Trở lại biệt thự, Thích Vi Vi cảm thấy vô cùng áp lực, cô biết bản thân có thể không trở lại, nhưng cô lại không muốn làm chị Hồng khó xử, người ta đã giúp mình, mình không thể khiến cho gia đình người ta gặp phiền phức, cho nên, cô vẫn quyết định trở lại, chỉ là không biết nên làm thế nào để đối mặt với anh. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hình như bên trong không có ai, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ta không có về nhà, cô nhanh chóng chạy lên lầu, dùng tốc độ cực nhanh để tắm rửa thay quần áo, sau đó nằm ở trên giường, liền giả bộ ngủ, ít nhất có thể tránh cho đôi bên cảm thấy xấu hổ.
Nằm trên giường lăn qua lộn lại, không thể ngủ được, trong đầu đều nghĩ đến ý tưởng mà Tiếu Tiếu đã đề cập với mình, cô quyết định không do dự nữa, ngày mai phải lập tức gọi điện thoại cho anh Thiên Tứ, mời anh ấy đến nhà mình ăn cơm, loại chuyện này làm càng sớm càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng………..
Sau khi tình cảm mãnh liệt triền miên qua đi, Uông Hạo Thiên mặc áo ngủ tựa vào giường hút thuốc lá, tâm trạng có chút mơ hồ………..
“Hạo, anh sao vậy? Có tâm sự phải không?” Người phụ nữ dáng vóc cao gầy, cũng mặc áo ngủ, vẻ mặt bình tĩnh, rất có khí chất đi tới bên cạnh, đưa cho anh một ly trà, sau đó nằm xuống bên cạnh anh.
“Mỹ Di, em có thể luôn luôn dễ dàng nhìn thấu tâm sự của người khác như vậy sao?” Uông Hạo Thiên hớp một ngụm trà, có điều anh cũng không có ý định nói chuyện này cho cô nghe.
“Không phải em có thể nhìn thấu tâm sự, mà là biểu hiện của anh rất rõ ràng, cả buổi tối đều không yên lòng, rất ít khi em nhìn thấy anh như vậy, nhất định là có chuyện gì làm anh khó xử.” Mỹ Di mỉm cười, làm bạn với anh vài năm, tuy không thể nói là vô cùng hiểu rõ anh, nhưng nhìn ánh mắt của anh, hành động của anh, hỉ nộ ái ố của anh, cô đều biết rõ ràng rành mạch.
“Thật không?” Uông Hạo Thiên vươn tay ôm cô vào trong ngực. “Vậy em nói thử xem, anh có tâm sự gì?” Cô đi theo mình đã nhiều năm, quan hệ bạn bè của bọn họ trong lúc đó vượt xa ngưỡng thông thường, cho nên, trong số rất nhiều phụ nữ cô là người duy nhất được đi theo anh lâu như vậy, và cũng là một người phụ nữ bí ẩn nhất.
“Em làm sao đoán được.” Cô cười cười, mấy năm nay cô đã hiểu ra một điều, phụ nữ không thể quá thông minh, cũng không thể không thông minh.
“Cứ tùy tiện nói thử, anh muốn biết.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, hiểu được cô biết khi nào thì nên che dấu suy nghĩ của chính mình, anh chính là thích cô vì cô rất thông minh, biết khi nào nên tiến, khi nào nên lui.
“Em không biết nên nói như thế nào, em chỉ biết, nếu có chuyện gì thì không cần khó xử bản thân, nếu không phải là vấn đề công việc, lại càng không nên chú trọng vào kết quả, cứ để cho nó thuận theo tự nhiên thì tốt hơn, nói không chừng khi đó sẽ thu được kết quả ngoài ý muốn.” Trong mắt Mỹ Di hiện lên một tia ảm đạm, cô vẫn đang chờ kết quả thuận theo tự nhiên, nhưng lúc này cô đã biết rõ, thì ra có một số việc, là không có kết quả…………
“Thuận theo tự nhiên?” Uông Hạo Thiên lặp lại câu nói này, trong lòng đột nhiên giống như được khai thông, mình đang phiền não cái gì? Rối rắm cái gì? Cứ làm theo cảm giác của bản thân là tốt rồi, sao phải làm cho chính mình rơi vào trong phiền toái, sau khi suy nghĩ thông suốt, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều, hôn một cái trên mặt cô, nói: “Ngày mai, đi chọn một món quà nhé.”
“Cám ơn anh, anh đã tặng em rất nhiều quà rồi, ngoại trừ kim cương, châu báu, nhà cửa, còn có tiền bạc, em nghĩ em không cần thêm gì nữa.” Ánh mắt Mỹ Di cực kỳ ảm đạm, cô lắc đầu, lần nào anh cũng đều như vậy, dùng mấy thứ này tặng cho mình. (Hào phóng ghê luôn ^.^)
“Ý của em là……….” Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm, chẳng lẽ cô ấy muốn rời khỏi mình sao?
“Ừm.” Cô gật gật đầu nhìn anh, hơn nữa ngày mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Anh đoán đúng rồi, Hạo, em phải kết hôn.”