…. đều chỉ khác nhau ở tên gọi, đại diện cho số lượng tiền boa không giống nhau. Khách tặng vòng hoa thì có rất nhiều, còn khách tặng vương miện thì ít, để đáp lễ, cô ta sẽ tới uống vài ly rượu với khách, trò chuyện một hồi, nếu như may mắn, còn có thể bán được thêm rượu tây cho hộp đêm.
Lucy tiếp đón xong một bàn khách, bước vào nhà vệ sinh lộng lẫy sang trọng, hút một điếu thuốc ở khu nghỉ ngơi, rồi lấy từ trong túi xách Miu Miu* ra một thỏi son YSL** để trang điểm lại. Khi mới nhập học, lúc cha cô ta ở xa ngàn dặm, bắt cô ta điền vào đơn xin trợ cấp học phí, cô ta không bao giờ ngờ được rằng, một năm sau cũng vào ngày hôm ấy, cúp ngực A của cô ta đã biến thành cúp ngực D, có được các loại đồ dùng hàng hiệu đắt tiền mà bạn học không ai mua nổi, và số tiền tiêu vặt dùng hoài không hết.
*Một hãng thời trang cao cấp của Italy.
** Một hãng mỹ phẩm cao cấp của Italy.
Cô ta thấy những người bạn cùng phòng đến từ những gia đình bình thường nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại, còn bàn bạc muốn giúp cô ta nộp học phí, khiến cô ta tức giận vô cùng! Cô ta rất muốn hét vào mặt bọn họ, mấy người là cái thá gì chứ, cha tôi là phó xã trưởng đấy!
Tiền boa, tiền chiết khấu bán rượu tây, nếu như hôm nào có lên sân khấu biểu diễn, một buổi tối Lucy có thể kiếm được gần hai vạn tệ*. Hiện tại, mong muốn lớn nhất của cô ta là được đại gia bao nuôi, tuy không kiếm được nhiều tiền bằng bây giờ, nhưng ít ra cũng ổn định, hơn nữa còn có thể kiếm được nhà riêng, xe riêng.
*Tương đương khoảng 70 triệu VNĐ.
Cô ta đang suy nghĩ vẩn vơ thì quản lý đi tới, nhỏ giọng hỏi cô ta hôm nay có thể bán dâm được không. Giá để Lucy bán dâm là 6666 tệ, ở Mộng Cửu Thiên, giá cao nhất là 9999 tệ, thuộc về bốn ả gái lai, một trong số đó còn là nghiên cứu sinh. Lần trước có một đại gia rất giàu tới đây, nghe nói là ông chủ kinh doanh than, một phát gọi thẳng ba cô ả 9999 tệ.
Nói trắng ra, Lucy bị xem như một trong số người có giá rẻ nhất tại Mộng Cửu Thiên.
Cho dù có giá rẻ nhất, cũng đắt hơn gái đứng đường nhiều, nơi này đòi hỏi rất cao, mặt mũi xinh đẹp là chuyện khỏi phải bàn, nhưng iý nhất còn phải học đại học chính quy.
Lucy đồng ý, cầm mẩu giấy nhỏ ghi địa chỉ mà quản lý đưa cho, chỉnh trang lại một hồi bước ra khỏi Mộng Cửu Thiên. Địa chỉ ghi trên mẩu giấy là một khu biệt thự, ở ngoại ô thành phố Minh Tề, nghe nói là khu của nhà giàu. Lucy không hề nghi ngờ gì cả, vẫy một chiếc taxi đi tới đó.
***
Thư Tầm đã nằm nghỉ từ sớm, nhưng lại không hề buồn ngủ, cho đến khi phòng đối diện có tiếng mở cửa đóng cửa, biết Tả Kình Thương đã về khách sạn, cô mới thấy hơi buồn ngủ. Lấy điện thoại di động ra xem giờ, sao anh và vị tiểu thư pháp y kia có thể trò chuyện tới muộn như vậy? Mới thiu thiu ngủ, chuông báo tin nhắn lại vang lên, Tả Kình Thương gửi tới một câu “Ngủ ngon,” như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, gợn lên lớp lớp sóng nhẹ.
Sáng sớm ngày hôm sau, các đội viên của tổ trọng án triệu tập buổi họp báo phấn tích vụ án, tuyên bố một tin tức mang tính đột phá, năm nay Thái Hiểu Địch hai mươi tư tuổi, là nhân viên của một công ty quảng cáo, ngày thường, ngoài việc đi làm, tới bar, thì cũng chỉ chơi game mà thôi. Họ tiến hành điều tra sâu vào các mối quan hệ xã hội của Thái Hiểu Địch, phát hiện cô ta là loại phụ nữ sống buông thả, thường tới các quán bar hàng đêm, quan hệ mờ ám với nhiều người đàn ông khác nhau, nhưng chưa bao giờ thu tiền dịch vụ hoặc lấy tiền boa, thân phận của cô ta khác biệt rất nhiều so với các nạn nhân trong “Vụ án ruy băng giết người hàng loạt,” họ đều là gái làng chơi chuyên nghiệp, còn cô ta cùng lắm được xem như một người phụ nữ phóng túng thường chơi tình một đêm mà thôi.
