Hình tượng trưng này rất đặc biệt, được truyền lại từ lâu đời, nghe nói từng nét vẽ trên hình là tượng trưng cho những người trong dòng họ một thời.
Ai trong dòng họ anh cũng có hình xăm này, để chứng minh thân phận của mình.
Hình dây xích tượng trưng cho thân phận của anh, anh dùng ngà voi để mài, tự tay vẽ ra hình dây xích này, rồi gia công tạo thành.
Hình xăm trên tay Quyền Đông Minh…ai trong dòng tộc cũng có, chỉ là cách biểu đạt của từng người không giống nhau.
Quyền Nam Dương đưa sợi dây chuyền tượng trưng thân phận anh cho cô bé Nhung.
Một là vì anh mong mình có thể ở bên cô, cùng cô trưởng thành theo một cách khác.
Hai là vì sau này cô có thể cầm vật này đến tìm anh.
Chuyện xảy ra đúng y như kế hoạch của anh, không sai bước nào, chỉ là…chỗ anh lại xảy ra sai sót.
“Anh Liệt, anh có trách Nhung Nhung không?” Trần Nhạc Nhung ngước nhìn anh, cẩn thận hỏi.
Anh cao gần bằng ba cô, mà cô chỉ cao khoảng 1m69, thấp hơn anh 20 cm, nói chuyện với anh, cô toàn phải ngẩng đầu, thật là khó khăn.
Ngẩng đầu nói chuyện với anh.
Trần Nhạc Nhung nhạy cảm phát hiện có gì đó lạ, trước đây không lâu “anh Liệt” ở cạnh cô không cao đến vậy, khi cô nói chuyện với anh chỉ cần hơi ngước đầu, không mệt như bây giờ.
Hai “anh Liệt” này chiều cao khác xa vậy, vậy chỉ có thể giải thích rằng, đây không phải cùng một người.
Cũng có nghĩ là, người hôm nay luôn ở bên cô là Quyền Đông Minh, lúc Quyền Đông Minh đi vệ sinh, đã đổi thành người khác tới cạnh cô.
Vậy người đàn ông không phải Quyền Đông Minh này, là ai?
Tại sao anh lại cho cô cảm giác anh mới là anh Liệt?
Rốt cục là thế nào?
“Sao anh có thể trách Nhung Nhung của anh được?” Anh nói, giọng nói rất thấp rất trầm, khiến cô nghe không rõ giọng của anh, giống như là cố tình vậy.
Ý thức được chuyện này có thể bị người khác ȶᏂασ túng, Trần Nhạc Nhung im lặng hồi lâu, cô nhìn anh, lại hỏi: “Anh là anh Liệt của Nhung Nhung ư?”
Cô vẫn đang nhìn anh, nhưng ánh mắt đã thay đổi, không mong đợi anh Liệt nữa, mà có chút thăm dò.
Lần này, trở lời cô không phải là lời nói, mà là hành động.
Anh chậm rãi giơ tay, che đi đôi mắt cô, cúi đầu đưa môi đặt một nụ hôn lên nơi có ấn kí hình bông hoa mai trên tâm mày cô.
Anh dùng hành động nói với cô, anh là anh Liệt của cô.
Rõ ràng biết người này rất có thể là người giả mạo anh Liệt, nhưng lúc anh hôn, cô không phản kháng.
Thậm chí cô cảm thấy nụ hôn này không xa lạ, lúc cô còn rất nhỏ, anh Liệt đã thích hôn cô như này.
Trần Nhạc Nhung mở mắt nhìn anh, muốn xem anh là ai, sao lại chơi trò này với cô?
Nhưng ánh đèn rất tối, cô nhìn không rõ, bỗng nghe thấy anh nói: “Nhung Nhung!”
Anh chỉ gọi hai chữ, là tên cô, chỉ có những người rất thân rất thân mới gọi cô như vậy.
“Anh là anh Liệt của Nhung Nhung phải không?” Cô lại hỏi, cố chấp muốn một câu trả lời khẳng định.
“Đi theo trái tim, trái tim em sẽ không gạt em.” Anh nâng tay, ôm má cô, véo má cô như hồi nhỏ.
Cô gầy đi nhiều, véo má không được thích như hồi nhỏ nữa.
