Ánh mắt bên cạnh khiến Trần Nhạc Nhung lạnh sống lưng, cô nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy anh Liệt đang nhìn cô bằng vẻ mặt thâm trầm.
Ba và anh Liệt đều không phải là người dễ chọc, sao cô có thể tuỳ tiện đi vuốt râu hùm chứ.
Cô mỉm cười xinh đẹp với anh, không nói gì, tiếp tục trò chuyện với ba: "Ba, ba đừng cứ im lặng nữa, ba không nói chuyện, trong lòng con lại hoảng sợ, cảm thấy mình là đứa trẻ không có ai yêu. Ba, con là Nhung Nhung vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, ba nói với con đi."
So sánh thì vẫn là ba quan trọng hơn, Trần Nhạc Nhung quyết định an ủi người cha kiêu ngạo của mình trước, về phần anh Liệt, cô có cách dỗ anh, trước hết cứ để anh sang một bên đã.
"Ừ." Trần Việt hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết rốt cuộc Trần Việt có tin lời giải thích của cô hay không.
Trần Nhạc Nhung giận dỗi bĩu môi, rất bất đắc dĩ nhún vai, mỗi ngày đều đối mặt với người cha vô cùng lạnh lùng, ít nói như thế, thật sự khổ cho người mẹ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng của cô mà.
Nếu anh Liệt của cô là người cha như thế, chắc chắn cô sẽ sụp đổ.
"Ba..."
"Nói với thằng nhóc bên cạnh con một tiếng, lời ba từng nói, tuyệt đối không phải nói đùa."
"Lời gì?"
Sau đó, trả lời Trần Nhạc Nhung chính là âm thanh cúp điện thoại.
Tút tút tút...
Cô thật đáng thương, cô chính là một đứa trẻ tội nghiệp không có ai thương, đã nhiều ngày như vậy, ba vẫn còn giận cô.
Ba còn không thèm nói tạm biệt, cứ như vậy cúp điện thoại của cô.
Cô ai oán nhìn Quyền Nam Dương, chu môi: "Anh Liệt, đều tại anh!"
"Nghe nói anh lén có người phụ nữ khác sau lưng em à?" Quyền Nam Dương cũng rất thù dai, anh còn chưa quên hành vi ‘kéo anh xuống nước’ vừa rồi của cô.
"Anh Liệt, anh thích em như thế, em biết anh làm sao có thể lén đi tìm người phụ nữ khác sau lưng em chứ. Anh nói cho em, là ai nói anh như vậy, em giúp anh đi trừng trị người đó." Trần Nhạc Nhung mỉm cười lấy lòng, chuẩn bị giả ngu đến cùng, chỉ cần cô nũng nịu, anh Liệt tuyệt đối sẽ không trừng phạt cô.
"Không cần em giúp, anh sẽ đích thân "trừng phạt" kẻ xấu xa nói anh nɠɵạı tình với phụ nữ khác." Quyền Nam Dương cố ý tăng thêm âm điệu hai chữ "trừng trị", nghe vậy trong lòng Trần Nhạc Nhung hơi sợ sợ, khi cô còn chưa biết bản thân sợ cái gì, Quyền Nam Dương đã dùng hành động thực tế nói cho cô.
Trong miệng anh nói "trừng trị ", nhưng lại hạ lưu đến không thể hạ lưu hơn, đời này đây là lần đầu tiên Trần Nhạc Nhung gặp phải chuyện như vậy, cô bỗng choáng váng, căng thẳng đến không biết làm sao, chỉ có thể mặc cho anh Liệt "trừng trị" cô hết lần này dến lần khác.
Khi anh Liệt cuối cùng cũng buông tha cô, Trần Nhạc Nhung xấu hổ cả người đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh.
Cô thề, sau này cô sẽ không dám chọc anh nữa.
Anh Liệt là lão sói xám đội lốt dê.
Cô vẫn là một đứa trẻ đơn thuần, tại sao anh có thể dùng phương pháp xấu hổ như vậy "trừng trị" cô chứ?
"Thích không?"
Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến âm thanh trầm thấp đầy quyến rũ của anh Liệt.
Âm thanh này vừa vào tai, Trần Nhạc Nhung đã ngất ngây, cô ngây ngốc nhìn anh gật đầu, nhưng cô nhanh chóng cảm thấy không đúng, lại dùng sức lắc đầu: "Không phải, em không thích."
Cô cũng không phải người thích bị ngược đãi, làm sao có thể thích anh Liệt bắt nạt mình như thế.
Vừa rồi tay của anh cũng...
Cô xấu hổ không dám nghĩ lại.
Lúc này, Trần Nhạc Nhung sờ gương mặt nóng bừng của mình, gần như có thể tưởng tượng ra mình chắc chắn đã đỏ như con tôm luộc rồi.
"Không thích?" Quyền Nam Dương hỏi lại.
Trần Nhạc Nhung cảm thấy anh Liệt xích lại gần cô, gần đến mức cô có thể cảm giác được hơi thở anh phả ra vào lỗ tai mình, ngứa ngáy, trêu chọc trái tim nhỏ bé của người ta.
