Thời tiết vào đầu tháng 10 hơi lạnh, nhưng hôm nay ánh nắng chói lòa, nhiệt độ ôn hòa và ấm hơn bình thường một chút.
Lúc này thời tiết ấm áp nhưng Trần Nhạc Nhung lại cảm thấy rất lạnh rất lạnh, cô kéo chặt áo khoác trên người nhưng vẫn không cách nào loại bỏ được hơi lạnh dâng trào lên từ lòng bàn chân.
“Nhạc Nhung, tớ biết gần đây có một quán ăn rất nổi tiếng, tớ mời cậu đi ăn có được không?” Lâm Thiến Thiến dường như không hề để tâm đến sự việc xen giữa lúc nãy.
“Được.” Trần Nhạc Nhung liền đồng ý, trong lòng không thoải mái đến mấy vẫn phải ăn no bụng trước, tuyệt đối không thể vì người nào đó mà khiến bản thân chịu uất ức được.
Suy nghĩ của Trần Nhạc Nhung rất tốt, nhưng khi nhìn vào các món ăn để đầy trên bàn, cô lại không có một chút cảm giác thèm ăn, trong đầu suy đi nghĩ lại toàn là người đó.
Cô sắp phải nghi ngờ rốt cuộc cô có tìm được anh Liệt chưa.
“Nhạc Nhung, sao cậu không ăn?” Lâm Thiến Thiến ợ lên một cái vô cùng mất hình tượng lại nói: “Cậu đang giận anh Nam Dương à?”
“Anh ta đâu phải ai của tớ, tại sao tớ phải giận anh ta?” Trong lòng Trần Nhạc Nhung không ngừng tự nói với mình, người đàn ông vô cùng lạnh nhạt với cô thậm chí còn hung dữ với cô đó không liên quan gì đến cô.
Mặc dù đã nói với bản thân rất nhiều lần nhưng cô vẫn không tài nào thuyết phục được mình, bởi vì người đàn ông đó là anh Liệt mà cô luôn nhớ mong đến.
“Nhạc Nhung, cậu nghĩ như vậy thì đúng rồi.” Lâm Thiến Thiến nói hai câu sau đó lại bắt đầu ăn tiếp, người cô nhỏ nhưng sức ăn đặc biệt kinh người, là một người có tâm hồn ăn uống điển hình.
Vù vù vù...
Điện thoại Trần Nhạc Nhung để trên bàn đột nhiên reo lên, cô nghiêng đầu xem là Yến của đội cứu hộ động đất lúc đó gọi đến.
Từ sau khi cô được đưa về thì không còn liên lạc với đám người đó nữa, cũng không biết Yến tìm cô có chuyện gì?
“Chị Yến, chào chị!” Trần Nhạc Nhung bắt máy.
“Hũ giấm nhỏ, bây giờ em có việc gì cần làm không?” Giọng nói của Yến vang ra từ điện thoại.
“Không có. Em đang rất rảnh, không biết nên làm gì?” Trần Nhạc Nhung nói một cách thờ ơ.
“Có hứng thú tham gia vào công việc xây dựng sau thiên tai không?” Yến hỏi.
“Được đó.” Trần Nhạc Nhung không hề suy nghĩ liền dứt khoát đồng ý.
Cô đúng lúc có thể nhân cơ hội này bình tĩnh suy nghĩ xem tiếp theo rốt cuộc cô nên làm sao.
Yến nói: “Em không hỏi chị đến khu vực thiên tai cần làm những gì sao?”
Trần Nhạc Nhung: “Nếu chị Yến đã tìm em, vậy chắc chắn là công việc em có thể đảm nhiệm, em còn hỏi gì nữa?”
Yến: “Cô nhóc này quả thật rất thông minh, khó trách sau khi mọi người trở về ngày nào cũng nhắc đến em, nói muốn làm bạn với em đấy.”
“Cảm ơn mọi người nhớ em đến vậy, em rất vui. Hôm khác rãnh rỗi kêu luôn Tiến bọn họ cùng nhau ăn cơm đi.” Đối với những người có ấn tượng tốt, Trần Nhạc Nhung cũng sẵn sàng kết bạn với mọi người.
“Được, cứ quyết định như vậy đi. Lát hồi chị gửi thông tin chi tiết và địa chỉ tập hợp tới điện thoại của em, em xem rồi trả lời chị sau.”
“Ừm, được.” Trần Nhạc Nhung cúp máy, rất nhanh đã nhận được thông tin chị Yến gửi về việc trùng kiến khu vực thiên tai.
Nhà nước đã đầu tư rất nhiều nhân lực và nguồn lực vào dự án trùng kiến khu vực thiên tai, nhưng vấn đề cấp bách nhất vẫn là giáo dục.
Trận động đất lần này đã làm sụp đổ rất nhiều trường học, giáo viên người thì chết người thì bị thương, nhưng việc học tập của bọn nhỏ không được buông bỏ, vì vậy đám người Yến lại tự động thành lập một đội giảng dạy.
Sau khi Trần Nhạc Nhung xem qua rồi nhắn tin trả lời cho Yến, không hề do dự tham gia vào công việc trùng kiến sau thiên tai này.
Sau khi tách ra với Lâm Thiến Thiến, Trần Nhạc Nhung cũng không trì hoãn, lập tức về nhà thu dọn đơn giản, mang những trang bị cần thiết bèn ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng đã thấy Trần Dận Trạch đang dựa vào cửa nhìn cô chằm chằm.
Anh nhìn lướt qua cô: “Muốn ra ngoài?”
