Nơi này mặc dù không phải khu nhà giàu, nhưng cũng khu vực trống trải hoàn cảnh tuyệt đẹp, nhưng đã vượt ra khỏi phạm vi Thi Dạ Triêu bình thường hoạt động rất nhiều, anh lớn như thế này lại chạy tới nơi xa xôi tất nhiên không phải nhàn rỗi không chuyện gì làm.
Nhìn chăm chú Cố Lạc cùng con vật nhỏ kia vào một căn nhà, Thi Dạ Triêu mới ôm Thi Duy Ân đứng dậy."Trước đó con còn không biết Vancouver còn địa phương con không biết, cô làm sao lại chọn chỗ ở như vậy."
Thi Dạ Diễm từ chối cho ý kiến, ánh mắt nhìn về anh lại không rõ ý tứ hàm xúc, Thi Dạ Triêu ngoài miệng chứa bạc cười, lạnh nhạt tiếp chiêu. Thi Duy Ân đã thành thói quen giữa hai người đàn ông này động một tý là không khí khẩn trương giằng co, thấy nhưng không thể trách, dù sao mẹ nói qua chỉ cần có mình ở đây, bọn họ khẳng định không đánh.
"Anh rốt cuộc có ý định gì?" Thi Dạ Diễm dẫn đầu mở miệng nói: "Nhiều phụ nữ như vậy không tìm, lại tìm cô ấy?"
Anh nào biết rằng lúc này là thật oan uổng Thi Dạ Triêu rồi, quỹ đạo sinh mạng của hai người rõ ràng là bắt đầu xảy ra thay đổi từ khi Cố Lạc xuất hiện. Thi Dạ Triêu nghĩ nếu người phụ nữ này đang ở đây, sợ là lại muốn âm thầm cảnh cáo anh không nên nói chuyện lung tung, khóe mắt nhẹ nhàng cong cong, đối với tiểu công chúa ở trong ngực oán trách: "Ba con quản thật rộng, ngay cả bác tìm phụ nữ hắn cũng muốn cản trở."
Thi Duy Ân mọi chuyện đều nghe theo ba mình lần này thế nhưng lại phản bội, tán đồng gật đầu một cái."Evan, bác bây giờ có bạn gái sao?"
"Không có, muốn giới thiệu cho bác sao?"
"Con cảm thấy Lạc Lạc cũng rất thích hợp với bác, nhưng. . . . . ." Cô chu mỏ."Cha nói không thể đem Lạc Lạc đẩy vào trong hố lửa, đây là ý gì?"
Thi Dạ Triêu nhìn về phía em trai cũng không biết cái gì gọi là xấu hổ, "Cậu chính là dạy con gái như vậy?"
"Ở phương diện này tôi vẫn là so với anh có kinh nghiệm." Thi Dạ Diễm ôm con gái đưa về trong xe.
Thi Dạ Triêu biết cậu có lời muốn nói với mình, cà vạt đem vốn là nới lỏng kéo mở thêm, dựa nghiêng ở trước xe, hai chân vắt chéo, lấy tư thái như một vị vua chờ anh. Thi Dạ Diễm mới vừa đến gần anh đã ngửi thấy một cỗ nhàn nhạt mùi rượu cồn.
"Uống rượu?"
"Mới từ chỗ ba trở lại, uống một chút."
Không trách được trên người anh ta có chút cảm giác long đong mệt mỏi, thì ra là mới từ nhà cũ Thi gia trở lại. Toronto mới là chỗ ở nền mong của Thi gia, nếu không cần thiết Thi Dạ Triêu phần lớn thời gian sẽ sống ở Vancouver. Không phải Thi Dạ Diễm nghi ngờ, hôm nay Thi Dạ Triêu cùng bình thường xác thực không giống nhau.
Anh trong lúc nhất thời không lên tiếng, Thi Dạ Triêu chủ động dẫn về đề tài: "Có phải hay không muốn nói với anh về Cố Lạc?"
"Tôi không có chuyện gì để nói, anh muốn chơi tùy anh, chỉ là nhắc nhở anh một chút." Thi Dạ Diễm cười như không cười: "Cố Lạc không phải Chử Dư Tịch, cô ấy sẽ không bộc lộ bất kỳ nhược điểm gì cho anh xem được."
