Bởi vì tình huống của Cố Lạc đặc biệt, lúc Thi Duy Nỉ vẫn còn trong bụng mẹ thì người một nhà đã rơi vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Lúc mang thai sáu tháng đã từng xuất hiện vài tình huống nguy hiểm, may mà đều hóa nguy thành an.
Khi Thi Duy Nỉ ra đời, “Mẹ con bình an” là bốn chữ động tới trái tim của Thi Dạ Triêu khi anh nghe thấy.
Xác định Cố Lạc tất cả đều bình thường, Thi Dạ Triêu mới thật sự yên tâm, cầm tay cô đặt lên ngực mình, môi đặt lên d@đ^l#q(đ giữa chân mày của cô, tiếng khàn khàn không ngừng kêu tên cô: “Lạc Lạc, Lạc Lạc…”
Cố Lạc vô cùng suy yếu, cảm thụ trái tim của anh dưới lòng bàn tay mình đập điên cuồng, lại cười: “Tim đập quá nhanh, Evan.”
Thi Dạ Triêu nào còn để ý cô cười nhạo, hôn cô một cái. “Đều bởi vì em.”
Trừ bác sỹ y tá, Thi Già Việt là người đầu tiên chạm vào người em bé, hưng phấn luôn luôn cười khúc khích, mặc dù chỉ vụng trộm chạm vào ngón tay nhỏ bé của em bé.
Cảm xúc thịt mềm mại yếu ớt có thể nói hoàn toàn là thể nghiệm mới, dĩ nhiên với Thi Dạ Triêu mà nói cũng là như vậy.
Ban đêm, hai người đàn ông một lớn một nhỏ vây xung quanh lồng giữ nhiệt tập trung tinh thần nhìn thứ nho nhỏ này, mắt vốn luyến tiếc rời đi.
“Em bé đúng là do mẹ sinh ra?” Mắt to của Thi Già Việt không hề chớp nhìn em gái, hạ thấp giọng nói đến mức thấp nhất, để tránh ầm ĩ đến cô bé.
Thi Dạ Triêu ngồi xổm xuống, dieênddanleequyyddoonn hồi hộp không dám hô hấp giống cậu, chỉ sợ thổi bay bé. “Chắc là…đúng vậy.”
Thi Già Việt ghét bỏ bĩu môi: “Nỉ Nỉ là con gái của ba, hừ, ba lại có thể dùng từ ‘chắc là’ này.”
“… Ba không thể không đánh con?”
Thi Dạ Triêu hung ác uy hiếp, Thi Già Việt nhỏ giọng hừ một tiếng: “Ba phải đối xử tốt với con một chút, nếu không nhờ con, ba đâu nhanh được làm cha.”
“…”
“…”
“Không phải ba đã làm cha mấy năm?”
Thi Dạ Triêu trả lời thản nhiên, Thi Già Việt hơi sửng sốt, sau đó len lén cười.
Lúc đi ra ngoài hai người đều có dáng vẻ hài lòng, khuôn mặt Thi Già Việt tràn đầy vui sướng ra khoe với Thi Duy Ân ở bên ngoài: “Anh cũng có một em gái.”
“Em gái?” Thi Duy Ân hơi buồn bực, vẻ mặt nặng nề: “Em không phải em gái anh sao?”
“Đương nhiên là không phải, lqd Nỉ Nỉ mới đúng.” Thi Già Việt vui sướng khiến đầu óc choáng váng, hoàn toàn không chú ý tới Thi Duy Ân khác thường, chỉ thấy cô bé nhảy xuống ghế khuôn mặt nhỏ bé phồng lên, tay nhỏ bé nắm chặt gõ mạnh lên trán anh.
“Thi Già Việt! Gặp, lại!”
Câu gặp lại này của Thi Duy Ân, gần như lạnh nhạt với Thi Già Việt hai tháng, không gặp mặt, không điện thoại.
Ngay cả khi Thi Dạ Diễm cùng Du Nguyệt Như đến Vancouver thăm Cố Lạc bé cũng không đi theo, sống chết không xuống xe.
Bởi vì bản thân đã sinh con gái, cho nên Du Nguyệt Như cực kỳ thích bé gái, ôm trong ngực liền không chịu buông tay, lưu luyến không rời.
“May mà đều là con gái như Trà Diệp bé nhỏ, không phải hai đứa bé trai.”
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đàn ông trong phòng không hẹn mà gặp cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng xoay mặt đi, cố làm ra vẻ lạnh nhạt.
“Hai bé gái cũng có phiền toái của hai bé gái.” Thi Dạ Diễm liếc nhìn Thi Duy Ân chạy đi tìm Thi Già Việt, “Trà Diệp bé nhỏ luôn vì vậy mà mất hứng.”
Du Nguyệt Như xem thường. “Có cái gì đáng giá để mất hứng? Nỉ Nỉ cũng là em gái của con bé.”
Thi Dạ Diễm thở dài vì người phụ nữ lqd của mình chậm chạp, nhưng Cố Lạc hiểu ý tức của anh, có tư tưởng xấu cười: “Nhỏ như vậy đã biết ăn giấm, về sau Già Già chỉ có thể chịu đựng.”
