“Bây giờ, anh chỉ cần nói cho tôi biết những chuyện anh biết, những chuyện khác anh không cần phải để ý đến, tôi sẽ tự xử lý.” Chiến Niệm Bắc lại nói thẳng một câu như vậy, giống như coi Bùi Huyên Trí là cấp dưới của anh, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của anh.
“Quân đoàn trưởng Chiến, có phải anh đang nhầm lẫn mối quan hệ chủ khách không?” Bùi Huyên Trí hừ nhẹ, cười lạnh nói: “Bây giờ, anh đang ở trong thành phố Lâm Hải của nước A, chứ không phải là Giang Bắc, ở đây không phải là thiên hạ của Chiến Niệm Bắc anh. Trước khi căn dặn người khác làm việc, đầu tiên phải suy nghĩ hoàn cảnh mình đang đứng.”
Đây là thành phố Lâm Hải của nước A, nơi tập trung quyền lực của Bùi Huyên Trí, theo quan điểm của Bùi Huyên Trí, anh muốn giải quyết lặng lẽ, bởi vì vấn đề Chiến Niệm Bắc vì việc riêng tới đây cũng không lớn.
Chiến Niệm Bắc nhíu mày, không hề để một chút uy hiếp của Bùi Huyên Trí vào trong mắt: “Có liên quan gì sao?”
Trong nhận thức của Chiến Niệm Bắc, bất kể là nơi nào, chỉ cần anh có ý định trở thành người làm chủ, vậy thì chỉ anh có thể làm chủ, không thể để cho người khác làm chủ được.
Bùi Huyên Trí bị một câu này của Chiến Niệm Bắc làm cho nghẹn họng, anh muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Chiến Niệm Bắc: “Đúng là một tên tự cao tự đại!”
“Bùi Huyên Trí, chẳng lẽ anh không muốn thay hai vợ chồng bọn họ rửa sạch oan khuất? Chẳng lẽ anh không muốn biết rõ tình huống thật sự của năm đó? Chẳng lẽ anh không muốn tiêu diệt những người trốn ở phía sau ngài Tổng thống các anh, đang ngấm ngầm giở trò sao? Chẳng lẽ anh không muốn để cho thực lực của nước A ngày càng lớn mạnh hơn sao?”
Chiến Niệm Bắc lạnh lùng nhìn Bùi Huyên Trí, liên tục nói ra mấy giả thiết, mỗi một giả thiết đều đả kích trực tiếp vào uy hiếp mà Bùi Huyên Trí quan tâm nhất.
Ba đời nhà họ Bùi đều là quan chức cấp cao trong chính phủ trung ương ở nước A, đời đời trung thành với nhà ho Quyền, đến thế hệ của anh, hai nhà Quyền - Bùi đã thân càng thêm thân, ai ngờ trên đường lại xảy ra chuyện như vậy.
Đặc biệt lúc Chiến Niệm Bắc nhắc tới giả thiết cuối cùng, đó chính là làm cho nước A ngày càng lớn mạnh hơn, điều này đã đánh trúng vào chỗ mềm yếu, quan tâm nhất của Bùi Huyên Trí.
Những người bọn họ đi theo Quyền Nam Dương giành chính quyền, đều muốn cùng ngài Tổng thống làm cho đất nước ngày càng trở nên lớn mạnh hơn, dưới sự lãnh đa͙σ của những thế hệ lãnh đa͙σ bọn họ.
Thế nhưng, phía sau luôn có một thế lực thâm sâu không thể đo lường được, ngăn cản con đường phía trước của bọn họ, đồng thời đang điều khiển một số người và việc, cố gắng kéo Quyền Nam Dương xuống đài.
Anh biết thế lực đó đang điều khiển một số người, cố gắng phá hủy hình tượng Quyền Nam Dương trong lòng người dân nước A, thế nhưng bây giờ không ai có thể tìm ra, rốt cuộc thế lực đó đến từ đâu.
Anh vốn định dốc toàn lực làm việc này cho ngài Tổng thống, thế nhưng bởi vì anh cố gắng ngăn cản cô nhóc nhà họ Trần ở lại nước A, ngăn cản cô nhóc ở bên cạnh ngài Tổng thống, anh đã bị Tổng thống lạnh nhạt trong một khoảng thời gian dài.
Sau khi suy nghĩ, Bùi Huyên Trí nặng nề nói ra mấy chữ: “Đương nhiên là tôi muốn rồi.”
Chiến Niệm Bắc lại nói: “Có thể có suy nghĩ này là rất tốt.”
Bùi Huyên Trí cướp lời nói: “Nhưng tôi có một điều kiện. Nếu như quân đoàn trưởng Chiến có thể đồng ý với tôi, tôi có thể dốc toàn lực cũng anh điều tra, rốt cuộc chuyện gián điệp năm đó là như thế nào.”
Chiến Niệm Bắc nhíu mày lần nữa: “Điều kiện gì?”
Bùi Huyên Trí nặng nề nói: “Mang con gái của Trần Việt rời đi, để cho cô ấy không bao giờ xuất hiện ở nước A nữa, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài Tổng thống nữa. Chỉ có khi cô ấy rời đi, ngài Tổng thống của chúng tôi mới có thể dồn hết tâm tư đối phó với những người ở phía sau. Đồng thời chỉ có khi đuổi cô ấy ra khỏi đây, Tổng thống của chúng tôi mới có thể vô địch.”
Trong cái nhìn của Bùi Huyên Trí, Trần Nhạc Nhung chính là một uy hiếp trên người Quyền Nam Dương, là nhược điểm duy nhất có thể bị người khác nắm bắt của Tổng thống vô địch bọn họ.
Chỉ cần cô ấy ở lại đây một ngày, Quyền Nam Dương sẽ càng nguy hiểm thêm một phần.
