“Thế nên anh Liệt là đặc biệt vì Nhung Nhung học nấu ăn sao?” Nghĩ đến anh Liệt học nấu ăn là vì mình, Trần Nhạc Nhung cười đến mức lông mày cong lại, chỉ cảm thấy những vết bỏng trên tay không còn đau nữa.
“An không muốn để mình bị đói.” Quyền Nam dương bê đồ ăn đặt lên bàn, múc một bát canh cho Trần Nhạc Nhung: “Trước tiên uống một bát.”
“Anh Liệt, anh thật là nhỏ nhen!” Rõ ràng là vì cô mới học, tại sao lại không chịu thừa nhận, thừa nhận rồi sẽ mất một miếng thịt sao?
“Anh sao lại nhỏ nhen rồi?”
“Anh đừng có quên, đàn ông khẩu thị tâm phi một chút cũng không đáng yêu.”
“Đương nhiên, càng quan trọng là không muốn Nhung Nhung của chúng ta đói rồi.” Quyền Nam Dương cười, dịu dàng nói.
“Nói như vậy mới đúng a.”
“Ừm, vậy còn không uống?”
Cô nhóc này có lúc quả thật rất ngốc, vì làm một bữa cơm cho anh ăn, lại để mình đói òng ọc cũng không biết tìm chút đồ ăn nhét bụng.
Nghĩ đến cô từ nhỏ đến lớn được mọi người chăm sóc, có lúc nào phải chịu khổ cực như hôm nay.
Tất cả những điều này, cô đều là vì anh.
Vào lúc này, trong lòng Quyền Nam Dương âm thầm quyết định, sau này anh sẽ không để cô nhóc này chịu một chút khổ cực nào.
Trần Nhạc Nhung bê bát canh uống một ngụm nhỏ, cẩn thận thưởng thức, cảm thấy mùi vị không tệ, lại uống thêm một ngụm lớn, cuối cùng đưa ra kết luận: “Anh Liệt, canh anh làm rất ngon.”
“Vậy thì thử thêm đồ ăn anh làm.” Quyền Nam Dương gắp rau cho cô: “Ăn nhiều một chút, con gái có thịt một chút mới xinh.”
Nhìn anh vì cô bận rộn, giống như trong lòng anh cô vẫn là cô nhóc nhỏ năm nó làm một chút việc nhỏ gì cũng cần người khác chăm sóc.
Trần Nhạc Nhung chu mỏ: “Anh Liệt, ý của anh Liệt là cảm thấy bây giờ Nhung Nhung không xinh sao?”
Quyền Nam Dương hơi ngây ra, nhất nhanh phản ứng lại, cười đáp: “Nhung Nhung bây giờ cũng rất xinh, nhưng béo thêm một chút sẽ càng xinh.”
Trần Nhạc Nhung mím môi: “Coi như anh còn biết nói chuyện.”
Quyền Nam Dương cời, cô nhóc này có lúc bụng dạ rất đen tối, nhưng có lúc lại đơn thuần giống như đứa trẻ, chỉ cần nói một hai lời dễ nghe liền có thể khiến cô vui vẻ.
Trần Nhạc Nhung ăn một miếng ra lớn, một bên ăn một bên gật dầu, thật sự nhìn không ra, tài nghệ nấu ăn của anh Liệt của cô lại tốt như vậy, hoàn toàn không hề thua mẹ của cô.
“Ngon không?” Quyền Nam Dương hỏi.
“Ngon.” Trần Nhạc Nhung dùng sức gật đầu.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Quyền Nam Dương lại gắp đồ ăn cho cô, lại dùng khăn giấy lau miệng cho cô, đem cô chăm sóc không một chút sơ sót, giống như sợ cô bị đói vậy.
“Anh Liệt, anh cũng ăn đi a.” Trần Nhạc Nhung cũng gắp thức ăn cho anh Liệt: “Hai người chúng ta cùng ăn mới có mùi vị.”
“Anh Liệt đương nhiên phải ăn, nhưng trước tiên vẫn phải đút cho còn mèo ham ăn nhà chúng ta trước, không thể để cô ấy đói bụng được.” Đối với Quyền Nam Dương mà nói, nhìn cô ăn cũng là một loại hạnh phúc.
“Ai là con mèo nhỏ ham ăn nhà anh?” Côi mới không phải là mèo con ham ăn của anh, hiện tại anh vẫn chưa phài là gì của cô.
“Ồ, không phải sao?” Quyền Nam Dương suy nghĩ, lại một mặt chính nhân quân tử nói: “Vậy anh chỉ đành nỗ lực để cô ấy biến thành mèo con ham ăn nhà anh rồi.”
Anh nói muốn muốn cô nỗ lực biến thành mèo nhỏ ham ăn nhà anh!
Anh liệt là gián tiếp biểu đạt tình yêu với cô sao?
Ý của anh là sau này muốn cưới cô vào của sao?
Nghĩ đến anh Liệt là có ý này, Trần Nhạc Nhung vui mừng đến mừng đến mức nhìn đâu cũng thấy màu sắc, nhưng vừa nghĩ đến anh Liệt còn có một cô vợ chưa cưới, cô sao có thể vui mừng nổi,im lặng không lên tiếng cúi thấp đầu.
“Nhung Nhung, sao thế?” Cảm xúc của Trần Nhạc Nhung không đúng, Quyền Nam Dương ngay phút đầu tiên đã chú ý tới.