“Còn trẻ như thế mà đã không giữ mình!” Nguyên lão của tổ 1, tổ trưởng An Hải Hạp vừa hừ mũi khinh thường, vừa cảm thán với khuôn mặt ngán ngẩm.
Mọi người bắt đầu anh một câu tôi một câu, bàn tán về quan điểm giải trí lệch lạc và quan niệm chọn vợ kén chồng của một vài thanh niên thời nay, nhất thời cả căn phòng trở nên ồn ào. Chúc Minh Nghiên vẫn không tham gia bàn luận, cho tới khi một giọng nói quen thuộc vang lên, cô mới ngẩng đầu.
“Kết quả xét nghiệm HIV của nạn nhân thế nào?” Tả Kình Thương hỏi.
“Là âm tính.” Chúc Minh Nghiên dịu dàng đáp.
Thái Hiểu Địch không bị nhiễm bệnh.
Không khí ồn ào dần lắng lại, mọi người tiếp tục trở lại với cụ án, Thư Tầm khẽ đẩy gọng kính đen thể hiện sự chín chắn, ngừng bút trong tay, nói: Tất cả vỏ bọc và thủ đoạn phản trinh sát của hung thủ sau khi phạm tội đều nhằm che giấu thân phận. Trong vụ án Thái Hiểu Địch, bằng cách mô phỏng ‘Vụ án ruy băng,’ hung thủ đã dời sự chú ý của cảnh sát sang vụ án với ‘Mục tiêu không có tính chất đặc biệt,’ nhờ đó mà xóa bỏ mối liên hệ của hắn với nạn nhân.”
“Tối hôm qua giáo sư Tả nói, vụ án Thái Hiểu Địch không hề liên quan tới vụ án ruy băng.” Chúc Minh Nghiên liếc mắt nhìn Tả Kình Thương, muốn giúp anh “giáng đòn phủ đầu,” bởi vì cô đã hỏi thăm được từ người quen làm ở Cục thành phố Lộ Châu, Tả Kình Thương và Thư Tầm thực sự không hợp nhau.
Tối hôm qua? Ánh mắt Thư Tầm lạnh đi, nhưng chỉ một thoáng, cô đã nói tiếp như chẳng có gì xảy ra: “… Càng muốn xóa bỏ liên hệ, càng chứng tỏ mối quan hệ của hung thủ và nạn nhân cực kỳ thân mật. Trong báo cáo điều tra, chúng ta không phát hiện thấy Thái Hiểu Địch có bạn trai cố định, nhưng cô ta có thể đi tắm mà không hề đề phòng, rồi điện thoại di động, ví tiền của cô ta đều không bị mất, chứng tỏ hung thủ là người có mối quan hệ thân thiết với cô ta, hắn hiểu rõ cách bài trí và vị trí đặt camera của nhà nghỉ, suy ra trước đây hung thủ từng đến nhà nghỉ này, không có mâu thuẫn về mặt kinh tế với Thái Hiểu Địch. Thái Hiểu Địch là người ngoại tỉnh, sau khi tốt nghiệp đại học, một năm trước tới Minh Tề làm việc, trong một năm này, tất cả những người có liên hệ với cô ta đều phải lần lượt điều tra, đặc biệt là những đối tượng tình một đêm.”
Âu Dư Nặc nghe xong, nâng cằm nói: “Nếu có thể thu hẹp phạm vi điều tra hơn nữa thì tốt…”|
Thư Tầm ngẫm nghĩ một thoáng, “Đêm hôm ấy, hung thủ cùng chơi rơ một quán bar với Thái Hiểu Địch vào tầm 0 đến 2 giờ đêm, uống rượu với nhau, ngồi đến lúc quán đóng cửa mới ra về, cao khoảng 1m65-1m75cm, có đeo túi xách, mặc quần áo bình thường, không hề nổi bật.”
