Anh Liệt vẫn giống hệt như trước đây, khi mà Trần Nhạc Nhung cần, anh ấy đều lập tức “từ trên trời rơi xuống”, đến bên cạnh cô bảo vệ cô. Bởi vì đó là anh Liệt, bởi có vòng tay ấm áp của anh ấy, cũng bởi vì cô biết khi có anh Liệt bên cạnh sẽ không có ai dám làm hại cô, vì thế nên dần dần Trần Nhạc Nhung cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Trần Nhạc Nhung áp đầu vào ngực anh Liệt, nghe tiếng tim đập của anh ấy, tim của cô ấy cũng dần dần đập chậm bình thường trở lại.
“Nhạc Nhung, em xem, đâu đâu cũng đều có đèn sáng hết, mở mắt ra là có thể nhìn thấy.” Biết rằng cô ấy sợ bóng tối, lo Nhạc Nhung sẽ chìm trong thế giới màu đen đó, Quyền Nam Dương nhẹ nhàng từ tốn hướng dẫn Nhạc Nhung, mong cô có thể từ từ bước ra khỏi thế giới đó.
“Anh Liệt, Nhạc Nhung không còn cảm thấy sợ nữa.” Cũng giống như những năm trước đây, cô ấy nói không sợ nữa nhưng tay vẫn còn giữ chặt lấy áo của Quyền Nam Dương, sợ tới nỗi không dám buông tay ra.
Rõ ràng là cô ấy vẫn còn đang rất sợ, nhưng là do bởi cô ấy rất hiểu chuyện, không muốn làm mọi người lo lắng cho mình nên cố tỏ ra không còn sợ nữa.
“Vậy tốt rồi, bây giờ anh Liệt sẽ đưa Nhạc Nhung về nhà.” Quyền Nam Dương ôm vào eo bế cô lên, để đầu cô dựa vào ngực của anh ấy, cố ý không để cô nhìn thấy Quyền Đông Minh, cũng không để cô ấy nhìn mặt Đông Minh.
“Anh ba…” Quyền Đông Minh vừa mở miệng đã bắt gặp ngay ánh mắt sắt đá cảnh cáo của Quyền Nam Dương. Thấy vậy anh ta liền lập tức ngậm miệng lại nhìn Quyền Nam Dương đưa Trần Nhạc Nhung đi. Lúc nãy đứng nhìn lâu như vậy, ít nhiều gì thì anh ta cũng đã hiểu ra lỗi sai của mình. Anh ta vốn định tặng cho cô nhóc đó một bất ngờ, ai mà biết được cô ta sợ bóng tối, hơn nữa nhìn biểu hiện của cô ta, có lẽ là nỗi ám ảnh rất lâu rồi. Quyền Đông Minh nghĩ rằng khó khăn lắm mới khiến Nhạc Nhung tin anh ta là anh Liệt, bọn họ mới quen biết nhau chưa được nửa tiếng đồng hồ thì Quyền Nam Dương đã đến rồi. Nếu như hôm nay Quyền Nam Dương không đến, anh ta sẽ đi an ủi vỗ về cô nhóc đó thì có phải sau này tình cảm giữa họ sẽ trở nên tốt hơn không? Nhưng nói đến cũng lạ, tại sao khi Quyền Đông Minh nói mình là anh Liệt của Nhạc Nhung cô ta có phần đề phòng anh ta. Thế nhưng khi Quyền Nam Dương nói anh ta là anh Liệt, cô nhóc đó lại không hề đề phòng mà ôm lấy Nam Dương.
Rốt cuộc là cô ta đề phòng mình, hay là do lúc nãy do quá sợ hãi nên không cần biết ai là anh Liệt, cô ta cũng đều tin giống như với được một cây gậy cíu mạng.
Nhưng điều càng làm cho Quyền Đông Minh cảm thấy kì lạ là tại sao tổng thống lại có thể xuất hiện kịp thời như vậy? Đèn vừa tắt, Quyền Nam Dương đã ngay lập tức xông vào phòng, cảm giác như anh ấy luôn ở bên cạnh họ vậy, nhất cử nhất động của họ đều không qua được mắt anh ấy.
Quyền Đông Minh đoán không sai, Quyền Nam Dương chính là luôn ở bên cạnh bọn họ. Công việc vừa kết thúc, anh đã ngay lập tức đi tới theo định vị mà Trần Nhạc Nhung gửi cho anh, Nam Dương luôn ở bên cạnh phòng của hai người họ. Quyền Nam Dương không thể quang minh chính đại qua lại với Trần Nhạc Nhung, nhưng anh có thể âm thầm ở bên cạnh bảo vệ cô. Chỉ cần biết cô đang làm gì và cô đang an toàn là được.
Vì thế khi đèn vừa tắt, cả hội trường chìm trong bóng tối, anh cảm thấy vô cùng lo lắng đến mức thốt lên: “Nhạc Nhung có ám ảnh tâm lí, cô ấy sợ bóng tối.”
