“Linh Nhi, cô đừng quên rằng, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị người khác theo dõi. Cô thân là vị hôn thê của Tổng thống, sau khi tiếp đón phu nhân nɠɵạı quốc đến thăm, Tổng thống có lí do gì mà không đích thân đưa cô về cơ chứ?” Quyền Nam Dương trầm thấp nói.
Có thể nhịn lâu như vậy rồi, anh không ngại phải nhịn thêm chút thời gian nữa, phải diễn kịch cho người khác xem, đương nhiên phải diễn thật hoàn mĩ, không có uổng phí biết bao công sức bấy lâu nay.
“Vậy được rồi.” Tưởng Linh Nhi không nói gì nữa, chỉ nhìn nhìn sự phiền não giấu trong mắt Quyền Nam Dương.
Trên đường đưa Tưởng Linh Nhi về, xe bọn họ đi ở giữa, đằng trước và đằng sau đều có xe đi theo bảo vệ, đường rộng thênh thang rất thu hút ánh nhìn.
“Mọi người xem, kia là Tổng thống đưa Tưởng ŧıểυ thư về nhà đó.” Người hai bên đường chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đúng vậy đúng vậy, Tổng thống đối với Tưởng ŧıểυ thư thật là tốt, lần nào cũng đích thân đưa Tưởng ŧıểυ thư về.” Người hai bên đường tán thưởng.
“Ai, nếu hỏi tôi kiếp này ngưỡng mộ ai, tôi chỉ ngưỡng mộ một mình Tưởng ŧıểυ thư. Người thì xinh đẹp không nói rồi, còn có thể kiếm được một vị hôn phu tốt với cô ấy như vậy. Bọn họ sau này nhất định là một cặp vợ chồng ân ái.”
Bên đường đều là âm thanh ngưỡng mộ.
Trong mắt người dân nước A, Tổng thống Quyền Nam Dương và vị hôn thê Tưởng Linh Nhi chính là trời sinh một cặp, bọn họ sinh ra là để dành cho nhau.
Khiến cho người khác hâm mộ nhất chính là, Tổng thống lại rất quan tâm bảo vệ Tưởng ŧıểυ thư, hai người bọn họ ân ái không rời nửa bước.
Nhưng tình cảnh trong xe lại hoàn toàn không giống như bên ngoài đồn, Quyền Nam Dương và Tưởng Linh Nhi ngồi ghế sau, nhưng hai người hai góc, một trái một phải, cứ như hai người là người xa lạ vậy.
Anh nhìn về phía trước, cô nhìn ra bên ngoài, không ai nhìn ai, nào có sự thân mật giống như ban ngày.
Hai người bọn họ không chỉ ngồi cách xa nhau, một câu cũng không nói, còn không bằng cả người xa lạ.
Khi sắp về đến nhà họ Tưởng, Tưởng Linh Nhi nghĩ, rốt cục cũng phá vỡ im lặng: “Nam Dương, có phải cô nhóc đó xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tuy hôm nay Quyền Nam Dương đón tiếp lãnh đa͙σ nước ngoài biểu hiện rất bình thường, Nhưng Tưởng Linh Nhi nhìn ra anh có tâm sự.
Những việc ảnh hưởng đến tâm trạng của Quyền Nam Dương không nhiều, những người có thể ảnh hưởng đến tâm tình của anh lại càng không nhiều.
Những năm này, anh đã học được rất nhiều, một trong những điều học được đó là khống chế cảm xúc tâm trạng và nhẫn nhịn, anh đã luyện tới mức sợ là không ai có thể theo kịp anh nữa rồi.
Quyền Nam Dương rất giỏi khống chế cảm xúc và tình cảm của mình, cho dù là lúc nào, anh cũng có thể cười với người khác.
Người khác nhìn không ra, nhưng Tưởng Linh Nhi có thể nhìn ra, tuy hôm nay trong lúc đón tiếp anh luôn cười, nhưng trong nụ cười ấy, cô nhìn ra sự phân tâm của anh.
Có thể khiến anh trong thời điểm quan trọng như vậy lại phân tâm, ngoài cô nhóc nhà họ Trần ra thì Tưởng Linh Nhi thật sự không biết ai còn có thể ảnh hưởng đến anh như vậy nữa.
“Đến nơi rồi.” Quyền Nam Dương quyay lại nói với cô: “Hôm nay vất vả cả ngày rồi, nghỉ sớm đi.”
Quyền Nam Dương không trả lời câu hỏi của cô, bởi vì anh không muốn người ngoài biết quá nhiều về việc của Trần Nhạc Nhung.
“Nam Dương....” Tưởng Linh Nhi cắn cắn môi: “Nếu nha đầu đó hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta, em có thể đi tìm con bé để giải thích.”
“Không cần, chuyện của con bé, anh sẽ tự mình giải quyết, không cần ai phải giúp đỡ cả.” Quyền Nam Dương trực tiếp cự tuyệt.
Đừng nói là bây giờ cô không biết thân phận của anh, cho dù một ngày nào đó cô biết thì người nên giải thích với cô là anh chứ không phải bất cứ người nào khác.
