“Linh Nhi, là anh. Lẽ nào đến giọng của anh em cũng không nhận ra sao?”
Đối với Tưởng Linh Nhi, sức đả kích của câu nói này còn lớn hơn mấy trăm lần, thậm chí là mấy vạn lần so với sức đả kích của bom đạn. Không cho đầu óc cô có thời gian suy nghĩ, giọng nói quen thuộc của người đàn ông trong điện thoại cứ vang lên: “Linh Nhi, anh về rồi.”
Linh Nhi, anh về rồi!
Nó giống như một quả bom nổ ‘ầm’ trong đầu Tưởng Linh Nhi, khiến cô không rõ mình đang ở đâu, thậm chí hôm nay là thứ mấy cô cũng không rõ. Một lúc sau, Tưởng Linh Nhi mới dần dần bình tâm trở lại, cô hít một hơi thật sâu trả lời: “Rốt cuộc anh là ai?”
Có thể là người đàn ông trong điện thoại có giọng nói giống Long Duy, cũng có thể là có người cố ý bắt chước giọng của anh, nhưng cũng có nhiều khả năng khác…
Nhưng tóm lại người đàn ông đó không có bất cứ quan hệ gì với Long Duy của cô, người đứng trước mặt cô mới là Long Duy. Tưởng Linh Nhi tự nhủ với chính mình, nhưng sau đó, âm thanh quen thuộc trong điện thoại đã giúp cô có được câu trả lời vô cùng chắc chắn.
Anh ta nói: “Em đã từng nói đời này sẽ chỉ làm vợ của anh mà thôi, những lời nó anh đã khắc cốt ghi tâm rồi, em cũng không được phép quên đó.”
Đúng vậy, Tưởng Linh Nhi đã chính miệng nói với Long Duy rằng đời này kiếp này chắc chắn sẽ làm vợ của anh, chỉ lấy một mình anh. Cô vẫn nhớ rất rõ. Cô vẫn luôn ghi nhớ, cho dù trời có sập đất có lở cô cũng không bao giờ quên những lời mà chính miệng đã nói với Long Duy.
Thế nhưng tại sao người đàn ông trong điện thoại lại biết?
Việc này chỉ có cô và Long Duy biết, chỉ có hai người họ mới rõ, vậy thì người đàn ông có giọng giống Long Duy sao có thể biết được?
Trong khi Tưởng Linh Nhi trong tâm trạng rối bời, người trong điện thoại lại lên tiếng: “Linh Nhi, anh đã sống sót trở về, em có vui không?”
Tưởng Linh Nhi: “…”
Long Duy sống sót trở về, cô đương nhiên rất vui mừng, thế nhưng bên cạnh cô lúc này còn có một Long Duy khác.
Linh Nhi càng trở nên bối rối, cô không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, điện thoại lai có tiếng: “Linh Nhi, em mau đến đi, anh sẽ đợi em ở chỗ cũ, chúng ta không gặp không về.”
Nói rồi người đàn ông cúp máy, không để cho Linh Nhi có cơ hội từ chối. Trước đây, cách mà Long Duy gọi điện hẹn cô cũng giống như vậy. Anh ấy gọi điện hẹn cô ra ngoài gặp mặt đều không cho cô cơ hội từ chối. Chỉ cần là anh ấy chủ động gọi điện hẹn cô thì nhất định sẽ đợi Linh Nhi đến gặp mới thôi. Hơn nữa sau khi cúp máy Long Duy đều tắt điện thoại, đó là cách mà anh ấy làm để không nhận điện thoại gọi từ chối của Linh Nhi.
Nghĩ đến đây, Tưởng Linh Nhi liền lập tức gọi lại cho số máy lúc nãy, cô đoán không sai, trong điện thoại là tiếng máy đáp lại ‘số máy mà quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau!’
Giọng nói, những chuyện cũ cùng với cách gọi điện thoại, người đàn ông trong điện thoại giống hệt với Long Duy trong trí nhớ của cô.
Rốt cuộc là vì sao? Hay là do cô bị ảo giác? Long Duy của cô không phải là đang đứng trước mặt cô đây sao? Tại sao lại xuất hiện một người đàn ông có giọng nói hệt như Long Duy? Tại sao người đó lại biết những chuyện giữa cô và Long Duy? Rốt cuộc đâu mới là Long Duy thật?
Tưởng Linh Nhi không nghĩ thông được, nên cô muốn đi gặp người đàn ông kia, muốn xác nhận xem người đó có phải là Long Duy của cô không?
Linh Nhi cầm điện thoại, nhưng vừa đi được mấy bước thì cô đã bị Long Duy kéo lại ôm: “Linh Nhi, em bình tĩnh một chút, hôm nay anh có chút chuyện cần phải đi xử lí.”
