Quyền Nam Dương xoa xoa vai của Trần Nhạc Nhung, dịu dàng nói: “Những năm này, việc mà anh làm nhiều nhất chính là nhớ ŧıểυ Nhung Nhung của anh.”
Câu này của anh không hề giả dối chút nào.
Mỗi lần anh định bỏ cuộc, sắp không thể chống đỡ nổi nữa, chỉ cần nghĩ đến gương mặt nhỏ bé đáng yêu của cô, nghĩ đến âm thanh mềm mại của cô khi gọi “anh Liệt”, nghĩ đến đợi cô lớn cô nhất định sẽ đến bên cạnh anh, anh liền được tiếp thêm sức mạnh để bước tiếp.
Anh chưa từng biết, một cô nhóc lại có thể cho anh sức mạnh đến như vậy.
“Em cũng thế. Những năm này việc em làm nhiều nhất chính là nhớ anh. Chỉ là khi đó em còn quá nhỏ, nhỏ đến mức không nhớ rõ hình dáng anh Liệt. Em chỉ nhớ anh Liệt đối với em rất tốt, sau này em lớn lên em nhất định sẽ đi tìm anh Liệt.” Có thể nói đến bây giờ, tình cảm mà Trần Nhạc Nhung dạnh cho anh bây giờ luôn có phần cố chấp từ nhỏ.
Tình cảm của cô dành cho anh, có phải là yêu hay không, sợ rằng đến mình cô cũng không rõ.
Nhưng cô biết rõ, anh Liệt đối với cô rất tốt, luôn bảo vệ cô, chăm sóc cho cô, cho nên cô ỷ lại vô điểu kiện với anh.
“Thì ra thì anh nhớ ŧıểυ Nhung Nhung, Nhung Nhung cũng nhớ anh.” Đều nói thời gian là liều thuốc quên đi kí ức tốt nhât trên thế gian, thì ra không phải như vậy.
Trong khoảng thời gian dài, bọn họ không những không quên đi đối phương mà còn càng nhớ sâu đậm, khắc tận vào trong đáy lòng.
“Đương nhiên rồi, sao em có thể để anh Liệt cô đơn nhớ em một mình cơ chứ.” Trần Nhạc Nhung đột nhiên nghĩ ra cái gì, liền rời khỏi cái ôm của Quyền Nam Dương đứng lên: “Anh Liệt, anh đợi em chút, em có món quà tặng anh.”
“Quà gì?” Anh hỏi.
“Anh đợi một chút liền biết.” Trần Nhạc Nhung chạy vào phòng, lấy ra một cái hộp tinh xảo, nhanh nhẹn mở ra, lấy ra trước mắt Quyền Nam Dương: “Tăng tăng tăng tằng,....anh Liệt, anh xem, đây là đích thân em vẽ đấy.”
“Đây là anh?” Quyền Nam Dương đón lấy bức tranh nhìn đi nhìn lại: “Thì ra trong mắt Nhung Nhung anh là hình dạng này à?”
Đây là bức tranh trước khi Trần Nhạc Nhung đến nước A tìm anh, bởi vì không biết hình dáng anh Liệt như thế nào, cô liền dùng thủ pháp rất khoa trương vẽ anh, vẽ một cái đầu to to, cái mặt to to, đôi mắt to to, cái mồm to to...nói chung là là hì giống như một con gấu bông khổng lồ.
“Anh Liệt anh xem anh trong bức ảnh này đáng yêu không?” Đây là hình tượng nhân vật mà cô thích nhất, nên mới vẽ anh Liệt thành ra như vậy.
“Ừ, rất đáng yêu.” Là Nhung Nhung của anh tự tay vẽ, sao có thể không đnag yêu cơ chứ, có lẽ đây là tác phẩm đáng yêu nhất trên thế giới rồi.
“Anh Liệt, anh sẽ thích chứ?” Cô hy vọng mỗi một việc cô làm cho anh anh đều thích, đương nhiên cũng sẽ hi vong anh thích quà tặng của cô
“Sao có thể không thích cơ chứ.” Là quà cô tặng anh, anh không có lí do gì không thích cả.
Anh đang nghĩ, nếu bảo người làm một khung ảnh, để bức vẽ của cô trên bàn làm việc, sau này ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy nó.
Kể ra, đây là món quà đầu tiên mà Nhung Nhung dùng tâm chuẩn bị cho anh, anh nên bảo quả thật tốt.
“Anh Liệt, hôm khác em sẽ vẽ lại cho anh một bức đẹp hưn một chút.” Đợi anh Liệt khi có thể thoải mái chính thức nhận cô rồi, khi đó cô sẽ vẽ anh Liệt với diện mạo thật của chính anh.
“Ừ, được.” Quyền Nam Dương gật gật đầu, nói: “Nếu bức tranh này có thêm một người nữa thì thật là tốt.”