"Cậu đối với cô thật đúng là hiểu rõ." Thi Dạ Triêu tầm mắt rơi vào một chỗ ở phía trước, qua hồi lâu mới nói."Nhưng thật đáng tiếc, cô ấy càng muốn che dấu chúng, lại càng bị anh xem rõ ràng."
***
Cố Lạc cho là Thi Dạ Triêu nếu tìm được nơi ở của cô, thế nào cũng muốn tới làm ồn ào, nhưng là đêm đó Thi Dạ Triêu cũng không có tái xuất hiện ở trước mặt cô.
Biểu diễn hết năm kết thúc, Lục Kya Việt chân chính nghênh đón nghỉ hè. Hắn thích nghỉ hè không phải là bởi vì có thể không cần lên lớp, mà bởi vì là có thể có nhiều thời gian hơn cùng Thi Duy Ân ở chung một chỗ. Tiểu cô nương này hiếu kỳ quá mức, đối với bất kỳ không hiểu cái gì cũng muốn truy vấn ngọn nguồn một phen, Thi Dạ Diễm dù có kiên nhẫn cũng không nhịn được cô mười vạn cái tại sao, huống chi kiên nhẫn loại chuyện này là kỹ năng anh những năm gần đây nhất mới bắt đầu bồi dưỡng. Cho nên ở thời điểm có thể ném cho Lục Kya Việt, Thi Duy Ân cơ hồ đều là Lục Kya Việt mang theo. Hai đứa trẻ cả ngày dính cùng một chỗ, Cố Lạc thời gian chợt bỏ trống, có thể chuyên tâm tới công ty Nhan Hạ giúp mấy chuyện vụn vặt.
Có buổi tối, Lục Kya Việt sẽ trực tiếp ở lại nhà Thi Dạ Diễm, Cố Lạc liền đi cùng Nhan Hạ lêu lổng. Nhan Hạ bình thường công việc mặc dù bận rộn, nhưng là thời điểm nên hưởng thụ tuyệt không lãng phí thời gian. Nhan mỹ nhân số đào hoa vẫn tràn đầy, đi đến chỗ nào đều có đàn ông đuổi theo tán tụng. Có lẽ là trên người Cố Lạc khí thế "người lạ chớ tới gần" quá mạnh mẽ, giải quyết cho cô không ít phiền toái.
Nhan Hạ vội vàng ứng phó các loại hoa đào, Cố Lạc cầm cái chìa khóa của cô ấy về nhà trước, mới vừa đóng cửa lại liền bị một người đàn ông ở sau lưng ôm vào trong ngực. Cố Lạc theo phản xạ vung quyền công kích, bị đối phương nhanh nhẹn tránh ra.
"Cố Lạc?" Giọng nói chần chờ của Từ Ngao đột nhiên vang lên.
Cố Lạc vội vàng mở đèn, khác không nhìn thấy, đem thân thể cường tráng của Từ Ngao nhìn mấy lần."Thế nào không bật đèn? Lén lút."
Từ Ngao vội vàng che lại bộ vị trọng yếu nhô lên, mặc dù ngang hông anh vẫn còn quấn khăn tắm ."Tại sao là cô? Nhan Hạ đâu?"
Cố Lạc nhất thời liền biết mục đích anh tới, liền cười: "Hai người các anh không phải là chia tay sao? Còn tới nhà cô ấy làm gì?"
"Chia tay thì không được ôn chuyện?" Từ Ngao mặt dày khoác lác.
"Loại chuyện cũ gì cần trước đó tắm rửa, còn phải cởi thành ra như vậy đợi cô ấy trở lại vác súng ra trận?" Cố Lạc cho anh một vẻ mặt trẻ con không thể dạy."Không phải là tôi đã nói anh, anh không thể lãng mạn một chút, dịu dàng một chút sao? Nhan Hạ tại sao lại chia tay với anh? Thế nào một ít trí nhớ đều không có?"
Từ Ngao bất cứ chuyện gì đều can đảm cẩn trọng có được ưu thế tuyệt đối, duy chỉ ở phương diện phụ nữ này anh lại không xoay chuyển, dù trong nhiệm vụ anh kiên nhẫn vô cùng một khi đụng phải phụ nữ, cũng chỉ còn lại có cái rắm, mặc dù không đến nỗi không có hạn cuối giống như Ace, nhưng Ace dầu gì đã trải qua tình trường thủ đoạn tán gái còn cao minh hơn anh nhiều. Phụ nữ bị Từ Ngao hấp dẫn cũng không ít, nhưng có thể kiên trì lui tới lâu dài cũng chỉ có Nhan Hạ.
