Ánh sáng chiếu hắt lên thân hình cao lớn đang bước vào.
Ánh sáng chói loá phát ra hào quang đẹp đẽ mà mê hoặc.
Thân hình với cơ bắp mạnh mẽ được cắt giấu dưới lớp âu phục không hề bị mất đi mà dường như còn càng tăng thêm sự uy phong ngạo khí.
Người đó một tay cầm súng, một tay đút túi quần, lãnh khí đay đặc mang theo khí chất vương giả của bậc quân vương, hắn khẽ động bạc môi mỏng, nói: "Xin lỗi cậu Ninh Kiến Thần. Bọn tớ đến muộn."
"Mẹ kiếp. Đến muộn thế hả? Các cậu muốn để tôi chết rồi mới hả lòng hả dạ chứ gì?"
Ninh Kiến Thần hét lớn với người vừa bước vào. Hắn đứng dậy, muốn nhào tới bóp cổ chết tên kia.
Nhưng bước chân còn chưa kịp nhấc đã bị tóm lấy hai tay bẻ ra sau lưng.
"Ninh Kiến Thần. Anh nghĩ có thể thoát khỏi đây dễ dàng như vậy?" Mạt Di nói, dù đã cố gắng dấu đi sự hoảng hốt nhưng những kẻ như bọn họ đều có thể dễ dàng nhìn ra được cô ta đang vô cùng hoảng loạn cùng sợ hãi.
Cô ta đã biết nếu dây vào Ninh Kiến Thần thì ắt sẽ có tình cảnh như ngày hôm nay.
Chỉ là cô ta không cam tâm cứ để hắn như vậy mà thoát khỏi đây. Ít nhất thì, cô ta sẽ đưa hắn chết cùng.
Mạt Di đã đặt một lượng lớn thuốc nổ ở tầng hầm bên dưới căn biệt thự bỏ hoang này.
Cô ta sẽ giết, giết hết tất cả. Tứ đại gia tộc sao? Vậy thì coi như hôm nay các ngươi đều cùng cô ta đi gặp Diêm Vương cho đông vui vậy.
Có trách thì trách số phận các người đã làm bạn với tên Ninh Kiến Thần khốn kiếp này.
Mạt Di cười lớn, hai mắt cô ta sáng lên, trừng mắt nhìn Ninh Kiến Thần: "Haha... Ninh Kiến Thần. Nếu anh sợ cô đơn mà kéo theo cả bạn mình chết cùng như vậy thì tôi cũng sẽ đi cùng cho thêm náo nhiệt."
Mạt Di không nói ra tên của Khiêm Mặc vì cô ta biết, hắn ta đã chạy trốn trước khi "bọn họ" phá cửa xông vào rồi.
Lúc cô ta nhìn thấy bộ dạng vội vàng chạy khỏi của Khiêm Mặc, cô ta cũng chỉ nghĩ là hắn có việc gì đó. Không ngờ lại là tháo chạy bỏ lại một mình cô ta ở đây.
A... cũng không trách được. Rõ ràng sự cách biệt về thế lực là quá lớn. Hắn không thể dùng bản thân để lao vào trả thù cho cô ta trong khi kết quả đã rõ như ban ngày như vậy rồi cả.
"Trần Bạch Nghiên, Mạc Thuần Uy. Sao Trịnh Liệt lại không tới hả? Hắn muốn chết sao?" Ninh Kiến Thần vẫn còn gầm gừ, lườm mắt tức giận với hai người đang đứng trước cửa mà không để tâm tới hai kẻ đang khoá tay mình.
"Trịnh Liệt sang Anh quốc có việc rồi." Trần Bạch Nghiên nói. Nghe thân tín báo lại thì Trịnh Liệt đang đuổi theo một người phụ nữ đang cố bỏ trốn khỏi hắn.
"Anh quốc? Chả phải đó là nơi nằm trong sải cánh của Paul Khải Ân sao? Hai người bọn họ đã hoà hảo từ lúc nào sao tớ không biết nhỉ?" Ninh Kiến Thần tiếp tục công việc coi Mạt Di là không khí: "Còn cậu nữa Mạc Thuần Uy, cái vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống tớ vậy là sao hả? Đến cứu bạn bè mà khó chịu vậy thì cậu cút đi chỗ khác."
Mạc Thuần Uy vẫn đang đen mặt, nghe được câu nói này của Ninh Kiến Thần thì cười một cái: "Cút?"
Anh bước lại, đặt một tay lên vai Ninh Kiến Thần, khuôn mặt đẹp trai cười thân thiện, sau đó đột ngột dùng đầu gối thụi mạnh vào bụng Ninh Kiến Thần một cái khiến cho hắn không kịp trở tay mà cúi gập người, đau đến nghiến răng.
"Vì cậu mà làm lỡ chuyện tốt của tôi. Bây giờ cậu bảo tôi cút?"
(Chuyện tốt ?? Na hiểu mà )
"Các người... các người đừng có ở đó mà làm xằng làm vậy. Tưởng giả ngu mà tôi sẽ tha cho các người sao? Có chết thì hôm nay các người cũng sẽ chết cùng với tôi."
