Lâu Lan Giai Nhân

Chương 5

Trước Sau

break
Bóng đêm sa mạc thấm lạnh, Băng Nhi

trầm mặc ở trong bóng đêm đi lại. Đường mòn hai bên toát ra ngọn lửa,

chiếu rọi gương mặt mỹ lệ nhưng tái nhợt của nàng .

“Đi mau, đừng làm cho tướng quân đợi lâu.”Binh sĩ dẫn đường quát, mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn nàng.

Băng Nhi cắn môi, khắc chế sự tức giận

chất chứa đã lâu, từng bước hướng căn lều hoa lệ đi tới. Lòng của nàng

thấp thỏm bất an, không hiểu được chuyện gì sắp nghênh đón nàng, không

biết sẽ là cực hình gì đây .

Hàn Chấn Dạ dùng cặp mắt đen tàn khốc

lạnh như băng kia nhìn nàng, hôm nay hắn chính là người nắm giữ sinh

mạng của nàng, tối nay gọi nàng không biết định dùng biện pháp gì làm

cho nàng sống không bằng chết sao?

Sau yến hội hôm đó nàng được an bài ở

chung một chỗ cùng với nô bộc bình thường, làm một người tạp dịch tầm

thường ở bên trong cung điện. Mấy ngày ở bên trong đây nàng chưa từng

gặp lại Hàn Chấn Dạ, nàng cơ hồ tưởng hắn đã quên đi sự tồn tại của

nàng.

Hôm nay nàng mệt mỏi tới cực điểm, toàn thân tê dại đau nhức đang dịnh nằm lăn ở chỗ thô cứng này chuẩn bị ngủ, một người lính truyền đến hắn cho gọi nàng .Nàng không có lựa chọn nào

khác, chỉ có thể trầm mặc nhìn sự soi mói của mọi người, thấp thỏm bất

an tiếp nhận gọi đến. Dọc theo đường đi tâm nàng thật không yên, trong

lòng dâng lên đủ loại suy đoán, bất kỳ tưởng tượng cũng làm cho nàng tay chân lạnh như băng.

Nàng đã là nữ đầy tớ của hắn, hắn có quyền đối với nàng làm bất cứ chuyện gì…

Vén chiên thảm dầy cộm nặng nề lên, lều nỉ lớn bên trong ánh nến lấp lánh ,nàng bị tên lính thô lỗ đẩy đi vào,

cước bộ không vững mà ngã ở trên nệm.

Đây là lều nỉ tướng quân nước Lâu Lan , hắn hôm nay tiếp nhận địa vị tướng quân của phụ thân, thành nam nhân có quyền thế nhất nước Lâu Lan, mà nàng chỉ là tù nhân, một nữ nô bé nhỏ

không đáng kể. Hai người hôm nay địa vị đã thay đổi, mà hắn đang hăng

hái dạt dào mà chuẩn bị báo thù nàng .

Bóng ma màu đen đập vào mặt, mang theo

tiếng gió ào ào, nàng kinh ngạc muốn trốn, nhìn thấy một con chim Thiên

Sơn Hải Đông Thanh đang nhìn nàng một cách thèm thuồng .cánh chim khổng

lồ mỗi vỗ cánh đều tạo nên một trận gió to , làm màn vải lều nỉ bị

thổi không ngừng tung bay.

Một thanh âm bén nhọn ở trạm canh gác

truyền đến, Hải Đông Thanh giương cánh chim lên, chợt nhanh nhẹn bay trở về góc ,đôi mắt màu hổ phách vẫn nhìn chằm chằm Băng Nhi. Ác điểu cũng

mỹ lệ như vậy, thần thái thật làm người khác sợ hãi, nhưng lại cùng Hàn

Chấn Dạ có mấy phần tương tự.

“Lần sau đừng tùy tiện xông vào chỗ

này, loại ưng này thích săn mồi, thích hơn nữa đó là xé xác con mồi.

“Thanh âm trầm thấp mang theo nụ cười châm chọc, từ sau lều nỉ truyền

đến. Là hắn phát ra thanh âm kia ngăn lại sự công kích của Hải Đông

Thanh.

Thanh âm của hắn vẫn giống như trong

trí nhớ của nàng ,vẫn có mãnh lực mê người như vậy .Chẳng qua so với

trước kia thiếu đi sự ôn nhu thay vào đó là sự châm chọc, từng câu chữ

đều giống như lưỡi đao hận không thể ngay tại chỗ này lấy máu của nàng.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh trăng

quét qua chiếc thảm được đan bằng tay cách bày biện xa hoa, vào trong

ánh mắt làm cho nàng hô hấp dường như cứng lại.

