Nghe được tên A từ miệng Thi Dạ Triêu, 72 liền nhíu mày, cô không biết A nói gì trong điện thoại chỉ thấy sắc mặt của Thi Dạ Triêu chợt biến, bóp chặt điện thoại trong tay, sau đó hung hăng đóng nó lại. "Đặt vé máy bay!"
Anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly café đen đắng kia, vẻ mặt u ám đứng dậy đi lên lầu, 72 đuổi theo hỏi: "Anh muốn đi đâu vậy?"
"Đi gặp nhân vật quan trọng của nhà họ Cố!"
72 hít vào một hơi, bất chấp anh đang thay quần áo xông thẳng vào phòng thay quần áo. "Anh không thể đi!"
Thi Dạ Triêu làm như không nghe thấy, buộc dây lưng xong lại lấy áo sơ mi trong tủ quần áo ra liền bị 72 đoạt đi, anh không thể không đặt lực chú ý ở trên người cô.
"Evan, anh bình tĩnh một chút! Không nói đến lúc này anh có thể thoát thân hay không, có nên bỏ lại cục diện rối rắm này mà đi hay không." 72 chỉ vào mấy vết sẹo nước K lưu lại trên người anh: "Nhà họ Thi và nhà họ Cố đã trở mặt thành cái dạng này rồi, lúc này anh tới nhà họ Cố là muốn đưa mình vào quỷ môn quan lần nữa sao!"
72 vô cùng tức giận, hận không thể mở đầu óc của anh ra moi hết những thứ quấy nhiễu đến lý trí của anh. "Cứu Cố Lạc không cần nóng vội, bây giờ ngài Thi ——"
Thi Dạ Triêu nhíu mày, im lặng nhanh tay bất ngờ lấy lại áo sơ mi 72 đang cầm lúc cô cho là anh thay đổi chủ ý mặc vào: "Nếu đổi lại là cậu ấy thì càng sẽ không để mẹ tôi có bất kỳ bất trắc nào."
"Không phải tôi không quan tâm đến Cố Lạc, chỉ là trách nhiệm của tôi không thể nhìn anh nhảy vào nguy hiểm!" 72 chưa từ bỏ ý định tiếp tục khuyên, nhưng phát hiện chẳng ăn thua gì.
Động tác của Thi Dạ Triêu lưu loát nhanh chóng cài xong nút áo, ngẩng cao đầu đứng thẳng trước mặt cô, ánh nắng buổi sáng sớm kéo dài bóng dáng của anh, anh cứ đứng đó nhìn cô như vậy, ánh mắt bình tĩnh mà cô chưa từng thấy qua. "Uổng phí đi theo bên cạnh tôi lâu như vậy, đến bây giờ còn không rõ tôi là dạng người gì sao?"
Anh vẫn không quên được chuyện xảy ra ở nước K, Cố Lạc vì anh mà bị thương, vì anh mà quay lại, vì anh mà liều mạng vật lộn, hình ảnh cả người cô đầy máu cho tới bây giờ vẫn khiến anh nhìn thấy mà đau lòng, khi đó Thi Dạ Triêu cũng đã biết đời này của mình hoàn toàn nằm trong tay người phụ nữ này.
"Bất kể cái gì đang chờ tôi ở nhà họ Cố, cũng không quản âm mưu sau cùng là vì cái gì, những thứ này —— đều không bằng mạng của cô ấy, tôi phải đi." Thi Dạ Triêu mặc áo khoác vào, "Cho dù có một số việc không tránh được, nhưng để một mình cô ấy đối mặt, tôi không làm được."
72 biết mình không còn lời nào để nói, cô không thay đổi được chuyện mà Thi Dạ Triêu đã quyết định.
Trước khi đi, anh đi bệnh viện, Kỷ Linh ngủ thiếp đi trước giường bệnh của Thi Thác Thần, trên trán có sợi tóc buông xuống không thể che giấu đi sự yếu đuối.
Có vài người phụ nữ lúc nào nhìn qua cũng không thể nào chịu nổi một sự đả kích, kỳ thật trong nội tâm lại mạnh mẽ hơn nhiều người, Kỷ Linh chính là như vậy.
