Mười sáu tiếng trên máy bay, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh an toàn tại sân bay JFK New York, lúc đó thời gian tại New York là ba giờ rưỡi chiều.
Thời tiết ở New York lạnh hơn rất nhiều so với Giang Bắc, vừa xuống máy bay thì đã bị gió lạnh buốt da dội thẳng vào mặt, lạnh đến mức Giang Nhung phải rùng mình.
Nhưng cô không quan tâm bản thân mình, cô nhanh chóng giúp ŧıểυ Nhung Nhung chỉnh lại áo lông và kéo khóa lên kỹ càng, rồi lại giúp ŧıểυ Trạch đội nón cẩn thận: “ŧıểυ Trạch, Nhung Nhung, chỗ này lạnh hơn rất nhiều so với Giang Bắc, chúng ta phải chú ý để không bị cảm lạnh, với lại nơi đây chúng ta đều xa lạ, nhớ phải nắm chặt tay mẹ nha, cẩn thận không được để bị lạc.”
“Mẹ ơi, Nhung Nhung sẽ nghe lời, sẽ chăm sóc anh thật tốt, sẽ không chạy tùm lum.” Mắt nhìn ŧıểυ Trạch, ŧıểυ Nhung Nhung tranh nói trước phần của anh trai.
Nói xong, cô bé còn nhìn cho ŧıểυ Trạch với ánh mắt đắc ý, giống như muốn nói: hừ hừ hừ, em mới là con gái cưng của mẹ, muốn tranh giành với tôi, anh nằm mơ đi.
ŧıểυ Trạch há hốc miệng ngạc nhiên, nhưng không nói gì, dù sao thì những lời mật ngọt đều đã bị em gái nói hết rồi.
Giang Nhung xoa xoa đầu các con: “Ừ, cả hai đều là con ngoan của mẹ, đi thôi, chúng ta qua lấy hành lý với cậu.”
Thực tế thì Giang Nhung cũng không biết rõ hành lý của họ có những gì, đoán chừng chắc Trần Việt đã cho người gói gọn hết tất cả đồ của cô, còn những thứ không đưa đi được, chắc anh cũng sẽ cho người xử lý.
Tiêu Kình Hà lên tiếng nói: “Giang Nhung, anh đi lấy hành lý và đón Miên Miên, em dẫn theo bọn nhỏ đến cửa A đợi anh là được rồi.”
Giang Nhung gật đầu: “Vậy cũng được.”
ŧıểυ Trạch và ŧıểυ Nhung Nhung giờ cũng không giúp được gì, còn cần phải có người trông chừng, Giang Nhung đi theo lấy hành lý thì cũng không khiêng được, chẳng thà để mình Tiêu Kình Hà đi lấy càng tiện hơn.
“Mẹ, Nhung Nhung muốn đi vệ sinh.” Đột nhiên ŧıểυ Nhung Nhung lên tiếng.
“Anh, vậy để em đưa Nhung Nhung đi nhà vệ sinh, anh trông chừng ŧıểυ Trạch giùm em.” Nói xong cô giao ŧıểυ Trạch cho Tiêu Kình Hà rồi đưa ŧıểυ Nhung Nhung đi vào nhà vệ sinh gần nhất.
Sân bay JFK lưu lượng rất lớn, người cũng nhiều, gian vệ sinh này lại ở gần với khu lấy hành lý, cho nên người xếp hàng trong đó cũng nhiều.
Giang Nhung dẫn theo ŧıểυ Nhung Nhung xếp ở sau cùng, lúc này phía sau lại có thêm hai người xếp sau họ.
Vì người phía sau dồn sát quá, Giang Nhung đưa ŧıểυ Nhung Nhung bước lên trên hai bước, nhưng nào ngờ cô vừa chuyển động, người phía sau liền đẩy dồn sát lên.
Người ta xếp hàng, đều có giữ khoảng cách lịch sự, nhưng mấy người này đã hai lần lấn sát, khiến cho Giang Nhung cảm thấy kỳ lạ.
Cô quay đầu lại liếc nhìn người phía sau, nhưng lại không phát hiện ra có vấn đề gì khác thường.
Nhưng ngay khoảnh khắc Giang Nhung quay đầu lại, tay người phụ nữ như biết biến ảo thuật, đột nhiên có thêm một lưỡi dao sắc nhọn.
Tay người phụ nữ vừa đưa lên hướng về phía Giang Nhung, như có ý muốn khống chế cô, nhưng không ngờ người phía sau đã nhanh tay hơn, người phụ nữ đó chưa kịp đụng đến Giang Nhung thì bên hông đã bị một cây súng chỉa vào.
“Đáng chết!” Bà ta bực mình lầu bầu, bà vừa phát hiện ra mục tiêu, nào ngờ đã bị kẻ khác bắt lại.
Người đó dùng sức đẩy hông bà ta ra hiệu, người phụ nữ đó cũng không dám làm càn.
Người cầm súng nói nhỏ bằng tiếng anh bên tai: “Ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không hậu quả tự gánh.”
Người phụ nữ không cam tâm liếc nhìn Giang Nhung, nhưng lại không thể làm gì được.
Rất nhanh, người cầm súng đã đưa người phụ nữ muốn ra tay với Giang Nhung đi.
Trước khi đi, cô ấy còn đá mắt ra hiệu cho người đứng phía sau Giang Nhung, như ý muốn nói cô đưa người này đi trước, nhắn họ tiếp tục bảo vệ bà chủ.
