"Bởi vì em là con gái của lãnh đa͙σ Thịnh Thiên?" Trần Nhạc Nhung mím đôi môi khô nứt, khẽ cười nói: "Đúng là như vậy sao?"
Cô gắng gượng mỉm cười, cố gắng cười sao cho dễ nhìn hơn một chút. Nhưng không biết tại sao nụ cười này còn khó coi hơn là khóc, thậm chí còn có thể nhìn thấy nước mắt long lanh trong hốc mắt của cô.
"Nếu không phải vậy thì em cho rằng là vì cái gì?" Trên mặt Quyền Nam Dương mang theo nụ cười hờ hững, nói ra nhẹ như gió thổi mây bay, đúng là nhẹ như gió thổi mây bay, duy nhất chỉ có nắm đấm nắm chặt lại buông xuống bên hông của anh đã tiết lộ tình cảm chân thật của anh.
"Hừ..." Trần Nhạc Nhung hừ lạnh một tiếng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra một lần nữa, trong mắt đã vô cùng bình tĩnh.
Bởi vì ba của cô là ông chủ lớn của Thịnh Thiên, cho nên cô bị bệnh Quyền Nam Dương là tổng thống của một nước sẽ hạ mình đến thăm cô.
Anh mưu đồ gì?
Không phải là muốn Thịnh Thiên đến nước A đầu tư, có thể mang đến sự phát triển kinh tế cho nước A, khiến cho tổng thống mới nhậm chức là anh đây nở mày nở mặt một lần hay sao?
Lý do này rất tốt giải thích rất hợp lý, nghe có vẻ hình như là có chuyện như vậy. Cô bị bệnh anh ở cạnh giường bệnh của cô chính là vì thân phận của cô đặc biệt.
Trần Nhạc Nhung nhìn anh. Cô nhìn khuôn mặt dễ nhìn của anh, đường nét rõ ràng cùng với nụ cười mà lúc nào anh cũng dùng để ngụy trang tâm trạng thật của mình.
Rõ ràng anh chính là anh Liệt của cô, nhưng mà anh không muốn nhận cô... Tại sao chứ? Tại sao?
Trần Nhạc Nhung đã tự thầm hỏi bản thân biết bao lần nhưng cô vẫn không hiểu?
Có lẽ thời gian đã trôi qua quá lâu, anh Liệt yêu thương cô năm đó sớm đã không phải là anh Liệt của cô nữa rồi.
Là do cô quá ngây thơ, cô vẫn luôn nhớ tới anh, vẫn luôn nghĩ về anh. Cô cho rằng chắc chắn anh cũng sẽ giống cô nhưng thật ra lại không phải như vậy.
"Thật sự là như vậy sao?" Cô cắn môi hỏi lại một lần nữa. Cô muốn cho mình một cơ hội cũng là cho anh một cơ hội nữa.
"Đúng!" Anh vẫn trả lời như nhanh như vậy.
Vào giờ phút này bỗng nhiên Trần Nhạc Nhung cảm thấy giống như có thứ gì đó đang vỡ vụn, sẽ không tìm lại được nữa... Có thể đó chính là phần tình ý vô cùng thuần khiết kia trong lòng cô.
"Khụ khụ khụ..." Cô kích động, gấp đến độ ho khan. Cô bắt đầu họ khụ khụ giống như không dừng lại được, càng ho càng nhiều, dáng vẻ đau khổ của cô giống như muốn phun ra cả lục phủ lũ tạng.
Quyền Nam Dương đưa tay ra muốn vỗ lưng cô, giúp cô dễ thở hơn nhưng tay của anh vẫn chưa đụng đến người cô đã bị cô gạt ra.
Cô trừng mắt với anh: "Anh đi ra, đừng đụng vào tôi!"
Nếu đã không phải là “anh Liệt” của cô vậy thì tốt nhất là cách xa cô một chút, đừng để cô nhìn thấy anh nữa, ngay cả một cái liếc mắt cô cũng không muốn nhìn thấy anh.
"Nhung..." Suýt chút nữa anh đã bật thốt lên gọi ra tên của cô thế nhưng anh đã dừng lại kịp.
Quyền Nam Dương nhìn cô chằm chằm, nắm chặt tay đứng lên bước ra cửa.
Anh vừa đi tới cửa phía sau đã truyền đến tiếng kêu của Trần Nhạc Nhung: "Anh Liệt..."
Nghe được hai chữ này cơ thể anh hơi cứng đờ, không tự chủ được dừng lại chỉ có điều anh không quay đầu nhìn cô.
"Em vẫn muốn nói với anh một câu, ngày hôm nay trước khi anh bước ra khỏi cánh cửa này mà vẫn không chịu nhận em vậy thì anh sẽ không còn là anh Liệt của em nữa." Trần Nhạc Nhung cắn răng, từng chữ từng lời nói ra vô cùng rõ ràng và cũng rất tàn nhẫn.
Lòng anh đột nhiên cảm thấy quặn đau, đau đến nỗi mồ hôi lạnh đổ như mưa, cũng không còn sức lực để bước tới nhưng anh lại cong khóe miệng mỉm cười: "Từ trước tới nay anh đều không phải là anh Liệt của em."
Anh nói từ trước tới nay anh đều không phải là anh Liệt của cô!
Sau khi anh vứt ra câu nói này cũng chẳng thèm nhìn cô một cái đã bỏ lại cô bước ra ngoài.