Cố Lạc cũng vì bọn họ tiếc nuối, nhưng tối nay nhìn phương thức Từ Ngao "ngoài ý muốn" ra sân, cũng chỉ cảm thấy hắn là đáng đời rồi.
Nhan Hạ cùng hoa đào vẫn còn tiền tấu kỳ liền bị một cuộc điện thoại của Cố Lạc kêu trở lại.
"Làm sao vậy làm sao vậy?" Vào cửa nhìn thấy Tề Ngao đã mặc chỉnh tề công khai ngồi ở nhà mình vẻ mặt bỗng dưng dừng lại, Nhan hạ đáy mắt ảm ảm, ngay sau đó lại khôi phục như thường."Ơ, thật là đã lâu không gặp khách ít đến."
Quả thật đã lâu không gặp, người phụ nữ này lại nhiều hơn một chút phong tao, Từ Ngao trong lòng vừa giận dấy lên ngọn lửa, liên tiếp nháy mắt cho Cố Lạc. Cố Lạc mang theo túi xách vừa muốn tự động lui khỏi trường, Từ Ngao lại lên tiếng: "Cô đừng đi xa, chờ tôi một giờ kết thúc chiến đấu, còn có việc nói cho co."
Cố Lạc ở gần đó tản bộ chừng gần hai giờ, gọi cho Từ Ngao một cuộc điện thoại, liền nghe hắn đang bên kia hơi thở không yên, tiếng nói khàn khàn chỉ dặn dò bốn chữ: "Tại chỗ đợi lệnh!"
Phối hợp với một tiếng phụ nữ rên ngâm đè nén rất nhỏ, Cố Lạc cũng biết "chiến đấu" đúng như hỏa như tử. (cv là đồ nhưng từ này tra google cũng có nghĩa là tử)
Chờ Từ Ngao rốt cuộc giải quyết Nhan Hạ, Cố Lạc cũng đã chạy về nhà."Có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói."
"Cô thế nào không nghe mệnh lệnh cấp trên đây?" Từ Ngao toàn thân sung sướng nằm ở trên giường lớn của Nhan Hạ, hời hợt trách cứ .
"Từ Ngao, chợt phát hiện anh cũng rất hèn hạ." Cô nói xong liền ngắt máy, đi ra bên ngoài bắt đầu làm vận động.
Từ Ngao gọi lại điện thoại cho cô không được, vì vậy đã gửi đi tin nhắn: thật có việc cùng cô nói, ở nhà chờ tôi đến tìm cô.
Cố Lạc làm xong vận động, mồ hôi đầm đìa, mới vừa cởi quần áo chuẩn bị ở trong bồn tắm thoải mái tắm một cái lại nghe thấy có người gõ cửa, không thể làm gì khác hơn là mặc áo tắm ra ngoài mở cửa. Ngoài cửa chính là Từ Ngao, thấy cô hình tượng như thế, mày rậm nhướng lên, đưa cổ hướng bên trong nhìn.
"Ta tới là không đúng lúc? Giấu đàn ông?"
"Đúng, giấu đàn ông, thực không khéo." Cố Lạc hai cánh tay ôm ngực ngăn ở cửa, không muốn cho hắn vào nhà.
Từ Ngao biết mình đem cô phơi nắng mới chọc cô mất hứng, răng trắng vừa lộ."Thật sự giận tôi?"
"Làm sao dám, đội trưởng."
Cố Lạc lành lạnh giễu cợt, chọc cười Từ Ngao, đưa tay lay lay tóc cô buông lỏng, lại siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô."Tiểu Lạc Lạc."
Cố Lạc nghiêng đầu né tránh anh, không nhịn được cười."Tôi đều đã trưởng thành, anh còn bộ dáng này?"