Nằm nghiêng ở trên giường êm, đôi mắt

đen mỹ lệ mang theo tà khí liếc nàng, thân hình hắn ngăm đen cao lớn

phần dưới chỉ quấn quanh bằng một khối gấm vóc được đan bằng tay rực rỡ, đang nằm trên lồng ngực là một nàng vũ nữ trần truồng cực kỳ mỹ lệ.

Ngón tay nhỏ và dài như ngọc của vũ nữ kia đang ở trên lồng ngực Hàn

Chấn Dạ hoạt động ,bộ dáng thoả mãn giống như là hai người lúc trước mới vận động triền miên số lượng không đếm rõ…

Chẳng biết tại sao, hình ảnh ngoài ý muốn như vậy lại làm cho trái tim Băng Nhi một trận đau nhói.

“Hàn tướng quân đang có chuyện trọng

yếu, như vậy Tuyết Nô xin phép cáo lui.”Vũ nữ kia cười quyến rũ nói, tư

thái ưu nhã mềm mại. Nàng đưa tay lấy sa mỏng tới, miễn cưỡng mà quấn

quanh lấy da thịt, sau khi bao trùm một tầng áo gấm dày, theo thứ tự mà đeo đồ trang sức vào tay.

Trước khi rời đi lều nỉ, Tuyết Nô ánh mắt quét qua Băng Nhi, trên môi hiện lên nụ cười thần bí.

Băng Nhi thật cúi thấp đầu, trên mặt

không có bất kỳ vẻ mặt gì. Nàng nhận ra được người nữ tử này,là mỹ nữ mỹ lệ nhất trong thành Lâu Lan, cũng vũ nữ cao quý nhất, chỉ cần đụng một

chút da thịt, sẽ phải trả giá nửa tòa thành. Tuyết Nô thông tuệ mà kiều

mỵ, các vương hầu quý tộc ở mọi quốc gia đều mơ tưởng đến nàng .

Nghĩ đến nữ nhân xinh đẹp như vậy dĩ

nhiên là người tình của Hàn Chấn Dạ , Băng Nhi trong lòng hiện lên sự

đau đớn mơ hồ. Ngay cả chính mình cũng không rõ tại sao lại có cảm xúc

như vậy? Nàng hẳn là căn bản không cần cái gì mới đúng a!

Nàng chậm chạp hít sâu một hơi, mong đợi nỗi đau đớn trong trái tim kia có thể nhanh một chút mà biến mất.

“Nàng gọi Tuyết Nô, vũ nữ tốt nhất

trong Lâu Lan quốc, cũng giống như ngươi có thể làm cho nam nhân nhận

được sự hưởng thụ hứng thú nhất, bất quá nàng cũng không chờ sau khi ta

mất hồn mà cho ta một đao.”Hàn Chấn Dạ cười lạnh, nằm nghiêng ở trên

giường êm nhìn nàng, tròng mắt đen như có điều suy nghĩ mà nheo lại.(hix sao anh này cứ hay nhắc lại chuyện đau lòng vậy nè )

Băng Nhi hơi dùng sức cắn chặc môi, không có phát hiện trên môi đã có vết thương. Máu tươi vào miệng, nổi khổ sở khó có thể tả.

“Đã có nàng hầu hạ, ngươi cần gì còn

muốn kêu gọi ta tới ?”Nàng lạnh lùng nói, bỏ qua một bên không nhìn tới

hắn. Nàng trong ngực đau đớn từ từ tạo thành một nỗi tức giận, cơ hồ

muốn nhảy lên phía trước xé đi khuôn mặt cười tà kia.

Bọn họ lúc trước làm cái gì? Hắn đã

từng ôn nhu như vậy ,kịch liệt như vậy yêu Tuyết Nô? Tuyết Nô lấy lòng

hắn sao? Chẳng lẽ hắn đối với mỗi người đàn bà cũng có thể làm ra những chuyện thân mật như vậy sao?

Cảm xúc phiền muộn tới càng lan tràn,

Hàn Chấn Dạ đã đi tới trước mặt nàng ,dùng đôi tay nhanh chóng chế trụ

cằm của nàng, đoạt đi năng lực suy tư của nàng.

Hàn Chấn Dạ dùng lực thật kinh người, ý tứ không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, dùng sức mạnh to lớn cơ hồ muốn làm cho hàm dưới nàng muốn vỡ vụn. Nàng hô nhỏ một tiếng, đau đớn

kịch liệt khi hắn nắm càng thêm mạnh.