Trên điện não đồ không có bất kỳ dao động nào, Thi Thác Thần vẫn luôn ngủ mê, Thi Dạ Triêu quỳ một gối xuống nhẹ nhàng sửa lại góc chăn cho ông, chỉ để lại một câu nói.
"Mọi chuyện nhà họ Thi đã có con."
Nếu như đây là một lời tạm biệt, anh nghĩ Thi Thác Thần sẽ hiểu lúc này anh không có lý do để canh giữ ở bên cạnh ông.
72 bị lưu lại lần nữa, bởi vì lúc Thi Dạ Triêu không ở đây rất nhiều chuyện chỉ có cô mới có thể làm.
Nhìn máy bay cất cánh, 72 nhức đầu day day thái dương huyệt, không thể không lo lắng cho anh chuyến này gặp chuyện không may, suy đi nghĩ lại thật lâu cuối cùng ra một quyết định lớn.
Thi Dạ Diễm nhìn xe của Thi Dạ Triêu ở trước cửa nhà mình cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, 72 thấy cậu liền đi tới. "Eric."
Thi Dạ Diễm nhìn lướt một vòng trong xe, không thấy bóng dáng của Thi Dạ Triêu. "Chỉ có một mình cô sao? Ông chủ cuả cô đâu?"
72 cắn môi, còn hơi do dự, Thi Dạ Diễm nhìn cô từ trên xuống dưới: "Anh ta không biết cô tìm tôi đúng không?"
Thấy cô ngầm thừa nhận, Thi Dạ Diễm cố tình châm chọc một chút, mỉa mai cười một tiếng. "Đây là trò hề gì vậy? Hay là lại “phát hiện” ra chứng cứ tôi làm cái gì gây bất lợi cho anh ta, cho nên tìm tôi đòi nợ?"
72 cười khổ, "Chung quy anh ấy vẫn là anh trai của anh."
"Vì vậy mà?" Thi Dạ Diễm lơ đễnh chờ câu sau của cô.
"Vì vậy. . . . . .Bây giờ tôi lựa chọn tin tưởng lời nói của Cố tiểu thư, chuyện kia không liên quan tới anh."
"Tôi cũng không thể xác định được đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên không thấy Cố tiểu thư, Alice gọi điện thoại nói hủy bỏ hôn lễ, Evan đi nhà họ Cố, chỉ đi một mình."
Ánh mắt và giọng nói của 72 khiến Thi Dạ Diễm không khỏi giật mình, sắc mặt thay đổi: "A?"
***
Lần trước đến nhà họ Cố, đã là chuyện của mấy tháng trước rồi.
Hôm nay đi tới thành phố này lần nữa, mọi thứ đã không giống trước đây nữa rồi.
Anh không thể nhìn thấy Cố Lạc như mong muốn, lại càng sẽ không kích động xông thẳng vào nhà họ Cố đòi người, lúc anh chưa có hành động gì thì nhận được điện thoại của A.
"Hành động của anh còn nhanh hơn tôi nghĩ đấy."
Thi Dạ Triêu chịu đựng, "Cô muốn như thế nào?"
"Anh có thể mở cửa, tôi sẽ đối mặt nói cho anh biết tôi muốn như thế nào."
Quả nhiên, anh mở cửa phòng, A đứng ở trước cửa, trong tay giơ điện thoại của Cố Lạc lên, cô ta cười ngọt ngào, đóng điện thoại di động lại. "Hi."
Thi Dạ Triêu nghiêng người để cô ta đi vào, A tiến lên từng bước, thân thể dán vào anh, ngẩng đầu lên giống như đang chờ nụ hôn của anh. "Nhìn vẻ mặt của anh hình như không một chút ngoài ý muốn tôi tới tìm anh nhỉ."
Tay của cô ta phủ lên tay của anh đang nắm tay cầm cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đầu ngón tay không nghiêm túc sờ cằm của anh, trượt xuống lồng ngực rắn chắc, vừa mới đụng tới nút áo của anh, liền nghe Thi Dạ Triêu mở miệng châm chọc. "Mấy năm nay cô học được làm sao hèn hạ đụng chạm vào đàn ông đúng không?"
"Chuyện này tôi không cần học." A cong môi nhún vai, bỗng dưng buông anh ra, đi tới kéo rèm cửa sổ ra: "Cô dâu của anh chạy, không bằng để tôi giúp đỡ?"
Thi Dạ Triêu không kiên nhẫn bị cô ta quấy rầy hoàn toàn, "Cút."
A bất mãn nên biểu hiện ra vẻ mặt uất ức của người phụ nữ, cầm điện thoại của Cố Lạc trong tay ngắm nghía. "Tôi sẽ cút, nhưng trước khi cút tôi còn một tâm nguyện chưa làm xong, nhớ chúng ta gặp mặt một đêm trước đây tôi đã nói gì không?"
Dưới cái nhìn chán ghét của anh, A cầm điện thoại của Cố Lạc giơ lên bồn tắm bên cạnh, ngón tay buông lỏng, điện thoại thoáng chốc rơi vào trong nước, chìm xuống đáy.
Cô ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông này, đôi mắt màu hổ phách từng là chấp niệm gần nửa đời của cô ta. "Tôi nói rồi, anh từng cho tôi, tôi sẽ trả lại anh từng chuyện một, tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc anh đến đường cùng và ánh mắt lúc anh tuyệt vọng nhất nữa."
"Có lẽ ở bên cạnh anh đã lâu nên tôi học được một vài thứ từ anh." Cô ta móc ra một tờ giấy đặt lên bàn, đi tới trước mặt anh." Năm đó chuyện của Chử Dư Tịch, tôi nợ anh một câu xin lỗi, tôi rất xin lỗi vì đã dùng phương pháp này tổn thương người anh yêu, hôm nay cũng giống vậy, tôi rất xin lỗi vì trả thù anh đã bỏ rơi tôi còn làm mọi chuyện với anh, nhưng tôi không hối hận bởi vì đây là phương thức duy nhất có thể để anh nhớ tôi."
Lúc trước hình như anh cũng tàn nhẫn làm Chử Dư Tịch tổn thương như vậy, chỉ là dùng phương thức cực đoan khiến cô ấy nhớ tới mình, nếu không làm người yêu của nhau được vậy thì tiếp tục hận đi.
Trên mặt A đã không thấy vẻ mặt oán hận đó nữa, đưa tay lên chạm vào cà vạt lỏng lẻo của anh, nghiêm túc thắt đẹp lại cho anh, ngón tay thật cẩn thận xoa nhẹ phía trên, chẳng bao lâu sau chuyện cô hạnh phúc nhất là mỗi sáng sớm đeo cà vạt cho anh.
"Evan, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt vào đêm đó của mấy năm trước, tôi chỉ muốn nói cho anh biết tên của tôi không phải A, tên tôi là Alice."
Hai người im lặng thật lâu, cô nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông này không có bất kỳ biến đổi nào, một chút cũng không có, A cười tự giễu, kéo khoảng cách ra với anh: "Tôi bất cứ lúc nào cũng chờ anh đến trừng phạt tôi, anh tìm được tôi cực kỳ dễ dàng."
A đi, Thi Dạ Triêu cầm tờ giấy có hình ảnh kia lên, phía trên viết một địa chỉ còn có một câu.
—— những chuyện kia mày cho là xác thực, cũng không giống như suy nghĩ của mày.
***
Thi Dạ Triêu đi tới bến tàu, gió biển ở đây khác với ở Vancouver, trong không khí tràn đầy mùi vị ẩm ướt khiến người ta không yên lòng.
Một chiếc du thuyền màu trắng im lặng cập bến, ở đây là địa bàn của Cố Doãn, Thi Dạ Triêu nhìn xung quanh phát hiện ra nơi này đặc biệt đơn giản khác với tác phong yêu thích sự xa xỉ thường ngày của Cố Doãn.
Trên bờ cát có đống lửa, bày bàn ghế gỗ, vải trải trên bàn không ngừng đong đưa theo gió. Có một người đàn ông ngồi trên ghế, phía trên để trần, thân chỉ khoác một khăn tắm rộng, trong tay cầm ly rượu nhàn nhã nửa nằm ở đó.
Cố Doãn nhìn thấy Thi Dạ Triêu đi từ xa tới đây, nâng kính mát lên nâng ly rượu về phía anh. "Nếm thử một chút chứ?"
Nhìn thấy Cố Doãn, trong lòng Thi Dạ Triêu đã giải thích được một vài nghi ngờ, trái lại không vội, anh ta tỏ ý vì mình rót ly rượu đỏ.
Cảnh này giống như rất quen, trước đây không lâu lúc Cố Doãn đi Canada tìm anh, không phải trình diễn một cảnh này sao?
"Cậu thật sự là tới một mình sao?" Giọng nói của Cố Doãn mang theo tiếc nuối: "Sao cậu không mang theo trợ lý mê người kia chứ?"
Thi Dạ Triêu luôn luôn không nói nhảm nhiều như Cố Doãn, hai người uống xong ly rượu này, Cố Doãn ngồi dậy, tự mình rót rượu, đốt thuốc cho anh. "Tình trạng của ngài Thi sao rồi?"
"Không cần lo lắng." Thi Dạ Triêu không đợi được anh ta mở miệng, đành phải đi thẳng vào vấn đề. "Cô ấy ở đâu?"
"Ai vậy?" Cố Doãn giả ngu.
"Cố Lạc." Dường như khiêu khích, Thi Dạ Triêu nhàn nhạt bỏ thêm một câu: "Vợ chưa cưới của tôi."
Bỗng dưng, Cố Doãn cười, vừa uống rượu vừa nghiền ngẫm lặp lại cái danh hiệu này: "Vợ chưa cưới."
Anh ta lấy kính mát xuống, nhìn anh cười lạnh. "A không phải đã chuyển lời cho cậu, cô ấy sẽ không gả cho cậu."
Thi Dạ Triêu phun ra một ngụm khói, khẽ nghiêng mình tới trước mặt anh ta, gạt tro thuốc vào trong ly rượu của anh ta. "Tôi hỏi lần nữa, người phụ nữ của tôi rốt cuộc ở đâu?"
Cố Doãn cười lạnh, giả vờ bất đắc dĩ gật đầu một cái với người phía sau anh. "Anh em hai người bàn bạc xong chưa? Tất cả đều chạy tới tìm tôi đòi người."
Thi Dạ Triêu nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn, không ngờ nhìn thấy Thi Dạ Diễm hùng hổ đi tới, một người phụ nữ đi ở phía sau cậu, dường như đang tìm đủ mọi cách ngăn cản anh.
Thi Dạ Triêu nhíu mắt lại, sắc mặt âm trầm.
Thi Dạ Diễm thấy anh dừng lại, mà trước đó tất cả lực chú ý của người phụ nữ ở trên người của anh ta lúc này mới phát hiện ra Thi Dạ Triêu, nhìn thấy anh liền cứng nhắc lui về sau một bước.
Đó không phải là Cố Lạc còn có thể là ai.
Nhiệt độ trong không khí chợt giảm xuống, trong không khí đóng băng này Cố Doãn đứng dậy, đưa tay xoa đầu Cố Lạc. "Cậu ta tới đón em, em thấy sao? Muốn trở về với cậu ta sao?"
Không biết là Cố Doãn cố tình hay là không quan tâm, anh ta làm động tác đơn giản này không thèm để ý khăn tắm trượt xuống, lại càng không để ý hình xăm dữ tợn trên vai lộ ra trước mắt người khác.
Cố Lạc muốn che giấu đã không kịp nữa rồi, mà Thi Dạ Triêu nhìn chằm chằm hình xăm kia, trong phút chốc hiểu ra rất nhiều chuyện, lúc nhìn Cố Lạc ánh mắt thâm thúy như hồ sâu.
"Hình xăm sau lưng em hóa ra là kiệt tác của anh ta."