Tưởng Linh Nhi người đã từng thân mật với anh không gì sánh bằng, còn từng mang thai đứa con của anh cũng không nhận ra anh.
Tổng thống đại nhân người luôn miệng gọi anh là anh em cũng không nhận ra anh.
Trước khi Quyền Nam Dương đến đã biết người đến gặp là ai nhưng cậu ấy vẫn không nhận ra anh, có thể tưởng tượng ra khuôn mặt anh đã thay đổi nhiều đến mức nào.
Long Duy nhếch môi, bên môi giương lên nụ cười lạnh không gì sánh bằng, mắt nhìn không chớp quan sát Quyền Nam Dương, quan sát mỗi một sự thay đổi nét mặt dù là nhỏ nhất của Quyền Nam Dương: “Ngài tổng thống, không biết ngài đến nơi này có việc gì cần làm sao?”
Cùng lúc đó, Quyền Nam Dương cũng không hề chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta mặc nguyên cây đen, mặt nạ trên mặt cũng là màu đen.
Không những thế, đến cách bài trí đồ đạc trong phòng làm việc rồi bức tranh trên tường cũng lấy màu đen làm màu chủ đa͙σ.
Trong trí nhớ Quyền Nam Dương, màu Long Duy ghét nhất chính là màu đen.
Long Duy thường nói màu đen mang đến cho người khác cảm giác rất áp lực, là màu sắc biểu tượng cho sự chết chóc, tử vong. Vì thế chỗ ở của Long Duy, phòng làm việc của anh mọi thứ đều có màu sắc sáng sủa.
Thế mà giờ đây cậu ấy không chỉ mặc lên người bộ đồ đen mà bố trí trong phòng làm việc cũng biến thành màu đen mà cậu ấy ghét nhất.
Một năm này, rốt cuộc cậu ấy đã phải sống khó khăn, khổ cực như thế nào mới có thể khiến cậu ấy không chỉ thay đổi khuôn mặt, giọng nói mà đến cả sở thích cũng thay đổi như vậy.
Có lẽ không phải cậu ấy trở nên thích màu đen mà là chỉ có màu đen mới khiến người khác che giấu được cảm xúc thật, ẩn trong bóng tối mới không khiến kể địch phát hiện.
Nên cậu ấy mới bất đắc dĩ phải ẩn núp trong bóng tối.
Mắt nhìn mắt một hồi lâu, Quyền Nam Dương kiềm chế lại cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong lòng, mở miệng nói ra hai chữ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn: “Long Duy!”
Khi nghe thấy rõ hai từ ấy, người Long Duy hơi chấn động, ánh mắt nhìn Quyền Nam Dương đã nhiều lần dao động.
Quyền Nam Dương tiến lên trước bước về phía anh, đấm vào ngực anh một cái giống như cách thức chào hỏi bọn anh hay làm mỗi khi gặp mặt: “Cuối cùng cậu cũng trở về rồi.”
Anh đợi cậu ấy một năm, cuối cùng cậu ấy cũng quay về rồi!
Long Duy lại ngẩn ra!
Quyền Nam Dương nhận ra anh?
Long Duy không trốn tránh, anh vẫn đứng đó nhìn Quyền Nam Dương, anh có thể nhìn ra được khi Quyền Nam Dương gọi tên anh đã dùng ngữ khí khẳng định chứ không phải nghi vấn.
Quyền Nam Dương thật sự nhận ra anh sao?
Long Duy lại một lần nữa lặng lẽ tự hỏi bản thân ở trong lòng, đồng thời anh cũng nhìn từ vẻ mặt Quyền Nam Dương để tìm ra đáp án mà anh mong muốn.
“Xin lỗi!” Quyền Nam Dương lại nói ra hai chữ.
Hai chữ ngắn gọn đơn giản nhưng lại hàm chứa rất nhiều rất nhiều lời xin lỗi, một năm trước vì quan hệ của anh mà khiến nhà họ Long diệt môn.
Long Duy mất tích một năm, anh cũng không thể tìm được cậu ấy. Anh không chỉ một lần cho rằng Long Duy rất có khả năng đã chôn thân trong vụ hỏa hoạn lớn đó.
Nhưng anh lại càng tin rằng Long Duy mạng lớn, tin Long Duy vẫn chưa chết. Vì vậy anh thay Long Duy bảo vệ thật tốt người con gái cậu ấy yêu, đợi đến khi cậu ấy trở về, anh lại giao Tưởng Linh Nhi còn nguyên vẹn đến tay cậu ấy.
Điều anh có thể làm cho người anh em đã bán mạng cho anh cũng chỉ có như vậy, chỉ một chút như vậy mà thôi.
Anh em hai mươi chín năm, anh đã khiến Long Duy chịu quá nhiều đau khổ, thật sự thì một câu “xin lỗi” không thể bù đắp được.
Nhưng ngoài hai chữ này ra, giờ phút này Quyền Nam Dương không biết bản thân phải nói gì với Long Duy, cho dù nói gì cũng không thể bù đắp được cho cậu ấy và nhà họ Long.
“Xin lỗi?” Long Duy thu hồi lại suy nghĩ, cười như không cười nói: “Hai người chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, ngài tổng thống đã làm điều gì có lỗi với tôi sao?”