Thi Dạ Diễm nhún vai tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt một tới một đi của hai người khiến vẻ mặt Thi Dạ Triêu vô cùng… khó chịu.
Bởi vì lý do công việc, lúc này Thi Dạ Diễm lưu lại Vancouver khá lâu, Du Nguyệt Như lại rất thích Thi Duy Nỉ, thường phải tới thăm ngắm nghía bé con, vì vậy số lần mọi người ở chung với nhau càng thường xuyên.
Trước kia quan hệ hai anh em căng thẳng, hiếm có cơ hội hòa bình ở chung như vậy, cho nên Thi Dạ Triêu chưa từng thật sự cảm nhận quan hệ ăn ý giữa Cố Lạc và Thi Dạ Diễm, ngay cả Du Nguyệt Như chen vào cũng không lọt.
“Có mệt không? Có muốn đi ngủ không?” Thi Dạ Triêu chợt để ly xuống hỏi cô.
“Không mệt.” Cố Lạc lắc đầu, dieendaanleequuydonn cô đã ngủ tới quá trưa rồi.
“Nguyệt Như, coi chừng Nỉ Nỉ giùm tôi.” Dứt lời, giống như không nghe thấy câu trả lời của Cố Lạc, Thi Dạ Triêu vẫn lấy lý do cô mệt mỏi kéo cô trở lên tầng trên, để lại Du Nguyệt Như không hiểu ra sao cùng chồng: “Anh ấy giở trò quỷ gì vậy?”
Thi Dạ Diễm vẫn cười cười: “Có lúc thật nghi ngờ rốt cuộc Trà Diệp bé nhỏ là con gái ai.”
“Hả?”
“Đang ghen hoàn toàn không nói đạo lý.” Thi Dạ Diễm trêu chọc nháy mắt với bé con, “Cho đến bây giờ cha con vẫn ăn giấm của chú, con nói nên làm thế nào?”
Lúc này Du Nguyệt Như mới phản ứng kịp, lại hơi bất mãn dẩu môi. “Ai bảo anh với Cố Lạc không biết thu liễm lại, cũng không thể trách người ta.”
Mắt Thi Dạ Diễm ngước lên, cười đến mê người, nghiêng người nói nhỏ bên tai cô: “Đó là bởi vì anh rất thích dáng vẻ nhiệt tình khi trên giường của em sau mỗi lần gặp Cố Lạc.”
Du Nguyệt Như bị vạch trần tâm tư nhỏ mọn, ngay lập tức mặt đỏ ngượng ngùng không thốt nên lời.
Còn chưa tới phòng, Thi Dạ Triêu đã không chờ đợi kịp mà bồng Cố Lạc thả lên giường lớn, sau đó thân thể đè lên chặt chẽ…
Nhu cầu của anh tới vừa vội vừa mãnh liệt, Cố Lạc còn chưa hiểu vì sao đã bị ăn một lần.
Xong chuyện, cô nằm trên người Thi Dạ Triêu thở hổn hển, ngón tay chọc chọc cằm anh. “Sao anh luôn phát tình ở bất cứ lúc nào bất cứ đâu? Mấy người Eric còn ở đây.”
“Bởi vì nó đang ở đây.” Thi Dạ Triêu d#đ@l&q$đ bá đạo ôm cô, ép buộc cô nằm bên cạnh mình. “Anh không thích nghe tụi em nói những chuyện có liên quan đến em mà anh chưa từng tham dự.”
Lòng Cố Lạc thoáng mềm đi, cánh tay quấn lấy hông anh, làm ổ trong lòng anh. “Nhưng hiện tại và tương lai của em bây giờ cũng chỉ có anh có thể tham dự.”
Thi Dạ Triêu luôn để ý cô như vậy, để ý mỗi câu nói, từng biểu cảm, từng động tác của cô, ánh mắt nhìn cô của anh giống như muốn khắc tất cả về cô vào trong lòng mình.
Thi Dạ Triêu, nếu như có một ngày em không ở đây, em muốn anh thay em chăm sóc chính anh, thế giới của Già Già cũng Nỉ Nỉ, em không lo lắng —— chỉ có anh, mới là giá trị duy nhất để em hết sức cố gắng kiên trì.
Có tai nạn, cũng sẽ có kỳ tích, chuyện trên đời luôn lấy phương thức của nó làm kinh nghiệm cho người ta, để cho người ta trưởng thành nhờ vào đó, lắng đọng tài năng khi tuổi còn trẻ, phủ lên cuộc đời những dấu vết khiến cho người ta đau nhức nhối.
Không biết rằng ý chí của Cố Lạc lqd đã đủ để rung chuyển số mạng, có lẽ số mạng không đành lòng cho cô vì yêu mà khổ sở kiên trì, nói tóm lại nó cho bọn họ thời gian nhiều hơn tưởng tượng của bọn họ để thực hiện lời hứa bên nhau.
Cố Lạc để lại cho Thi Dạ Triêu không chỉ một đứa bé, còn có toàn bộ tình yêu, hy vọng cùng niềm tin của cô.
Thời gian là con dao tàn nhẫn, mà người phụ nữ khi yêu là đôi tay dịu dàng, bảo vệ người đàn ông mà cô yêu kiên cường ở thế giới không có cô —— giống như cô vậy.