Mới chỉ lên lớp có một buổi sáng, Trần Nhạc Nhung đã cảm nhận sâu sắc được sự khó khăn của nghề giáo.
Một người thầy, phải ứng phó vài chục học sinh trong cùng một lúc, nói thật, phải cần rất nhiều sự nhẫn nại mới có thể làm được.
Cô duỗi đôi chân đang cứng nhắc lại của mình, lại khẽ duỗi eo… Tuy rất mệt mỏi, nhưng cô chưa từng có ý nghĩ muốn dừng lại.
“Chị Nhạc Nhung, cái này em tặng chị.” Cô bé Lý ŧıểυ Linh sáng nay xông vào phòng làm việc, đưa cho Trần Nhạc Nhung một hộp sữa bò.
Trần Nhạc Nhung được quý mà thấy lo: “ŧıểυ Linh, đây là sữa bò, em đưa cho chị uống sao?”
“Vâng, chị Nhạc Nhung vất vả rồi, cái này cho chị uống.” Lý ŧıểυ Linh gật gật đầu, đỏ mặt nói.
Thầy cô giáo có tốt hay không, học sinh biết rất rõ.. Thầy cô đối xử tốt với họ, bọn họ cũng sẽ trực tiếp biểu hiện sự yêu thích và cảm ơn đối với thầy cô.
“ŧıểυ Linh, chị rất vui, có điều chị không uống đâu, em cứ giữ để uống đi.” Trần Nhạc Nhung đưa sữa trả lại Lý ŧıểυ Linh.
“Chị Nhạc Nhung… chị xem thường ŧıểυ Linh sao?” Lý ŧıểυ Linh nhận lấy hộp sữa bò, thất vọng cúi thấp đầu, trong mắt có những giọt nước mắt đảo qua đảo lại.
“ŧıểυ Linh, sao em lại nghĩ như vậy chứ? Sao chị có thể xem thường em được?” Trần Nhạc Nhung vuốt mái tóc cô bé, nói: “Chị không nhận sữa của em, là vì chị vừa mới ăn cơm xong, vẫn còn no lắm. Hơn nữa em còn là một đứa trẻ, đang là thời điểm để phát triển, em cần phải bồi bổ đầy đủ dinh dưỡng, sau này mới trở nên cao ráo xinh đẹp.”
“Thật ạ?” Lý ŧıểυ Linh nửa tin nửa ngờ.
“Đương nhiên là thật rồi.” Trần Nhạc Nhung đứng dậy quay một vòng: “Em xem chị cao như vậy, không cần cao thêm nữa.”
“Vâng. Em biết rồi. Cảm ơn chị Nhạc Nhung!” Lý ŧıểυ Linh lau nước mắt, ngẩng đầu lên nở một nụ cười tươi sáng với Trần Nhạc Nhung.
Dù khó khổ, có mệt thêm nữa, nhưng lúc nhìn thấy nụ cười và tình yêu thương của bọn trẻ với cô, khiến cô trong giây lát không cảm thấy mệt mỏi nữa.”
“Bình giấm nhỏ, bên ngoài có người tìm, cô đi qua đó một chút đi.” Có người ở bên ngoài gọi, đây là cách gọi thường gặp nhất ở những nơi xảy ra thiên tai, chỉ cần hét lên, ai cũng có thể nghe thấy.”
“Có người tìm tôi?” Lẽ nào lại là anh Liệt đến nữa sao? Trần Nhạc Nhung vừa nghĩ đến đã thấy vui vẻ, quay người chạy ra ngoài.
Nhưng mà… người tìm cô vốn không phải anh Liệt mà cô nhung nhớ, mà là một trong hai anh em song sinh Thường Lịch.
Hai anh em trông giống hệt nhau, Trần Nhạc Nhung chỉ gặp họ đúng một lần.
Theo lý mà nói, người bình thường rất khó phân biệt hai anh em họ, nhưng Trần Nhạc Nhung chỉ cần nhìn qua là biết ai với ai.
Cô nhìn người đàn ông có vẻ mặt nghiêm khắc phía trước, giơ tay trước mặt anh ta: “Anh Thường Lịch, vẻ mặt nghiêm túc như vậy, lại có chuyện lớn gì xảy ra sao?”
Nghe thấy Trần Nhạc Nhung vừa mở miệng đã gọi đúng tên mình, Thường Lịch cảm thấy vô cùng bất giờ, nhưng vẫn điềm nhiên nói: “Cô Trần, trước khi tổng giám đốc Trần rời khỏi Lâm Hải Thành, đã nhờ ba mẹ con chúng tôi chăm sóc cô, vậy nên từ bây giờ chúng tôi sẽ phụ trách sự an toàn của cô.
Trần Nhạc Nhung nhíu mày: “Anh đến là để nói với tôi cái này?”
Cô có thể bảo vệ chính bản thân mình, căn bản không cần đến sự bảo vệ của người khác, là ba của cô quá xem thường cô rồi, vẫn còn xem cô là đứa trẻ vài tuổi sao?