“Ngươi tốt nhất nhớ đến thân phận của

mình, ta không cần tiếng nói đối với một nữ nô.”Hàn Chấn Dạ lạnh nhạt

nói, tròng mắt đen trở nên lạnh hơn, ngọn lửa tàn khốc ở trong đó toát

ra. Hắn buông tay ra, tùy ý nàng té lăn trên đất, trên cao nhìn xuống bộ dáng chật vật của nàng.

Băng Nhi không có cách nào dời tầm mắt

đi chỗ khác, chỉ có thể nhìn thẳng vào trong ánh mắt của hắn, trong mắt

toát ra sự tức giận không nói gì. Nàng vào thời khắc này cực kỳ hận hắn, biết hắn có chủ tâm muốn nhục nhã nàng. Nhưng là nàng không chỗ có thể

trốn, thậm chí không có cách nào phản kháng, sinh tử của nàng cùng vinh

nhục, cũng vẻn vẹn nằm trong lòng bàn tay hắn…

“Cỡi quần áo ra.”Hắn lạnh lùng hướng người dưới đất ra lệnh.

Trên đầu lưỡi muốn phản bác lời của

hắn, lại bị nàng nuốt xuống, thân phận nàng hôm nay thật thấp kém không

thể nào có thể cự tuyệt mệnh lệnh của hắn.

“Như ngươi mong muốn.”Băng Nhi giả bộ không cần nhún bả vai một cái, vô cùng khống chế không để cho hai tay phát run.

Tay nàng giải khai dây nhỏ, dùng tốc độ chậm chạp nhất rút áo đi. Dưới ánh sáng của ngọn lửa, nhanh chóng trở

nên trần truồng, nàng ngạo nghễ mà ngẩng đầu lên, tóc đen mềm mại rời

rạc về phía sau giương nhẹ, hai tròng mắt trong trẻo không sợ hãi chút

nào mà nhìn hắn.

Ánh sáng từ phía sau phản chiếu tới bộ

dáng trần truồng của nàng. Ngọn lửa toát ra, ánh sáng rực rỡ ở trên da

thịt của nàng lại giống như là những cánh hoa rơi rối rít.

Hàn Chấn Dạ tầm mắt đi theo từng cử chỉ của nàng, tiếp xúc đến đôi mắt đen bất khuất. Coi như thân là nữ nô,

nàng vẫn tồn tại sự kiêu ngạo như cũ, ban đầu ở Thiết thành, hắn chính

là bị ngọn lửa trong đôi mắt ấy hấp dẫn…

Nhớ tới từng chuyện phát sinh trong

Thiết thành tí, hắn thân thể cao to cường tráng phút chốc cững ngắc, một hồi lâu sau khóe miệng hở ra nụ cười lạnh. Nhớ lại quá khứ trong lòng

hắn ngọn lửa càng thêm phẫn nộ càng thêm thiêu đốt. Hắn chậm chạp tiến

tới gần nàng, hơi thở nóng rực bao phủ nàng. Hai tay ngăm đen trơn trượt dọc theo thân thể mềm mại của nàng.“Ta là tình cũ người chia lìa lâu như

vậy nên là thật tốt hàn huyên một chút không phải sao?”Hắn giọng nói ôn

hòa nhưng trong con ngươi lại lóe lên tia lạnh như băng.”Ta vẫn muốn

biết một chuyện ngươi phụng mệnh đến gần ta, hôn ta có hay không cảm

thấy sợ hãi, hay là cảm thấy ác tâm?”

Nàng cắn chặc hàm răng do dư không trả

lời, nàng biết bất kỳ câu trả lời nào đều chỉ càng rước thêm nhục nhã

cho mình thôi. Nàng cắn chặc môi, nghĩ lấy chút đau đớn này mà duy trì

lý trí chính mình, bên dưới cằm lại truyền đến áp lực làm cho nàng há

miệng ra.

“Không cho ngươi cắn tổn thương mình

,nhớ không? Ngươi bây giờ là nữ nô của ta, ta cũng không hy vọng nữ nhân của ta lại bị chồng chất vết thương.”Hắn mấp máy môi nói, ngoài dự

tính mà khom người liếm đi vết máu trên môi nàng. Khi hắn ngẩng đầu lên, môi mỏng của hắn bị máu của nàng dính vào, thoạt nhìn càng thêm tà mị.

“Ngươi vẫn chưa buông thả cho thân nhân của ta?”Vì không để cho mình hỏng mất, Băng Nhi bắt buộc mình nói ra vấn đề.

“Tại sao muốn? Ta thậm chí còn chưa có

sử dụng được đồ của mình .”Hàn Chấn Dạ khiêu mi, không biết nên nói nàng dũng cảm hoặc là ngu muội. Hắn chưa từng gặp qua nữ nhân như vậy, để

cho hắn sinh ra cảm xúc phản ứng kịch liệt.

