Về công việc, Trần Nhạc Nhung cũng đã nghĩ qua, nhưng điều kiện trước hết là có thể hỗ trợ anh Liệt, hoặc làm nền tảng cho việc sau này cô trở thành Tổng thống phu nhân.
Ví dụ lúc trước ở khu động đất Lũng Tiêm, cô chạy tới khu cứu tế giúp đỡ cũng chỉ vì giúp anh Liệt.
Từ trước đến nay, cô không phải mỗi bước đi đều tính toán một người. Cô đi theo ba cô học được cách nhìn xa trông rộng.
Bất kể làm việc gì, cũng phải có mục đích. Vì nó chính là nền tảng cho những gì mình muốn làm trong tương lai, và trong tương lai có thể dễ dàng làm việc hơn.
Sau khi công việc xây dựng lại khu vực bị thảm họa đã tiến hành ổn định, Trần Nhạc Nhung trở lại Lâm Hải. Trong một khoảng thời gian ngắn, cô không có bất cứ chuyện gì khác để làm, vì vậy mỗi ngày cô đều rảnh rỗi, suy nghĩ lung tung.
Dường như đã đến lúc cô lên một kế hoạch thật tốt cho tương lai của mình, sớm nhất có thể để công dân nước A biết có sự tồn tại của cô.
Đã biết đến sự tồn tại của cô, một ngày nào đó trong tương lai, anh Liệt sẽ tuyên bố thân phận của cô trước toàn thể người dân của anh. Người dân của anh cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
Người dân nước A chẳng những không ngạc nhiên, mà cô còn muốn mọi người đều gật đầu khen ngợi: chỉ có cô mới phù hợp để trở thành Tổng thống phu nhân của bọn họ.
Trần Nhạc Nhung cong môi cười. Đúng rồi, đây mới là chuyện cô nhất định phải làm. Chỉ có điều, gần đây cô suy nghĩ lung tung nhiều nên đã làm rối kế hoạch.
Trần Nhạc Nhung tắt ứng dụng mua vé trên điện thoại, mở danh bạ, tìm số điện thoại của Thường Lịch: "Thường Lịch, có thể giúp tôi một chuyện không?"
"Cô chủ, cô nói đi." Trước mặt Trần Nhạc Nhung, Thường Lịch luôn luôn tỏ thái độ cung kính, chưa bao giờ có nɠɵạı lệ.
"Hiện tại trời rất lạnh, tuyết đã rơi trong nhiều ngày qua, anh gửi giúp tôi hai lô hàng đồ giữ ấm tới khu vực thảm họa. Không thể để bọn họ bị lạnh." Trần Nhạc Nhung nghĩ tốt nhất là làm việc thiện, đó là cách tốt nhất để lại ấn tượng tốt với người dân nước A.
Thường Lịch nói: "Trần tổng đã bảo chúng tôi đưa tới, hơn nữa đều là dùng danh nghĩa của cô chủ đưa tới. Những vật dụng và đồ ăn kia có thể đã tới khu thảm họa."
"Ba tôi bảo các anh đưa tới sao?" Trần Nhạc Nhung vô cùng kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng cảm thấy bình thường. Từ trước tới nay ba của cô đều như vậy.
Cho tới bây giờ cô mới nghĩ đến, rất nhiều chuyện ba cô đều âm thanh ở phía sau làm giúp cô.
Nếu hôm nay cô không nghĩ ra làm chuyện đó, cả đời cô cũng sẽ không bao giờ biết rằng ba cô luôn âm thầm ở phía sau làm việc giúp cô.
"Đúng vậy." Thường Lịch khẳng định.
"Tôi biết rồi." Trần Nhạc Nhung tắt điện thoại, lập tức bấm số điện thoại của ba cô. Cô muốn cảm ơn ba cô đã âm thầm làm giúp cô nhiều chuyện như vậy.
...............
【Ba ba, điện thoại của ba đang kêu kìa. Ba đoán là ai gọi tới?】
Trần Việt đang xem tài liệu, Giang Nhung đứng sau mát xa đầu giúp anh. Điện thoại đặt ở một bên bàn đột nhiên vang lên giọng nói mềm mại của Trần Nhạc Nhung.
Nghe giọng nói của con gái, Giang Nhung dừng động tác ở tay lại, mỉm cười nói: "Trần tổng, ŧıểυ tình nhân của anh gọi kìa."
Trần Việt để tài liệu trong tay xuống, bắt lấy cánh tay Giang Nhung rồi dùng sức kéo, kéo bà ôm vào trong ngực: "Như thế nào? Bây giờ keo kiệt đến mức ngay cả dấm chua của con gái mình cũng ăn sao?"
Giang Nhung lườm anh, đẩy ông ra: "Ai ăn dấm chua của con gái? Đừng làm loạn nữa, nhanh nghe đi, không lại để bảo bối của chúng ta chờ lâu."
Trần Việt ôm chặt bà, cúi đầu hôn lên trán bà: "Giang Nhung, trong lòng anh, em lúc nào cũng là nhất."
