Trong quán bar. “Hạo Thiên, tại sao lại muốn thu hồi hết tất cả những gì đã đưa cho Lệ Na vậy? Từ trước tới nay cậu luôn luôn rất hào phóng với phụ nữ mà.” Sở Thiên Lỗi uống rượu, nhưng vẫn nhịn không được tò mò, liền hỏi.
Uông Hạo Thiên uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, nghĩ đến bộ dạng liều lĩnh ban sáng của cô, anh hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ này quá liều lĩnh, phải cho cô ta một bài học kinh nghiệm, muốn tiền của tôi thì cũng phải xem tôi có chịu hay không? Cô ta có bản lĩnh lấy hay không?”
“Cô ta đã làm gì chọc giận cậu? Lại có thể khiến cho cậu nổi cáu? Từ trước tới nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy nha.” Sở Thiên Lỗi cảm thấy rất kỳ quái.
“Làm gì chọc giận tôi ư? Tôi chưa từng gặp qua người đàn bà nào yêu tiền như vậy, tôi cũng chưa bao giờ bạc đãi bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng mà chưa có ai dám xòe tay ra đòi tiền tôi, chỉ bằng điểm này thôi, thì cô ta không xứng để tôi cho cô ta thứ gì.” Ánh mắt Uông Hạo Thiên lạnh như băng.
Sở Thiên Lỗi trầm mặc một chút mới nói: “Hạo Thiên, thật ra cô ấy cũng không sai, có người phụ nữ nào bám theo cậu mà không có mục đích, nếu cậu không muốn tiếp tục trò chơi cuộc sống (Game of Life) này, vậy thì tốt rồi, tìm một người phụ nữ tốt để kết hôn đi, lại nói, cậu cũng đã ba mươi tuổi rồi, hẳn là nên lập gia đình, đừng đợi đến khi cậu già rồi nằm im một chỗ mà con của cậu chỉ mới chập chững biết đi.”
“Cậu nói tôi cũng khá lắm, còn cậu thì sao? Cậu cũng chẳng phải như vậy à? Tại sao không kết hôn?” Uông Hạo Thiên lườm anh một cái, kết hôn là chuyện cả đời, không phải trò chơi có thể muốn chấm dứt lúc nào thì chấm dứt, tất cả phải thật thận trọng.
“Tôi ư, trong nhà đã ra lệnh cho tôi, muốn tôi trước ba mươi tuổi phải kết hôn, giờ tôi vẫn còn hai năm nữa, đến lúc đó tính sau.” Sở Thiên lỗi nói, tìm phụ nữ thì rất dễ dàng, nhưng để tìm được một một người phụ nữ thích hợp thì rất khó, mà lại còn là người phụ nữ mà mình yêu thương.
“Vậy thì chúc cậu may mắn.” Uông Hạo Thiên vỗ vỗ anh, thật may mắn là cha mẹ mình ở nước ngoài, không có ép buộc mình kết hôn.
Thích Vi Vi chờ cho Hoàng Thiên Tứ đi thật xa mới chậm rãi từ trong nhà bước ra ngoài, anh ấy luôn kiên trì đưa mình về nhà, nhưng lại không biết, cô căn bản là không có ở đây, mà cô lại không thể không làm bộ trở về, sau khi chờ anh đi rồi, mới quay về biệt thự.
Ngày lại trôi qua, cô rất hy vọng mau chóng chấm dứt, ba tháng hẳn là sẽ trôi qua rất nhanh thôi, sau này, cô nhất định toàn tâm toàn ý yêu thương anh, bù đắp cho anh.
Lúc từ trong phòng tắm vừa lau khô tóc vừa đi ra liền thấy anh ngồi ở bên giường, trên người tản ra một mùi rượu, nhăn mặt nhíu mày hỏi: “Anh đã trở lại.”
“Ừ.” Uông Hạo Thiên gật gật đầu, nhìn thấy bộ áo ngủ trên người cô đã muốn bạc màu, từ trong túi quần áo lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa tới trước mặt cô: “Đi mua vài bộ quần áo.”
“Tôi không cần.” Thích Vi Vi cự tuyệt, đẩy tấm thẻ lại bên người anh.
“Sao lại không cần, đây là tôi cung cấp cho em, cũng không có điều kiện gì, tôi chỉ là không hy vọng người phụ nữ của tôi phải chịu khổ, em thật sự không cần sao?” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô, cô thật sự không giống những người khác sao? Thật sự không yêu tiền sao?
“Muốn nghe tôi nói thật không?” Thích Vi Vi cũng nhìn anh.
“Đương nhiên, nói.” Uông Hạo Thiên muốn biết cô nghĩ như thế nào?
“Nếu tôi cầm số tiền này của anh, tôi sẽ cảm thấy bản thân thật nhục nhã, nếu nói trước kia phải lấy số tiền này là vì bất đắc dĩ, bây giờ nếu tôi lấy tiền, chính là đắm mình trong trụy lạc, tuy rằng đã mất hết tất cả, nhưng tôi còn có tôn nghiêm, tôi không muốn ngay cả thứ này cũng mất, tiền có thể cứu người nhưng cũng có thể hại người.” Vẻ mặt Thích Vi Vi rất nghiêm túc.