Tưởng Linh Nhi sắc mặt kém đi: “Vậy em vào nhà đây.”
Quyền Nam Dương gật đầu: “Ừ, nghỉ ngơi sớm đi.”
Tưởng Linh Nhi xuống xe, lại quau đầu nhìn anh: “Nam Dương, nếu như hôn ước của hai chúng ta....”
Quyền Nam Dương ngắt lời cô, ní: “Không có nếu như, chuyện này cứ theo chúng ta định mà làm, khi vẫn chưa làm xong mọi chuyện, ai cũng không được phá vỡ kế hoạch, cho dù là bất kì nguyên nhân gì.”
Tưởng Linh Nhi lo lắng: “Nhưng, nhỡ, cô nhóc đó không thể...”
“Cô ấy sẽ không.” Cũng không biết tại sao, Quyền Nam Dương luôn tin tưởng nha đầu đó như vậy, tin cô nhất định sẽ hiểu anh, nhất định sẽ không rời anh mà đi.
Cho dù cô rời khỏi anh, anh cũng sẽ nghĩ cách bắt cô về ở bên cạnh anh, cả đời này không ai có thể cướp cô ra khỏi tay anh.
Cô đến bên cạnh anh, chỉ cần mất có vài ngày, nhưng lại làm loạn thế giới nội tâm của anh.
Nếu cô đã làm loạn trái tim anh, vậy thì cô nên có trách nhiệm, đời này anh tuyệt đối không để cô đi.
“Vậy được, vậy em đi trước đây.” Tưởng Linh Nhi. bất lực, cười khách sáo với anh, quay người đi.
“Tổng thống, chúng ta trực tiếp đến chỗ Trần ŧıểυ thư sao?” Tài xế Triệu Mẫn cẩn thận hỏi.
Triệu Mẫn là lái xe của Quyền Nam Dương, anh theo Quyền Nam Dương bao năm nay, là người mà Quyền Nam Dương rất tìn nhiệm, cho nên chuyện của Trần Nhạc Nhung, Triệu Mẫn đương nhiên biết.
“Đi về đã.” Quyền Nam Dương nói.
Anh hận không thể mọc cánh lập tức bay đến chỗ nha đầu kia, nhưng anh không thể tùy hứng như vậy.
Hiện giờ anh còn rất nhiều chuyện chưa xử lí xong, anh vẫn còn có vị hôn thế, không thể nhận cô, cho nên hôm nay anh vẫn không nói cho cô biết, anh Liệt của cô và Tổng thống cùng là một người.
Anh phải về thay quần áo, phải nhờ thợ trang điểm trang điểm lại cho anh, phải khiến cho kể cả Trần Nhạc Nhung khi nhìn thấy anh cũng không nhận ra anh là ai......
Trên đường đi đến sân bay, Trần Nhạc Nhung nghĩ đi nghĩ lại, đến cuối cùng lại hối hận, ngẩng đầu định bảo tài xế quay đầu, cô mới phát hiện xe không hề đi về hướng sân bay.
“Anh là ai? Anh định đưa tôi đi đâu?” Trần Nhạc Nhung rất nhanh ý thức được người này không thực sự là tài xế.
“Trần ŧıểυ thư, tôi sẽ không làm hại đến cô, cô ngồi cho vững, đi với tôi đến một nơi.” Tài xế nói rất lịch sự khách khí.
Đối phương không hề biểu lộ thân phận, chỉ nói sẽ không hại cô, hơn nữa thái độ còn rất tốt, không giống như đang bắt cóc cô.
Trần Nhạc Nhung nhìn tài xế qua gương chiếu hậu, thấy anh ta không có điểm gì bất thường, còn lái xe đến nơi cũng không phải không có ai, cô mạnh dạn đoán, người này có lẽ là người của anh Liệt.
Nhưng sao anh Liệt lại có thể biết cô đặt vé máy bay đi Newyork cơ chứ?
Nếu không phải anh Liệt, vậy chỉ có thể là tên khốn kiếp Trần Dận Trạch, cho dù cô đi đến đâu, tên đó cũng có thể tìm ra được hành tung của cô.
Nhưng cũng không đúng, nếu tài xế taxi là người của Trần Dận Trạch, thì anh ta nên gọi cô là “Đại ŧıểυ thư”, chứ không phải “Trần ŧıểυ thư.”
Không phải anh Liệt, cũng không phải Trần Dận Trạch, vậy là ai lại khách khí mời cô “làm khách” như vậy nhỉ?
“Rốt cuộc anh là người nào, ai sai anh đến?” Nếu đã không biết, cô trực tiếp hỏi đi, nói không chừng đối phương lại nói cho cô.
Tài xế không trả lời cô.
“Tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc anh là ai phái đến, muốn đưa tôi đi đâu?” Bởi vì đoán không ra tài xế này là do ai cử đến, cũng không biết mục đích của đối phương là gì, trong lòng Trần Nhạc Nhung có chút hoảng loạn.