"Anh muốn làm việc ở bên cạnh tôi, anh sẽ làm gì vậy?" Người con trai này chắc cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, không biết ba sắp xếp anh ta ở bên cạnh cô làm cái gì đây?
"Tôi..." Người con trai đỏ mặt, lúng túng sờ đầu, vấn đề này quả thực khó trả lời.
"Được rồi, vậy còn anh? Dáng dấp hai người giống nhau như vậy nhất định là anh em sinh đôi." Trần Nhạc Nhung quay đầu hỏi người con trai còn lại.
Người con trai còn lại vội vàng tiến lên một bước, cung kính trả lời: "Cô chủ, tôi tên Thường Long, sau này cũng làm việc ở bên cạnh cô chủ. Tôi và Thường Lịch là anh em sinh đôi." Anh ta lại chỉ người đàn bà bên cạnh: "Đây là mẹ của chúng tôi."
"A~, vậy cám ơn các người. Nhưng..." Trần Nhạc Nhung nhìn về phía Trần Việt: "Ba, nhưng con thật sự không cần a~."
Cô là tới tìm anh Liệt, cũng không phải là tới đánh giặc, cần nhiều người bên cạnh giúp cô như vậy làm gì chứ.
"Cả nhà ba người họ đều ở thành phố Lâm Hải, khi nào cần con có thể tới tìm họ." Ba người này là những người Trần Việt rất tín nhiệm, khi ông không ở bên cạnh con gái, để họ ở đây chăm sóc cô, ông mới có thể yên tâm một chút.
Trần Nhạc Nhung không muốn làm phiền người khác, còn luôn cảm thấy những người này ở bên cạnh giống như là tai mắt của ba vậy, làm việc không được tự nhiên, thuận lợi: "Ba..."
"Nhung Nhung, nghe lời ba, con một mình ở bên ngoài không giống như ở nhà, khi cần gì có người giúp vẫn là tốt nhất." Giang Nhung lại nhìn sang hướng của gia đình ba người kia: "Bà Thường, sau này làm phiền mọi người."
"Bà chủ, bà khách sáo rồi, có thể chăm sóc cô chủ ở thành phố Lâm Hải, đó là vinh hạnh của ba mẹ con chúng tôi." Người đàn bà nói.
Nếu không có Trần Việt, ba mẹ con họ sẽ không thể sống tới bây giờ.
Đợi bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng đợi đến khi có cơ hội báo đáp ơn cứu mạng của Trần Việt năm đó, họ vui mừng còn không kịp, làm sao có thể cảm thấy phiền toái chứ.
"Được rồi, gặp mặt xong rồi, mọi người về trước đi, bận gì thì cứ làm, không cần lúc nào cũng túc trực bên con bé." Cho dù ba người họ chỉ là thuộc hạ, nhưng Trần Việt vẫn nói chuyện khách sáo, lịch sự với họ.
"Vâng, Tổng Giám đốc Trần." Ba người giống như lúc đến, lại lặng lẽ lui xuống.
"Ba, ba thật sự không cần vì con mà sắp xếp nhiều như vậy." Nhà có, xe cũng có, hôm nay còn sắp xếp thuộc hạ ở bên cạnh trợ giúp cô, giống như là ba mẹ muốn giúp cô định cư luôn ở bên này vậy.
"Nhung Nhung, ba con không sắp xếp chuyện này một cách thỏa đáng, con cảm thấy ông ấy sẽ an tâm để con một mình ở chỗ này hay sao?" Giang Nhung lại giải vây thay Trần Việt, lo lắng ông ấy đối với con gái mềm lòng, không chịu nổi cô mè nheo.
"Vậy con cảm ơn ba mẹ!" Mặc dù Trần Nhạc Nhung cũng không thích có người đi theo mình, nhưng vì để ba yên tâm, cô không thể cự tuyệt.
Giúp con gái giải quyết ổn thỏa mọi thứ, Trần Việt liền đưa vợ con trở về New York, hai đứa trẻ ở lại thành phố Lâm Hải đương nhiên là muốn đưa họ tới sân bay.
Nhìn ba mẹ ngồi lên chiếc máy bay riêng, trong lòng Trần Nhạc Nhung có chút chua xót, cô hướng lên bầu trời vẫy tay, lẩm bẩm nói: "Ba, mẹ, hai người yên tâm đi, Nhung Nhung nhất định sẽ chăm sóc chính mình thật tốt, nhất định sẽ không khiến hai người lo lắng."
"Đi thôi, trở về." Giọng nói của Trần Dận Trạch vang lên từ phía sau lưng cô.
"Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Tôi nói cho anh biết, sau này anh đừng đụng vào chuyện của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng." Cô nhảy ra xa, đứng nói chuyện với anh ta.
Khi nãy tiễn ba mẹ lên máy bay, người này luôn không lên tiếng, khiến cô cho rằng anh ta đã đi rồi, lúc này lại đột ngột xuất hiện tính dọa người hay sao?
"Nếu không phải ba mẹ bảo tôi chăm sóc em, em cho rằng tôi nhiều chuyện đến mức quản em hay sao?" Trần Dận Trạch lạnh lùng hừ một tiếng.
"Ai muốn anh chăm sóc thì anh đi mà chăm sóc người đó, tôi có anh Liệt chăm sóc là được rồi, không cần anh chăm sóc." Trần Nhạc Nhung liếc anh ta một cái, xoay người rời đi.
Nhưng mà cô mới vừa bước được một bước, liền bị Trần Dận Trạch lôi trở lại, trọng tâm cô đứng không vững, cả người lập tức ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh ta.