Mọi người nghe xong, đều quang sang nhìn Tả Kình Thương với ánh mắt trưng cầu ý kiến. Mục đích khi đến Minh Tề của Tả Kình Thương không phải vì phá vụ án Thái Hiểu Địch, lêquýđôn,n anh đã tập trung toàn bộ vào ‘Vụ án ruy băng giết người hàng loạt,’ cho nên vụ án này để Thư Tầm thử sức cũng được. Anh hơi kiềm chế, liếc nhìn Thư Tầm, nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, An Hải Hạp đứng lên, bắt đầu phân công, “Vậy tiếp theo, chúng ta phân công thế này…”
“Tổ trưởng An!” Cảnh sát Vũ Ba của bộ phận kỹ thuật vội vã đẩy cửa bước vào, “Trung tâm chỉ huy 110 vừa nhận được tin báo của nhân dân, phát hiện được một nữ thi thể ở thôn Miêu Tỉnh vùng ngoại thành, khỏa thân, tay chân bị trói bởi ruy băng!”
An Hải Hạp kinh ngạc đến há mồm, phải hiểu rằng, Vụ án ruy băng giết người hàng loạt’ đã xảy ra cách đây khá lâu, vụ án gần đây nhất cũng xảy ra từ năm năm trước. Bây giờ còn chưa tới một tháng, Minh Tề lần lượt lại xảy ra hai vụ án có liên quan tới ‘ruy băng,’ cho dù hung thủ trước đây tái xuất giang hồ, hay có kẻ khác bắt chước làm theo, đều là những tội ác động trời.
Thư Tầm và Tả Kình Thương thầm trao cho nhau ánh mắt kinh ngạc, rồi nhanh chóng cùng tổ trọng án tới hiện trường.
Mấy chiếc xe cảnh sát rú còi lao nhanh về phía tây ngoại thành Minh Tề. Trên xe, Âu Dư Nặc không nhịn được, bèn hỏi Thư Tầm: “Vừa rồi chị nhắc tới chiều cao, cách ăn mặc…, nhưng làm sao chị biết kẻ sả hại Thái Hiểu Địch là người như vậy?”
“Hung thủ rất hợp rơ với Thái Hiểu Địch, hơn nữa từng phát sinh quan hệ với cô ta không chỉ một lần, cho nên Thái Hiểu Địch mới cho rằng hung thủ là người đáng tin cậy. Hung thủ đã có âm mưu từ trước, ở quán rượu đời Thái Hiểu Địch đến, để không phải thuê phòng quá sớm, khiến nhân viên phục vụ ở quầy lễ tin chú ý, hắn ta cố ý đợi đến tầm 0 đến 2 giờ đêm, vờ như “tình cờ” gặp Thái Hiểu Địch, trò chuyện uống rượu với cô ta, rồi một trong hai người đề nghị phát sinh quan hệ. Hắn ta rất tự nhiên để Thái Hiểu Địch đi thuê phòng trước, như vậy có thể tránh khỏi việc cùng xuất hiện với Thái Hiểu Địch trong phạm vi camera có thể quay được ở trước quầy lễ tân. Hung thủ cần một túi gì đó để đựng dây thừng, găng ta vv…., nhưng đàn ông đeo ba lô nhìn rất quái dị, tới quán bar lại không thể xách theo cặp công văn, cho nên nhằm không khiến người khác chú ý, hắn ta mặc hết sức bình thường. Còn chiều cao… Thái Hiểu Địch cũng không thấp, tôi chỉ cảm thấy, nếu hắn ta rất cáo lớn thì có thể bóp chết Thái Hiểu Địch mà không cần dùng dây thừng.” Thư Tầm nói xong, liếc nhìn Tả Kình Thương bằng ánh mắt đề phòng, cũng may anh vốn không có ý định phản bác cô, nhưng sự im lặng hiếm thấy ấy vẫn khiến người ta cảm thấy không bình thường.
Âu Dư Nặc không khỏi gật đầu, lại không nhịn được khen: “Chị Thư Tầm vẫn thông minh đến nỗi khiến người ta mặc cảm tự ti y như ngày xưa. Nhưng mà không biết hôm nay phải đến hiện trường bao lâu nữa, bữa cơm tối nay của mẹ em đành bay theo chim bồ cô thôi.”*
*Ý chỉ lỡ hẹn.
Tả Kình Thương ho nhẹ một tiếng, Thư Tầm nhắm mắt lại, hơi bất đắc dĩ nói: “Giáo sư Tả có ý kiến gì không?”
“Động cơ của hung thủ.” Tả Kình Thương đáp, “Tại sao hắn lại muốn giết Thái Hiểu Địch.”
Âu Dư Nặc duỗi hai ngón tay, “Không thể vì cướp tiền được, vậy chỉ còn vì tình hoặc báo thù. Thái Hiểu Địch không có người yêu cố định, hung thủ lại theo cô ta đi thuê phòng bừa bãi như thế, cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì, vì yêu nên sinh hận đến mức muốn giết người, cũng nặng tình nặng nghĩa quá. Tôi thấy… có lẽ là để báo thù.”