Thường Lịch gật đầu: “Đúng vậy. Mà cũng không hẳn vậy.”’
Trần Nhạc Nhung nói: “Vậy thì còn chuyện gì nữa?”
Thường Lịch lấy ra một tấm ảnh từ chỗ văn kiện anh ta mang theo, đưa cho Trần Nhạc Nhung, nói: “Nhà họ Tưởng xảy ra chuyện rồi, cô Tưởng xảy ra chuyện rồi.”
“Cô Tưởng? Tưởng Linh Nhi? Sao lại vậy?” Trần Nhạc Nhung xem tấm ảnh, trong ảnh là Tưởng Linh Nhi và một người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông ngã giữa đống máu, Tương Linh Nhi ngồi bên cạnh anh ta, trong tay còn cầm một cục đá dính máu.
Trần Nhạc Nhung kinh ngạc: “Cô ấy… cô ấy giết người rồi?”
Thường Lịch đáp: “Đúng vậy.”
Trần Nhạc Nhung nghiêm túc nói: “Có thể xác định được là cô ấy giết sao?”
Người ta sẽ tuyệt đối không vô cớ giết một ai đó, đối với một kẻ giết người, dù lớn dù nhỏ đều sẽ có động cơ nào đó.
Rốt cuộc là một người như nào mới có thể khiến một người dịu dàng, yếu đuối, thấu hiểu lòng người như Tưởng Linh Nhi xuống tay giết người chứ?
Trần Nhạc Nhung cũng đã gặp qua Tưởng Linh Nhi hai lần, đối với những chuyện và những người xung quanh cô ấy cô đều không hiểu rõ, cũng không hiểu được tính cách thật sự của Tưởng Linh Nhi, vì vậy cô thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc vì sao Tưởng Linh Nhi lại giết người?
Thường Lịch lại nói: “Một trăm phần trăm cô Tưởng là hung thủ. Không chỉ có ảnh chứng mình, camera nhà họ Tưởng cũng đã quay lại mọi chuyện.”
“Camera quay được cảnh Tưởng Linh Nhi giết người?” Trần Nhạc Nhung nghĩ, bình tĩnh phân tích: “Nếu mà nói như vậy, chắc là do Tưởng Linh Nhi đột ngột nảy ra sát ý, hoặc là vô ý giết chết. Nếu như đã có âm mưu từ lâu, cô ấy sẽ tuyệt đối không phạm phải sai lầm cơ bản như vậy.”
Nghe được phân tích của Trần Nhạc Nhung, Thường Lịch rất tán đồng gật đầu: “Nghe cô chủ nói như vậy, tôi cũng nghĩ đến một điểm đáng nghi.”
Trần Nhạc Nhung hỏi: “Điểm đáng nghi nào?”
Thường Lịch lấy điện thoại ra, mở ra một video: “Cô chủ nhìn góc quay này, có phải rất trùng hợp hay không, giống như đã biết trước là cô ấy sẽ giết người ở đây vậy.”
Trần Nhạc Nhung xem xong một lần, không nhìn ra điểm gì khác thường, lại nói: “Cậu phát lại một lần đi. Xem xem có thể nghe rõ bọn họ nói gì hay không?”
Thường Lịch phát lại một lần, nói: “Khoảng cách hơi xa, không nghe rõ bọn họ nói những gì.”
Trần Nhạc Nhung lại xem lại một lần nữa, càng xem lại càng cảm thấy Thường Lịch nói đúng, góc quay này rất có vấn đề.
Không giống như những góc quay cố định của camera, lại giống như do con người làm, vì cảnh quay có thay đổi, cũng có nghĩa là, rất có khả năng có một người tận mắt chứng kiến Tưởng Linh Nhi giết người, nhưng người đó lại không hề đứng ra ngăn cản.
Trần Nhạc Nhung lại hỏi: “Có biết nguyên nhân là vì sao không?”
Trần Nhạc Nhung cắn môi, có chút lo lắng: “Cô Tưởng và Tổng thống có quan hệ vô cùng mật thiết, làm phiền mấy người giúp tôi quan sát chặt một chút, có bất cứ tin tức gì hãy lập tức nói với tôi.”
Thường Lịch nói: “Cô chủ yên tâm, Thường Long đang ở bên đó quan sát, có gì mới, nhất định sẽ thông báo với chúng ta đầu tiên.”
Trần Nhạc Nhung: “Thường Lịch, có thể nhờ anh một chuyện không?”
Thường Lịch cung kính nói: “Cô chủ cứ nói.”
“Anh xem, một mình tôi ở nước A, không ai quen biết tôi, cũng sẽ không có ai định làm gì tôi cả, còn tôi, một mình cũng sống rất tốt, có vẻ như cũng không cần sự bảo vệ của các anh…” Trần Nhạc Nhung nhìn Thường Lịch cười cười, cười đến mức đáng yêu vô hại, giọng nói mềm mại dễ nghe: “Anh xem anh có thể giúp tôi quan sát vị Tổng thống, âm thầm bảo vệ anh ấy được không?”