"Mẹ, hình như Nhung Nhung hiểu được rồi." Trần Nhạc Nhung úp mặt vào gối cười, tưởng tượng mình đang nằm trong lòng mẹ, khẽ cọ qua cọ lại.
"Cục cưng của mẹ thông minh như vậy, đương nhiên là có thể nghĩ ra rồi." Đang nói, Giang Nhung chợt giật mình hô lên: “Cục cưng, ba của con đến rồi, hình như mấy ngày này ông ấy đang giận con cho nên mẹ phải cúp máy đây, tối mẹ sẽ gọi lại cho con.”
Giang Nhung nói xong liền cúp điện thoại, Trần Nhạc Nhung nghe thấy tiếng tút tút của máy bận nên trề môi, hừ, cô đi lâu như vậy rồi mà ba vẫn chẳng thèm quan tâm tới cô gì cả.
Mẹ mới ra ngoài, chẳng cần biết là đi đâu ba đã đuổi theo rồi.
Xem ra mặc kệ là khi nào đi nữa thì trong lòng ba, đứa con gái như cô chẳng quan trọng bằng mẹ.
Ba thật là xấu xa!
Ba lúc nào cũng nói cô là bé Bé Nhung của họ, nhưng Bé Nhung mà ba nói là Nhung Nhung lớn mới đúng chứ không phải là ŧıểυ Nhung Nhung ngây thơ như cô.
Hừm hừm hừm…
Sau này cô sẽ không quan tâm ba nữa, cô cần anh Liệt, để anh Liệt chỉ đau lòng vì một mình cô mà thôi.
Nhớ đến anh Liệt rồi tự nhiên lại nhớ đến nụ hôn đó của anh Liệt, làm cho hai má của Trần Nhạc Nhung đỏ ửng, thì ra hôn là như vậy.
Môi của hai người dính vào nhau, cọ sát, rồi hôn... Thân mật đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập của nhau, tựa như mình đã trở thành một bộ phận trên cơ thể của đối phương.
Làm sao bây giờ đây?
Vì nhớ đến anh Liệt nên trái tim của Trần Nhạc Nhung đập thịch thịch thịch, tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của cô vậy.
Đúng vậy, chính vì cô nhớ anh Liệt, nhớ đến mức tim đập nhanh cho nên cô mới mất ngủ, hòan toàn mất ngủ.
Không chỉ cô mất ngủ, tình trạng của anh Liệt sau khi tiễn cô về nhà họ Lâm rồi quay lại Bắc Cung còn tệ hơn cô nhiều.
Quyền Nam Dương thân là tổng thống một nước, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày đều tuân thủ nghiêm ngặt theo thời gian biểu, mặc kệ buổi tối ngủ trễ cỡ nào đi nữa thì đúng sáu giờ sáng đều thức giấc chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
Đêm nay anh vốn đã bận rộn đến tận tối muộn, khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi thì lại biết Trần Nhạc Nhung đang tham gia tiệc khiêu vũ tại nhà họ Bùi.
Vì lo lắng cho cô mà anh lại chạy đến nhà họ Bùi.
Tại nhà họ Bùi đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, làm cho anh không kềm chế được mà thừa nhận Nhung Nhung của anh, sau đó lại tiễn cô về nhà.
Khi về đến nhà của mình thì trời đã sắp sáng, anh làm sao còn thời gian nghỉ ngơi nữa chứ, quan trọng hơn nữa là anh rất có tinh thần, không cần phải nghỉ ngơi.
Anh đứng bên cạnh cửa sổ phòng, nhìn về phía nhà họ Lâm, giống như làm vậy thì khoảng cách giữa anh và bé Nhung sẽ gần hơn một chút.
Anh không tự chủ được liền giơ tay ra rồi khẽ xoa xoa miệng, nơi này tựa hồ còn có hơi ấm của bé Nhung, hương thơm của bé Nhung...
Hôm nay, hành vi của anh chỉ đơn giản là "Vô lý", đúng vậy, chính là "Vô lý!”
Từ trước đến nay khả năng kềm chế của anh vô cùng lớn, ngay cả khi mẹ qua đời vì bị hại anh cũng không rơi một giọt nước mắt nhưng tối nay anh lại mất kềm chế.
Kế hoạch ban đầu của anh là đợi đến khi năng lực của mình đủ mạnh, có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ bé Nhung thì mới nhận cô, nên dĩ nhiên là càng không có ý định hôn cô.
Nhưng khi nghe cô nói Quyền Đông Minh là anh Liệt của cô...
Giây phút đó, trong lòng anh liền bốc lên lửa giận, cô là bé Nhung của anh, anh mới là anh Liệt của cô, tại sao cô lại nhận lầm người.
Vì thế, anh hôn cô, vốn định trừng phạt cô nhưng cũng muốn nói cho cô biết anh mới là anh Liệt của cô, cô không thể để cho người khác chấm mυ"ŧ xà xẻo được.
Ai ngờ cuối cùng mình lại không tự kềm chế được, thậm chí anh còn muốn đưa cô về nhà, để cô ở bên cạnh từng giờ từng phút.