Nhà vệ sinh có kẻ địch thì ở khu hành lý cũng vậy, bất cứ chỗ nào Giang Nhung đến đều có kẻ địch đợi cô ở đó, nhưng mà những người này chưa kịp đụng đến một cọng tóc của Giang Nhung thì đã bị bắt đi.
Thế cho nên, Giang Nhung và mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ từ lúc họ xuống máy bay cho đến khu đợi hành lý nhìn tưởng rằng bình yên không chuyện gì, nhưng thực tế đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Đương nhiên là cô cũng sẽ không biết, những việc này đều là do Trần Việt sắp xếp thay cho cô.
Sau khi đi ra sân bay mới biết thật sự cái rét lạnh là gì, mưa phùn và gió quất, trong chốc lát cảm giác như vừa lạc vào một thế giới khác.
Giang Nhung vừa giúp ŧıểυ Nhung Nhung đội nón, vừa nói: “Anh, em chỉ nghe nói New York lạnh, nhưng không ngờ lại lạnh như vậy, hình như còn lạnh hơn so với kinh đô của chúng ta.”
“Em ở Giang Bắc quá lâu rồi, đã quen với khí hậu của Giang Bắc, đột nhiên đến nơi này đương nhiên sẽ cảm thấy lạnh.” Tiêu Kình Hà đưa Miên Miên cho ŧıểυ Nhung Nhung ôm, rồi anh nói tiếp: “Anh phụ trách đẩy hành lý, còn em phụ trách hai đứa nhỏ và Miên Miên.”
“Dạ.” Giang Nhung gật đầu, nhìn xung quanh: “Chúng ta tìm khách sạn trước đi, không thể để bọn nhỏ bị lạnh được.”
Giang Nhung cảm thấy khi đến một nơi xa lạ, tốt nhất nên để ý và làm quen với môi trường xung quanh trước, những gì nên để ý, nên cẩn thận đều phải chuẩn bị trước, như vậy mới có thể quyết định chỗ ở và những thứ khác.
Tiêu Kình Hà kéo theo hai cái va ly lớn, đi phía sau Giang Nhung và hai đứa nhỏ: “Mấy năm đại học của anh đều ở mấy khu thành thị này, nên tính ra cũng có chút quen thuộc, chúng ta tìm khách sạn ở tạm. Chuyện thuê phòng để anh xử lý, anh cũng có thể tìm bạn học cũ giúp đỡ hỗ trợ.”
“Ngài Tiêu, cô Giang, tôi là tài xế đón mọi người đến chỗ ở.” Vừa lúc bọn họ đang lo tiết trời này khó gọi được xe, thì đột nhiên có tài xế xuất hiện.
“Xin lỗi, chúng tôi không có gọi xe.” Bọn họ vừa mới đến đây, chưa gọi xe, cũng không có chỗ ở, đột nhiên từ đâu xuất hiện người như vậy, Giang Nhung cảm thấy cô cần phải đề phòng sẽ tốt hơn.
Lái xe nói: “Cô Giang, tôi là người do ngài Đường sắp xếp, chỗ ở cũng đã sắp xếp ổn thỏa, nếu cô không tin, cô có thể gọi điện thoại hỏi lại anh ta.”
“Ngài Đường nào?” Giang Nhung không nhớ rõ mình có quen người nào họ Đường.
Lái xe tiếp tục nói: “Trợ lý đặc biệt của Trần tổng, ngài Đường Nghị.”
Nhắc đến tên này, Giang Nhung đã biết là ai, trợ lý đặc biệt của Trần Việt, trước giờ làm việc vẫn nhanh gọn như vậy.
Nhưng mà cô vẫn lắc đầu từ chối: “Cám ơn ý tốt của anh, nhưng chúng tôi không cần.”
Bản thân cô còn chút tiền tiết kiệm, cộng thêm danh tiếng thiết kế hiện nay của cô, lương bổng chắc cũng sẽ không thấp, cô hoàn toàn có thể dựa vào bàn tay của chính mình để nuôi sống hai đứa nhỏ, không cần đến sự hỗ trợ của Trần Việt.
Nếu đã ly hôn, vậy thì phải phân chia rạch ròi, không nên có chút liên quan gì nữa, đối với ai trong số họ đều không tốt.
“Lên xe trước đi, do Trần Việt sắp xếp thì đã sao nào, em dẫn theo mấy đứa nhỏ, một chút bồi thường của anh ta chẳng lẽ không được sao?” Tiêu Kình Hà ôm lấy ŧıểυ Nhung Nhung: “Nếu không lên xe nữa, mặt của cậu nhóc kia sắp lạnh cóng rồi kìa.”
Giang Nhung bất lực đành phải lên xe trước.
Xe chạy đi lúc lâu, Tiêu Kình Hà vẫn còn càm ràm: “Hai người ly hôn, em không lấy của Trần Việt một cắc, anh đoán trong lòng anh ta cũng không dễ chịu, nên muốn bồi thường cho em, hạng nhà giàu như anh ta, đồ đã cho đi sẽ không bao giờ nhận lại về, em không nhận thì chỉ có người khác được món hời, tiếp theo có thể anh ta vẫn sẽ tiếp tục bồi thường cho em, lúc đó thì mới đúng là em và hắn thật sự cắt không đứt mà còn phức tạp hơn.”