“Anh bỏ tôi ra! Tên đáng ghét! Tôi phải đi tìm Long Duy của tôi!” Tưởng Linh Nhi đẩy anh ra, hét lớn giống như một người điên mất hết lí trí.
Hắn ta là tên quỷ làm tổn thương cô, mặt anh ta hoàn toàn không giống với Long Duy, giọng của anh ta cũng khác, anh ta không giống Long Duy một chút nào cả, làm sao có thể là Long Duy của cô cơ chứ? Hắn ta là tên khốn cưỡng ép cô. Vì cô quá nhớ Long Duy nên mới nhầm lẫn một người đàn ông làm tổn thương cô là Long Duy.
“Tưởng Linh Nhi, em bình tĩnh lại đi!” Long Duy quát lên.
Đừng coi thường người con gái chân yếu tay mềm, bình thường không có sức lực gì nhưng lúc này lại vô cùng mạnh mẽ, thiếu chút nữa là đã có thể thoát ra khỏi vòng tay của Long Duy rồi.
“Tôi kêu anh buông tôi ra! Tôi phải đi tìm Long Duy của tôi!” Tưởng Linh Nhi cắn và tay anh ta.
Bình thường cô rất yếu, thế nhưng người mà cô chuẩn bị gặp rất có khả năng sẽ là Long Duy thật sự, vì thế mà cô trở nên mạnh mẽ và cứng rắn hơn bao giờ hết.
Long Duy để cho Tưởng Linh Nhi cắn, một tay khác vẫn ôm lấy cô: “Linh Nhi, em nghe anh nói. Không cần biết em đã nghe điện thoại của ai, anh cũng không quan tâm hắn ta nói gì với em, thì em cũng phải bình tĩnh lại đã. Bây giờ anh đã về rồi, anh sẽ xử lí việc của em.”
Một năm nay, Long Duy không ở bên cạnh Tưởng Linh Nhi, nên cô luôn sống trong lo sợ, cô không tìm được cảm giác an toàn. Thế nhưng anh ấy đã trở về rồi, anh ấy nhất định sẽ không để cô phải một mình đối mặt với những mối nguy hiểm, sự sợ hãi nữa.
Nghe thấy lời nói của Long Duy, Tưởng Linh Nhi dần dần trở nên bình tĩnh hơn, cô ngẩng đầu nhìn anh. Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng nói: “Anh rốt cuộc là ai?” Không chờ Long Duy trả lời, Tưởng Linh Nhi liền cười: “Nhất định anh sẽ nói anh là Long Duy của tôi.”
“Linh Nhi…” Long Duy nhìn thấy bộ dạng mất tinh thần của Linh Nhi, anh cảm thấy đau đớn giống như có người đang dùng roi da quất vào người vậy: “Anh chính là Long Duy.”
“Haha… rõ ràng anh không hề giống Long Duy của tôi, làm sao tôi có thể tin anh được nữa chứ? Nhất định là tôi điên rồi.” Tưởng Linh Nhi lại cười đầy đau đớn: “Có phải là các người thấy tôi sống tốt quá rồi phải không? Tại sao luôn đùa giỡn với tôi vậy?”
Long Duy ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô an ủi: “Sau này sẽ không còn ai dám đến quấy rầy em nữa, anh cũng sẽ không để em biến mất trước mặt anh một lần nữa.”
“Anh là Long Duy?” Tưởng Linh Nhi lại hỏi, nhưng rồi lại tự trả lời: “Anh không phải, nɠɵạı hình của anh không giống Long Duy một chút nào hết, làm sao anh có thể là anh ấy được chứ?”
Long Duy khẳng định đáp lại: “Anh là Long Duy! Anh là Long Duy của em!”
“Anh là Long Duy?” Tưởng Linh Nhi nhìn anh, không thể tìm ra được điểm nào giống với Long Duy trên mặt anh, không nhìn thấy được hình ảnh của Long Duy, cô lại dùng lực đẩy anh ra: “Anh không phải, mau thả tôi ra, tôi phải đi gặp Long Duy, anh ấy đang đợi tôi. Nếu tôi không đến, nhất định anh ấy sẽ không về.”
Trước đây, có một lần bị ông nội ngăn cấm, cô không thể đi đến chỗ hẹn đúng giờ. Lúc đó Long Duy đã đợi cô suốt một ngày một đêm, sau cùng anh còn trèo tường vào nhà họ Tưởng tìm cô. Mọi chuyện trước đây vẫn giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, thế nhưng giờ đây tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, đến cô cũng không thể nhận ra ai là thật ai là giả.
Long Duy nắm lấy tay Linh Nhi, đưa tay cô lên mặt anh: “Tưởng Linh Nhi, nɠɵạı hình của anh đã khác, thế nhưng trái tim thì chưa từng thay đổi.”