Trở về phòng, việc đầu tiên Trần ŧıểυ Bích làm là lấy điện thoại ra, gọi đến dãy số cực kỳ quen thuộc.
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia đã truyền đến một giọng nói nam tính hơi lên cao rất dễ nghe: “Vất vả cho em và con trai rồi.”
Trần ŧıểυ Bích nghe thấy giọng nói của anh, khóe miệng không tự chủ cong lên một nụ cười ngọt ngào, nhưng ngoài miệng lại không muốn bộc lộ ra việc cô rất vui vẻ khi nghe thấy giọng nói của anh.
Cô hừ nhẹ rồi nói: “Vất vả không quan trọng, để cho con trai anh nghĩ rằng em chính là một người mẹ động một chút là bỏ nhà đi, thằng bé rất ghét bỏ em, đây mới là chuyện quan trọng nhất.”
Chiến Niệm Bắc nói: “Thằng nhóc kia dám ghét bỏ em, đợi đến khi trở về, để xem anh có đánh mông nó đến nở hoa hay không.”
“Chiến Niệm Bắc, anh dám!” Chiến Niệm Bắc chỉ nói như vậy, Trần ŧıểυ Bích đã cảm thấy vô cùng đau lòng cho con trai mình: “Con trai là do em sinh ra, em còn không nỡ đụng vào thằng bé, anh dám đụng vào một sợi tóc của thằng bé thử xem.”
Chiến Niệm Bắc hết nói nổi, người nói con trai bọn họ không tốt là cô, người coi con trai bọn họ như bảo bối cũng là cô, phụ nữ chính là không nói lý lẽ như vậy.
Vì không muốn để cho vợ mình phải lo lắng, anh lại nói: “Vợ của anh ưu tú tài giỏi như vậy, sau này con trai sẽ biết, thật ra mẹ nó chính là một người phụ nữ tốt, dịu dàng đức hạnh.”
Mặc dù Trần ŧıểυ Bích biết đối phương đang nịnh mình, thế nhưng cô vẫn rất vui, đắc ý đến mức khóe miệng lại nhếch cao hơn: “Anh Chiến, anh đừng nói những lời dễ nghe như vậy, đợi khi chúng em trở về Giang Bắc, anh nhất định phải bù đắp thiệt hại cho em đó.”
Chiến Niệm Bắc: “Không cần trở về Giang Bắc. Bây giờ em đi ra ngoài đi, anh có thể bù đắp thiệt hại cho em ngay.”
Trần ŧıểυ Bích: “Lừa đảo. Anh lại trêu em. Anh cho rằng em vẫn ngu ngốc như lần trước à?”
Chiến Niệm Bắc: “Có khi nào anh đã nghiêm túc lừa gạt em chưa?”
Trần ŧıểυ Bích: “Lừa gạt em còn phải chia ra nghiêm túc với không nghiêm túc sao?”
Chiến Niệm Bắc gật đầu: “Đương nhiên.”
Trần ŧıểυ Bích lại nói: “Chiến, bây giờ em đi xuống lầu, nếu lúc em đi xuống lầu không nhìn thấy anh ở đó, em thật sự sẽ bỏ nhà đi, đến lúc đó anh đừng trách em.”
Chiến Niệm Bắc: “Em mau xuống đây.”
*
Xuống dưới lầu, Trần ŧıểυ Bích đứng trước cửa lớn nhìn trái nhìn phải, rồi nhìn đi nhìn lại vẫn không nhìn thấy Chiến Niệm Bắc mà cô đang tìm kiếm.
“Tên khốn khiếp, quả nhiên lại lừa gạt mình.” Trần ŧıểυ Bích nghiến răng mắng một câu, xoay người muốn bỏ đi, ai ngờ đến khi quay đầu lại thì nhìn thấy Chiến Niệm Bắc đang ngay đứng phía sau cô.
Anh mỉm cười: “Có phải nhìn thấy anh em rất vui không?”
