Lô Vỹ Tinh cắn lấy môi dưới mê người cố nén không để cho tiếng kêu phát ra, Ninh Kiến Thần không hài lòng mà cố ý dừng lại hạ thân, chậm rãi rút ra.
“a..đừng....”
Lô Vỹ Tinh nhắm nghiền hai mắt, khó chịu lên tiếng.
Ninh Kiến Thần độc ác đã đem cô xơi mức này rồi còn bức cô phải nói ra những lời đáng xấu hổ như thế a.
Ninh Kiến Thần tay phải xoa nắn lấy nụ hoa mà gảy, tay kia không an phận mò xuống khu cấm địa.
Bàn tay với những ngón dài của hắn hạ xuống trên bờ mông tròn của cô, làn da cô mát lạnh trong đêm tối, mượt mà sau khi hoan ái một lượt đã nóng lên, đỏ ửng toàn thân. Vuốt ve một hai cái, bàn tay kia lại lần ra trước, Ninh Kiến Thần dùng ngón tay cái nhẹ nhàng ma sát, cảm nhận rõ ràng độ ướt càng lúc càng đậm.
Ninh Kiến Thần đưa tay lật mặt cỏ, lần vào mép thịt bên trong đang co giật đóng mở vì trận kịch liệt vừa rồi, nhẹ nhàng nắn miết.
“a...ưm.......”
Lô Vỹ Tinh vô thức đẩy hông lên thật nhẹ, như còn muốn thêm nữa. Ninh Kiến Thần từ từ cúi dầu xuống, lưỡi liếʍ vào lần thịt non bên trong, quét lấy ẩm ướt ấm nóng từ đóa hoa của cô một cái rồi rời đi. Như cảm thấy không đủ, lại liếʍ thêm một lần nữa.
“A...không cần...Thần...đừng trêu chọc tôi nữa mà. làm ơn,,,làm ơn...”
Tay phải rời khỏi mép thịt, dùng hai ngón cắm vào trong động, vừa mυ"ŧ mát, vừa đưa đẩy ra vào. Cơn tình triều trong Lô Vỹ Tinh càng lúc càng dâng cao, cảm xúc tê dại gần như run rẩy.
ngón tay vẫn kịch liệt ra vào, bỗng nhiên rút ra, hắn thẳng mắt nhìn Lô Vỹ Tinh đang thống khổ trong cơn đê mê mà đỏ ửng thân thể.
Lô Vỹ Tinh nức nở, cảm giác này khiến cô không thể chịu nổi, cắn răng thút thít mở ra đôi môi
“Là...là....xin anh hãy đẩy vào...”
“hử?? đẩy vào? Em muốn tôi đẩy cái gì vào? Đẩy vào như thế nào? mạnh hay nhẹ? nhanh hay chậm?”
“Á...là..là tôi muốn...”
Reng reng renggggggg......
Lô Vỹ Tinh còn chưa dứt câu, tiếng chuông điện thoại rất biết căn thời điểm mà reo lên.
Xít ra một hơi chửi thề, Ninh Kiến Thần vỗ 'chát' vào cái mông tròn trịa của cô một vùng đỏ ửng rồi cố nén ý định muốn giết người xuống, gương mặt toát ra khí lạnh bức người.
Khốn kiếp. Hắn sẽ cho kẻ không muốn sống này toại nguyện.
“Trịnh Liệt? Gọi tôi? Không phải là ngày mai có động đất hay sóng thần đấy chứ?”
Trịnh Liệt?
Lô Vỹ Tinh giật bắn mình nhìn Ninh Kiến Thần khi nghe phải cái tên đó, không phải chứ?
Anh trai cô...anh ấy...
“Đang ở trước cửa nhà tôi? Có chuyện? Hảo.”
Cái...cái...gì????????
Không được, cô phải trốn đi. anh trai cô là một người rất lạnh lùng, độc tài và tàn ác đến mức khiến cô phải bỏ nhà đi biệt xứ suốt ba năm qua.
Nếu như anh thấy cô như thế này chác chắn sẽ lôi cô về Trịnh gia sau đó dùng gia pháp mà giết chết cô.
Đang miên man suy nghĩ nên trốn đi đi bên trên cô đã bị một áp lực đè xuống.
“Không....á....”
Không cần, cô phải trốn đi a.
“Á...không....”