Trần Nhạc Nhung giơ tay ôm lấy bàn tay anh, hơi nhíu mày nhìn, ở vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ bên tay trái anh không có hình xăm, người này quả thật không phải Quyền Đông Minh.
Vậy rốt cục anh là ai?
Tại sao lại dùng giọng giả nói chuyện với cô, lại cố ám chỉ cô anh là anh Liệt?
Trong lúc Trần Nhạc Nhung đang động não suy nghĩ đủ điều, lại xảy ra một chuyện.
Anh hôn cô.
Lần này không phải là hôn trán nữa, mà là hôn môi cô, hơn nữa còn thật mạnh mẽ, như đang dùng cách này để tuyên bố chủ quyền.
“Ưm…anh…” Trần Nhạc Nhung mở lớn mắt nhìn anh, đây anh ra theo bản năng, nhưng khi ngửi được mùi hương quen thuộc ấy, cô không giãy giụa nữa.
Trong tiềm thức cô, cô bằng lòng để anh Liệt hôn cô, để anh hôn thế nào cũng được.
Khi nụ hôn càng ngày càng cuồng nhiệt, cô nhắm mắt lại theo bản năng, hai tay nắm chặt góc áo anh, dựa vào anh.
Lúc cô cảm thấy sắp bị hôn đến không thể thở nổi nữa, cơ thể mềm nhũn đứng không vững, anh đưa tay ôm lấy eo cô, giúp cô giữ thăng bằng, lại hôn càng sâu hươn.
Nụ hôn này diễn ra rất lâu, như vài thế kỷ đã trôi qua vậy.
Cô cũng hy vọng anh đừng dừng lại, ôm cô mãi thế này, hôn cô, bọn họ có thể ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ rời xa.
“Anh Liệt…” Qua rất lâu, anh mới buông cô ra, cô được tự do, hít thở bình thường, câu đầu tiên cô nói là gọi tên anh.
“Nhung Nhung!” Nhìn môi cô bị anh hôn đến sưng đỏ, anh trách mình thô bạo, suýt nữa thì làm cô bị thương, lại không hối hận vì đã hôn cô.
“Anh Liệt…” Cô lại nhào vào lòng anh lần nữa, ôm chặt anh: “Anh Liệt, Nhung Nhung cuối cùng cũng tìm được anh rồi, sau này Nhung Nhung sẽ không rời xa anh nữa.”
Cô lại dựa đầu lên ngực anh cọ cọ, cô và anh Liệt đã nhận nhau rồi, sau này hai người sẽ không tách rời nữa.
“Nhung Nhung…” Anh gọi tên cô, muốn nói lại thôi, có bao lời muốn nói với cô, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Anh Liệt, anh có gì muốn nói với Nhung Nhung không, Nhung Nhung đang nghe đây.” Cô chớp chớp mắt nhìn anh, sóng mắt chuyển động, tràn đầy hy vọng.
“Nhung Nhung, cùng anh Liệt đến một nơi, được không?” Lúc này, anh không nghĩ đến thân phận của mình, cũng không nghĩ cô có nhận ra anh không, anh chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đem cô đến nơi mà chỉ có anh nhìn thấy.
“Anh Liệt, cho dù đi đâu, Nhung Nhung cũng bằng lòng đi cùng anh.” Cho dù là nhảy vào dầu xôi lửa bỏng, chỉ cần là anh Liệt đưa em đi, em sẽ không do dự.
“Nhung Nhung…” Cô không hề do dự, vô cùng bất chấp, nhưng anh thì có, anh do dự, tình thế hiện nay rất phức tạp, anh không thể chỉ vì thỏa mãn bản thân, mà đặt cô vào trung tâm của sự nguy hiểm.
Anh trèo lên được đến vị trí ngày hôm nay, là bởi anh không có điểm yếu, chỉ cần Trần Nhạc Nhung xuất hiện bên cạnh anh, càng nhiều người biết được thân phận của cô hơn, cô lúc nào cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Anh Liệt, anh sao vậy?” Cô như cảm nhận được anh có điều gì bất đắc dĩ,, anh rõ ràng đang gần bên cô, nhưng anh lại như đang dần xa cô.