Chúc Minh Nghiên cũng khinh thường, chen ngang nói: “Cô ta lại đi thuê phòng với một kẻ thù hận cô ta đến cực điểm, EQ* thấp thật đấy.”
*Chỉ số cảm xúc, thể hiện sự thấu hiểu bản thân và thấu hiểu người khác, là khả năng nhận thức, hiểu, và truyền đạt cảm xúc.
Âu Dư Nặc suy nghĩ một thoáng, mắt sáng lên: “Cần phải điều tra kỹ đời sống riêng của Thái Hiểu Địch, có khi cô ta thích tự quay video XXX, còn tung lên internet khoe khoang khắp nơi, lại không làm mờ khuôn mặt người ta, kết quả là bị bạn gái của hung thủ xem được, giận dữ đến mức muốn chia tay với hắn ta.”
“Mấy chuyện kiểu này chỉ có đàn ông các người mới thích thôi.” Rõ ràng Chúc Minh Nghiên không cho là đúng. Lqđôn “Làm gì có người phụ nữ nào thích rêu rao việc bản thân buông thả trong chuyện nam nữ cơ chứ?”
Âu Dư Nặc bĩu môi, “Sinh hoạt cá nhân của Thái Hiểu Địch hỗn loạn như thế, ai mà biết được cô ta có sở thích nào khác người không?”
“Sáng mai tới bộ phận kỹ thuật hỏi xem, tình hình khôi phục dữ liệu ở điện thoại di động của Thái Hiểu Địch đến đâu rồi.” Thư Tầm lại rất tán đồng ý kiến của Âu Dư Nặc.
Đi qua một quãng đường dài, từ những tòa nhà cao tầng san sát tới vùng thôn quê cỏ cây rậm rạp, sau khoảng một tiếng đồng hồ, xe tới thôn Miêu Tỉnh, dừng trước một căn nhà nhỏ đang tụ tập rất nhiều người, người dân trong thôn vừa kích động vừa hoảng sợ miêu tả cho cảnh sát tất cả những gì họ chứng kiến.
Thư Tầm và Tả Kình Thương đi ủng chuyên dụng, đeo găng tay, khẩu trang bước vào hiện trường, tất cả khung cảnh trước mắt đều giống hệt với những hiện trường trong “Vụ án ruy băng giết người hàng loạt,” khiến người ta có cảm giác trở lại chốn cũ. Thi thể nữ nạn nhân nằm giữa giường gỗ, giường trải ga màu trắng, quần áo của cô ta được gấp gọn gàng, để ở một bên, xõa tóc, cổ còn vết bầm vì bị bóp một cách tàn nhẫn, bị hung thủ sắp xếp thành dáng vẻ ngủ say bình thản, hai tay đan vào nhau, đặt trước ngực, mười ngón tay nắm lấy nhau như đang cầu nguyện, một dải ruy băng rộng chừng một ngón tay cái buộc trên cổ tay của cô ta, thắt thành hình nơ bướm.
Hiện trường vô cùng sạch sẽ, không có dấu vết xô xát. Nhân viên khám nghiệm hiện trường đang lấy dấu chân, Tả Kình Thương nhìn khóa cửa một hồi, thấy khóa cửa đã cũ kỹ rỉ sét, đã bị người ta phá hỏng từ lâu.
Trước đây, nơi phát hiện ra thi thể của “Vụ án ruy băng” đều ở trong những nhà nghỉ quản lý lỏng lẻo, còn thi thể lần này lại bị đặt trong một căn nhà nhỏ.
Trong lúc mọi người đang bận rộn tìm khám nghiệm hiện trường, cảnh sát dẫn tới hai người đàn ông và một phụ nữ, giới thiệu: “Đây là người dân trong thôn đã phát hiện ra thi thể, đây là chủ nhân của căn nhà nhỏ này.”
Hai người đã phát hiện ra thi thể - một đàn ông và một phụ nữ dìu nhau, có lẽ là đôi vợ chồng, bọn họ có vẻ rất kích động, anh một lời tôi một lời, nói năng lộn xộn. “Đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy người chết! Không không, là người chết kiểu này!”, “Mới sáng sớm, con nhà tôi đã đi chơi đâu mất, tôi gọi nó về ăn sáng, tìm mãi không thấy, tôi mới tới chỗ trẻ con hay tụ tập này để tìm, nhưng hôm nay cửa cũng không đóng, tôi đi vào nhìn một cái, ôi! Còn tưởng con gái nhà ai lại ngủ với đàn ông thế này.”, “Tôi nghĩ con cái nhà ai mà chẳng biết xấu hổ gì cả, đứng ở cửa gõ một hồi cũng không thấy ngồi dậy. ai mà ngờ được người đó lại là người chết!”, “Chúng tôi vội đi tìm trưởng thôn, trưởng thôn tới xem xét, bảo chúng tôi không nên đi vào, rồi ông ấy gọi điện báo cảnh sát.”
