Ngày hôm sau sáng sớm Chu Y Y đã tỉnh lại, trong lòng có bận tâm nên ngay cả thân thể mệt mỏi cũng không có cách nào ngủ tiếp.
Đi xuống lầu làm bữa sáng cho hai người, vừa vặn theo quy định đồng hồ sinh học của Nghiêm Kỳ đưa lên, cô cũng không muốn đánh thức Nghiêm Kỳ, hai người yên tĩnh ở phòng khách nhỏ ăn bữa sáng.
Lúc ăn cơm trưa Chu Y Y cũng không có tâm trạng, tùy tiện nấu hai món. Trong lòng cô tràn đầy suy tư về việc sắp làm tối nay, dù sao cũng cảm thấy trong lòng bấp bênh.
Hôm nay thời gian trôi qua dường như đặc biệt chậm, mỗi một khắc đều làm Chu Y Y cực kì dày vò, chỉ hy vọng trời mau tối, lại sợ tối nay sẽ là ác mộng.
Thật vất vả đến 5 giờ chiều, Chu Y Y ở trong phòng ngủ dùng gậy mát xa tự khiêu khích, sau đó cô nhét trứng rung vào, xách túi đi về phía phòng Nghiêm Kỳ.
Từ buổi sáng Nghiêm Kỳ tỉnh lại vẫn luôn chờ Chu Y Y đến, nhưng lúc ăn cơm trưa anh chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được cô ở bên cạnh nhưng không nhìn thấy cô, trong lòng vừa mất mát lại bất đắc dĩ.
Còn cho rằng buổi tối mới có thể thấy cô, không nghĩ đến chạng vạng cô đã đến tìm còn nói muốn đưa anh ra ngoài.
Đã rất nhiều năm anh không ra cửa, trong trí nhớ mơ hồ còn nhớ rõ lúc còn nhỏ đi theo ba mẹ ra ngoài. Thế giới bên ngoài không khiến anh tò mò, cũng không thể bao dung anh.
Ra ngoài đối với anh mà nói thật sự không quen, thậm chí là đáng sợ. Bởi vì thế giới anh nhìn thấy và thế giới chân thật khác nhau. Nếu anh tùy tiện ra ngoài, có lẽ anh sẽ không tìm thấy đường về. Nhưng anh tin tưởng Chu Y Y, nếu Chu Y Y muốn dẫn anh đi ra ngoài, anh sẽ không muốn làm cho Chu Y Y cảm thấy thất vọng.
Trước khi cha mẹ Nghiêm đi công tác đã để lại chìa khóa xe trong gara cho Chu Y Y để cô có thể đi, hiện tại càng tiện cho hành động của cô.
Chu Y Y run rẩy lôi kéo Nghiêm Kỳ đi về phía gara, điều khiển từ xa của trứng rung bật về chế độ nhẹ nhất, ở trong túi xách của cô.
Cô cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ, nếu không nhanh sợ rằng cô sẽ ngã xuống, nhưng trứng rung vẫn luôn rung động khiến cô không thể chịu nổi cả người run rẩy.
*Bản edit đăng duy nhất tại wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp*
Lúc học đại học Chu Y Y đã thi được bằng lái nhưng cô ít có thời gian đi, may mà chọn khách sạn cũng không cách xa Nghiêm gia, cô chỉ cần đi chậm rãi là đến nơi.
Nghiêm Kỳ đối với thế giới bên ngoài rất mờ mịt, mỗi một bước đều chỉ có thể dựa vào Chu Y Y chỉ đa͙σ, anh chỉ nhìn thấy Chu Y Y, đây là điều khiến anh yên tâm nhất.
Thật vất vả tận lực bỏ qua mẫn cảm dưới thân, cuối cùng cũng an toàn tới khách sạn. Vì không muốn bị người ngoài nhận ra mình khác thường, trước khi xuống xe Chu Y Y đã tạm thời tắt trứng rung. Mùi hương còn lại của chất lỏng dưới thân hẳn là có thể chống đỡ đến khi bọn họ vào phòng, Chu Y Y nghĩ như thế. Chỉ là cô vẫn giải thích tình huống với Nghiêm Kỳ, nhắc nhở Nghiêm Kỳ nếu anh sắp không ngửi thấy mùi hương của mình thì kéo tay cô.
May mắn là đợi đến khi hai người đăng kí xong tiến vào thang máy Nghiêm Kỳ mới lôi kéo ngón tay Chu Y Y nhắc nhở cô hương vị sắp tan.
Chu Y Y làm bộ bình tĩnh nhìn camera trong thang máy sau đó mới mở túi xách bật trứng rung ở mức thấp nhất.
Sau khi vào phòng Chu Y Y thuận lợi lấy được mấy tấm card quảng cáo ở ngăn kéo cuối cùng.
Cô tùy tiện tìm một số theo đó gọi điện, nghe máy là một người đàn ông.
"Alo. Chào quý khách, xin hỏi quý khách cần loại phục vụ nào?"
"Ờ... Chúng tôi muốn..... Tìm một cô gái đến đây." Giọng nói của Chu Y Y khẩn trương bắt đầu có chút run rẩy, thật vất vả mới nói ra lời.
"Vâng.. Xin lỗi nơi này chúng tôi không cung cấp phục vụ bách hợp, nếu cô cần chỗ chúng tôi cũng có soái ca dũng mãnh." Người đàn ông bên kia nghe thấy giọng Chu Y Y còn sửng sốt một chút, sau đó mới dùng thái độ xin lỗi giải thích với Chu Y Y, thuận tiện còn đề cử phục vụ khác, không thể không nói ngành dịch vụ này thái độ thật tốt.
Chu Y Y không thể tưởng được người đối diện sẽ hiểu lầm như vậy, chợt nghe thấy thì xấu hổ thiếu chút nữa đã cúp điện thoại. Nhưng hai người đã tới khách sạn rồi dù sao cũng phải tìm phụ nữ tới.
"Không phải không phải! Không phải tôi muốn..... Là.... Ừ... Chỉ là muốn nhìn cô ta.... Biểu diễn! Anh hiểu chứ... Sẽ không chạm vào cô ta, tiền vẫn trả đủ!"
Chu Y Y gian nan sắp xếp ngôn ngữ của mình, muốn biểu đạt yêu cầu, may mắn người đối diện cuối cùng cũng hiểu ý cô.
"À! Tôi hiểu rồi, vậy cô có yêu cầu gì về dáng người của cô gái kia không?" Người đàn ông bên kia vừa nghe hai chữ biểu diễn đã hiểu, hắn cho rằng chỉ là cô gái nhỏ tò mò loại chuyện này, muốn tìm một người đến xem. Dù sao như thế nào cũng đều là kiếm tiền, đương nhiên hắn cũng không có đa͙σ lí đẩy khách hàng đi.
"Không có, tùy tiện là được, nhanh lên đi." Chu Y Y khẩn trương có lệ nói.
Hai người lại đem địa chỉ khách sạn và số phòng xác nhận một chút, cuối cùng mới cắt đứt cuộc điện thoại khiến người ta xấu hổ này.