Người này, là con trai bác cả của Tưởng Linh Nhi, tên là Tưởng Hiếu Đông.
Anh ta cả ngày ăn chơi đàng điếm, ăn uống cá cược chơi gái, không làm việc đàng hoàng, làm rất nhiều việc ác, là con ông cháu cha mà người ở Lâm Hải Thành căm ghét, đã từng phạm tội khiến người nhà họ Tưởng xấu hổ, suýt chút nữa bị ông nội của họ đuổi ra khỏi nhà.
Là bác cả của Tưởng Linh Nhi, Tưởng Thế Khoan quỳ xuống cầu xin ông lão Tưởng, ông lão Tưởng mới thu hồi mệnh lệnh, không đuổi Tưởng Hiếu Đông khỏi nhà nữa, nhưng cũng nhốt Tưởng Hiếu Đông nửa năm, không cho anh ta bước khỏi nhà họ Tưởng nửa bước.
Thời gian nửa năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, vài ngày trước là đến kỳ hạn, bác gái nhà họ Tưởng không chờ được nữa đã cho người thả Tưởng Hiếu Đông ra ngoài.
Theo lý mà nói, cho thời gian nửa năm để Tưởng Hiếu Đông ăn năn hối lỗi, ít ra anh ta nên thu mình một chút, nào biết được Tưởng Hiếu Đông này căn bản cũng không làm được như vậy.
Sau khi ra ngoài, anh ta không chỉ không hối cải, hai ngày trước còn gây chuyện, như lời người ta nói là chó không bỏ được tật ăn phân.
Dù biết Tưởng Hiếu Đông làm không đúng, nhưng Tưởng Thế Khoan thương con trai, không đành lòng để anh ta bị giam, nên đã tự mình đứng ra giải quyết mọi chuyện, phòng chuyện xấu này truyền đến tai ông lão Tưởng.
Vừa được tự do đã gây ra chuyện lớn, nếu để cho ông lão Tưởng biết, chắc chắn sẽ đuổi kẻ bại hoại gây ảnh hưởng đến danh dự nhà họ Tưởng ra ngoài.
Kẻ không việc ác nào không làm, không cần mặt mũi như thế, không đáng để Tưởng Linh Nhi tức giận, so đo.
"Anh hai." Mặc kệ Tưởng Hiếu Đông giễu cợt thế nào, Tưởng Linh Nhi vẫn lễ phép chào hỏi anh ta một tiếng.
Thân là anh em, cô cứ làm tốt phần mình, dù anh ta cố ý muốn gây sự với cô, cô cũng phải khiến anh ta không gây phiền được.
"Vẫn biết tôi là anh hai của cô sao." Ánh mắt sắc bén của Tưởng Hiếu Đông híp lại nhìn chằm chằm trước ngực Tưởng Linh Nhi quan sát.
"Em có việc phải đi trước." Ghê tởm ánh mắt đó của anh ta, Tưởng Linh Nhi đứng dậy muốn đi, nhưng Tưởng Hiếu Đông giơ tay kéo cô lại.
Anh ta nói: "Tưởng Linh Nhi, tôi đã cho cô đi chưa?"
"Tưởng Hiếu Đông, anh buông tay ra." Tưởng Linh Nhi muốn hất anh ta ra, nhưng sức của anh ta lớn hơn cô mấy lần, cô căn bản không hất được.
“Nếu tôi không buông tay thì sao?" Anh ta bỗng nhiên xích lại gần cô, thì thầm bên tai cô: "Tưởng Linh Nhi, tôi không buông tay thì cô có thể làm gì tôi?"
"Tưởng Hiếu Đông, bỏ tay ra, anh hãy tôn trọng tôi một chút." Tưởng Linh Nhi hét lên, muốn dọa Tưởng Hiếu Đông.
"Tôn trọng? Cô biết cái gì là tôn trọng à?" Tưởng Hiếu Đông ỷ có ba mẹ yêu thương, căn bản không để lời cảnh cáo của Tưởng Linh Nhi vào mắt.
"Tưởng Hiếu Đông, tôi bảo anh buông tay." Tưởng Linh Nhi dùng sức muốn rút tay về, nhưng lại càng bị anh ta nắm chặt, cô ghê tởm đến mức mặt mày nhăn nhó.
"Tưởng Linh Nhi, nếu cô muốn người khác tôn trọng cô, thì đầu tiên cô phải tôn trọng chính bản thân mình." Anh ta giữ chặt tay cô, cười hết sức bỉ ổi: "Cô nói xem, nếu để ngài Tổng thống của chúng ta biết vị hôn thê của anh ta đã từng có con với người đàn ông khác, cô nói xem anh ta sẽ đối với cô thế nào?"
"Anh..." Đột nhiên nghe thấy lời của Tưởng Hiếu Đông, Tưởng Linh Nhi vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Tưởng Hiếu Đông tiếp tục nói với vẻ kỳ lạ: "Anh ta sẽ lập tức vất bỏ cô hoặc là giả vờ không biết gì, vẫn cưới cô về nhà như ước định, rồi đày cô vào lãnh cung, để cô vĩnh viễn không cơ hội trở mình?"