Chủ nhân căn nhà là một người đàn ông trung niên, không giống với người trong thôn, mặc sơmi quần tây, đeo kính, xem ra rất có học thức. “Đồng chí cảnh sát, người chết trong nhà không liên quan gì đến tôi hết! Hôm nay nhận được điện thoại của các vị, tôi mới tới đây, còn chìa khóa… chìa khóa có lẽ đang để ở nhà tôi, nhưng khóa ở cái cửa này không cần chìa cũng mở được. Đây là nhà cũ ông cố để lại cho tôi, tôi đang ở trong thành phố, vốn không có ý định về đây ở. Sao lại đến nông nỗi này!”
Âu Dư Nặc cầm một cuốn sổ, ghi lại những tin tức có ích, “Mấy người nói trẻ con trong thôn thường hay tới đây chơi sao?”
Hai vợ chồng gật đầu liên tục.
Người đàn ông đeo kính tỏ ra bất mãn, lẩm bẩm nói, “Chẳng phải sân nhà của các người, đã bảo bao nhiêu lần rồi, thế mà còn suốt ngày để trẻ con chạy vào chơi?”
Tả Kình Thương cầm cái khóa cửa đã hỏng, bước tới trước mặt hai vợ chồng nọ, “Dạo gần đây có người ngoài tới nơi này không?”
“Người ngoài là thế nào?”
“Là người ngoài thôn.”
“Tới thì có tới, có người đi ô tô đến, có cả sinh viên đại học, nhưng chúng tôi không quen biết họ, cũng không biết lai lịch ra sao nữa.”
Một cảnh sát đi tới, báo cáo với An Hải Hạp, “Chứng minh thư của nạn nhân ở trong túi xách, điều tra ra ngày được, nạn nhân là Dương Ngọc Tiệp, lqđ học sinh năm thứ hai của một trường đại học ở Minh Tề, là người ngoại tỉnh, nguyên quán ở huyện Cửu An, là sinh viên xuất thân từ hộ nghèo.”
“Cô ta không giống sinh viên nghèo chút nào.” Thư Tầm cấm túi xách của Dương Ngọc Tiệp, lấy tiền từ bên trong túi ra, “Túi xách hiệu Miu Miu, giá ít nhất tám ngàn tệ* bên trong có son môi hiệu YSL, mascara hiệu Dior và ví tiền hiệu Coach, đều là hàng xịn, dùng điện thoại Iphone 5s gold, ngoài ra, trong ví còn một xấp tiền, ít nhất là năm ngàn tệ**--- từng đấy thứ gộp lại, đủ để trả học phía của cô ta.”
*Khoảng 28 triệu VNĐ.
**Khoảng 17,5 triệu VNĐ.
“Ba nạn nhân trước của ‘Vụ án ruy băng’ đều là gái làng chơi, có lẽ Dương Ngọc Tiệp cũng có nhiều thân phận, thử đi điều tra xem cô ta có làm nghề phụ kia không.” Tả Kình Thương nâng đầu của thi thể, sờ thử tóc của nạn nhân, xoa xoa ngón tay, thấy hơi dinh dính, “Nạn nhân đã được tắm rửa, thân thể tuy có phát sinh quan hệ tình dục, nhưng tóc sau đầu còn hơi ẩm ướt. Trong căn nhà này vốn không có điện và nước, cũng không thấy có thùng nước nào cả, không có điều kiện để tẩy rửa thi thể, e rằng đây không phải là hiện trường đầu tiên. Hung thủ giết người xong, sau đó mới chuyển thi thể đến nơi này, vì giết người, chuyển thi thể đều vào tầm rạng sáng, nên hắn ta vốn không lo có người đột nhiên xông vào.”
“Ba nạn nhân của ‘Vụ án ruy băng’ đều bị giết chết trong nhà nghỉ, không bị di chuyển thi thể đi nơi khác, chẳng lẽ lại có kẻ bắt chước cách gây án?” Âu Dư Nặc quả thực sắp phát điên, kẻ bắt chước gây án cứ tiếp nối nhau, tại sao đều tập trung vào tháng này thế, lẽ nào tháng tám là tháng đặc biệt?