Trần Nhạc Nhung không nhìn thẳng vào anh, quay đầu rời đi: “Em đi đâu có liên quan gì đến anh không?”
Trần Dận Trạch đi hai bước đuổi theo: “Anh lái xe đưa em đi.”
Trần Nhạc Nhung chạy hai bước: “Không cần anh đưa. Tự em bắt xe.”
Trần Dận Trạch nhướng mày, liền giành lấy chiếc vali nhỏ trong tay cô, sải bước đi vào thang máy trước, tỏ ra vẻ em không cho anh đưa thì anh sẽ không cho em đi.
“Trần Dận Trạch!” Trần Nhạc Nhung tức đến nghiến răng, con người này thực sự ngày càng thích lo chuyện dư thừa, tại sao ngày nào cũng đi theo cô chứ, anh không bận việc trong công ty sao?
Trước đây khi ở New York, chẳng phải ngày nào anh cũng bận tới không thấy mặt sao, sao đến thành phố Lâm Hải lại tự làm việc một mình và còn rảnh rang đến vậy?
Chẳng lẽ trước đây chỉ làm dáng cho ba mẹ xem thôi sao?
“Có đi không?” Trần Dận Trạch thốt ra ba chữ.
“Tại sao em không đi chứ? Thang máy là của anh à?” Cô đánh không lại anh, giành không lại anh, suy nghĩ lại, có anh làm tài xế còn có thể tiết kiệm được tiền xe và có người xách hành lý giúp nữa, cũng không có gì không tốt.
Sau khi lên xe, Trần Dận Trạch liền điều chỉnh định vị, đích đến chính là trạm xe đường dài mà Trần Nhạc Nhung muốn đi tập hợp.
Cô nói với vẻ đầy kinh ngạc: “Sao anh lại biết em muốn đi đâu?”
Trần Dận Trạch điều chỉnh xong định vị bèn nổ máy: “Không chỉ anh biết mà ngay cả anh Liệt em hằng đêm nhớ mong đến cũng biết.”
“Em không muốn anh ấy biết.” Trần Nhạc Nhung buồn rầu nói.
Có phải chính vì mọi hành động của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của anh Liệt, nên anh cảm thấy anh đã nắm cán cô, sau đó mới đối xử cô lúc thì lạnh nhạt lúc thì nhiệt tình?
Cô luôn biết anh có cho người theo dõi cô, nghĩ đến anh cũng vì lo cho sự an toàn của cô nên cô giả vờ không biết.
Trần Dận Trạch hỏi ngược lại: “Thực sự không muốn?”
“Được, vậy ngồi yên đi, anh bảo đảm anh ta sẽ không tìm thấy em trong khoảng thời gian ngắn.” Trần Dận Trạch khẽ cười, đạp mạnh ga, chiếc xe lao ra như một mũi tên thoát dây.
Trần Nhạc Nhung vừa thắt dây an toàn xong: “Anh đưa em đi đâu?”
Trần Dận Trạch: “Sân bay.”
“Ai nói em muốn về New York chứ?” Cô chỉ tức giận, nhưng không hề muốn rời khỏi nước A.
Nếu bây giờ cô bỏ đi thì anh Liệt chắc sẽ rất đau buồn, anh cũng sẽ rất thất vọng với cô, vậy cô và anh Liệt có thể sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Cô còn đang đợi một ngày nào đó anh Liệt có thể nhận cô một cách hào phóng, tuyên bố trước ống kính với mọi người trên toàn thế giới rằng cô chính là người phụ nữ của anh.
Trần Dận Trạch: “Ai nói anh muốn đưa em về New York?”
Trần Nhạc Nhung: “Vậy anh đưa em đến sân bay để làm gì?”
Trần Dận Trạch: “Chẳng phải em nói muốn tên họ Quyền đó không tìm được em sao, anh giúp em thôi.”
Trần Nhạc Nhung: “Vậy, cảm ơn anh!”
Cô biết Trận Dận Trạch có bản lĩnh khiến những người theo dõi cô tưởng rằng cô đã về New York.
“Đừng cảm ơn! Tên họ Quyền đó không tìm được em đúng lúc vừa ý anh, anh không phải giúp em.” Phải, anh thừa nhận, để Quyền Nam Dương không tìm được Trần Nhạc Nhung là do anh có tư lợi.
Thằng nhãi đó có tư cách gì cướp đi bảo bối mà cả nhà họ Trần nâng niu trên lòng bàn tay chứ.
Cướp đi không nói, còn dám khiến cô đau lòng buồn bã, đừng nói ba mẹ họ không đồng ý, Trần Dận Trạch anh là người đầu tiên không đồng ý.
...
“Ngài Tổng thống, nhân viên theo dõi cô Trần đưa tin đến, vừa nãy cô Trần đã trở về New York rồi.” Lâm Thành Thiên vội thông báo, căng thẳng đến đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Cái gì?” Quyền Nam Dương liếc nhìn, gần như nghiến răng nói: “Cậu nói lại lần nữa.”
“Cô Trần đã trở về New York rồi.” Lâm Thành Thiên lấy can đảm nói thêm lần nữa, đồng thời đưa chứng cứ gửi đến từ bên sân bay cho Quyền Nam Dương: “Đây là bản ghi chép lúc xuất cảnh và check-in, hoàn toàn chính xác.”
“Cô ấy về New York rồi!” Quyền Nam Dương nắm chặt tài liệt trong tay, nắm tay siết chặt đến nỗi năm ngón tay trở nên trắng bệch.
Đột nhiên, lòng ngực anh dường như bị đè nén bởi một tảng đá lớn khiến anh không thể thở được, cô từ bỏ anh dễ dàng đến vậy sao?