"Bao nhiêu cũng là Tiểu Lạc Lạc của anh." Từ Ngao lớn tuổi hơn cô ước chừng hơn 10 tuổi, từ lúc cô bị Cố Doãn đưa đến dưới tay anh, hai người ăn ngủ huấn luyện đều ở cùng một chỗ, nói là Từ Ngao nhìn cô lớn lên cũng không quá đáng. Huấn luyện viên, cấp trên, đồng bạn, anh trai, bạn bè, anh ở trong cuộc đời Cố Lạc sắm rất nhiều vai trò, đối với cô mà nói đều là cực kỳ quan trọng. Có nhiều thời điểm, so với Cố Doãn anh càng giống như người thân của cô.
Từ Ngao lần này tới chủ yếu là vì nói cho cô biết một tin, thuận tiện tới cùng Nhan Hạ ôn chuyện, mặc dù ở trong mắt cố lạc thì quan hệ giữa chủ yếu và thứ yếu phải ngược lại mới đúng.
"Cố tiên sinh sắp tới sẽ đến Vancouver, chuyện Lục Kya Việt em cẩn thận một chút."
Vị Cố tiên sinh này dĩ nhiên chỉ là Cố Bạch Bùi, xem ra cô lại phải suy nghĩ đem Lục Kya Việt đưa đến chỗ anh trai của Nhan Hạ tránh sóng gió.
Lục Kya Việt biết được chuyện này, có chút tâm tình nho nhỏ."Lần này cần đi bao lâu?"
"Cũng sẽ không quá lâu, chờ ông ấy đi mẹ lập tức đón con trở lại." Cố Lạc cho là vật nhỏ này không bỏ được Thi Duy Ân, ngồi đối diện nó, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của vẫn còn ngây thơ nhưng đã có thể nhìn ra vẻ mặt trai đẹp."Giận mẹ sao?"
Lục Kya Việt lắc đầu, "Con chỉ muốn mau mau lớn lên, không để cho mẹ khổ cực vì bảo vệ con nữa, con muốn bảo vệ mẹ. . . . . . Cùng Ân Ân."
Cố Lạc trong lòng đau xót, cùng mi tâm của nó vô cùng thân mật cọ cọ."Kya Kya ngoan."
"Mẹ cũng ngoan." Lục Kya Việt ngửa đầu ở cô trán hôn xuống."Cố tiên sinh tới làm cái gì?"
Cố Lạc suy tư, "Có lẽ là vì chuyện gả mẹ ra ngoài đi, có muốn có một người ba hay không?"
Lục Kya Việt run rẩy mở to mắt, trong mắt thoáng qua giãy giụa, sau đó là kiên định."Con có mẹ là đủ rồi. . . . . . Mẹ, mẹ biết người phải gả là ai không?"
Cố Lạc thành thực lắc đầu một cái, "Không biết là ai, dù sao. . . . . ." Cô dừng một chút, "Dù sao vẫn lập gia đình ."
Lục Kya Việt trầm mặc thật lâu, nói: "Con nhất định sẽ cưới Ân Ân về."
Cố Lạc cười nó còn nhỏ tuổi như vậy liền bắt đầu nhớ thương con gái, Lục Kya Việt không có phản bác, cậu biết chỉ có như vậy, mẹ cùng Er¬ic mới có thể coi như là người một nhà.(mỗi mũi tên trúng hai đích >_<)
Đêm hôm trước chuẩn bị đưa Lục Kya Việt đi, Thi Dạ Triêu không mời mà tới.
Anh nhàn nhã tựa vào cổng bên cạnh hàng rào bằng hoa các loại, qua thật lâu mới có người đến mở cửa cho anh. Lục Kya Việt nắm tay cầm cửa, một bộ dáng đề phòng nhìn anh."Xin hỏi chú có chuyện gì sao?"
Thi Dạ Triêu không để ý cậu, lướt qua cậu đi thẳng vào.
Đây là lần đầu tiên anh tới nơi ở của Cố Lạc—— nói chuẩn xác là là nơi ở cduar Cố Lạc cùng cái vật nhỏ này. Phòng ốc diện tích không tính là quá lớn, trang trí cũng cùng gia đình bình thường không khác, không giá rẻ nhưng cũng không xa xỉ, ít nhất trong mắt anh vô cùng không hợp thân phận tiểu thư Cố gia của cô, nhưng khắp nơi lại để lộ ra một chút tình cảm: ở góc vẽ nguệch ngoạc, đèn đặt dưới đất khoác lên cái chụp thủ công, lót ghế và chén tự chế, khay trà, tủ thấp cùng trên bệ cửa sổ thành hàng trưng bày thực vật nhỏ, trên ghế sa lon tùy ý ném hai bộ quần áo, áo lót, còn có mấy vật linh tinh. . . . . .