“Không, có lẽ hung thủ của vụ án này mới là hung thủ thật sự của ‘Vụ án ruy băng.’ Chúc Minh Nghiên xỏ hai tay trong túi áo blouse trắng, “Quần áo được gấp lại gọn gàng, cách thắt ruy băng cũng giống hết với ‘Vụ án ruy băng.’ Ở vụ án Thái Hiểu Địch lần trước, nhằm bắt chước ‘Vụ án ruy băng’ để khiến chúng ta ngộ nhận, tưởng nhầm hung thủ xuất hiện trở lại, nhưng vì một vài nguyên nhân mà trình độ gây án giảm sút. Nhưng vụ án này lại khiến chúng ta hiểu ra, hung thủ vẫn cố chấp với thủ pháp gây án cũ của mình, lấy đó mà khiêu khích chúng ta.”
Bên ngoài chợt có mấy con quạ đen bay qua, kêu lên từng tràng âm thanh quái dị, cho dù đã tới không biết bao nhiêu hiện trường vụ án, người trong tổ trọng án vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Mọi người bận bịu khám nghiệm điều tra, không gian tĩnh lặng hồi lâu.
“Nói hắn muốn khiêu khích, không bằng nói hắn muốn Chính danh thì sẽ đúng hơn.” Thư Tầm nói, “Mấy hôm trước xảy ra vụ án kia, cư dân mạng nói rằng hung thủ của ‘Vụ án ruy băng’ lại tái xuất giang hồ, hung thủ của ‘Vụ án ruy băng’ làm sao mà chịu được điều này? Trong mắt hắn, vụ án Thái Hiểu Địch vừa non nớt vừa vụng về, không thể nào so sánh được với hắn, việc mà hắn có thể làm chính là gây án lần thứ tư, để chứng minh cho cảnh sát và toàn bộ cư dân mạng thấy rõ, đâu mới là ‘Vụ án ruy băng giết người hàng loạt’ thực sự.”
“Chị Thư Tầm, sao chị biết được những điều này nhỉ? Không thể tưởng tượng nổi nữa.” Âu Dư Nặc nói.
An Hải Hạp không nhịn được, đập vào gáy Âu Dư Nặc một phát: “Phải gọi là cô Thư!”
Âu Dư Nặc bĩu môi, “Lúc em quen chị ấy, chị ấy cũng chỉ là học sinh trung học…”
Thư Tầm không để ý tới câu nói hài hước của Âu Dư Nặc, tiếp tục nói: “Mấy vụ án trước, hung thủ từng để lại dấu vân tay, nhưng những vân tay đó chỉ là bằng chứng để khẳng định hung thủ, không thể từ đó mà suy ra thân phận của hắn. Sau khi tắm rửa cho thi thể xong, hắn mới đưa tới nơi này, tôi tin rằng ở đây cũng không có dấu vân tay của hắn, hắn sử dụng các biện pháp an toàn, nên trên thi thể cũng không có tinh dịch. Có rất nhiều sát thủ biến thái đều mong mỏi một lần phạm tội hoàn mỹ, hắn ta cũng thế.”
“Sát thủ biến thái?” Một cảnh sát lặp lại lời cô, “Không ngờ ở địa phận quản lý của chúng ta cũng có loại người như vậy.”
“Hung thủ cói thể sát hại bất cứ người phụ nữ nào rồi sắp xếp theo dáng vẻ mà hắn muốn, nhưng hắn lại chỉ chọn những người phụ nữ làm gái làng chơi.” Tả Kình Thương nhìn thi thể được sắp xếp đầy mỹ cảm kia, bước chầm chậm, “Hung thủ có một tình cảm đặc biệt với những người phụ nữ làm nghề này, hắn ta định nghĩa hành vi của mình là thanh tẩy hay cứu rỗi. Thi thể sạch sẽ, nhìn như đang cầu nguyện, ruy băng thắt hình nơ bướm tượng trưng cho sự ngây thơ đáng yêu, trái ngược hoàn toàn với nghề nghiệp của một cô gái làng chơi, vì trong quan niệm của người Trung Quốc, nghề này vừa xấu xa, vừa đê tiện.”