Sau khi anh đi hồi lâu Trần Nhạc Nhung vẫn nhìn ra cửa, nhìn về hướng anh biến mất. Cô sững sờ nhìn, trong đầu vẫn còn vang vọng lại câu nói kia của anh.
Từ trước tới nay anh đều không phải là anh Liệt của em…
Thật sự không phải.
Anh Liệt của cô chắc chắn sẽ không đối xử với cô tuyệt tình như vậy, chắc chắn anh sẽ không làm cô bị tổn thương, anh càng sẽ không bỏ cô đi lúc cô đang bị bệnh.
Vì thế lần này Trần Nhạc Nhung xác định người đàn ông tên là Quyền Nam Dương kia anh chỉ là tổng thống của nước A, hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến anh Liệt của cô.
Bệnh tình của Trần Nhạc Nhung càng nghiêm trọng hơn, sốt cao một mực không hạ, sốt đến độ trở thành viêm phổi, liên tục truyền nước vài ngày tình trạng của cô mới hơi đỡ hơn.
Lần cảm sốt này cô nằm trên giường hơn một tuần, trong khoảng thời gian đó không được bước chân ra khỏi nhà, cô cảm mình ở nhà riết sắp mốc meo rồi.
Bởi vì cô rõ ràng lúc mình bị bệnh rất dễ bị tái phát, vì vậy những ngày này cô ngoan ngoãn ở trong phòng, thỉnh thoảng cũng lướt mạng, thỉnh thoảng cũng xem chương trình nấu ăn trên truyền hình, phần lớn thời gian cô vẫn là hỏi thăm Lâm Thiến Thiến về phong thổ của nước A.
Có điều kẻ hồ đồ Lâm Thiến Thiến kia đúng là quá hồ đồ, nɠɵạı trừ ăn ra rất nhiều chuyện vừa hỏi ra cô ta đều không biết. Đã vậy còn bày ra dáng vẻ vô tội ý làm sao tôi có thể biết được nữa chứ.
Rất nhiều lúc Trần Nhạc Nhung cũng không nghĩ ra, Lâm Thiến Thiến hồ đồ như vậy tại sao thành tích học tập lại xuất sắc đến thế?
"Nhạc Nhung, đây là lê chưng đường phèn dì đặc biệt chưng cho cậu, nghe nói uống vào sẽ có tác dụng nhuận phổi, cậu mau uống hết chén này đi." Lâm Thiến Thiến bưng cái chén lê chưng đường phèn dáng vẻ lấy lòng nhìn Trần Nhạc Nhung.
"Ừm, cậu thay mình cảm ơn dì." Tuy cô sinh ra trong nhà họ Trần, từ nhỏ đã là cục cưng quý giá được nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, nhưng tính tình của Trần Nhạc Nhung không phải là được chiều sinh kiêu, chỉ cần những thứ tốt cho sức khỏe, cho dù là thuốc chính thống hay là phương thuốc dân gian có khó nuốt hơn nữa cô cũng cắn răng nuốt xuống.
Trần Nhạc Nhung uống xong lê chưng đường phèn, Lâm Thiến Thiến nhận lại chén sứ sau đó hỏi: "Nhạc Nhung, cậu có thấy khá hơn chút nào không?"
Trần Nhạc Nhung liếc cô ta: "Lâm Thiến Thiến, cậu cho rằng mình uống thuốc tiên sao? Vừa vào bụng đã có thể nhìn thấy hiệu quả?"
"Cô gái nhỏ à cháu không cần thuốc tiên." Bác sĩ Lý bước vào, mỉm cười hiền từ nói: "Bởi vì cháu là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc bệnh của cháu đã khỏi hẳn rồi."
"Vậy cháu có thể đi ra ngoài chơi một chút không?" Trần Nhạc Nhung đã ở trong phòng một tuần lễ rồi, vừa nghe bác sĩ nói bệnh đã khỏi Trần Nhạc Nhung vui như nở hoa.
"Đương nhiên có thể. Có điều sau này phải chú ý, đừng để cho mình bị cảm lạnh nữa." Bác sĩ Lý là một bác sĩ già khoảng sáu mươi tuổi, mấy ngày nay là do ông ấy phụ trách trị bệnh cho Trần Nhạc Nhung. Một già một trẻ sớm đã gọi nhau là ông cháu rồi.
"Cảm ơn ông Lý!" Người đẹp dẻo mồm, đại khái chính là nói loại người như Trần Nhạc Nhung này đi. Bạn nói xem làm sao không khiến người ta yêu thích được chứ?
"Cháu đừng cảm ơn trước." Bác sĩ Lý ngồi ở bên giường nắm lấy tay của Trần Nhạc Nhung nói: "Để ông bắt mạch cho cháu, xác nhận lại một lần nữa."
Sau một lát ông ấy cười nói: "Cô gái nhỏ không có vấn đề gì."
Đột nhiên Lâm Thiến Thiến cũng tiến đến gần nói: "Ông Lý, bệnh của Nhạc Nhung đã khỏi rồi, vậy cậu ấy có thể đi dự tiệc tối được không?"
"Tiệc tối là có thể tham gia, thế nhưng không thể uống rượu." Bác sĩ Lý dặn dò Nhạc Nhung nói: "Cô nhóc à, sức khỏe là của mình, cháu phải chăm sóc mình thật tốt."
"Cảm ơn ông, cháu đã hiểu rồi." Cũng là bởi vì cô biết sức khỏe là của mình cho nên cô vẫn rất nghe lời của bác sĩ, thuốc có đắng hơn nữa chỉ cần nói uống là uống.