Lục Kya Việt theo ánh mắt của anh nhìn lại, khẽ cau mày: hắn mới không có chú ý một chút người phụ nữu này lại ném đồ linh tinh. Lục Kya Việt vội vàng đem quần áo xếp ngay ngắn đem về phòng cô đi, trở về lần nữa lúc Thi Dạ Triêu gần như đã đem cả phòng ốc cũng quan sát qua một vòng, "Các người bình thường thì ở lại đây?"
Lục Kya Việt không trả lời, đi đến tủ lạnh cầm một lon cola cùng một chai nước suối để trước mặt anh."Có lẽ chú uống không quen, nhưng chỉ có thứ này thôi."
Thi Dạ Triêu có thể cảm thấy cái vật nhỏ này đối với mình có địch ý, địch ý này tới có chút không giải thích được, lần trước lúc ở chung một chỗ ăn cơm nó còn như tiểu thân sĩ. Anh cẩn thận chu đáo đánh giá tướng mạo Lục Kya Việt một lát, môi hồng răng trắng, mày rậm mắt đen, còn có phong cách trầm ổn không hợp với lưad tuổi của nó, đáy mắt có gì đó so những đứa trẻ khác phức tạp hơn một chút.
"Cậu và Cố Lạc rốt cuộc là quan hệ như thế nào?"
Lục Kya Việt hiển nhiên cự tuyệt đàm luận cái đề tài này, cái miệng nhỏ nhắn mím môi, mắt đen bóng cũng quan sát anh."Chú và Lạc Lạc là quan hệ gì?" (^^)
Thi Dạ Triêu mở chốt nắp bình uống nước suối, đây là hỏi đến anh: anh và Cố Lạc hiện tại tính là quan hệ gì?
Khi hai anh em bọn họ vẫn còn đang đấu đá thì anh và Cố Lạc dĩ nhiên là quan hệ thù địch, nhưng là bây giờ Thi Dạ Diễm đã bị anh bức ra khỏi Thi gia, vì vợ con đã sớm bắt đầu lên phiêu bạc nghiêm chỉnh buôn bán, anh vẫn cố gắng tránh vướng mắc cùng giảm bớt tình anh em bấp bênh của bọn họ. Nếu như tính luôn hai đêm bọn họ ngủ với nhau kia, dưới tình huống này, anh và Cố Lạc phải là quan hệ thế nào?
"Cậu cho là thế nào?"
"Ít nhất không phải bạn bè."
"Tôi có thể xin hỏi Lục tiên sinh đối với bạn bè là định nghĩa như thế nào sao?"
Thi Dạ Triêu có chút buồn cười hỏi cậu, Lục Kya Việt vẻ mặt nghiêm túc: "ví dụ như cô và Er¬ic như vậy, chính là bạn bè, cùng chú không phải."
Thi Dạ Triêu ý vị không rõ cười, khóe miệng giương lên thật cao."Sai lầm rồi, ta cùng Cố Lạc theo một ý nghĩa nào đó cũng là bạn bè."
"Phương diện nào?"
Cố Lạc tắm xong ra ngoài bị Thi Dạ Triêu bỗng nhiên xuất hiện ở nhà mình dọa sợ hết hồn.
"Lục Kya Việt!" Cố Lạc mặc đồ ngủ đứng ở cửa phòng, tóc nửa ướt phân tán khoác lên vai."Đi về phòng làm bài tập."
Lục Kya Việt rất nghe lời trở về phòng, đem không gian tặng cho hai người. Cố Lạc nhanh chóng đóng cửa sổ phòng khách kéo rèm cửa sổ, đem cửa lớn mở ra khe hở cẩn thận nhìn ra ngoài, không có phát hiện cái gì khả nghi mới đóng chặt cửa phòng.