“Không có gì a.” Trần Nhạc Nhung rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, lại giúp Quyền Nam Dương gắp thức ăn: “Anh Liệt, anh cùng em ăn nhiều một chút.”
Ở cùng với anh Liệt, hơn nữa còn được ăn đồ ăn anh Liệt tự tay làm, ngày tháng này quá hiếm hoi rồi, cô lẽ ra nên trân trọng tốt, nhưng lại đến những chuyện đã định sẵn làm gì?
Cho dù cô nghĩ thế nào, cũng không thay đổi được sự thật anh Liệt có vợ chưa cưới.
“Được.” Quyền Nam Dương nhìn cô, rất muốn biết vì sao cô vừa rồi tâm trạng xuống dốc, rất muốn biết trong đầu cô đang nghĩ những gì?
Nhưng cảm giác cô cho anh, thỉnh thoảng anh có thể hiểu cô, có rất nhiều lúc anh lại căn bản nhìn không thấu cô đang nghĩ gì.
Thậm chí anh có lúc còn cảm thấy, cô nhóc này sớm đã biết thân phận thực sự của anh...... Có điều suy nghĩ này rất nhanh bị Quyền Nam Dương phủ định.
Cô thông minh không sai, nhưng anh dùng thân phận Quyền Nam Dương từng phủ nhận là anh Liệt của cô, cô có lẽ sẽ không nghĩ theo hướng kia.
.....
Đêm, đen như mực, vẫn may còn có ánh đèn điểm sáng cho thành phố này, để đêm nay sẽ không còn cô độc như vậy.
Thành phố được đèn chiếu sáng, nhưng ở một góc nào đó của thành phố, vậy mà bốn phía đen tối, vươn tay ra cũng không nhìn thấy ngón.
Sau khi Quyền Nam Dương đến nhà Trần Nhạc Nhung, Trần Dận Trạch trở về nhà của mình.
Nhà của anh, chính là bên cạnh Trần Nhạc Nhung, giữa bọn họ chỉ cách một bức tường dày vững chắc.
Chỉ là cách một bức tường thôi, nhưng lại ngăn cách anh và cô giữa hai thế giới khác.
Thế giới của cô, đèn điện sáng loáng, nhất định rất ấm áp.
Mà thế giới của anh, tối đen một màn, đen tối không có một chút ấm áp, lạnh lẽo là cảm giác duy nhất anh cảm nhận được lúc này.
Rõ ràng chỉ cách một bức tường bình thường, nhưng bởi vì bức tường này quá dày, hiểu quả cách âm vô cùng vô cùng tốt, anh ngừng hơi thở của mình cố gắng nghe động tĩnh bên kia bức tường, nhưng vẫn không nghe thấy bất kì động tĩnh gì từ phòng của cô.
Anh ngồi trên sô pha trong phòng khách, chính là chỗ bức tường ngăn cách với cô, cũng không có bật đèn, cứ như yên tĩnh ngồi.
Cơ thể anh yên tĩnh ngồi, nhưng tâm trí của anh lại vô cùng rối loạn, trong lòng nghĩ nếu lỡ cô cần sự giúp đỡ của anh, anh nhất định ngay lập tức sẽ xông đến cứu cô.
Nhưng, anh rõ ràng biết chuyện đó không có khả năng phát sinh, cô sao có thể cần sự giúp đỡ của anh chứ?
Quyền Nam Dương mới là vị thần bảo hộ trong lòng cô, chỉ có người đó mới có thể bảo vệ được cô, những người khác đều không thể, cũng không có cơ hội.
Thời khắc này, có Quyền Nam Dương bên cạnh cô, cô vui mừng đến mức họ cũng mình cũng sắp quên rồi, sao có thể nhớ đến anh ở bức tường bên cạnh chờ đợi cô.
Reng reng reng....
Điện thoại Trần Dận Trạch đặt trên bàn trà đột nhiên rung lên, trong không gian đêm đen yên tĩnh, âm thanh vang động ấy dường như có thể khiến cả căn phòng...
Nghe thấy tiếng động, Trần Dận Trạch lập tức nghiêng đầu nhìn một cái, nhưng khi nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, sắc mặt anh trầm xuống, con ngươi phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm số điện thoại phát sáng trên màn hình: “Thật đáng chết!”
Không phải là cuộc gọi anh luôn chờ đợi.
Vang lên một lúc, điện thoại ngừng, chẳng lâu sau điện thoại lại rung lên lần nữa, Trận Dận Trạch nhận nghe, ấn xuống miễn nhắc: “Có chuyện?”
“Cậu Trần, chào cậu a!” Điện thoại truyền đến giọng nói đã được qua xử lí, người bình thường nghe không ra anh ta là ai, nhưng Trần Dận Trạch biết chủ nhân của số điện thoại này là ai, người này vào đêm vài ngày trước còn hẹn gặp anh một lần, đối với người anfy anh cũng xem như quen thuộc.
“Có chuyện thì nói, có rắm thì đánh.” Trần Dận Trạch không muốn nói lời thừa thãi với đối phương, làm tốn thời gian quý báo của mình.
Người đó cười mấy tiếng, lại nói: “Cậu Trần, tôi chỉ muốn hỏi anh,cảm giác nhìn người con gái mình yêu ở riêng với người đàn ông khác như nào nào? Có khó chịu không? Ý là hay còn có cảm giác khác?”