"Làm sao anh biết? Làm sao anh biết chuyện này?" Tưởng Linh Nhi thì thào hỏi.
Làm sao người này biết việc đứa trẻ?
Năm đó, ngay cả cha ruột của đứa trẻ cũng không biết việc cô mang thai, tại sao tên cặn bã, bại hoại Tưởng Hiếu Đông này lại biết?
"Cô cứ nói đi?" Tưởng Hiếu Đông đưa tay vuốt ve cằm Tưởng Linh Nhi: "Em gái ngoan của tôi, sao cô lại khiến người ta yêu thích như vậy chứ?"
Anh ta đảo mắt nhìn cô một lượt, ánh mắt không ngừng đánh giá Tưởng Linh Nhi: "Tôi còn không nỡ chạm vào cô, dựa vào cái gì mà thằng đàn ông thô lỗ đó lại có thể chạm vào cô? Cô còn mang thai đứa con hoang của anh ta, cô nói anh ta có đáng chết hay không? Cô nói con anh ta có đáng chết hay không?"
"Là anh! Thì ra là anh." Tưởng Linh Nhi giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tưởng Hiếu Đông, giận dữ hét lên: "Anh chính là hung thủ giết người, anh giết con tôi, thì ra là anh giết con tôi."
Cô luôn không biết tại sao mình chỉ ngủ một giấc trưa mà con trai ngoan của mình lại bất ngờ mất đi.
Hôm nay cuối cùng cô đã hiểu, đây tuyệt đối không phải là việc ngoài ý muốn, ngày đó tên cầm thú Tưởng Hiếu Đông đã giở trò với đồ ăn trưa cùa cô.
Ngày đó cô nhìn thấy anh ta tươi cười quái dị, nếu sớm biết anh ta động tay động chân trong thức ăn của mình, cô nhất định sẽ không ăn.
Cô nhất định sẽ bảo vệ con mình, giữ gìn thứ duy nhất mà người đàn ông cô yêu để lại cho cô, cô chắc chắn thế, nhưng mà không có nếu như...
"Tưởng Linh Nhi, cô kêu đi, hét đi, mắng đi..." Tưởng Hiếu Đông cười to: "Tốt nhất cô hãy gọi tất cả người nhà họ Tưởng tới đây, để họ biết đứa trẻ luôn nghe lời trong mắt ông nội sớm đã là một ả đàn bà da^ʍ đãиɠ cho người khác chơi."
"Tôi phải giết anh, giết tên súc sinh này." Tưởng Linh Nhi không nghe thấy Tưởng Hiếu Đông nói gì nữa, cô chỉ biết là người đàn ông trước mắt này là hung thủ giết người, hung thủ sát hại con cô, cô muốn tự tay giết chết anh ta, báo thù cho con mình.
"Tưởng Linh Nhi, Tưởng Linh Nhi, mẹ nó, cô chẳng qua chỉ là một ả gái điếm thối tha, trước mặt tôi cô còn giả bộ cái gì?" Tưởng Hiếu Đông bắt lấy cánh tay đang vung lên của Tưởng Linh Nhi, dùng sức đẩy về phía sau, Tưởng Linh Nhi đứng không vững ngã ngồi trên mặt đất.
"Thằng giết người, tao nhất định sẽ giết mày." Tưởng Linh Nhi hét khàn cả giọng, cả người đều ở vào trạng thái suy sụp.
Cái gì mà hôn thê của tổng thống, hình tượng đoan trang đã sớm bị cô vất ra sau lưng. Cái gì mà dáng vẻ con gái nhà họ Tưởng nên có, cô cũng không quan tâm nữa.
Tưởng Hiếu Đông đắc ý cười nói: "Tưởng Linh Nhi, có bản lĩnh thì cô cứ giết tôi đi, báo thù cho đứa con chưa thành hình người đã chết của cô đi. Bằng không mỗi ngày tôi sẽ tìm đến cô, mỗi ngày sẽ lượn trước mặt cô, nhắc nhở cô, kẻ thù giết con cô vẫn sống rất tốt trước mắt cô, mà cô không thể làm gì được."
"Cô phẫn nộ đi, cô hận đi..." Tưởng Hiếu Đông ngồi xuống trước mặt Tưởng Linh Nhi, đắc ý nhìn cô: "Nhưng Tưởng Linh Nhi, ngoài ở đây chửi đổng, cô còn có thể làm gì chứ? Cô tưởng cô thật sự có thể giết được tôi sao?"
"Tao còn có thể làm gì ư?" Tưởng Linh Nhi cười lạnh, cô bỗng nhiên giơ tay lên, không biết từ khi nào trong tay cô đã nắm mấy hòn đá lớn.
Ngay khi Tưởng Hiếu Đông còn chưa kịp phản ứng, một hòn đá thật to đã đập vào đầu anh ta, gần như ngay lập tức, xương sọ của anh ta vỡ tan, máu tươi tuôn ra như suối.
Tưởng Linh Nhi dùng tảng đá nện anh ta khiến anh ta tránh không kịp, có lẽ anh ta căn bản cũng không định tránh, mặt dính đầy máu tươi nóng hổi.