Vừa nói, Mạt Di vừa cầm chiếc điều khiển nhỏ trên tay, bàn tay cô ta run rẩy nói rằng cô ta đang rất sợ.
Tất nhiên sợ.
Trên đời này có bốn quy tắc bất thành văn mà bất cứ ai vừa sinh ra đã phải ghi nhớ.
Thứ nhất là không được động tới Tứ đại gia tộc.
Thứ hai, phải tuân thủ theo quy tắc mà Tứ đại gia tộc đặt ra.
Thứ ba, Tứ thiếu nói nó là con chó thì cấm ai dám được nói đó là mèo. Cho dù con vật đó có kêu "meo meo" đi chăng nữa.
Thứ tư, chắc chắn phải nhớ tên của tứ thiếu, đó là Trần Bạch Nghiên, Mạc Thuần Uy, Trịnh Liệt và Ninh Kiến Thần.
Lúc này đây, cả bốn quy tắc kia Mạt Di đều đã động tới, vậy thì số phận của cô ta là gì hẳn là không cần nói cũng đã rõ.
Liếc nhìn chiếc điều khiển trong tay Mạt Di, Mạc Thuần Uy khẽ nhướng cao đôi mày kiếm: "Cô nghĩ nó sẽ có tác dụng sao? Ngây thơ."
Sau khi ném một câu như vậy vào mặt Mạt Di thì Mạc Thuần Uy tay đút túi quần, xoay người đi thẳng ra cửa mà không thèm ngoái lại, trước khi khuất còn không quên để lại một câu: "Lô Vỹ Tinh đang khóc đến ngất đi sống lại vì cậu đấy. Còn không mau tới mà dỗ dành đi."
Ninh Kiến Thần ngẩng đầu lên, nhìn hai bóng dáng tiêu sái đang khuấ dần, nơi khoé miệng nở nụ cười: "Ờ. Phải dỗ rồi."
Nói xong, hắn dùng chân đá móc ra sau theo chiều dưới lên, trúng cằm một tên đang giữ tay mình. Tên đó chưa kịp chuẩn bị tinh thần nên lập tức bị ngã xuống.
Ninh Kiến Thần xoay người lại, nhanh như chớp dùng cánh tay vừa được thả ra đó gì chặt lấy cổ tên còn lại, bàn tay nắm lấy cằm tên đó, bẻ mạnh sang một bên. Chỉ nghe một tiếng rắc của xương vỡ vụn thì tên đó liền ngã xuống mà chưa kịp há miệng kêu lên.
Xử lý xong, Ninh Kiến Thần đứng dậy, phủi phủi bụi đất dính trên áo rồi bình thản bước về phía cánh cửa.
"Đứng lại... các người đứng lại... ai cho các người đi... chết tiệt... chết tiệt...." Mạt Di lẩm bẩm như bị thôi miên, ngón tay cô ta liên tục bấm nút điều khiển mà vẫn không một tiếng nổ nào được phát ra.
Cô ta gần như phát điên lên, vứt chiếc điều khiển xuống đất, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên chiếc bàn gần đó rồi chạy nhanh về phía Ninh Kiến Thần, con dao nhọn hoắt chĩa thẳng mũi hướng về hắn.
Đoàng!
Bịch!
Mạt Di ngã xuống. Máu từ trên người cô ta chảy ra.
Hai mắt Mạt Di vẫn trừng lớn nhìn về bóng dáng đang khuất xa dần của Ninh Kiến Thần.
Ánh sáng chiếu rọi, cô ta nhìn thấy Lý Huân Hy, cô ta nhìn thấy Lý Huân Hy đang nhìn mình bằng đôi mắt dịu hiền của ngày bé trong cô nhi viện. Anh đưa tay về phía Mạt Di, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Nào, lại đây. Anh sẽ bảo vệ em."
Mạt Di nở nụ cười trong làn nước mắt. Phấn mắt vì thế mà nhoè đi, nhưng cô ta không quan tâm.
Hy của cô, Hy của cô đang dang tay đón nhận cô.
Hy của cô vẫn sống bình an.
Hoá ra...
... anh ấy vẫn không chết. Vậy mà cô ta cứ tưởng lần đỡ đạn cho Lô Vỹ Tinh thì anh đã bị đạn bắn trúng tim mà không còn nữa.
Nhưng hoá ra cô ta sai rồi.
Hy vẫn sống. Anh ấy vẫn mỉm cười hiền hoà như thế để tiếp nhận cô.
Hạnh phúc quá. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Với cô... Chỉ cần Hy sống là quá đủ rồi.
Bàn tay đang vươn ra không trung của Mạt Di rơi xuống đất. Hai mắt từ từ khép lại, trên môi vương nụ cười mãn nguyện.
Có điều... có thể là do nước mắt khiến Mạt Di không nhìn rõ, cũng có thể là Mạt Di đang muốn tự lừa dối chính mình, nhưng người đứng trước mặt cô ta không phải là Lý Huân Hy. Không phải là bất cứ ai. Mà chỉ là một khoảng không gian trống rỗng với ánh mặt trời cuối ngày đỏ rực như màu của máu.