Vì muốn leo lên ngai vàng tổng thống mà liên thủ với người khác diệt trừ nhà họ Long?
Hay là vì nhân lúc người anh em tốt của cậu ấy không ở đây rồi cướp đi người phụ nữ của bạn tốt?
Lời xin lỗi này của Quyền Nam Dương rốt cuộc là vì ai mà nói?
Vì sao phải nói?
Long Duy vẫn cong môi cười nhưng ý cười mỗi lúc một lạnh, dần dần giống như một mũi kiếm có độc có thể đâm thủng trái tim người khác.
Quyền Nam Dương thật sự cho rằng chuyện xảy ra trong hơn một năm qua một câu “Xin lỗi” có thể giải quyết được sao?
Đương nhiên không thể!
Rốt cuộc là anh quá ngốc hay Quyền Nam Dương quá ngây thơ đây!
Hoặc cả hai đều như vậy.
Nghĩ đến những điều này, nghĩ đến hơn mười mạng người nhà họ Long, nghĩ đến bản thân mình một năm qua sống không bằng chết.
Long Duy vung nắm đấm về phía Quyền Nam Dương, đánh một quyền lên mặt Quyền Nam Dương rồi cười lạnh: “Ngài tổng thống, một nắm đấm này có ngon không?”
Bọn họ cùng nhau tập võ từ nhỏ, Quyền Nam Dương không chỉ thông minh mà còn cần cù, siêng năng hơn những người khác, tuổi còn nhỏ mà so với các bạn cùng tuổi đã lợi hại hơn rất nhiều.
Trước kia khi hai tập luyện, lần nào cũng là Quyền Nam Dương giành thắng lợi, rất ít khi Long Duy có cơ hội thắng.
Cho nên khi Long Duy vung ra một quyền này, rõ ràng Quyền Nam Dương có thể dễ dàng tránh được nhưng anh lại không làm như vậy.
Anh nợ nhà họ Long hơn mười mạng người, Long Duy mới đánh anh một cú, so sánh hai điều này với nhau, một cú đấm này có tính là gì.
Anh không tránh, Long Duy càng thêm tức giận. Anh ta lại vung ra một nắm đấm nữa, lại là một cú đấm ngoan độc rơi trên mặt Quyền Nam Dương.
Nắm đấm này đã khiến cho mặt Quyền Nam Dương xuất hiện vết bầm tím, răng như cũng lung lay rồi nhưng anh vẫn không tránh né.
Quyền Nam Dương không tránh cũng không đánh trả càng thêm chọc giận Long Duy. Anh ta lại đánh xuống hai phát, đều đánh lên cùng một vị trí.
Trên mặt đã trúng vài nắm đấm, trong miệng cũng có mùi máu tanh nồng, khóe miệng Quyền Nam Dương đã rỉ ra máu tươi nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp như cũ, vững vàng như núi Thái Sơn, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nhìn Long Duy.
“Quyền Nam Dương... Cậu đừng cho rằng tôi không dám giết cậu!” Long Duy càng giận hơn, lại đánh ra vài nắm đấm nhưng nắm đấm lần này lại chậm chạp không rơi trên mặt Quyền Nam Dương.
Anh không nỡ xuống tay, Quyền Nam Dương lại cười: “Cho dù đã qua bao lâu, cho dù cậu trở thành dáng vẻ gì thì cậu vẫn là người anh em lớn lên từ nhỏ với tôi.”
Nếu như Long Duy thật sự muốn lấy mạng anh thì sẽ không dùng vài nắm đấm đơn giản đối phó anh như vậy. Cậu ấy có thể vào lúc anh bước lên ngọn núi này dùng súng cướp trực tiếp đi tính mạng anh.
“Anh em? Ha ha...” Long Duy cười lạnh, đôi mắt đỏ au giống như một con thú hoang đang phát điên: “Quyền Nam Dương, cậu chắc chắn mình coi người họ Long tôi đây là anh em sao?”
Anh giận Quyền Nam Dương nhưng anh lại giận bản thân mình hơn. Anh mới đánh người đàn ông này mới có mấy đấm mà đã không thể xuống tay được nữa.
“Cậu là người anh em của tôi! Cả đời này đều là như vậy!” Quyền Nam Dương nhìn Long Duy cắn răng nói rõ ràng từng từ từng chữ.
Long Duy trừng mắt nhìn anh, đôi mắt hung ác như đang đánh giá Quyền Nam Dương rồi lại như hận không thể một phát nuốt luôn anh vào bụng.
Quyền Nam Dương thật sự coi anh là anh em sao?
Trận hỏa hoạn diệt môn nhà họ Long một năm trước thật sự không phải là Quyền Nam Dương cấu kết với người khác gây nên?
Long Duy hoài nghi trong lòng nhưng hành động thì vẫn lựa chọn tin tưởng Quyền Nam Dương.
Nếu không sẽ thật sự giống như Quyền Nam Dương nói, Long Duy sẽ không chỉ dùng vài nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Súng, là vũ khí lấy mạng người tốt nhất hơn nữa còn có thể khiến đối phương vô lực phản kháng.