Cô cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn, đỏ gần như là có thể nhỏ ra máu.
Dáng vẻ này chắc chắn rất buồn cười.
Một lát sau, Quyền Nam Dương một tay ôm cô đặt ngồi trên đùi mình, nơi nào đó của cơ thể vô cùng mạnh mẽ biểu đạt anh muốn yêu cô đến cỡ nào.
"Anh Liệt... đừng như vậy!" Trần Nhạc Nhung sợ hãi kêu lên, hai tay chống trên ngực anh, bị dọa không dám cử động.
Cho tới bây giờ cô đều quá coi thường sức mạnh của người đàn ông khi muốn một người phụ nữ mạnh mẽ cỡ nào, mạnh mẽ đến mức căn bản không tha thứ cho việc cô từ chối mình, cô cảm giác tất cả giác quan đều bị hơi thở của anh xâm nhập.
"Nhóc con, không có lần sau đâu." Trái tim anh, cơ thể anh, mỗi tế bào của anh đều đang reo hò, anh muốn cô, muốn triệt để biến cô thành người phụ nữ của mình, đánh gãy tất cả ham muốn của mọi người đối với cô.
Nhưng cuối cùng, lý trí của anh vẫn chiến thắng sự xúc động, trước mắt anh vẫn chưa cho cô một thân phận quang minh chính đại, anh làm sao có thể tùy tiện ăn sạch cô bé như thế.
Trần Nhạc Nhung vỗ vỗ trái tim nhỏ bị kinh sợ, may mà anh Liệt cũng không cầm thú như vậy, nhưng khi tinh thần ổn định cô lại mơ hồ cảm thấy thất vọng.
Cô cũng không biết tại sao.
*
Cùng lúc đó, tổng giám đốc Trần vừa mới ngắt điện thoại của con gái cũng không cảm thấy dễ chịu.
Khi Trần Việt ngắt điện thoại của con gái, nào ngờ vợ mình đã yên lặng đứng tại cửa thư phòng nhìn mình.
Bị Giang Nhung thấy, Trần Việt hơi chột dạ, hỏi: "Muộn rồi mà em vẫn chưa đi ngủ sao?"
Giang Nhung vẫn không nói gì, chỉ nhìn Trần Việt.
Trần Việt buông tài liệu trong tay xuống, đi đến bên cạnh: "Giang Nhung, em làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao em không nói gì?"
Giang Nhung ngậm miệng, không hé nửa lời.
Trần Việt đưa tay ôm Giang Nhung, lại bị Giang Nhung lùi lại phía sau né tránh: "Em không nói lời nào, anh sẽ cảm thấy chuyện gì xảy ra? Trong lòng rất hoảng đúng không?"
"Ừ." Trần Việt thành thật trả lời.
"Anh biết rõ cảm giác này không dễ chịu, sao lại phớt lờ Nhung Nhung chứ? Nó một mình ờ nước ngoài, ba mẹ đều không ở bên cạnh, anh gọi điện thoại mà không nói chuyện với nó, anh biết nó sẽ khổ sở thế nào không?"
Giang Nhung nhiều khi muốn đánh người đàn ông chỉ số EQ cực thấp này một trận thật đau, rõ ràng thương con gái hơn bất cứ ai, mà còn đối xử với con gái như thế, nếu ngày nào đó con gái thật sự không để ý tới mình, chắc Trần Việt sẽ trốn ngay vào nhà vệ sinh khóc nhè mất, Giang Nhung tuyệt đối sẽ không thương hại.
"Anh..." Trần Việt nghẹn lời.
Giang Nhung ném cho Trần Việt một ánh mắt rõ ràng: "Anh không biết? Anh cho rằng nó có Liệt rồi thì không quan tâm người làm ba là anh nữa à? Em nói này tổng giám đốc Trần, sao anh ấu trĩ thế, Nhung Nhung của chúng ta là con ruột của anh, là đứa trẻ một tay anh nuôi lớn, sao nó có thể không cần anh chứ."
"Là anh không vừa mắt thằng nhóc đó, nó dựa vào cái gì mà được con gái yêu của anh thích chứ?" Cũng vì Trần Nhạc Nhung là đứa bé Trần Việt vất vả nuôi lớn, vừa mới trưởng thành đã chạy xa như vậy đi tìm thằng nhóc đó, mỗi lần nghĩ đến, Trần Việt cũng cảm thấy ghen tỵ rồi.
Giang Nhung không tán đồng quan điểm của Trần Việt: "Liệt có điểm nào không tốt chứ? Em thấy nó tốt đấy chứ, từ nhỏ đã thương Nhung Nhung của chúng ta, lần trước thấy nó yêu thương Nhung Nhung cũng không ít. Những ngày này nó bảo vệ Nhung Nhung của chúng ta có thừa, em càng nhìn càng hài lòng."
Trần Việt bất mãn quan sát Giang Nhung, đây chính là kiểu mẹ vợ điển hình càng nhìn con rể càng hài lòng.