Cô trần truồng nằm ngửa hai đùi bị hăn mở rộng mở rộng, không ngừng lấy tay cùng lưỡi đùa nghịch hoa huyệt mẫn cảm,
“Không...THần.... quá nhiều. . .”
“ŧıểυ yêu tinh vui vẻ sao. Vậy hảo. trong lúc chờ đợi bạn của tôi lên, tôi sẽ cùng em vui vẻ.”
hắn ngẩng đầu cười cười, tay phải vuốt ve hật đậu trên bầu ngực, tay trái chơi đùa viên chân châu nho nhỏ giữa hai chân
“Xem một chút đi, rất nhiều nước nha!”
“Đừng. . .”
Lô Vỹ Tinh dao động cơ thể, cô thực sự quá kiều nhỏ, bàn tay to của hắn đã hoàn toàn nắm chặt thân thể cô, muốn chạy trốn cũng không có khả năng. Nhưng nhiệt đỉnh hoan du, toàn thân run rẩy.
“ŧıểυ yêu tinh, chảy nhiều nước một chút.”
Ninh Kiến Thần lần nữa cúi xuống giữa hai chân cô gái, dùng lưỡi đùa hoa hạch, quyến rũ cô toàn thân một trận khinh chiến, ŧıểυ huyệt không nhịn được phun ra chất lỏng.
Hắn cười gian tà, tiếp tục đùa giỡn, “ŧıểυ yêu tinh, em thật da^ʍ đãиɠ a!”
Lô Vỹ Tinh thấp giọng khóc, cô không thể tiếp tục nữa, anh trai cô sắp lên đến nơi rồi, hơn nữa vừa làm một lần xong, thân thể của cô sao chịu được quá trình hoan du không gián đoạn như vậy? Cô năm nay dù đã hai hơn hai mươi, nhưng những việc như thế này vẫn là chưa từng trải qua.
“ŧıểυ yêu tinh”
Ninh Kiến Thần tráng kiện nhấc thân, kéo kéo cự vật kích thước kinh khủng của hắn, đặt nơi cửa huyệt.
“ŧıểυ bảo bối. thặt chặt a”
“Ô ô. . .”
Lô Vỹ Tinh vô lực lắc lắc đầu.
“ không nên. không được . .” Cô khóc nức nở, “Ta, ta tận lực. . .” Vừa nói, cô gái vừa lôi kéo cơ thể, “Ninh tổng...sờ..., sờ ta a, sờ. . .”
Luỡi Ninh Kiến Thần linh hoạt đùa nghịch hoa hạch nhỏ bé của, cảm giác thân thể hắn lần nữa bắt đầu buột chặt, liền phi tốc dò xét vào trong ŧıểυ huyệt của cô, cự vật dưới thân giờ phút này đã thũng trướng.
Ninh Kiến Thần không kiên nhẫn mới mở rộng hai đùi Lô Vỹ Tinh , đem đỉnh cự vật nhét vào huyệt khẩu, mãnh liệt đem cự vật to lớn đâm vào nơi sâu nhất của cô.
“A...á.......”
Lô Vỹ Tinh thê thảm thét chói tai, khóc lóc hô to: “AAAA....hự...khô... không nên...lớn quá, mạnh quá.... ”
Ninh Kiến Thần đột ngột đánh vào làm Lô Vỹ Tinh cảm giác đau đớn như bị xé nứt.
Ninh Kiến Thần không cần biết cô muốn gì, chỉ biết bản thân hắn đã nhịn quá đủ rồi, liền hung hăng mà đâm thật mạnh, thật nhanh.
Tong phòng tắm tiếng thở dốc, tiếng ngâm nga quỷ dị, và cả tiếng nơi giao hợp va chạm nhau thật lớn vang lên, tạo ra khung cảnh dâm dục tuyệt mỹ.
Ninh Kiến Thần mạnh mẽ cố gắng xuyên thẳng, rút ra đâm vào, mũi nhọn của cự vật một lần lại một lần đánh sâu vào tận trong hoa huyệt. Đồng thời, một mặt hắn lấy tay niết bóp viên chân trâu sung huyết vi trướng, kéo dài cố gắng, một mặt nhìn tuyết trắng lõa thể của Lô Vỹ Tinh , nhìn ŧıểυ kiều hồng nhuận nơi bầu ngực phối hợp theo động tác của hắn lay động.