Cô lập tức muốn rút khỏi, Trần Dận Trạch lại nhân cơ hội ôm lấy cô, hơi thở của anh ta gần như ngay lập tức bao vây lấy cô.
Trần Nhạc Nhung dùng sức đẩy anh ta, nhưng anh ta dù sao cũng là con trai, lại hàng năm luyện võ, thể lực tốt hơn nhiều so với cô, cô căn bản là không thể di chuyển được anh ta.
Trần Nhạc Nhung đẩy không ra anh ta, nhấc chân dùng sức đạp một cái, muốn hung hăng đạp anh ta một cước, anh ta chỉ hơi nhấc chân lên chút, lại thuận lợi tránh được sự tấn công của cô.
"Trần Dận Trạch, anh lập tức thả tôi ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh." Trần Nhạc Nhung cắn răng, lạnh giọng cảnh cáo.
"Em không khách sáo với tôi?" Trần Dận Trạch buông cô, khổ sở cười một tiếng: "Em có khi nào khách sáo với tôi sao?"
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn cảm thấy anh là một đứa trẻ nɠɵạı lai, bởi vì anh đến với gia đình này muộn hơn so với cô, cho nên cô bài xích anh.
"Tôi mời anh buông tôi ra." Cô bảo anh ta buông cô ra, anh ta lại ôm cô chặt hơn, đem đầu cô đè ở trước ngực, ôm chặt đến nỗi hô hấp của Trần Nhạc Nhung cũng không thông suốt.
"Trần Dận Trạch, lỗ tai anh bị điếc sao? Hay là anh điên rồi?" Người này quá đáng sợ, thật sự rất đáng sợ, ba mẹ vừa đi, anh ta liền lộ rõ bản chất thật sự của mình.
"Trần Nhạc Nhung..." Trần Dận Trạch buông cô, chuyển sang cầm bả vai cô, xích lại gần cô, nói: "Tôi nói cho em biết, nếu ngày nào đó tôi thật sự điên, em chính là nguyên nhân bức tôi phát điên!"
"Đồ thần kinh! Đồ biến thái!" Trần Nhạc Nhung giãy ra khỏi anh ta, xoay người bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng cô chạy, cô luôn vội vã muốn tránh anh càng xa càng tốt, cô luôn chê anh, chán ghét anh như vậy...
Khóe môi của anh nâng lên nụ cười khổ sở, đưa tay ra hướng về phía bóng lưng của cô, tự lẩm bẩm: "Nhung Nhung, em có biết anh thích em nhiều như thế nào không?"
Cô khẳng định không biết, cô chỉ biết cho rằng anh là một người nɠɵạı lai, là một người điên, cô từ trước đến nay chưa từng quay đầu lại nhìn thẳng về phía anh, người đứng ở đằng sau cô.
...
Chạy ra khỏi sân bay, Trần Nhạc Nhung leo lên một chiếc xe taxi, bảo tài xế mau chóng lái xe rời đi.
Xe chạy đi rất xa, trái tim cô vẫn còn đập mạnh, nhất là nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy của Trần Dận Trạch, giống như một con quỷ hút máu người vậy, thật sự rất đáng sợ.
Reng reng...
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, dọa Trần Nhạc Nhung sợ đến nỗi thiếu chút nữa ném bỏ.
Cô từ khi nào lại nhát gan như vậy?
Hôm nay đúng lúc như vậy, là thật sự bị dáng vẻ của Trần Dận Trạch dọa sợ.
Nhìn đến màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “anh Liệt”, trong lòng Trần Nhạc Nhung đột nhiên ổn định hơn rất nhiều, giống như anh Liệt đang ở bên cạnh cô.
Giống như khi còn bé vậy, anh Liệt luôn kịp thời xuất hiện ở bên cạnh cô, giúp cô đuổi đi tất cả những kẻ xấu muốn bắt nạt cô.
"Anh Liệt..." Cô điều chỉnh xong hô hấp, mới trượt màn hình lên nghe.
"Nhung Nhung, nhìn bên trái." Giọng nói của Quyền Nam Dương mang theo âm thanh trầm thấp từ đầu điện thoại bên này truyền tới tai của Trần Nhạc Nhung.
"A?" Trần Nhạc Nhung không biết vì sao anh Liệt lại đột nhiên bảo cô nhìn sang bên trái, nhưng vẫn là ngoan ngoãn quay đầu sang nhìn.
Cô nghiêng đầu sang một bên, liền thấy bên trái có một chiếc xe từ đầu đến cuối luôn đi song song với xe taxi của cô, cửa kính của chỗ ngồi phía sau xe mở ra hơn nửa, dáng vẻ sau khi hóa trang của anh Liệt không có dấu hiệu nào xuất hiện trước mắt cô.
Anh Liệt thật sự là người hùng mà ông trời phái xuống cho cô!
Anh Liệt nhất định là người hùng của cô, cho nên mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ xuất hiện trước mắt cô.
"Anh Liệt, em..." Khi lần nữa kêu lên hai chữ “anh Liệt”, chóp mũi Trần Nhạc Nhung bỗng nhiên đau xót, hai giọt lệ vô thức rơi xuống từ khóe mắt cô.
Nước mắt của Trần Nhạc Nhung trong suốt, lấp lánh giống như trân châu, cứ như vậy đọng lại ở khóe mắt cô, trái tim Quyền Nam Dương bỗng thắt lại, đau lòng tưởng chừng như nghẹt thở.