Giang Nhung: "...."
Người đàn ông này có cần phải như vậy hay không?
Gần đây thỉnh thoảng lại nói với bà vài câu buồn nôn, khiến bàkhông chống đỡ nổi.
Có phải đàn ông càng lớn tuổi càng biết khiến người khác vui vẻ không?
Khóe môi Trần Việt cong lên, lại hỏi: "Đã biết chưa?"
Giang Nhung lại lườm ông lần nữa: "Trần tổng, con gái gọi, anh không nghe sao? Chút nữa, con bé không để ý đến anh, lúc đó anh đừng có hối hận."
Trần Việt kiên nhẫn: "Cái anh vừa nói, em biết chưa?"
Thật sự không còn cách nào với người đàn ông cố chấp này, Giang Nhung khẽ gật đầu: "Biết rồi Trần tổng. Anh nói cái gì em cũng biết."
Trần Việt không hài lòng: "Trả lời qua loa."
Giang Nhung cố cười: "Vâng, Trần tổng, em đã biết."
Mắt thấy cuộc gọi của Trần Nhạc Nhung đã kết thúc, Trần Việt vẫn không hài lòng: "Còn nhớ anh vừa nói với em cái gì không?"
Giang Nhung: "...."
Bà nhất thời không nhớ nổi Trần Việt vừa nói gì với bà.
Trần Việt nhăn lông mày: "Sao?"
【Ba ba, điện thoại di động của ba đang kêu, ba đoán xem ai gọi.】
Trần Nhạc Nhung lại gọi lần nữa, Giang Nhung càng sốt ruột càng không nhớ nổi Trần Việt vừa nói cái gì với bà. Trần Việt lại cố ý bắt bàphải trả lời.
Giang Nhung thay đổi dáng vẻ tươi cười, nịnh nọt: "Ngài Trần, sao anh không nghe điện thoại trước? Biết đâu bảo bối của chúng ta có việc gấp cần tìm anh."
Trần Việt nói: "Con bé vừa nói chuyện điện thoại với Thường Lịch, chắc chắn là đã biết chuyện anh gửi vật dụng, không còn chuyện gì khác, không cần vội."
Giang Nhung: "....."
Cho nên?
Ông biết rõ con gái không có việc gì gấp tìm ông, vì vậy cứ trêu chọc bà sao?
Sớm biết ông dùng cách "Tra tấn" bà làm niềm vui, vừa nãy bàsẽ không bóp đầu giúp ông.
Ông phải làm việc trong một thời gian dài, nên luôn bị đau đầu. Vì giúp ông chữa trị, bà còn đặc biệt tìm tới trung tâm y học cổ truyền của Trung Quốc học cách mát xa huyệt giúp ông chữa bệnh đau đầu.
Sớm biết ông bắt nạt bà như vậy, bàsẽ không giúp ông.
Trần Việt lại nói: "Không nhớ sao?"
Giang Nhung gật đầu: "Ừ."
Trần Việt kéo tay bà nghiêm túc nói: "Trong lòng anh, em luôn luôn là số một, nên không cần ghen với con gái."
Giang Nhung phản đối: "Ai ghen với con gái?"
Trần Việt nói: "Nhớ lời anh nói chưa?"
Giang Nhung: "Nhớ rồi. Trong lòng anh, em luôn là ở vị trí đầu tiên."
Trần Việt miễn cưỡng hài lòng câu trả lời này. Lúc này mới cầm điện thoại lên nghe: "Nhung Nhung."
Giọng nói mềm mại của Trần Nhạc Nhung truyền đến từ trong điện thoại: "Ba, ba và mẹ, hai người có nhớ con không?"
"Nhớ." Trần Việt chỉ trả lời một tiếng, không nói quá nhiều.
"Ba, ba chỉ nhớ con như vậy thôi sao?"
"Rất nhớ con."
Nghe được ba ba nói nhiều hơn hai chữ. Trần Nhạc Nhung hài lòng nói: "Ba, con muốn cảm ơn ba."
"Cảm ơn ba cái gì?" Trần Việt nhăn lông mày, ông không thích con gái bảo bối của ông khách sáo với ông như vậy.
Giang Nhung nói: "Ba, ba đã làm giúp con một chuyện, con đã biết. Cảm ơn ba đã chu đáo với con như vậy. Cảm ơn ba đã làm nhiều việc giúp con như vậy."
"Con là con gái của ba." Trần Việt chỉ trả lời một câu, dù câu trả lời vô cùng đơn giản nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ.
Vì Trần Nhạc Nhung là con của ông và Giang Nhung, là kết tinh tình yêu của bọn họ, cho nên ông rất yêu đứa trẻ này.
"Nhưng con vẫn muốn cảm ơn ba." Ba của cô vốn là như vậy. Nói không nhiều nhưng luôn dùng hành động để bảo vệ người của ông.
Đặc biệt là đối với cô, thật sự là chiều cô lên trời.