Vừa bước vào trong sân, một âm thanh già nua nhưng vẫn có sức sống gọi Tưởng Linh Nhi.
Cô theo âm thanh mà nhìn về bên phải, thấy ông nội được vệ sĩ dìu qua phía cô, cô vội vàng đón tiếp: “Ông nội, đã trễ như vậy, sao ông còn chưa nghỉ ngơi?”
“Nam Dương đưa con về sao?” Ông Thẩm không trả lời mà hỏi ngược lại, ánh mắt sắc nhọn rơi vào mặt Tưởng Linh Nhi, tỉ mỉ quan sát cô.
“Đúng vậy.” Tưởng Linh Nhi khẽ đáp, không dám chống lại ánh mắt của ông, hơi cúi thấp đầu xuống.
“Con và anh ta sinh một đứa bé đi.” Ông Thẩm bỗng nhiên nói ra một câu này, Tưởng Linh Nhi nghe mà trong lòng phát run.
Tưởng Linh Nhi mở miệng, sau nhiều lần mới phát ra được âm thanh: “Ông nội, ông có biết mình đang nói gì không?”
Cô chỉ mang danh là vợ chưa cưới của Quyền Nam Dương mà thôi, bọn họ đã đợi không kịp muốn dùng đứa bé để trói buộc hai người họ sao?
“Còn ba tháng nữa thôi là năm nay đã kết thúc rồi. Trước cuối năm nay, ông hy vọng nghe được tin tốt của các con.” Ông Thẩm thẳng thừng ra lệnh.
“Ông nội, con và Nam Dương đều chưa kết hôn. Ông liền hối thúc con sinh con cho anh ta? Đây là nề nếp của nhà họ Thẩm chúng ta sao? Hay ông chỉ cảm thấy con là công cụ giúp Thẩm gia hưng thịnh?” Nói xong, Tưởng Linh Nhi cắn môi, chỉ có như vậy cô mới có thể để bản thân biết được mình còn sống tốt.
Ông Thẩm thở dài một tiếng, đưa tay xoa đầu cô: “Đứa nhỏ ngốc, con có biết ông làm như vậy là vì tốt cho con không?”
“Ha ha……đây cũng vì tốt cho con?” Thứ cho cô dốt nát, cô không hiểu việc làm của ông tốt cho cô ở chỗ nào.
Cha mẹ cô mất sớm, từ nhỏ cô liền theo ông nội lớn lên, cô vẫn luôn nghĩ ông nội ít nhiều gì cũng có tình cảm với cô.
Cho đên hai năm trước, lúc các thím và chú của cô đề xuất muốn cô đính hôn với người đàn ông mà cô không hề yêu, ông nội hoàn toàn đồng ý.
Lúc đó, cô mới biết được, thì ra trong mắt người họ Thẩm, vốn dĩ đã không có nhân tình, trong mắt của họ, chỉ có lợi ích.
Theo cách nhìn của bọn họ đối với người không cha không mẹ như cô, là bọn họ nuôi cô lớn, cô nên nghe lời bọn họ, nghe theo cách xử trí của bọn họ.
Nhưng tuyệt đối không ngở rằng cô lại khước từ, cô phản kháng, cô không muốn nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.
Lúc cô từ chối gả cho người mà bọn họ đã chỉ định cô phải gả, ánh mắt người nhà họ Thẩm nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng còn may, ông lão trước mắt này cảm thấy cô đáng lẽ xứng với người đàn ông tốt hơn, cho nên ngăn cản bọn họ, giúp cô tạm thời tránh được một kiếp.
Không lâu sau đó, bọn họ lại tính kế lần nữa, may cho lần này có Quyền Nam Dương che chở cô, mới có thể giúp cô tránh thêm một kiếp nữa.
“Quyền Nam Dương nói nó muốn vì người mẹ đã qua đời mà giữ đa͙σ hiếu ba năm, trong vòng ba năm không thể lấy con được, vậy con cũng có thể giúp nó sinh con trước.” Ông Thẩm nắm lấy tay Tưởng Linh Nhi, thành khẩn nói: “Con à, ông nội không còn nhiều thời gian nữa. Nếu không có ông nội bảo vệ con, con lại mất đi chỗ dựa Quyền Nam Dương, ngày tháng sau này con làm sao sống nổi?”
“Ông nội, Nam Dương sẽ không đâu, anh ấy……”
“Con dám nói nó yêu con không?” Ông Thẩm cắt lời Tưởng Linh Nhi, kích động nói: “Con à, ông nội cũng là đàn ông, hiểu rất rõ trong lòng đàn ông nghĩ gì. Nó đính hôn với con chỉ là muốn mượn dùng thế lực nhà họ Thẩm chúng ta.”
Trong lòng Quyền Nam Dương nghĩ thế nào, Tưởng Linh Nhi hiểu rất rõ, trước đây hai người bọn họ đều nói rõ mọi thứ rồi.
Trong lòng anh ấy có người con gái anh thích, trong lòng cô cũng cất giấu người mình thích, không ai trong bọn họ hy vọng xa vời rằng đối phương sẽ yêu mình.
Ông Thẩm còn nói: “Một khi nó không còn phụ thuộc gì, một khi con đã vô dụng đối với nó, nó có thể vứt bỏ con bất cứ lúc nào. Con à, con nên ở bên cạnh nó, chỉ cần sinh một đứa bé cho nó, bằng không…”
“Ông nội, ông đừng ép con có được không? Xin ông để con tự lựa chọn đi.” Cô từng có một đứa bé, nhưng đứa bé lại chết trong bụng cô, ngoài cô ra, không một ai biết chuyện này, kể cả ba đứa bé.