Thư Tầm gật đầu, “Trong ‘Vụ án ruy băng,’ khi nạn nhân được phát hiện đều mới tử vong vài tiếng đồng hồ, trù việc xuất hiện ‘Hồ máu tử thi’* cũng không xuất hiện thêm những dấu vết khiến người ta thấy quá khủng khiếp, chứ đừng nói là thối rữa, trướng, có giòi bọ… Những hung thủ bình thường sau khi giết người, đều hi vọng thi thể được phát hiện càng muộn càng tốt, nhưng tên hung thủ này lại không như thế. Nơi mà hắn chọn để ra tay sát hại và vứt thi thể đều không kín đáo, trong vòng 12 giờ, thi thể tất sẽ bị người khác phát hiện. Trong báo cáo điều tra có ghi rõ, thậm chí hắn ta còn mập mờ gọi điện cho cảnh sát, thông báo nơi nào có thi thể của nạn nhân.” Thư Tầm bước tới chỗ đặt thi thể, nói tiếp: “Hung thủ biết đây là một căn nhà nhỏ bỏ hoang, trong gian phòng có rất nhiều đồ vật bằng gỗ, sau khi đặt thi thể ở đây chỉ việc dùng một mồi lửa đốt cháy hết là xong, còn có thể hủy tang vật, nhưng hắn lại không làm vậy, cũng không ngại để lại dấu chân. Lêquýđôn.n Có lẽ hắn cho rằng, hiện trường mà hắn tạo ra tuyệt đẹp, thậm chí còn là một tác phẩm nghệ thuật cần được triển lãm, được thưởng thức.” Thư Tầm nói chậm lại, nhấn mạnh, “Dùng hành vi giết người để thỏa mãn khát vọng dị dạng trong tâm lý của bản thân, đó chính là một sát nhân biến thái. Hắn không phải kẻ lưu manh bình thường, mà cực kỳ hiếu thắng, có quan niệm riêng biệt về “nghệ thuật,” hơn nữa rất thông minh.”
*Tiếng Latinh: livor mortis, tiếng Anh: postmortem lividity, hypostasis, suggillation là một dấu hiệu của sự chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. Nguyên nhân là khi tim ngưng đập và máu ngừng tuần hoàn, lqđôn các hồng cầu nặng sẽ chìm xuống xuyên qua huyết tương dưới tác động của trọng lực. Hồ máu tử thi bắt đầu sau 20 phút đên ba giờ đồng hồ tính từ thời điểm chết và đông lại trong mao mạch trong bốn đến năm giờ đồng hồ. Sắc tím trên da đạt mức cực đại trong khoảng sáu đến 12 giờ đồng hồ. lqđôn.n Màu da đỏ đậm đến độ nào là tùy thuộc vào mức độ giảm sút hemoglobin trong máu. Sự đổi màu da không diễn ra tại các vùng cơ thể tiếp xúc với mặt phẳng hoặc đồ vật khác, bởi tại các vùng đó mao mạch bị nén. Khi xác phân hủy, máu thấm qua thành mạch máu và gây biến màu các mô. Đây là nguyên nhân màu sẫm trên da được cố định – Theo wikipedia.
“Tôi không nghĩ thế.” Tả Kình Thương – người vốn đã đồng ý với Thư Tầm, không bao giờ đối nghịch với cô, lúc này lại không giữ lời.
Thư Tầm khẽ nhíu mày.
“Nếu xét về chỉ số thông minh, hắn ta không thể bằng em.” Tả Kình Thương kiêu ngạo hất cằm.
Thư Tầm im lặng cúi đầu, cảm thấy hơi xấu hổ.
Trái tim Chúc Minh Nghiên hơi nhói, hai người họ… chẳng phải không hợp nhau sao?
Một cảnh sát từ bên ngoài bước vào báo cáo tình hình mới nhất, “Chúng tôi đã thông báo cho cha mẹ và giáo viên của nạn nhân, mấy người bạn cùng phòng của nạn nhân nói rằng, buổi tối Dương Ngọc Tiệp thường xuyên ăn diện trang điểm đẹp rồi ra ngoài, đôi khi còn có xe tới đón, họ ngầm tiết lộ cho chúng ta, có lẽ Dương Ngọc Tiệp được đại gia bao nuôi. Họ còn nói, có lần Dương Ngọc Tiệp nói chuyện điện thoại, từng nhắc đến Mộng Thiên gì đó. Ở Minh Tề có một hộp đêm tên là Mộng Cửu Thiên, nhưng ông chủ hộp đêm lại nói không biết Dương Ngọc Tiệp.”
Âu Dư Nặc đang kiểm tra điện thoại của Dương Ngọc Tiệp, nghe cảnh sát nói vậy, phản bác lại ngay lập tức: “Trong điện thoại di động của nạn nhân có rất nhiều video nhảy múa và ảnh tự sướng, đèn LED sau lưng có ghi ‘Mộng Cửu Thiên.’ Rất có thể nạn nhân làm thêm ở đó, ông chủ kia đang nói dối.”