Anh biết rõ khi Nhạc Nhung sợ, cô thường núp vào góc phòng co mình lại, như vậy thì người xấu sẽ không thể tìm thấy cô.
Lúc ấy Nam Dương không nghĩ ngợi gì hết, anh chỉ nghĩ rằng nhất định phải đi cứu cô ấy, không thể để cô ấy sợ hãi. Nhưng anh ấy vẫn đến muộn một chút.
Trần Nhạc Nhung nấp vào góc phòng, co mình lại không ngừng run, mắt cô ngập tràn sự sợ hại như nhìn thấy ma vậy… Lúc ấy, Nam Dương rất hận bản thân mình. Rõ ràng biết cô sợ bóng tối nhưng anh ấy lại không chuẩn bị tốt mọi trường hợp có thể xảy ra. Là do bản thân lơ là mới khiến Nhạc Nhung phải sợ hãi.
Lúc này, Trần Nhạc Nhung vẫn nắm chặt lấy áo của Quyền Nam Dương không buông.
“Nhạc Nhung, là anh Liệt đang ôm em, ngoan, đừng sợ nữa.” Nam Dương vỗ nhẹ lưng của Nhạc Nhung, hôn nhẹ lên tóc cô.
Nhạc Nhung lại tựa vào ngực Nam Dương, toàn thân đều ngả vào người anh ấy.
“Anh Liệt, em muốn thấy mặt anh, có được không?” Trần Nhạc Nhung áp mặt vào ngực Nam Dương dịu dàng hỏi.
Cô muốn nhìn rõ anh Liệt, rất muốn biết rõ rằng anh Liệt trong trí nhớ của cô giờ đây trông như thế nào. Cô rất muốn ghi nhớ nɠɵạı hình của anh Liệt để sau này có gặp phải những chuyện đáng sợ như thế này cô sẽ nhớ tới khuôn mặt của anh Liệt. Chỉ cần nghĩ tới việc có anh Liệt bên cạnh, cô sẽ không còn cảm thấy sợ nữa.
Mẹ cô vẫn thường nói, tình yêu không nồng nhiệt giống như trong tưởng tượng, mà đó là cảm giác bình yên. Bất luận khi nào, đang ở nơi đâu, chỉ cần nghĩ tới một người là sẽ không còn cảm thấy sợ hãi, không còn cảm thấy cô đơn, mà sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Lúc ấy thì xin chúc mừng Nhạc Nhung của chúng ta, vậy là con đã tìm thấy người cùng con đi đến hết cuộc đời này.
Những gì mà mẹ nói anh Liệt đều có, thậm chí cô không cần biết thân phận của anh ấy là ai, chỉ dựa vào cảm giác, Nhạc Nhung cũng đã tin anh ấy. Nếu vậy thì anh Liệt có bằng lòng cho cô nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ấy không? Liệu anh ấy có phải là người sẽ cùng đi cô đến hết đời này?
Trả lời câu hỏi của Nhạc Nhung, anh Liệt ôm chặt lấy cô, anh không nói gì, mà chỉ dùng hành động để từ chối cô.
“Anh Liệt, nếu Nhạc Nhung không nhìn thấy anh, em thực sự rất sợ.”
Trần Nhạc Nhung rất muốn nói câu ấy với anh Liệt của cô, nhưng cô không nói được, cô không muốn bản thân trở thành gánh nặng của anh, không muốn anh thấy cô phiền phức. Anh Liệt cũng từng nói bây giờ không phải là khoảng thời gian thích hợp để họ gặp gỡ. Vì thế nên cô sẽ cho anh thêm chút thời gian. Anh Liệt đã nói rõ như vậy, cô cũng đã đợi mười mấy năm rồi, nên có đợi một thời gian nữa cũng không sao.
Nhạc Nhung buông tay khỏi áo Nam Dương, ôm lấy Anh Liệt của mình, dịu dàng nói: “Anh Liệt, vây anh hôn em đi.”
Anh Liệt vẫn không có động tĩnh gì, Nhạc Nhung không biết anh ấy đang nghĩ gì, lòng cô rối bời và sợ hãi: “Anh Liệt, anh hãy che mắt em lại, em hứa sẽ không nhìn mặt anh.”
“Đồ ngốc!” Quyền Nam Dương vuốt tóc Nhạc Nhung, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô. Đứa trẻ ngốc này lúc nào cũng làm anh đau lòng,
Trước mặt anh Liệt, Nhạc Nhung luôn trở nên ngốc nghếch. Giống như khi còn nhỏ cô luôn bám lấy anh Liệt, bắt anh phải cùng cô xem phim hoạt hình, bắt anh cùng cô tập Taekwondo, bắt anh hát cho cô nghe…
Cả đời này, anh bằng lòng cho cô mọi đặc quyền, chỉ cần cô ở bên anh đều có mọi đặc quyền, nhưng cô nhóc này lại không biết nắm bắt.
“Anh Liệt…”
“Suỵt!” Nam Dương đưa tay ra che mắt Nhạc Nhung lại, rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôi môi cô.