"Cậu cả Trần, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, không biết anh có thể cho tôi một cuộc hẹn được không?" Trở về phòng, điện thoại của Trần Dận Trạch nhận được một tin nhắn gửi tới từ một số điện thoại lạ.
Thời gian anh tới nước A cũng không dài, người quen biết anh rất ít, người có thể biết được số điện thoại của anh, hơn nữa còn biết anh là ai lại càng ít đến đáng thương.
Muộn như vậy lại gửi tin nhắn cho anh, người này sẽ là ai?
Hẹn gặp anh là muốn làm gì?
Ngay khi Trần Dận Trạch còn đang suy nghĩ, điện thoại nhận được tin nhắn thứ hai, nội dung tin nhắn là: "Cậu cả Trần, nếu anh có hứng thú, anh có thể tìm được tôi ở bến tàu số 28 ở thành phố Lâm Hải. Lúc nào tôi cũng sẵn sàng nghênh đón anh."
Ai cũng có lòng hiếu kỳ, đương nhiên Trần Dận Trạch cũng không nɠɵạı lệ, anh nhếch môi cười lạnh, mặc kệ là người nào đang cố tỏ ra thần bí, anh cũng phải đi xem thử.
Anh xoay người cầm lấy áo khoác rồi bước đi, dù sao tối hôm nay chắc chắn cũng sẽ là một đêm mất ngủ, chi bằng bây giờ đến bến tàu số 28 gặp người này xem sao.
Trần Dận Trạch vừa đóng cửa rời đi, Giang Nhung liền bước ra từ trong phòng, nhìn về phía cửa sửng sốt hồi lâu.
"Sao vậy?" Phía sau truyền tới giọng nói trầm thấp quyến rũ của Trần Việt.
"Ba Nhung Nhung, em có chút lo lắng." Giang Nhung trở về phòng, khẽ đóng cửa phòng: "Dường như Trạch vẫn chưa hiểu rõ ý của anh."
"Trạch là một đứa bé thông minh, nó chắc chắn đã hiểu." Trần Việt ôm Giang Nhung vào lòng, nhẹ vỗ lưng cô: "Là em nói với anh, chuyện tình cảm của bọn nhỏ thì để chúng tự xử lý, em cũng đừng nên lo lắng nữa."
"Nhưng..." Giang Nhung ngẩng đầu lên từ trong lòng anh: "Trần Việt, đúng là em đã từng nói như vậy, nhưng vừa rồi anh cũng thấy đấy... Lỡ như Trạch..."
Trần Dận Trạch là đứa bé mà vợ chồng hai người nhận nuôi, mấy năm nay hai người vẫn luôn xem anh như con ruột mà nuôi nấng.
Là đứa bé mà hai người nuôi lớn, đương nhiên sẽ tin tưởng phẩm tính của anh, nhưng chuyện mà buổi tối hai người nhìn thấy vẫn khiến người ta lo lắng không thôi.
Chuyện tình cảm rất dễ dàng khiến một người xấu trở thành người tốt, nhưng cũng dễ dàng khiến một người tốt biến thành người xấu.
"Nó sẽ không làm hại Nhung Nhung." Trần Việt chắc chắn nói, đứa bé anh nuôi lớn, anh hiểu rất rõ.
Giang Nhung lo lắng nói: "Nhưng mà, Trần Việt..."
"Không có nhưng mà." Trần Việt ngắt lời cô, dùng tay che miệng cô, ngăn cản cô tiếp tục nói chuyện.
Giang Nhung không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng một đôi mắt trong suốt sáng người nhìn anh, vừa đối diện với ánh mắt của cô, trong lòng Trần Việt lại rung động, nhịn không được mà cúi đầu hôn cô.
"Trần Việt, đừng như vậy." Giang Nhung đẩy anh, càng đẩy anh lại càng ôm chặt cô hơn, đồng thời khiến nụ hôn sâu sắc hơn.
Người đàn ông này, mấy năm nay luôn như vậy, một khi không muốn cô nói chuyện đều sẽ dùng cách này, khiến cô không hề có sức lực chống đỡ.
Thật lâu sau Trần Việt mới buông cô ra, còn có chút chưa thỏa mãn nhìn cô, Giang Nhung hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Đã một bó tuổi rồi, còn già mà không đứng đắn."
"Một bó tuổi? Già mà không đứng đắn?" Trần Việt nhếch môi lặp lại lời Giang Nhung, trên môi mơ hồ hiện lên nụ cười tà.
Giang Nhung lẩm bẩm: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Trần Việt nhíu mày kiếm: "Anh già chỗ nào?"
"Anh..." Giang Nhung thật sự không biết nên trả lời anh như thế nào, đã nhiều năm trôi qua, người đàn ông này chỉ ngày càng thành thục có mị lực, thật đúng là không thể nói anh đã già đi.
Trần Việt truy hỏi: "Anh thế nào?"
"Em già được chưa?" Cũng không biết vì sao, mỗi khi anh ức hiếp cô, cô vẫn luôn không thể đấu lại anh.
Được rồi, cô sợ rồi!
"Em già chỗ nào chứ?" Trần Việt nhìn cô, nâng tay khẽ vỗ về mặt cô.