“Hừ…” Chiến Niệm Bắc đáp lại anh ta bằng một tiếng hừ lạnh.
Bùi Huyên Trí truy hỏi: “Quân đoàn trưởng Chiến, đang có ý gì?”
Chiến Niệm Bắc lại nói: “Bất kể là Trần Việt quản lý Thịnh Thiên, hay là Chiến Niệm Bắc tôi, từ trước tới nay chúng tôi không phải là người dễ bị người khác uy hiếp.”
Bùi Huyên Trí căng thẳng đến mức nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Tôi không phải đang uy hiếp anh, tôi chỉ đưa ra điều kiện với anh thôi, dù sao thì điều này cũng không phải là chuyện xấu đối với các anh.”
Chiến Niệm Bắc bỗng nhiên nở nụ cười: “Bùi Huyên Trí, anh có thật sự biết người anh muốn đuổi đi là ai không?”
Bùi Huyên Trí có chút căm tức nói: “Đương nhiên tôi biết.”
Chiến Niệm Bắc lại nói: “Cô nhóc mà anh muốn đuổi đi kia chính là, đứa bé mà gia đình chúng tôi từ nhỏ đến lớn đều muốn bảo vệ.”
Bùi Huyên Trí đương nhiên biết, anh còn nói: “Cô ấy chính là đứa bé mà các anh nhìn cô ấy từ từ lớn lên, chẳng lẽ các anh không nên giữ cô ấy ở bên cạnh để chăm sóc cho thật tốt sao, tại sao lại gả cô ấy đi xa như vậy?”
“Bởi vì cô ấy thích.” Chiến Niệm Bắc vẫn đang cười: “Anh có biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?”
Bùi Huyên Trí ngẩn ra.
Chiến Niệm Bắc lại nói: “Tôi muốn vặn gãy cổ anh.”
Sắc mặt Bùi Huyên Trí tối sầm, tên Chiến Niệm Bắc này quá tự cao tự đại, hơn nữa còn không sợ trời không sợ đất, cũng không nghĩ tới đây chính là địa bàn của anh, còn dám ăn nói ngông cuồng như vậy.
Chiến Niệm Bắc lại nói tiếp: “Họ Bùi kia, tôi nói cho anh biết, ai dám đánh chủ ý lên người Trần Nhạc Nhung, hậu quả chỉ có một, đó chính là con đường chết.”
Bùi Huyên Trí lặng lẽ siết chặt nắm đấm, đè nén nội tâm tức giận rồi nói: “Thái độ của quân đoàn trưởng Chiến kiên định như vậy, nói cách khác ngày hôm nay chúng ta không thể trò chuyện tiếp được nữa.”
Chiến Niệm Bắc đứng dậy: “Bùi Huyên Trí, tôi đã cho anh cơ hội để hợp tác với tôi. Sau này anh đừng có quỳ xuống cầu xin tôi, cho dù anh có cầu xin như thế nào cũng không có tác dụng.”
Bùi Huyên Trí: “…”
Anh thật sự rất muốn chửi thề.
Gì mà đã cho anh cơ hội để hợp tác, Chiến Niệm Bắc cho rằng Bùi Huyên Trí anh chỉ có thể hợp tác với anh ta, không có sự lựa chọn thứ hai sao?
Chiến Niệm Bắc lại nói: “Cậu Bùi, ngày hôm nay đã làm phiền rồi. Tạm biệt, không cần tiễn!”
Sắc mặt của Bùi Huyên Trí trầm xuống, thay đổi liên tục: “Quân đoàn trưởng Chiến yên tâm, tôi sẽ không đến cầu xin anh. Chỉ là nếu như lần sau anh muốn gặp tôi, có lẽ sẽ không dễ dàng như vậy.”
Chiến Niệm Bắc cười khẽ, xoay người rời đi.
Vừa mới đi được mấy bước, phía sau lại truyền đến tiếng của Bùi Huyên Trí một lần nữa: “Quân đoàn trưởng Chiến, anh nên suy nghĩ cho thật kỹ. Trên đời này có nhiều đàn ông tốt như vậy, các anh không cần phải để cho cô chủ cành vàng lá ngọc của Thịnh Thiên nhà họ Trần phải treo cổ chết trên cây.”
Chiến Niệm Bắc đứng lại, xoay người cười nói: “Chỉ cần cô chủ cành vàng lá ngọc nhà chúng tôi bằng lòng treo cổ trên cây, chúng tôi không chỉ không ngăn cản con bé, mà cả nhà chúng tôi sẽ đứng ra ủng hộ con bé.”
Bất kể là người nhà họ Trần hay nhà họ Chiến, bé cưng hay Chiến Lý Mặc chịu oan ức ở bên ngoài, đối với bọn họ mà nói đều không phải là chuyện gì to tát, thế nhưng Trần Nhạc Nhung lại nɠɵạı lệ, bọn họ không cho phép bất kỳ người ngoài nào làm cho con bé phải chịu ủy khuất.
Bùi Huyên Trí: “…”
Quả nhiên anh vẫn xem thường sự coi trọng của hai nhà họ Trần Chiến đối với cô nhóc này.
Nhớ năm đó, anh tận mắt nhìn thấy người hai nhà Trần Chiến cưng chiều cô bé này như thế nào.
Bây giờ đã trôi qua lâu như vậy, sự cưng chiều của bọn họ đối với cô nhóc này không những không suy giảm, mà ngược lại ngày càng tăng thêm.
Mắt thấy Chiến Niệm Bắc đã sắp đi khỏi tầm mắt của anh, Bùi Huyên Trí lại hô lên một câu: “Nhà họ Tưởng. Thẩm Văn Tuyên chính là anh trai ruột của ông Tưởng bây giờ.”