Trần ŧıểυ Bích trợn mắt nhìn anh: “Học những trò em đã chơi, anh có cảm thấy ấu trĩ hay không?”
Chiến Niệm Bắc lắc đầu: “Không đâu.”
Trần ŧıểυ Bích mỉm cười dựa vào ngực anh: “Chiến, sao anh lại chạy đến nước A vậy? Anh đừng nói với em là, anh hối hận khi bảo em dẫn con trai trở về nơi em đã sinh ra để thăm quan nhé.”
Nếu như cô nhớ không lầm, với thân phận quân nhân của anh nhất định không thể tùy ý xuất nɠɵạı đi ra nước ngoài, Chiến Niệm Bắc có thể đuổi theo nhanh như vậy, quả thật rất bất ngờ.
Trước đây, khi Trần ŧıểυ Bích bỏ nhà đi, cô chuyên chọn nước ngoài, với dụng ý là đợi đến khi Chiến Niệm Bắc làm được giấy tờ xuất cảnh được mà đuổi theo thì lúc đó cô cũng đã hết giận rồi, để tránh hai người cãi nhau đến mức không nhìn mặt nhau.
Đừng thấy cô lúc nào cũng bỏ nhà đi, thật ra những lúc cô bỏ đi đều có suy nghĩ tính toán, không phải động một chút là đi, đi rồi sẽ không trở về nữa.
“Anh không đuổi theo, ngộ nhỡ mẹ con em bị người khác lừa gạt bắt đi mất thì làm thế nào?” Chiến Niệm Bắc nói ra nguyên nhân này chỉ để cho Trần ŧıểυ Bích nghe, còn nguyên nhân thật sự thì Chiến Niệm Bắc không thể nào đề cập với Trần ŧıểυ Bích được.
Lần này, anh chủ động nhắc tới, bảo Trần ŧıểυ Bích dẫn con trai đi tới nước A thăm quan, nguyên nhân thật sự có liên quan đến cái chết của ba mẹ Trần ŧıểυ Bích hơn 30 năm về trước.
Năm đó ba mẹ Trần ŧıểυ Bích bị ba của Chiến Niệm Bắc bắt, sau đó hai người chết ở trong tù, bởi vì thân phận gián điệp của hai vợ chồng cho nên không có ai nghi ngờ.
Thế nhưng cách đây không lâu, Chiến Niệm Bắc đã nhận được một email nặc danh, người bí ẩn ở trong đó nói, rất có thể ba mẹ của Trần ŧıểυ Bích không phải là gián điệp, bọn họ đã phải làm thế thân cho gián điệp thật sự.
Chuyện năm đó trôi qua rất rất lâu rồi, Trần ŧıểυ Bích sớm đã buông xuống, Chiến Niệm Bắc cũng không muốn đi tìm hiểu thêm, thế nhưng anh biết được chuyện này có liên quan đến nhà họ Tưởng ở nước A, liên quan đến Tổng thống mới nhậm chức, cho nên chuyện này có liên quan đến Trần Nhạc Nhung bảo bối của gia đình bọn họ.
Vì vậy, Chiến Niệm Bắc tìm Trần Việt ngay lập tức, gọi video bàn bạc với anh ta, sau khi bàn bạc bọn họ đều nhất trí quyết định, phải làm cho rõ chuyện năm đó, để phòng ngừa bên cạnh Trần Nhạc Nhung có lưu giữ mối nguy hiểm tiềm tàng.
Không có nhiều người biết chuyện có liên quan đến gián điệp hơn 30 năm về trước, tư liệu càng có hạn, muốn điều tra rõ tất cả những chuyện có liên quan, quả thật là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Cũng bởi vì chuyện này không thể để cho quá nhiều người không liên quan biết, lại cần người quen thuộc với chuyện này, vì vậy Chiến Niệm Bắc chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng Chiến Niệm Bắc thân là quân đoàn trưởng quân khu Giang Bắc, không chỉ không thể tùy ý xuất nɠɵạı, nếu lấy lý do quân sự tiến vào nước A, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, cho nên bọn họ để cho Trần ŧıểυ Bích xuất phát tới nước A trước.