Cho dù đã nhìn gần hai mươi năm, nhưng đối với anh khuôn mặt này của cô vẫn rất xinh đẹp, vẫn luôn có thể khiến anh vì cô mà thần hồn điên đảo.
Giang Nhung trừng anh: "Anh quản em à?"
"Em là vợ anh, anh không quản em, ai quản em?" Ông nói đến nghiêm túc, nhưng môi lại không tự chủ được mà cong lên cười khẽ.
"Anh lại nói linh tinh." Cô dùng đôi mắt nhỏ ai oán liếc anh một cái, lại nói: "Chuyện em muốn nói với anh là chuyện của bọn nhỏ."
"Chuyện bọn nhỏ đã có anh lo." Ông một tay ôm bà đi về phía giường: "Được rồi, bây giờ chúng ta đi ngủ, không cho em nghĩ những chuyện khác nữa."
"Em không muốn..." Người đàn ông này thật là, một bó lớn tuổi rồi mà vẫn cứ luôn muốn làm chuyện này, không biết xấu hổ à.
"Không muốn cái gì?" Trần Việt biết rõ bà đang nói cái gì, lại xấu xa đùa giai: "Hơn nửa đêm em không muốn ngủ, chẳng lẽ còn muốn ra ngoài chạy bộ?"
Giang Nhung: "..."
Rất nhiều lúc bà thật sự rất ghét ông, thật sự muốn đá ông xuống giường.
"Ừm." Giang Nhung đáp một tiếng, chui vào lòng chồng.
...
Sau một đêm, thời tiết thay đổi, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ thấp xuống hơn mười độ, dường như đang tuyên bố mùa đông ở thành phố Lâm Hải đã đến rồi.
Tối hôm qua sau khi nói chuyện thật tốt với ba, mâu thuẫn gia đình xem như đã được giải quyết hoàn toàn, tảng đá lớn trong lòng Trần Nhạc Nhung được hạ xuống, một tối này ngủ rất ngon, vậy mà ngủ thẳng một giấc đến lúc trời sáng rõ.
Vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thức ăn, chỉ cần ngửi mùi thôi cô đã biết mẹ thân yêu đang tự tay chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Trần Nhạc Nhung lật người, mặc áo ngủ rồi đứng dậy đi vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy mẹ đang bận rộn: "Mẹ, Nhung Nhung rất yêu mẹ."
Giang Nhung dịu dàng nói: "Heo lười nhỏ, mẹ biết con yêu mẹ, chỉ là thời gian không còn sớm nữa, nhanh đi rửa mặt đánh răng rồi chuẩn bị ăn cơm trưa thôi."
"Tuân lệnh, mẫu thân đại nhân của con!" Trần Nhạc Nhung lại cọ cọ trên lưng mẹ rồi mới xoay người ra khỏi phòng bếp.
Từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cục cưng đáng yêu nhà bọn họ đang nghiêm túc ngồi trong phòng khách, đang say sưa đọc một cuốn sách trên tay.
Thằng nhóc này chỉ mới tám tuổi thôi, bé trai tám tuổi chính là thời điểm bướng bỉnh nhất trong cả cuộc đời, nhưng đứa em trai này của cô lại không hợp chơi với bạn bè cùng lứa tuổi, thành thục tựa như một ông cụ non.
Lúc cậu nhóc ở một mình, nɠɵạı trừ đọc sách vẫn chỉ là đọc sách, một chút tinh thần giải trí cũng không có.
Trần Nhạc Nhung đi qua cướp lấy cuốn sách trên tay cục cưng đáng yêu, tiện tay ném đi, lại nâng mặt nhóc lên nhào nặn: "Cục cưng, đừng đọc sách nữa, qua đây chọn váy giúp chị đi."
Trần Dận Triển đang đọc sách ngon lành, sách lại đột nhiên bị lấy mất, vốn mang một bụng lửa giận, nhưng vừa nhìn thấy người tới là chị gái của nhóc, trong nháy mắt lửa giận đã tắt đi hơn nửa, rầu rĩ lên tiếng: "Vâng."
Trần Nhạc Nhung kéo nhóc cùng trở về phòng, mở tủ quần áo ra: "Cục cưng, em là bé trai, hẳn là em hiểu rõ ánh mắt của nam sinh, em nhìn giúp chị xem, chị mặc bộ nào đẹp nhất."
"Chị gái của em mặc gì cũng đẹp." Trần Dận Triển nói một cách nghiêm túc.
"Cục cưng đang khen chị à." Từ trước tới nay cậu nhóc này chưa từng khen cô, hôm nay là lần đầu tiên, vui đến mức Trần Nhạc Nhung lập tức ôm lấy nhóc hôn một cái.
"Chị, chị còn chưa đánh răng rửa mặt." Trần Dận Triển ghét bỏ lau vệt nước miếng Trần Nhạc Nhung để lại trên mặt nhóc.
"Chị chưa đánh răng rửa mặt thì không phải là chị gái của em à?" Trần Nhạc Nhung lại ôm lấy nhóc, hôn thêm mấy cái lên hai má non mềm của nhóc: "Cục cưng, em cho rằng chị gái của em sẽ tùy tiện hôn người khác à?"