Giọng nói của Quyền Nam Dương vẫn là trầm thấp mang lại hiệu quả, nhất là khi đang nói những lời này, quả thực chính là trầm thấp lại càng trầm thấp hơn.
Giọng nói của anh vốn đã dễ nghe để cho người ta khó mà chống đỡ, cộng thêm nội dung câu nói này, quả thực có thể khiến người ta vì nó chết mê chết mệt.
Giờ phút này, tất cả đau nhức, tất cả tổn thương, tất cả ủy khuất của Trần Nhạc Nhung, vào lúc nghe được câu nói này của anh Liệt, trong phút chốc tan thành mây khói.
Hóa ra anh Liệt của cô cũng không phải ghét bỏ cô, cũng không phải cảm thấy cô không giúp được, càng không cảm thấy cô đang quấy rầy anh, nguyên nhân thật sự chính là lòng anh thương cô, quan tâm cô.
Trong lòng anh thương cô!
Anh quan tâm đến cô!
Cũng vì một câu nói như vậy, cô quên đi cơ thể đau đớn, quên đi đau đớn trong lòng, trong lòng kích động đến mức mặt cũng đỏ hồng.
Đã sớm quên mất vừa rồi chính cô còn nói, sau này chỉ cần anh không lấy thân phận anh Liệt gặp cô, cô tuyệt đối sẽ không để ý tới anh.
Cô lau nước mắt, có chút ngoài lạnh trong nóng nói: "Anh cũng không phải anh Liệt của tôi, làm sao anh biết anh Liệt của tôi sẽ vì tôi mà đau lòng?"
Hừ hừ hừ... Xem anh trả lời cô như thế nào?
Nếu không anh thẳng thắn thừa nhận đi, thừa nhận anh chính là anh Liệt của cô, như vậy, cô sẽ càng thêm vui vẻ.
Quyền Nam Dương đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, vuốt ve cái đầu nhỏ của cô, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Còn nhớ tôi từng nói với em, tôi cũng có người mình thích."
"Tôi đương nhiên còn nhớ rõ." Bởi vì người anh thích kia chính là cô mà, sao cô có thể không nhớ được lời anh nói.
Nghĩ tới chính mình là người anh thích mà anh vừa nói kia, Trần Nhạc Nhung không khỏi đỏ mặt, nhưng lại nghĩ đến lúc này bỗng nhiên anh lại nhắc đến người anh thích, là muốn nhận nhau với cô rồi sao?
Nghĩ rằng anh Liệt có thể muốn thoải mái thừa nhận anh là anh Liệt của cô, trong lòng Trần Nhạc Nhung kích động đến mức như là bão tới cuộn tung sóng biển, mãnh liệt đến mức khó có thể tự kiềm chế.
Anh lại nói: "Người tôi thích kia nếu ngã bệnh bị thương, tôi sẽ yêu thương cô ấy, lo lắng cho cô ấy. Nếu anh Liệt của em đúng là tốt như em nói, như vậy em ngã bệnh, anh ta đương nhiên sẽ khổ sở."
Trả lại anh Liệt cho cô!
Trần Nhạc Nhung sững sờ nhìn anh một chút, rõ ràng chính là anh Liệt của Nhung Nhung, còn giả vờ chững chạc đàng hoàng như vậy, có điều cho dù như thế nào đi chăng nữa, cô biết anh đang lo lắng cho cô là được rồi.
Cô ôm anh, ở trong ngực của anh cọ cọ, cọ đi nước mắt còn cương lại trên mặt: "Ngài Tổng thống, anh nói đúng, anh Liệt của tôi cũng thương tôi. Nếu tôi ngã bệnh, anh ấy chắc chắn sẽ rất khó chịu."
"Vậy em biết nên làm như thế nào rồi?" Anh đẩy cô từ trong lồng ngực của anh ra, đổi sang đỡ lấy vai của cô: "Cô bé, khi không có ai ở bên cạnh em chăm sóc em, em càng phải chăm sóc thật tốt chính mình. Đừng làm cho người quan tâm em phải lo lắng cho em, đã biết chưa?"
"Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ ăn uống thật tốt, cố gắng nghỉ ngơi chữa vết thương, tuyệt đối không để anh Liệt của tôi lo lắng cho tôi." Vừa dứt lời xong, bỗng nhiên cô tới gần anh, dùng đôi môi đỏ hồng hôn lên mặt của anh một cái.
Môi của cô, mềm mềm, thơm thơm, dường như còn mang theo hương vị mềm mại mỏng manh ngọt ngào của tuổi thơ.
Trong chớp mắt cô chạm vào anh kia, Quyền Nam Dương chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu, anh hận không thể trở tay giữ cô, đem cô ôm vào trong ngực mạnh mẽ hôn cô.
Thế nhưng... Cũng may, anh kịp thời lấy lại được ý thức, giờ phút này anh cũng không phải là anh Liệt của cô, anh không thể làm chuyện muốn làm với cô.
Không đúng!
Quyền Nam Dương đột nhiên ý thức được, cô bé này đang hôn người đàn ông không phải anh Liệt của cô.
Cô đang hôn người đàn ông không phải anh Liệt của cô!
Lông mày Quyền Nam Dương nhăn lại, sắc mặt bỗng nhiên tối đen, trong lòng ghen tuông giống như đồi núi lấp biển ập tới.
Đáng chết!