Uông Hạo Thiên nhìn cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi: “Nhưng mà mọi chuyện cũng đã rồi, nếu em cầm số tiền này của tôi, ít nhất sẽ không cảm thấy tủi thân như vậy, không phải sao? Có một số việc chỉ cần thực hiện theo thói quen là tốt rồi, huống chi, không có tiền thì làm sao có tôn nghiêm, không phải sao?”
“Tôi không thể phủ nhận lời của anh, nhưng thứ tôi sợ chính là thói quen, thói quen là một thứ gì đó thật đáng sợ, nếu tôi có thói quen dùng tiền của anh, thói quen này là loại cuộc sống xa hoa, nếu vậy thì tôi sẽ không dừng lại được, nhưng rõ ràng đây là cuộc sống không thuộc về tôi, một khi tôi quen dần với cuộc sống như thế này, tôi sẽ bán hết tất cả những gì thuộc về chính mình, tôi không nghĩ sẽ làm cho bản thân trở nên xấu xa không chịu nổi như vậy, cho nên, tôi cự tuyệt, không phải tôi không động tâm với tiền bạc, cũng không phải tôi không ham vinh quang, chỉ là tôi vẫn còn chưa bị tiền tài mê hoặc đến mức đánh mất bản chất, tôi cũng còn một chút năng lực tự kiềm chế, có tiền cũng không nhất định có hạnh phúc, may mắn.” Cô thật nghiêm túc nói.
“Nhưng không có tiền nhất định sẽ không có hạnh phúc, đã không có hạnh phúc, ít nhất em còn có tiền, ít nhất ngay thời điểm em cần tiền, em sẽ không cô độc bất lực.” Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm, nếu lúc trước cô có tiền thì nhất định sẽ không lâm vào hoàn cảnh như hiện tại.
Thích Vi Vi trầm mặc hơn nữa ngày, mới nói tiếp: “Tôi thừa nhận tôi không thể phản bác lời nói của anh, nhưng tôi vẫn xin anh tôn trọng tôi.” Cô đem tấm thẻ đặt lại trong tay anh.
“Ha hả.” Uông Hạo Thiên đột nhiên cười khẽ ra tiếng, dùng ngón tay nâng cằm của cô lên: “Không cần có ý đồ hấp dẫn tôi.”
“Cái gì?” Cô khó hiểu nhìn anh.
“Không có gì, tôi đi tắm rửa trước.” Uông Hạo Thiên buông cô ra, xoay người đi vào phòng tắm, phụ nữ yêu tiền anh thấy nhiều rồi, phụ nữ không yêu tiền thì lần đầu tiên anh mới nhìn thấy.
Thích Vi Vi nghi hoặc một chút, cũng không có suy nghĩ cẩn thận xem anh nói câu là có ý gì, dứt khoác lên giường nằm, lấy quyển sách tiếng Anh ra, cuộc thi tiếng Anh lần trước còn chưa có vượt qua, thầy bảo cô ngày mai thi lại một lần nữa, cô lấy ra các đề mục của cuộc thi hôm trước, nhìn xem chỗ đó làm có đúng không, ôn tập cẩn thận một chút, không thể thất bại trong cuộc thi lần này . .
Uông Hạo Thiên từ trong phòng tắm đi ra, liền thấy cô rất nghiêm túc ôn tập bài học, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Sắp phải thi sao?”
“Ừm, mấy ngày nay không có nghiêm túc học tập, nhiều chỗ không hiểu, cho nên thi không được tốt.” Cô đáp nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi sách vở của mình.
“Không hiểu chỗ nào? Tôi dạy em.” Uông Hạo Thiên cầm lấy cuốn sách giáo khoa trong tay cô.
“Anh?” Thích Vi Vi kinh ngạc nhìn anh.
“Sao vậy? Không tin à? Tôi từng là sinh viên của trường đại học Havard ở Mỹ đó.” Uông Hạo Thiên lấy tay chỉ vào trên mặt quyển sách tiếng Anh, bắt đầu giảng giải cho cô……..
Thích Vi Vi nhìn anh, ánh mắt chậm rãi biến thành bội phục, xem ra anh cũng không phải kẻ có bề ngoài bóng loáng nhưng đầu óc rỗng tuếch.
Hai giờ sau.
“Đã hiểu hết chưa?” Uông Hạo Thiên buông sách vở, nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ.
“Cám ơn anh.” Cô cực kỳ tin tưởng mình sẽ vượt qua cuộc thi ngày mai, vả lại vốn tiếng Anh của cô cũng không tệ, chẳng qua là mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện làm cho cô phân tâm, không có yên lòng quyết tâm học tập. Vừa định nhắm mắt lại thì thấy ánh mắt anh đang nhìn mình có chút mờ ám, cô lập tức vươn tay túm lấy chăn.
“Bây giờ em còn cần thiết phải đề phòng tôi sao? Tôi nói rồi, để cho chúng ta chung sống hòa thuận trong những ngày còn lại.” Thân thể Uông Hạo Thiên chậm rãi tới gần cô.
“Tôi đâu có. Chúng ta không phải không có cãi nhau sao?” Cô càng thêm khẩn trương, thật ra cô biết phản kháng cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là cô hơi sợ, sợ chính mình sẽ biến thành kẻ vô liêm sỉ, sợ mình sẽ quen với nếp sống này.
“Em hẳn là hiểu được ý tứ của tôi, tôi muốn em.” Thấy cô giả ngu trốn tránh, Uông Hạo Thiên dứt khoát nói rõ.