Vậy thì khi anh muốn hôn cô sẽ có thể hôn bất cứ lúc nào…
Khi nhớ đến bé Nhung, khóe môi của Quyền Nam Dương luôn không thể kềm chế được mà nhếch lên, khẽ cười.
Khi nhớ đến bé Nhung, anh không còn là một tổng thống cao ngạo khiến mọi người phải ngước nhìn hâm mộ mà chỉ còn là một người đàn ông bình thường.
Bởi vì anh cũng có cô gái mà mình thích, mình muốn bảo vệ, là cô gái mà anh thực sự nhớ nhung từ tận đáy lòng, chứ không phải là sắp đặt kết hôn vì hoàn cảnh.
Thân là tổng thống một nước, vốn là người nắm quyền sinh sát trong tay nhưng trước khi nhậm chức, phong ba quá lớn nên ngay cả hôn nhân của mình mà anh cũng không thể tự mình làm chủ, mọi chuyện đều chỉ có thể làm theo nguyên tắc.
Buzz Buzz...
Điện thoại di động bên tay đột nhiên rung lên.
Bây giờ mới là năm giờ sáng, ai lại đi gửi tin nhắn cho anh chứ?
Trong đầu Quyền Nam Dương chỉ có thể nghĩ đến một người, đó chính là bé Nhung của anh.
Quả nhiên, tin nhắn là do bé Nhung gửi tới, từ những con chữ của cô có thể nhìn ra được, biểu cảm trên gương mặt của cô khi gõ những dòng chữ này tuổi thân và đáng yêu biết bao.
… Anh Liệt, Nhung Nhung nằm mãi mà vẫn không ngủ được, trong đầu toàn là nghĩ về anh Liệt, anh nói xem tại sao lại như vậy?
Cô nhóc này rõ ràng là nhớ đến anh mà còn lém lỉnh hỏi anh bằng giọng điệu ngớ ngẩn như vậy, nếu anh không đủ thông mình thì nhất định sẽ trúng mưu cô.
Nhưng cho dù anh thông minh và biết cô đang lém lỉnh trêu ghẹo nhưng anh vẫn tình nguyện bị cô ghẹo.
Đời này có một người có thể khiến anh cam tâm tình nguyện cưng chiều cả đời, tình nguyện bị cô chọc ghẹo khiến anh thực sự cảm thấy đây cũng là một loại hạnh phúc.
Vì thế anh nhanh chóng gõ một hàng chữ để trả lời cô... có lẽ buổi tối náo nhiệt quá, lại còn gặp được anh Liệt, trong lòng kích động đến mức không ngủ được. Em cứ nghe một bài nhạc thư giãn, chỉ một lát nữa thôi là có thể ngủ.
Bên kia lại nhanh chóng gửi tin nhắn lại… anh Liệt, lúc Nhung Nhung còn nhỏ, anh thường hát cho Nhung Nhung nghe một bài hát ru thiếu nhi, anh hãy… hát cho Nhung Nhung nghe lại đi, nói không chừng Nhung Nhung có thể ngủ được.
Anh biết, cô nhóc này đang muốn được một tấc lấn một thước, nhưng anh lại thích cô lấn lướt như vậy cho nên anh lại nói: “Được.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, cô liền gọi đến, tốc độ nhanh một cách bất ngờ, Quyền Nam Dương muốn bắt máy, nhưng do quá kích động nên ngón tay của anh run run, suýt chút nữa thì cúp máy.
Anh hít sâu rồi lại hít sâu, tự cười chính mình không thể bình tĩnh khi ở trước mặt cô.
Khi nhậm chức tổng thống trước mặt người dân cả nước cũng không thấy anh lo lắng như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác khi nhận điện thoại của cô nhóc này, anh đều có thể trở nên lo lắng, đơn giản là vì anh rất rất quan tâm tới cô.
"Anh Liệt, em là Nhung Nhung, em ngủ không được."
Sau khi cuộc gọi được bắt, cô nhóc nhanh chóng xưng tên, giải thích nguyên nhân, tựa hồ lo lắng cô mà không nói rõ thì anh sẽ cúp điện thoại của cô.
Quyền Nam Dương hơi nhói trong lòng rồi dịu dàng nói: "Nhung Nhung yên tâm, anh Liệt đồng ý nói chuyện với em rồi nên sẽ không cúp máy đâu."
"Anh Liệt, anh thật tốt!" Đàn ông trên đời này, nɠɵạı trừ ông ba mà cô ghét ra thì anh Liệt là người tốt nhất.
"Nhung Nhung muốn nghe bài gì?" Anh kiên nhẫn dỗ dành cô, giống như cô nhóc đang nói chuyện điện thoại với anh vẫn là cô bé búp bê mới vài tuổi năm nào.
"Chỉ cần là anh Liệt hát thì Nhung Nhung đều thích." Mặc kệ là hát dở đi chăng nữa, chỉ cần là anh Liệt hát, Trần Nhạc Nhung đều sẽ thích.
"Vậy anh Liệt hát bài Frozen cho Nhung Nhung nghe, Nhung Nhung thấy sao?" Anh Liệt mỉm cười khẽ nói.