Trần Nhạc Nhung nhìn anh, hỏi: “Anh Liệt muốn thêm ai?” Không phải là vị hôn thê Thẩm ŧıểυ thư của anh chứ.
“Nha đầu ngốc này, em nói gì thế?” ngoài em ra, còn có thể có ai vào đây nữa.”
“Anh Liệt, anh đợi một chút.” Trần Nhạc Nhung lại chạy đến phòng sách, lôi ra một bức tranh khác: “Anh Liệt, ý anh là như thế này à?”
Trong tranh là biển xanh cát trắng, tróng đó có hai người một lớn một bé.
Trong bức tranh chỉ nhìn thấy bóng của đứa bé lớn, là một bé nam khoảng mười mấy tuổi, cao cao gầy gầy, ngồi trên vai cậu bé là một bé gái tầm 3, 4 tuổi.
Bé gái hai tay nắm lấy đầu của bé trai, mắt cùng hướng ra biển với bé trai.
“Đây chính là Nhung Nhung và anh sao?” Bức tranh này, Trần Nhạch Nhung chắc là không có chút ấn tường gì, nhưng Quyền Nam Dương thì vẫn còn nhớ.
Năm đó, ba mẹ Trần Nhạc Nhung tổ chứ hôn lễ ở Ái Cầm hải, anh đi tìm cô, trước khi rời đi cô không nỡ rời xa anh, vậy là anh liền đưa cô ra biển chơi.
Khi đó giống với bức ảnh này.
Cô có lẽ không còn nhớ việc xảy ra năm đó, nhưng tròng lòng coo vẫn có kí ức, nên mới vẽ ra được bức tranh như vậy.
Có anh, cũng có cô, có hai người bọn họ trong bức ảnh.
“Đương nhiên là anh Liệt và em...” Âm thanh của Trần Nhạc Nhung nhỏ dần: “Anh Liệt, bởi vì Nhung Nhung không nhớ được hình dáng của anh, nên mới không vẽ mặt anh, anh không trách Nhung Nhung chứ?”
“Nha đầu ngốc, anh Liệt sao có thể trách em chứ.” Cô không biết anh anh đã cảm động như thế nào: “Có thể tặng anh cả hai bức này không?”
“Dạ, đương nhiên có thể.” Cô chính là muốn tặng anh Liệt, anh Liệt thích đương nhiên là cô rất vui mừng.
“Hôm nay thu hoạch của anh không tồi chút nào.” Quyền Nam Dương cất hai bức tranh lại.
“Anh Liệt....” Thời gian chầm chậm trôi qua, càng lúc càng muộn, cô thật sự không tìm được lí do nào nữa để giữ anh Liệt ở lại, nhưng lại không nỡ để anh đi.
Vừa nghĩ đến việc anh phải rời đi, phải mấy ngày nữa cô mới có thể gặp anh, Trần Nhạc nhung lại thấy sống mũi cay cay, mắt lại ầng ậc nước.
“Anh Liệt đêm nay không đi, ở lại với Nhung Nhung được không?” trong lòng cô muốn gì luôn biểu hiện luôn ra ngoài mặt, Quyền Nam Dương sao lại không hiểu cơ chứ.
“Thật ạ?” Trần Nhạc Nhung lập tức cười, vui đến mức xoay một vòng: “Vậy em đi dọn phòng khách một chút.”
“Không cần chuẩn bị phòng khách.” Anh nằm ở sô pha một đêm là được, không cần phiền phức như vậy.
“Anh Liệt...” Trần Nhạc Nhung cắn cắn môi căng thẳng nắm chặt hai tay: “Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lí.”
“Đồ ngốc, em nghĩ linh tinh cái gì thế?” Anh xoa đầu cô cười cười: “Em là người của anh, mà anh cũng không phải cầm thú.”
Không phải là cầm thú?
Trần Nhạc Nhung xoa xoa đầu, cô thường nghe người khác nói, đàn ông bình thường vào ban đêm sẽ biến thành cầm thú rất hung mãnh.
“Đồ ngốc, nhanh đi tắm đi. Anh đợi em.” Đợi anh xử lí xong mọi chuyện, đợi anh chính thức nhận cô.
Khi đó, anh mới có tư cách có được cô.
“Vậy, vậy em em đi tắm đây.” Nghĩ đến bản thân mình nghĩ linh tinh, mặt cô đỏ ửng lên, chạy nhanh vào phòng tắm, không dám nhìn anh Liệt.
Nhìn cô xấu hổ lao vào phòng tắm, Quyền Nam Dương nghĩ ban nãy cô hiểu nhầm ý của anh.
Bình thường cô luôn nói anh là anh Liệt của cô, cô muốn ở bên anh cả đời, vào lúc then chốt mới biết, có lẽ tình cảm mà cô dành cho anh chỉ là cảm giác ỷ lại chứ không phải tình yêu.
Là ỷ lại chứ không phải tình yêu.
Suy nghĩ này, khiến Quyền Nam Dương cảm thấy khó chịu.