Một lát sau, một cảnh sát khác bước vào, “Ông chủ nọ đã thừa nhận, Dương Ngọc Tiệp làm thêm ở đó gần một năm nay, tên của nạn nhân ở Mộng Cửu Thiên là Lucy. Về hoạt động mại dâm, ông chủ nọ kiên quyết không thừa nhận, ông ta nói, cho dù có đi nữa, cũng là hành vi cá nhân của những cô gái kia, không liên quan tới ông ta. Chúng tôi liên hệ với quản lý hộp đêm chịu trách nhiệm tối qua, ban đầu cô ta cũng không chịu thừa nhận, tôi dọa cô ta rằng Lucy đã gặp chuyện không may, hiện tại cơ quan hình sự đang điều tra, nếu cô ta không nói, sẽ dẫn cô ta về đồn ngay lập tức, cô ta sợ quá, nói tối qua Lucy có đi bán dâm, còn cung cấp họ tên, địa chỉ và số điện thoại của khách hàng mua dâm. Họ tên là giả, là Lý Minh gì đó, chúng tôi tìm thử, chỉ riêng Minh Tề đã có mấy vạn người như thế. Địa chỉ là một khu biệt thự cách đây không xa, còn số điện thoại thì khỏi nói, gọi tới không ai nghe, có lẽ đã bị hung thủ ném đi từ lâu.”
“Đã điều tra số điện thoại ấy chưa?”
“Đó là số thuộc địa phận Minh Tề.”
Đúng lúc này, kết quả khám nghiệm tử thi tại hiện trường của Chúc Minh Nghiên cũng đã xong, “Thời gian tử vong ở trong khoảng từ 1 đến 3 giờ sáng, trước khi chết đã phát sinh quan hệ tính dục, nguyên nhân tử vong là do nhạt thở, trong lỗ mũi có vết máu, môi dưới bị thương, có lẽ nhằm đề phòng nạn nhân kêu to, hung thủ đã bịt mũi, miệng của nạn nhân lạ. Còn về máu trong miệng nạn nhân, móng tay, tóc…, chúng tôi còn phải xét nghiệm lại lần nữa, có khi còn lẫn cả máu hoặc một phần nào đó của hung thủ. Ngoài ra, ruy băng này rất cũ, chắc chắn không phải mới mua. Chi tiết này rất lạ lùng, bởi vì khi những nạn nhân trước được phát hiện, dải ruy băng trên tay đều còn mới.”
Tả Kình Thương chú ý tới chi tiết này, “Hãy xét nghiệp thử thành phần vi lượng của tóc nạn nhân và dải ruy băng này.”
Âu Dư Nặc cúp điện thoại, nói với An Hải Hạp: “Khu biệt thự kia chỉ đang rao bán, lqđôn trong nội thành có rất nhiều nơi treo biển quảng cao, tuy có khung nhà, nhưng giờ vốn không có ai ở đó, trừ một vài công nhân lắp đặt, trát tường.”
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.” An Hải Hạp thở dài, “Còn trẻ tuổi như vậy, lại đi nhầm đường, khiến cha mẹ khổ sở biết bao.”
Âu Dư Nặc dự đoán: “Liệu có phải hung thủ từng chơi gái nhưng không chịu trả tiền, bị gái điếm… à không, bị phụ nữ lầm đường sỉ nhục hoặc đánh đập, cho nên vô cùng căm hận loại người như vậy?”
Thư Tầm vẫn đang xem những ảnh chụp cũ, nghe Âu Dư Nặc nói vậy, lắc đầu, “Hung thủ muốn thể hiện khát vọng tâm lý, còn nặng nề hơn cả thù hận.”
Chúc Minh Nghiên vẫn luôn đợi Tả Kình Thương đưa ra kết luận, nhưng mãi mà anh không cất lời, cô ta cảm thấy hơi chán nản, sau khi Thư Tầm nói xong, Chúc Minh Nghiên bèn bước tới bên cạnh Tả Kình Thương, “Giáo sư Tả, anh nghĩ sao về vụ án này…”
“Trước khi việc khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi kết thúc, tùy tiện công bố bất kỳ suy đoán nào về thân phận hung thủ, đều là vô trách nhiệm.” Tả Kình Thương vẫn giữ vững quan điểm của mình, anh đi kiểm tra khắp căn phòng, ánh mắt trời ngày càng gay gắt, nhiệt độ trong nhà cũng tăng cao, lưng áo sơmi anh dần ướt mồ hôi.
Chúc Minh Nghiên đưa cho Tả Kình Thương một túi khăn ướt, khuyên anh lau mồ hôi, nhưng anh đang chìm trong dòng suy nghĩ, dường như không hề chú ý tới khăn ướt được đưa đến. Âu Dư Nặc hì hì cười xấu xa, cố ý lau trán, “Trán tôi sắp thành thác nước đến nơi rồi, mà chẳng có ai cho tôi tờ giấy nào để lau cả.”
Chúc Minh Nghiên tức giận lườm Âu Dư Nặc, Thư Tầm liếc nhìn cô ta, chỉ cười trừ rồi không để tâm tới nữa.
Tuy việc khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi còn chưa kết thúc, nhưng Thư Tầm lại có cảm giác rằng, đối với loại phụ nữ này, hung thủ không hẳn là hận, thậm chí còn yêu, dù rất mơ hồ.