“Ông nội đều muốn tốt cho con, con suy nghĩ thật kỹ, ngày mai cho ông câu trả lời.” Nói xong, ông già che ngực, ho khan dữ dội.
Tưởng Linh Nhi muốn đỡ ông, lại bị ông gạt ra: “ Sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi, nghĩ thật kỹ lời ông nội nói với con.”
“Ông nội……” Tưởng Linh Nhi trơ mắt nhìn ông nội được vệ sĩ dìu đi, lòng chết lặng đến độ không biết đau nữa rồi.
“Một người ăn không ngồi rồi, luôn không biết mình có bao nhiêu quan trọng. Biết rõ thân thể ông nội không tốt, còn luôn khiến ông tức giận. Tưởng Linh Nhi, rốt cuộc cô có ý gì?”
Sau lưng truyền đến một thanh âm quái gở, Tưởng Linh Nhi quay đầu liền thấy cậu chủ nhà họ Tưởng đứng cách đó không xa.
Cô nhìn anh ta một cái, cũng không muốn để ý tới anh ta, xoay người rời đi, lát sau lại nghe anh ta nói: “Tưởng Linh Nhi, cho dù cô nhờ vào ai, cô cũng đừng quên, nhà họ Thẩm chúng ta, nhà mẹ đẻ của cô mới là chỗ dựa chân chính.”
Nhà họ Thẩm là chỗ dựa của cô?
Hừ……Đúng là buồn cười!
E rằng đây là chuyện buồn cười nhất mà Tưởng Linh Nhi nghe được trong cuộc đời này đi.
Người nào trong nhà họ Thẩm mà không vội vã đẩy cô vào hố lửa, ai sẽ nguyện ý làm chỗ dựa cho cô?
Cô nhếch bờ môi xinh đẹp lên, nở nụ cười, nuốt vào hết cay đắng.
Trước khi “anh ấy” chưa về đây tìm cô, cô chỉ có thể một mình gánh chịu tất cả.
……
Sau khi đưa Tưởng Linh Nhi về nhà họ Tưởng, Quyền Nam Dương về tới Bắc Cung, lặng lẽ đổi xe riêng đi đến Moon Bay.
Lúc tài xế lái đến Moon Bay, đã là hai tiếng rưỡi kể từ khi Quyền Nam Dương và Trần Nhạc Nhung kết thúc cuộc trò chuyện rồi.
Hai tiếng rưỡi, thời gian dài như vậy, đoán chừng đồ ăn mà cô gái kia xào kỹ cũng nguội lạnh rồi, chắc cô đợi anh đến nóng lòng đi.
Nghĩ đến cô gái đợi anh đến rốt cả ruột, sau khi xuống xe, Quyền Nam Dương liền chạy thẳng tới cửa thang máy, muốn dùng tốc độ nhanh nhất nhìn thấy cô.
Đến lầu hai mươi tám, cửa thang máy vừa mở, Quyền Nam Dương bắt gặp một người, cũng không thể nói là bắt gặp, anh nhìn ra được người kia cố ý ở chỗ này chờ anh, đồng thời xem ra chờ lâu lắm rồi.
“Tổng thống, gặp anh ở chỗ này đúng là khiến người ta bất ngờ!” Trần Dận Trạch đứng ở cửa thang máy_nơi phải đi qua nếu muốn đến nhà Trần Nhạc Nhung, nhìn thấy người chờ đã lâu xuất hiện, anh liền nói ra một câu hời hợt như vậy.
“Anh cố ý chờ tôi ở đây là có việc gì sao?” Quyền Nam Dương cũng không bất ngờ việc Trần Dận Trạch nhìn khuôn mặt đã được ngụy trang của anh mà vẫn biết được thân phận thật, nhíu mày, lạnh nhạt hỏi lại một câu.
“Tổng thống vĩ đại, tôi thay ba tôi chuyển lời cho anh một câu. Ông ấy nói trước khi anh có thể xử lý tốt những chuyện của anh, tốt nhất anh nên đàng hoàng một chút, không nên đụng vào Nhung Nhung nhà tôi.” Trần Dận Trạch nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng Trần Nhạc Nhung, nói tiếp: “ Nếu anh dám đụng đến cô ấy, không chỉ có ba tôi không tha cho anh, tôi cũng sẽ thay cha tôi làm thịt anh.”
“Cảm ơn lời cảnh cáo của cậu, tôi nhớ kỹ rồi!” Quyền Nam Dương nói, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn không coi lời cảnh báo của Trần Dận Trạch ra gì.
Anh sẽ không đụng vào Trần Nhạc Nhung, chỉ là bởi vì anh muốn bảo vệ cô, trân trọng cô, không phải chịu đe dọa của kẻ khác là có thể khiến anh không làm chuyện gì.
“Quyền Nam Dương, cô ấy không phải người mà anh có thể tùy ý động đến, tốt nhất anh nên nhớ kỹ!” Trần Dận Trạch chặn đường Quyền Nam Dương, lạnh giọng cảnh báo.
“Trần Dận Trạch, tôi cũng nói cho cậu biết, đời này của Trần Nhạc Nhung chỉ có thể là cô gái của Quyền Nam Dương tôi, ai cũng đừng hòng có ý đồ gì với cô ấy, tốt nhất cậu nên nhớ kỹ lời tôi!” Quyền Nam Dương nhìn thẳng Trần Dận Trạch, hai người bốn mắt sắc bén nhìn nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía.