Bốn phía ngọn lửa ngất trời, tiếng súng, tiếng gọi ầm ĩ, chạy, ngã nhào, máu tươi, đau đớn. . . . . .
Hình như có người nào đó đang đuổi theo cô, hoặc là cô đang đuổi theo người nào đó, không phân rõ, chỉ biết mình đang chạy nhanh.
Bỗng dưng, dưới chân trống không, cả người bắt đầu hạ xuống, không có ai bắt được cô, mà cô cũng không bắt được bất kỳ vật gì. Rất nhiều người và chuyện vội vã xẹt qua ở trước mắt cô, Cố Bạch Bùi, Cố Doãn, Từ Ngao, Nhan Hạ, Thi Dạ Diễm, Lục Kya Việt, sau đó là ——
Người kia mặt còn không kịp thấy rõ, một đôi tay của đàn ông đưa về phía cô, phải bắt được cô trước một khắc, dưới chân một lực lượng khổng lồ kéo cô vào vực sâu không đáy.
Trên đỉnh đầu một điểm ánh sáng cuối cùng và ta người đàn ông kia cách mình càng ngày càng xa. . . . . .
. . . . . .
Nếu như nói, Thi Dạ Triêu và Cố Lạc ở cùng nhau còn có chuyện gì là chưa trải qua, thì chuyện bị một cước đạp xuống giường tuyệt đối được cho là một, hơn nữa còn là lần đầu tiên trong cuộc đời của anh.
Cố Lạc từ trong cơn ác mộng kinh sợ ngồi dậy, cả người toát mồ hôi lạnh, còn chưa có từ từ hồi hồn liền nghe Thi Dạ Triêu không dám tin hỏi: "Cố Lạc, em đến cùng có đúng là phụ nữ hay không?"
Cô vội mở chốt đèn bàn, người đàn ông vĩnh viễn cao cao tại thượng giờ phút này vẻ mặt âm trầm sắp sửa mưa gió ngã ngồi ở trên sàn nhà, cau mày nhìn cô chằm chằm. Cố Lạc vừa tỉnh từ trạng thái đờ đẫn của cơn ác mộng, đối với anh trách mắng không phản ứng chút nào, kinh ngạc nhìn anh, sau đó vén chăn lên chạy xuống giường nhào tới trong ngực anh.
Cô gần như là lấy tư thái rơi xuống nhào tới, Thi Dạ Triêu không thể không tiếp được thân thể của cô, bị cô trực tiếp té nhào xuống đất, cái ót đập ở trên sàn nhà đau hấp khí.
"Anh thật sự nên đánh em một trận." Thi Dạ Triêu cắn răng, hung hăng vỗ hai cái lên mông cô tỏ vẻ trừng phạt."Trước kia thật sự đúng là không biết em là người phụ nữ có thể đòi mạng người như vậy."
Cố Lạc cũng không phản bác, ôm anh không thả.
Bộ dáng quyến luyến lệ thuộc vào như thế thật ra dùng với người nào đó rất được, giọng nói cũng sẽ không dữ như vậy, động tác đang muốn đẩy đẩy cô ra thuận thế đổi thành nhẹ nhàng vòng quanh, tay vỗ vỗ lưng của cô."Đối với anh, còn có cái gì là em không dám làm hay sao?" Ngủ với anh, chơi với anh, mắng anh, đánh thắng anh, không chút lưu tình vạch trần vết sẹo thương thế của anh giống như chuyện thường như cơm bữa, lần này cư nhiên đạp anh xuống giường."Anh hiện tại một chút cũng không nhìn ra em trước kia có sợ anh, Cố Lạc, em thật là càng ngày càng vô pháp vô thiên."
"Thế nào là vô pháp vô thiên? Em cho là anh sẽ nói em ỷ sủng mà kiêu."
"Em đã vượt qua giới hạn ỷ sủng mà kiêu."
Cố Lạc tham lam nhiệt độ trên người anh, cảm thụ anh đụng chạm, hồi tưởng giấc mộng vừa rồi kia. Cũng không biết tại sao, cô kiên định tin tưởng trong mộng đó người cô không cách nào thấy rõ chính là anh, còn cánh tay muốn bắt được tay của cô cũng nhất định là anh.
Cô tính toán không dậy, Thi Dạ Triêu duỗi tay ra từ trên giường kéo chăn xuống đắp lên trên người hai người, để tùy duy trì cái tư thế kia."Lại gặp ác mộng sao?"
Quên từ lúc nào bắt đầu, giấc ngủ của Cổ Lạc không hề tốt như vậy nữa, thường gặp ác mộng, sẽ ở trong cơn ác mộng rất lâu mới thức tỉnh, cái này ngay cả Lục Kya Việt cũng biết. Chính là buổi tối lúc trước bọn họ gây gổ, cô thậm chí ở trong mộng ướt mắt.
Nhớ tới một đêm kia anh gọi lầm tên của cô, trong lòng Thi Dạ Triêu lại có chút áy náy."Nằm mơ thấy cái gì làm em sợ đến như vậy?"
Cố Lạc nhìn anh, "Nếu như có một ngày em xảy ra chuyện, anh sẽ như thế nào?"
"Xảy ra chuyện gì? Mang thai sao?" Thi Dạ Triêu nhíu mày hỏi, vừa cười: "Vậy thì sinh ra là được."
Cố Lạc cúi đầu ở bên gáy anh cắn một cái, "Em mới không sinh con cho anh, vóc người sẽ thay đổi kém đi."
Thi Dạ Triêu bị đau, ở trên eo cô nhéo một cái, nhưng ngay cả tránh đều không tránh."Tiểu Trà Diệp cũng lớn như vậy, vóc người Nguyệt Như cùng với thời điểm anh mới quen cô ấy không có khác biệt, thậm chí tốt hơn, Kya Kya cũng chín tuổi rồi, không thấy người em thay đổi ở chỗ nào, tiểu xử nữ."
"Chán ghét? Đừng gọi em như vậy nữa, em không phải."
Thi Dạ Triêu nhẹ giọng cười nhẹ: "Có phải sợ có đứa bé thì càng không thể rời bỏ anh hay không, cho nên mới không dám sinh?"
Cố Lạc bất chợt liền trầm mặc, Thi Dạ Triêu cho là cô đang trốn tránh cái vấn đề này, cố chấp nâng mặt của cô. Cô nửa buổi không nói lời nào, Thi Dạ Triêu không vui."Không ngờ để cho em sinh đứa bé cho anh thế nhưng so với gả cho anh còn khó khăn hơn."
"Còn có chuyện càng khó hơn anh còn chưa biết." Tỷ như có một ngày rời khỏi anh. . . . . . Cố Lạc đành phải tàn nhẫn, "Em đã có Kya Kya, tạm thời không muốn lo cái vấn đề này."
Thi Dạ Triêu vẻ mặt âm trầm, ngưng hẳn cái đề tài này. Không khí trong nháy mắt thay đổi, trầm muộn lúng túng. Cố Lạc bị anh ôm về trên giường, hai người chỉ cách xa nhau một chút, nhưng ở Cố Lạc nhìn ra, đây cũng là một khoảng cách cùng nhau sống chết.
"Sinh con là cần dũng khí rất lớn." Cố Lạc vuốt bụng bằng phẳng, ảo tưởng nơi này đã trồng một viên mầm móng sinh mạng. Mười tháng sau hạt giống này oa oa rơi xuống đất, bé trai hoặc là con gái, có con ngươi màu hổ phách của Thi Dạ Triêu cùng tính tình của anh, hoặc là miệng đứa bé sẽ như chính mình ——
Cố Lạc âm thầm hít sâu một hơi, ép buộc mình không cần lại đi ảo tưởng, nghiêng người đưa lưng về phía anh, trong lòng đau từng chút từng chút một.
Thi Dạ Triêu tới San Francisco, dĩ nhiên phải đi thăm Cố Bạch Bùi.
Hôm đó đang lúc ăn bữa sáng, Thi Dạ Triêu tránh ra đi nhận điện thoại. Vốn là không có khẩu vị gì Cố Lạc chỉ ăn nửa sandwich liền thấy không cách nào nuốt xuống, nâng cằm lên thưởng thức dáng vẻ Thi Dạ Triêu ở bên kia nghe điện thoại.
Ánh mặt trời sáng rỡ rõ ràng chiếu lên trên người của Thi Dạ Triêu, gò má góc cạnh rõ ràng khiến Cố Lạc thật lâu không dời được tầm mắt, mơ hồ nghe được anh đang nói tiếng Nga, một loại ngôn ngữ cô làm thế nào cũng học không được. Khóe miệng Cố Lạc hơi cong lên, chợt liền nhớ lại Lục Kya Việt nói tiếng Nga cũng giống vậy rất trơn tru, một lớn một nhỏ điểm giống nhau ở trên người phần lớn thể hiện ở một số chi tiết: thí dụ như thiên phú ngôn ngữ, thí dụ như ham thích đối với vũ khí, thí dụ như giống nhau không thích mù tạc. . . . . . Có lẽ đây tất cả cũng không có quan trọng bao nhiêu, nhưng lại có thể làm cho bọn họ dễ dàng hơn đem nhau dung nhập vào trong cuộc sống của mình.
Thì ra là trời cao đã sớm đem cuộc sống của mỗi một người an bài xong, rất nhiều ban đầu không có để ý sau bao nhiêu năm mới giật mình đó là số mạng sớm một chút lưu lại dự báo.
Ngày trước không cảm thấy, nhưng làm rõ tám năm trước một đêm kia sau khi trời xui đất khiến, Cố Lạc may mắn mình từ đầu chí cuối đều chỉ thuộc về một mình anh, chỉ là cô còn chưa nghĩ ra muốn chọn một thời cơ như thế nào để nói việc kia cho anh biết.
72 ở một bên an tĩnh ăn mấy thứ linh tinh, nhìn Thi Dạ Triêu một chút, lại yên lặng nhìn Cố Lạc một chút."Cố tiểu thư, có một ngoài ý muốn, tôi có thể phải đi trước một bước, có chút việc cần tôi thay mặt Evan trở về xử lý một chút."
Cô ý bảo đó là nội dung điện thoại của Thi Dạ Triêu, Cố Lạc hơi kinh ngạc, "Cô cũng tiếng Nga sao?"
72 bất đắc dĩ nhún vai, "Ở bên cạnh hắn công việc cũng không phải là một chuyện dễ dàng, tiền lương cùng năng lực có liên quan trực tiếp, tôi đang cố gắng trở thành một trợ lý toàn năng mới phù hợp yêu cầu không phải người của hắn."
72 nói nửa thật nửa giả, Cố Lạc nghe ra được bên trong pha một chút oán trách nhỏ. Quả nhiên, Thi Dạ Triêu tiếp điện thoại xong trở lại liền an bài 72 về Canada trước. Vũ khí chế tạo mặc dù một phần là công nghệ của Amy Thi gia, nhưng vừa vặn lại là một bộ phận quan trọng nhất, không được phép xảy ra sai lầm.
Không có hành lý gì đáng để dọn dẹp, 72 vừa đóng cốp sau dư quang khóe mắt bỗng chốc thoáng một cái, hoảng hốt nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Nhìn kỹ lần nữa, trong đám người cũng không có thấy người quen biết. Có lẽ là hoa mắt, 72 cẩn thận lại đi bên kia nhìn quanh chốc lát mới lên mở cửa xe.
Xe của cô lái đi rất xa, A từ trong góc hiện thân. Mà ở bên kia, đối diện đường cái một chiếc xe hơi màu bạc chậm rãi dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gò má một người đàn ông, tóc màu nâu sẫm, mắt nâu sẫm, chính là Tác Nhĩ.
A nhìn hắn mấy lần, vừa vặn tầm mắt Tác Nhĩ lơ đãng chuyển tới, ánh mắt của hai người ngăn cách đụng nhau, lại nhanh chóng nhàn nhạt dời đi.
. . . . . .
Cố Lạc suy tính có nên mang chút quà tặng hay không, phát hiện Thi Dạ Triêu đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả, bao gồm thứ cô không nghĩ tới. Trên lối cửa hàng bán hoa, lúc nhân viên phục vụ đang chuẩn bị bó hoa Cố Lạc tiện tay cầm lên một bông hoa hồng không có cắt bỏ gai, đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, cách cửa sổ sát đất nhìn về phía Thi Dạ Triêu ở trong xe đang vặn lông mày trầm tư.
"Tiểu thư, lại cần một bó hoa hồng sao?" Một nhân viên phục vụ khác ý tốt hỏi thăm, Cố Lạc lắc đầu một cái, nhân viên phục vụ thấy vậy liền đi tiếp đón những người khách khác.
Một người phụ nữ trẻ tuổi ở bên cạnh Cố Lạc cúi người thêu hoa, ngón tay rất đẹp mắt, trắng nõn nhỏ nhắn. Lúc cô ấy đưa tay bên trong tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng mịn, một đoạn cánh tay mang theo mấy vết sẹo, từ tình huống vết sẹo khép lại nhìn ra là vết thương cũ, về phần nguyên nhân vết thương, Cố Lạc không có đi ngẫm nghĩ, liền dời tầm mắt.
Người phụ nữ này có một mái tóc dài màu đen nồng đậm, buông xuống dưới che lại hơn nửa khuôn mặt, thân hình mảnh khảnh, tư thái ưu nhã, lúc cùng nhân viên phục vụ nói chuyện với nhau bằng Anh văn, giọng nói nhu hòa dễ nghe, giống như là một người quen biết nào đó của Cố Lạc. Cô suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đứng dậy lại giống Chử Dư Tịch đến mấy phần.
Tiệm bán hoa bày đầy các loại hoa cỏ, giàn hoa hai bên chiếm không ít khách mua hoa. Cố Lạc đang muốn xoay người rời đi, liền nghe người phụ nữ bên cạnh kia chợt mở miệng.
"Thật xin lỗi, có thể giúp tôi một chuyện hay không? Cầm hộ tôi bó hoa."
Người phụ nữ chợt đổi Trung văn, mà trong tiệm trừ họ ở ngoài đều là người nước M. Cố Lạc xoay người lại, bị một bó hoa hồng to chặn lại tầm mắt, giọng của người phụ nữ từ phía sau bó hoa truyền đến."Có thể không?"
"Dĩ nhiên." Cố Lạc nhận lấy bó hoa, cẩn thận tránh gai phía trên. Bó lớn nên hương hoa rất nồng, Cố Lạc không ngừng nghiêng đầu hắt hơi một cái, đem hoa dời đi một chút."Hoa rất đẹp."
"Cám ơn, chỉ là, cẩn thận có gai."
Tiếng nói người phụ nữ vừa dứt, tầm mắt vừa vặn chống lại Cố Lạc.
Cố Lạc ngẩn ra, người phụ nữ cũng cười một tiếng, mà gương mặt, nụ cười này, xác thực có mấy phần bóng dáng của Chử Dư Tịch —— nghĩ đến đây, Cố Lạc trong lòng cả kinh, chợt nhớ tới một người phụ nữ đã biến mất nhiều năm.
. . . . . .
Cố Lạc nửa ngày không có trở lại, Thi Dạ Triêu mới chuẩn bị xuống xe đi vào tìm cô, chỉ thấy cô ôm một bó hoa ra ngoài."Lâu như vậy?"
Cố Lạc không yên lòng, đem hoa đặt ở chỗ ngồi phía sau, xoay người lại nhìn vào trong tiệm hoa đến mất hồn. Thi Dạ Triêu quơ quơ tay ở trước mắt cô, "Sao thế?"
Cố Lạc ngửa đầu nhìn anh: "Hỏi anh một chuyện, thành thật trả lời em."
"Nói."
"Người phụ nữ ở bên cạnh anh trước kia, anh giết chết cô ta sao?"
Thi Dạ Triêu hạ mi, hiển nhiên không thích cái đề tài này."Hả? Người phụ nữ nào?"
"Người phụ nữ đó rất giống Chử Dư Tịch, em trước kia có gặp qua cô ta ở bên cạnh anh, đừng giả bộ ngu." Cố Lạc ngăn ở trước cửa xe, cố ý lấy được đáp án. Thi Dạ Triêu không lay chuyển được cô, tay chống ở bên người cô, vô lại cười một cái: "Tại sao đột nhiên hỏi tới cô ta? Muốn vì ghen vì một người ‘quá khứ’ sao?"
Cố Lạc đẩy tay của anh ra, nghiêm túc nói: "Nếu như cô ta không có chết, như vậy em mới vừa rồi nhìn thấy cô ta."