"Sợ cùng anh lén lút yêu đương bị phát hiện?" Thi Dạ Triêu vặn mở nắp bình, đi tới phía trước cửa sổ “rẹt” một cái đem rèm cửa sổ giương mở. Cố Lạc mấy bước đã chạy tới lần nữa kéo xuống rèm cửa sổ đồng thời lấy một tay đẩy anh đè lên tường, cánh tay chống đỡ cổ họng của anh, có chút hung dữ chất vấn."Anh tới nơi này làm gì?"
Thi Dạ Triêu lại ngửi thấy được trên người cô cái loại hơi thở sạch sẽ đó, nghiêng nghiêng đầu không dễ dàng phát giác đến gần cô mấy phân."Tìm đến nơi em trốn tránh thật đúng là không dễ dàng, Vancouver đều sắp bị anh lật một nửa."
Cố Lạc đang suy tính có nên dọn nhà hay không, nghe lời của anh khẽ cau mày."Tìm tôi? Nhớ lần trước cũng đã nói rất rõ ràng, hai chúng ta thanh toán sạch sẽ rồi."
Thi Dạ Triêu xem thường, "Có phải có chuyện liên quan tới anh trí nhớ của em cũng sẽ không tốt như vậy hay không? Không cảm thấy mình quên chút gì sao?"
Trải qua một phen anh nhắc nhở như vậy, Cố Lạc hình như nhớ ra cái gì đó, buông ra kiềm chế."Là quên một chuyện, tôi còn nợ anh một câu ‘cám ơn’."
"Không cần khách khí, có thể vì Er¬ic làm chút chuyện anh rất vinh hạnh, nhưng anh không phải là chỉ cái này." Thi Dạ Triêu thầm nghĩ, thật là một người phụ nữ nhỏ mọn (>_<). Thấy trong mắt cô lộ ra nghi ngờ, ngón tay Thi Dạ Triêu hơi vén rèm cửa sổ mỏng, che lại nửa gương mặt của cô chỉ lộ ra đôi mắt, ngón tay di chuyển ở trên cánh tay đã lành vết thương của cô, nơi này lúc trước từng bị anh làm bầm một mảng lớn.
"Em quên chính là mình thiếu anh một cái mạng, 72 kỹ thuật bắn súng vẫn rất chuẩn, anh không kéo em vậy viên đạn lập tức sẽ theo chỗ này của em đi xuyên qua." Đầu ngón tay của anh đặt nhẹ nơi mi tâm của Cố Lạc, sau đó kéo đến sườn mặt quét nhẹ, mang theo ý vị trêu chọc.
Rõ ràng đã làm đến nước này, Cố Lạc không còn cần thiết giả bộ ngu ngốc giấu giếm."Anh cứ như vậy xác định đó là tôi?"
"Anh không giống em trí nhớ thường xảy ra vấn đề." Thi Dạ Triêu đáy mắt thoáng qua một chút tà khí." Dưới tình huống ở nơi ánh sáng rất tối bộ dạng em nhíu mày, cho anh ấn tượng vô cùng khắc sâu."
Cố Lạc lập tức biết anh lại ám chỉ cái gì, nghiêm mặt xoay người phải đi, Thi Dạ Triêu tốc độ thật mau, trực tiếp kéo cô trở lại, bàn tay to nắm hông của cô. Cố Lạc giữ chặt tay của anh, lớn tiếng cảnh cáo: "Đừng nghĩ sẽ cùng tôi nói chuyện giao dịch cái quỷ gì." Giao dịch tiếp theo, căn bản tính cùng cô ở trên giường!
Thi Dạ Triêu cười, "Đừng khẩn trương như vậy, anh chỉ là thay người tới truyền một lời, có người muốn gặp em."
"Vị đại nhân vật nào còn có thể làm phiền đến Thi tiên sinh tự mình đi truyền lời?" Cố Lạc hất tay của anh ra cùng anh giữ vững khoảng cách an toàn, cùng người đàn ông này áp sát quá gần sẽ luôn làm cho cô lo lắng, cả người không thoải mái.
"Đương nhiên là có."
Cô vừa rời đi, cái loại hơi thở sạch sẽ đó ở chung quanh anh nhất thời phai nhạt không ít, Thi Dạ Triêu chậm rãi khép lại tay, nhét vào túi quần, miễn cho lại muốn bắt lại cô lần nữa."Một vị Thi tiên sinh khác, Thi Thác Thần."