Trần ŧıểυ Bích dẫn con trai đến nước A trước, quân đoàn trưởng sợ vợ trong truyền thuyết, đuổi theo vợ tới đây, như vậy có thể loại trừ rất nhiều mưu tính khác, cũng không có rắc rối như vậy.
Trần ŧıểυ Bích vỗ vỗ bả vai của Chiến Niệm Bắc nói: “Coi như anh vẫn còn chút cảm giác lo lắng. Chỉ có điều anh yên tâm đi, cho dù em có bị người ta lừa gạt, chắc chắn con trai anh sẽ kéo em trở về.”
Chiến Niệm Bắc cười nói: “Ừ, cảm ơn em đã sinh cho anh một đứa con vừa thông minh lại vừa có trách nhiệm như vậy.”
Trần ŧıểυ Bích: “Cứ cảm ơn ngoài miệng như vậy là đủ rồi à?”
Chiến Niệm Bắc: “Đợi đến khi trở về Giang Bắc, anh sẽ thỏa mãn em gấp 10 lần.”
Trần ŧıểυ Bích: “Cắt, Chiến Niệm Bắc, anh đang nghĩ đi đâu vậy? Em không nói tới phương diện đó.”
Chiến Niệm Bắc càng tỏ vẻ không hiểu: “Phương diện nào?”
Trần ŧıểυ Bích: “Xấu xa, anh biết rõ còn hỏi.”
Chiến Niệm Bắc nhìn thấy Trần ŧıểυ Bích cũng có lúc tức đến đỏ mặt, tâm trạng rất tốt, nở nụ cười sảng khoái: “Được rồi, đi lên lầu thôi. Đã lâu rồi anh không nhìn thấy Nhung bảo bối nhà chúng ta, để xem cô nhóc đó có nhớ anh hay không?”
Trần ŧıểυ Bích không vui nói: “Chiến Niệm Bắc, anh chỉ biết đến Nhung bảo bối, cũng không nói muốn gặp con trai của chúng ta.”
Chiến Niệm Bắc nhíu mày: “Em đang ghen sao?”
Trần ŧıểυ Bích không thừa nhận: “Em không nhé. Chỉ là em cảm thấy anh không đủ quan tâm con trai nhà chúng ta thôi.”
Chiến Niệm Bắc dừng bước chân, nâng khuôn mặt của Trần ŧıểυ Bích, để cho cô nhìn anh, nghiêm túc nói: “Lý Mặc là con trai do em liều mạng sinh ra vì anh, sao anh có thể không yêu thằng bé chứ? Ở trong lòng anh, không có điều gì quan trọng hơn hai mẹ con em.”
Từ trước tới này, Chiến Niệm Bắc chưa bao giờ nói những lời dễ nghe như vậy, Trần ŧıểυ Bích nghe thấy điều này thì tim mềm nhũn, thế nhưng vẫn mạnh miệng: “Lão Chiến, đừng nói lời buồn nôn như vậy, em sẽ không mắc lừa chiêu này của anh đâu.”
Chiến Niệm Bắc cũng không phải người thích nói những lời sến súa, bảo anh nói hai câu này anh càng cảm thấy khó chịu hơn, anh nắm chặt tay của Trần ŧıểυ Bích: “Đi thôi, đi gặp Nhung bảo bối nhà chúng ta.”
Trần ŧıểυ Bích được anh nắm tay, hai người cùng nhau đi vào chung cư, cô ở bên cạnh anh ríu rít: “Em vẫn còn nhớ dáng vẻ dễ thương, bé xíu mềm mềm của Nhung bảo bối. Bây giờ mới chưa bao lâu mà con bé đã trưởng thành, chạy đến đây tìm người trong lòng của mình rồi.”