Tại sao cô có thể hôn người đàn ông không phải anh Liệt của cô.
Cho dù thân phận thật sự của anh chính là anh Liệt của cô, nhưng mà cô cũng không biết anh chính là anh Liệt của cô, vậy mà còn hôn anh.
"Cô bé, em có biết em đang hôn ai hay không?" Ánh mắt của anh âm trầm, bộ dáng thoạt nhìn giống như là muốn ăn thịt người.
"Tôi đương nhiên là biết chứ." Cô chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn anh, trong con ngươi ánh sáng lấp lánh xoay chuyển, vô cùng rực rỡ, khiến cho người ta mê muội.
Cô hôn anh Liệt của cô, chẳng lẽ có cái gì không được ư?
"Là ai?" Bỗng nhiên anh giữ lại đầu của cô, dường như chỉ cần cô nói sai một chữ, anh có thể sẽ bẻ đầu của cô xuống.
"Là anh mà." Mặc kệ dáng vẻ của anh có đáng sợ thế nào, nhưng cô lại không có chút nào sợ hãi, bởi vì anh Liệt của cô tuyệt đối sẽ không tổn thương cô.
"Tôi là ai?" Anh lại hỏi, giọng nói càng thêm âm trầm, phả ra hơi thở giống như lửa lên trên mặt của cô.
"Anh nghĩ anh là ai vậy?" Cô hỏi lại, giọng nói nghịch ngợm đáng yêu, một chút cũng không hề đem sự tức giận của anh để vào mắt.
Mặt anh ngày càng đen, trầm giọng cảnh cáo nói: "Cô bé, trả lời tử tế cho tôi, nếu không hậu quả em gánh không nổi?"
"Hậu quả? Hậu quả gì vậy?" Cô cười, cười vô cùng ngây thơ lại đáng yêu, còn vươn tay vỗ vỗ bộ ngực của anh: "Ngài Tổng thống, nếu như tôi không trả lời tử tế vấn đề của anh, chẳng lẽ anh muốn ăn thịt tôi à?"
Chống lại ánh mắt càng ngày càng âm trầm của anh, Trần Nhạc Nhung càng nói càng hăng say: "Ngài Tổng thống, tôi biết tôi rất xinh đẹp đáng yêu, nhìn rất quyến rũ, rất nhiều người muốn ăn tôi, nhưng mà tôi chỉ bằng lòng làm điểm tâm nhỏ cho anh Liệt của tôi thôi."
Cô muốn làm "Điểm tâm nhỏ" cho anh Liệt!
Cô bé này lại dùng dáng vẻ ngây thơ trong sáng đi gạt người.
Sắc mặt Quyền Nam Dương dần dần dễ nhìn một chút: "Vậy em vừa hôn tôi, là ý gì?"
Trần Nhạc Nhung bừng tỉnh hiểu ra, lại làm ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc: "Ngài Tổng thống, chắc là tôi đã nói với anh đi, tôi đối với anh thật sự không có gì cả, kính xin anh không nên suy nghĩ nhiều."
Quyền Nam Dương: "..."
Cô đã hôn anh, lại còn dám nói đối với anh không có gì hết, chẳng lẽ còn phải cùng anh ngủ với nhau, cô mới là đối với anh có tình ý à?
"Nụ hôn vừa rồi, chỉ là ngỏ ý cảm ơn. Chắc là anh biết rõ, rất nhiều người Âu Mỹ lúc chào hỏi đều sẽ hôn lên má của đối phương." Lời giải thích này của cô rất hợp lý, mặc dù cô không phải người Âu Mỹ, nhưng từ nhỏ cô lớn lên ở nước Mỹ, tiếp thu nhiều nhất chính là giáo dục phương Tây.
"Sau này không cho phép làm như vậy, nhất là đối với người đàn ông khác." Dù chỉ là chào hỏi với người khác, anh cũng không muốn cô đi hôn người khác.
"Ai nói anh ta sẽ không kiểm soát em?" Anh không phải đang quan tâm cô à.
"Sao anh biết?" Trần Nhạc Nhung thấy sắc mặt anh không đúng, lại lập tức bổ sung: "Ngài Tổng thống, anh đừng có lại dùng lý do vừa rồi, tôi không muốn nghe."
Quyền Nam Dương: "..."
Đúng là anh đang muốn dùng lý do vừa rồi, ai biết được cô bé này giống như con giun trong bụng anh, sớm một bước đã ngăn chặn miệng anh lại.
"Ngài Tổng thống!" Trần Nhạc Nhung sờ sờ cái bụng xẹp lép: "Hình như tôi rất đói bụng, có thể làm phiền anh đi làm chút đồ ăn giúp tôi được không?"
Trên đời này, dám sai khiến ngài Tổng thống đi làm đồ ăn cho mình, đoán chừng cũng chỉ có một người là cô bé Trần Nhạc Nhung này.
"Ừm, em chờ một lát, tôi đi một chút sẽ quay lại." Càng đáng sợ hơn chính là, vị Tổng thống này bị người sai đi làm việc, anh ta cũng không hề cảm thấy có bất kỳ điều gì không ổn.
Nhìn bóng lưng cao lớn của anh rời đi, Trần Nhạc Nhung vui sướиɠ trên giường lăn qua lăn lại, dáng vẻ ghen tuông của anh Liệt nhà mình thật sự là thật đáng yêu, đáng yêu đến mức cô đều muốn bắt nạt anh.