Uông Hạo Thiên nhắm mắt lại dựa vào thành giường, dù thế nào đi nữa anh cũng không thể ngờ được mẹ yêu thương Daisy như vậy thì ra là thay mình báo ơn. Càng không nghĩ đến mạng của mình lại là mẹ của cô cứu, anh phải báo đáp như thế nào đây?
Cưới Daisy? Nhưng mà rõ ràng mình không yêu cô ấy, chẳng lẽ vì đền ơn mà báo đáp bằng hạnh phúc của mình sao.
Bà Uông luôn ngồi ở trước bàn ăn chờ anh, nói cho anh chuyện cũ đã đè nén trong lòng hai mươi năm đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái. Bây giờ quyết định của anh đã không quan trọng, việc bà phải làm chính là ủng hộ con trai của mình vô điều kiện, đương nhiên bà hi vọng anh sẽ cưới Daisy.
Nhìn thấy kim giây đồng hồ treo tường không ngừng di chuyển, kim đồng hồ đã muốn từ sáu đi đến tám, rốt cuộc nghe được tiếng bước chân trầm trọng của anh.
“Đói bụng chưa? Mau lại đây ăn cơm đi.” Bà Uông cũng không có hỏi quyết định của anh.
“Mẹ, con đã nghĩ kĩ, con muốn cưới Daisy.” Anh thật nghiêm túc nói, bởi vì đó cũng là hứa hẹn của mẹ anh.
“Được, được.” Trên mặt Bà Uông lộ ra một nụ cười, bà cũng tin tưởng tình yêu là có thể bồi dưỡng, anh có thể quyết định như vậy bà đã rất mừng.
“Mẹ, chúng ta đi bệnh viện, trở về hãy ăn cơm, con vẫn chưa đói.” Uông Hạo Thiên nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ mình là biết bà cũng hi vọng mình làm như vậy.
“Mẹ cũng không đói, chúng ta đi thôi.”
* * * * * * * *
“Cứ như vậy anh cùng Daisy đính hôn.” Nói xong chuyện xưa có chút dài, có chút trầm trọng này Uông Hạo Thiên cầm lấy ly rượu uống cạnmột hơi. Trong lòng anh là bao nhiêu bất lực.
Nhìn thấy anh thống khổ như thế, trái tim Thích Vi Vi đau đớn cầm lấy tay anh, muốn an ủi anh nhưng không biết nên nói cái gì.
“Vi Vi, nếu như là em, em sẽ lựa chọn thế nào?” Anh trở tay nắm thật chặt tay cô.
“Em …” Thích Vi Vi dừng một chút, rất thành thật nói: “Em cũng sẽ làm giống anh, có một số việc chúng ta không có lựa chọn.”
“Vậy em hiểu được thống khổ trong lòng anh rồi chứ? Anh vẫn không muốn buông tay em.” Uông Hạo Thiên nhìn cô.
“Em hiểu được, nhưng mà anh đã lựa chọn cô ấy, anh phải có trách nhiệm đối với cô ấy, không phải sao?” Thích Vi Vi nhìn anh, mặc dù anh có rất nhiều bất đắc dĩ nhưng mà anh đã lựa chọn thì không thể hối hận.
“Anh biết, nhưng mà anh không quản được trái tim mình, ở nơi này …” Anh dùng ngón tay chỉ lên lồng ngực mình: “Tất cả đều là em.”
Mũi Thích Vi Vi có chút cay cay, nước mắt liền rơi xuống: “Anh vì sao phải nói như vậy, anh biết rõ chúng ta không có khả năng. Em không thể làm kẻ thứ ba đáng xấu hổ.”
“Em không phải kẻ thứ ba, em là người phụ nữ của anh. Chẳng qua là anh không thể không cưới Daisy, nhưng mà anh cũng không thể không yêu em.” Uông Hạo Thiên dịu dàng thay cô lau đi nước mắt.
Cô lại đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng, chần chờ hỏi: “Vậy anh với cô ấy có …có …”
“Không có.” Anh lắc đầu: “Tuy rằng anh đồng ý cưới Daisy, nhưng mà anh biết quyết đình này là sai lầm, mặc dù biết là sai cũng phải làm. Thế nhưng anh nghĩ cho mình thời gian cũng cho Daisy thời gian, cho nên anh nói anh muốn kết hôn ở Trung Quốc. Cha của Daisy cần trị liệu một thời gian mới có thể trở về, trong khoảng thời gian này chính là cơ hội của anh.”
“Vậy là anh muốn trong khoảng thời gian này thay đổi Daisy sao?” Thích Vi Vi nhìn anh, vì sao cô có cảm giác chuyện này là vô ích, Daisy sẽ không dễ dàng thay đổi.
“Đây là hi vọng của anh, em nguyện ý cùng cố gắng với anh không?” Uông Hạo Thiên cầm chặt tay cô.
“Cố gắng cái gì?” Tim của cô khẽ nhảy lên.
“Cố gắng khiến cô ấy yêu người khác.” Uông Hạo Thiên nói, đây là mục đích anh kéo dài thời gian.
“Yêu người khác? Việc này làm sao có thể.” Thích Vi Vi khẽ cười khổ một chút, cô đã gặp qua Daisy, biết cơ hội kia thật xa vời.
“Rất đơn giản, anh cũng không thử phóng tầm mắt nhìn lại xem có mấy người đàn ông có thể so sánh với anh. Không nói đến có tiền, có thế, chỉ nói đến diện mạo của anh cũng đủ làm cho người ta mê muội. Nếu cô ấy có thể yêu người khác thì đã sớm yêu còn có thể chờ gả cho anh sao. Em là phụ nữ, em hiểu được lòng của cô ấy.” Thích Vi Vi tin tưởng cô ấy sẽ không dễ dàng thay đổi.
“Em còn không thử đừng vội phủ định nhanh như vậy. Em đừng quên cái gì gọi là chuyện do người tạo nên, hiện tại anh chỉ hỏi em có muốn cùng anh ở chung một chỗ không?” Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm.
“Em …” Thích Vi Vi cúi đầu, cô nên trả lời thế nào đây.
“Em cái gì? Có chuyện gì cứ nói thẳng.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, tốt nhất cô đừng nói cái đáp án làm cho mình không hài lòng kia ra.
“Em nói em không muốn thì anh sẽ buông tay sao?” Thích Vi Vi trừng mắt nhìn anh một cái. Nghe xong chuyện đã xảy ra với anh ở Mỹ, thật ra cô cũng rất cảm động anh vì mình mà cự hôn.
“Không phải, em muốn nghĩ lại.” Thích Vi Vi tương đối khó xử, cô giải thích với Thiên Tứ thế nào đây.
“Một ngày, anh cho em thời gian một ngày.” Anh chìa một ngón tay, tuy rằng một ngày này cũng là dư thừa nhưng mà nếu cô muốn, vậy anh cho cô thời gian.
“Ba ngày.” Thích Vi Vi chìa ba ngón tay: “Hơn nữa thêm điều kiện này, trong vòng ba ngày anh không được gặp em, không được gọi điện thoại cho em.”