Bụng bên trái chỗ bị nàng đâm bị thương đã khỏi hẳn, chỉ để lại một vết thương màu trắng chưa khỏi hẳn,đây

chính là tự ái của hắn. Hắn từ lúc kề cận trở lại từ cõi chết đã thề

phải bắt nàng vì lúc trước lừa gạt hắn mà trả giá thật nhiều.

“Đây là điều kiện ủy thân làm nô bộc

của ta, ngươi nếu là làm không được ta sẽ lại đi tìm những nam nhân

khác… “Lời còn chưa dứt, thân thể của nàng liền bị giật xuống, hung

hăng mà đụng vào mặt sàn cứng rắn .

Nàng dồn dập thở, hơi thở thỉnh thoảng thiếu chút nữa không cách nào hô hấp.

Hắn thân thể cao lớn đảo mắt đã đặt ở

trên người nàng, thân thể cường tráng áp đảo ở trên nàng, cặp mắt đen

kia hung mãnh nhìn chằm chằm nàng, toàn thân thiêu đốt lên ngọn lửa tức

giận, mà khóe miệng của hắn mỉm cười chứa đựng dụng ý làm cho người ta

sợ.

“Thích uy hiếp nữ nhân như ngươi thật

làm cho người ta chán ghét, thử lần nữa lại chọc giận ta, ta liền đem

tộc nhân của ngươi giết sạch, một ngày giết một người!”Ánh mắt của hắn

hung ác lời nói ra khỏi miệng không phải là lời uy hiếp, mà sẽ là làm

thật.

Tiếp theo trong nháy mắt, Hàn Chấn Dạ

đảo mắt lại khôi phục sự ưu nhã cười tà, thật là con người cao thâm khó

lường . Vật cứng rắn của phái nam cố ý để ở nơi mềm mại trên thân thể

của nàng, đem nàng áp vào bên trong tấm thảm, chậm chạp mà động lấy,

thân thể hai người trong lúc không có một khe hở nào .

“Tại sao? Trong lúc bất chợt lại không

thấy nàng nói gì , là bị ta dọa hay là nhớ tới cái gì?”Hắn dùng lực xoa

bóp nơi mềm mại đẫy đà, dùng ngón tay xoa đầu vú màu hồng phấn, áp sát

vào thân thể trần truồng mềm mại của nàng.

“Ngươi… Dừng tay… Không nên!”Nàng hơi

thở nặng nề nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng động tác của hắn quá thô bạo,

càng dùng thêm sức chế trụ nàng, nàng không có lực mà phản kháng chỉ có

thể hung hăng nhìn chằm chằm hắn.

“Xuỵt! Ngươi lại vừa đã quên đi thân

phận của mình rồi .”Hắn nhìn nàng vẻ mặt xấu hổ mà đỏ bừng, khóe miệng

vừa hiện lên nụ cười nhàn nhạt.”Ngươi là nữ nô, một Nữ nô không có tư

cách nói với ta ”Không.”

Băng Nhi thân thể liền cứng ngắc, nhìn

hắn từ từ cúi đầu xuống, tròng mắt đen bên trong lóe ra tia ác ý thỏa

mãn, một tấc tấc khẽ cắn nàng. Đây không phải là vuốt ve, hắn chính là

cố ý cắn làm bị thương nàng,muốn ở trên da thịt nàng lưu lại dấu nhạt

màu đỏ.

Môi của hắn đi tới trước ngực nàng, nhẹ nhàng gặm cắn da thịt phe phẩy màu hồng phấn nhạy cảm, nàng không tự

chủ bắt đầu phát run, chẳng bao giờ cảm thấy yếu ớt quá như vậy.

Lời lẽ đầu tiên là khẽ cắn, tiếp theo

chốc lát tại đó hắn lại thở dốc mút lấy, một chút đau đớn biến thành nỗi vui thích mãnh liệt. Nàng thân thể xinh xắn trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, bản năng lấy tay xoa mái tóc đen của hắn, thân thể như loại mèo

cong lên. Trên người hắn hơi thở phái nam mãnh liệt truyền tới, làm cho

nàng có chút hoa mắt.

“Còn nhớ rõ những thứ này sao?”Hắn hơi

thở không yên, lời lẽ lướt qua nơi đẫy đà lần nữa bởi vì sự mỹ lệ của

nàng mà rung động. Triền miên hôm đó từng tí vẫn ở trong lòng, hắn không cách nào lừa mình dối người, nói mình hoàn toàn quên đi nàng .Băng Nhi kịch liệt địa lắc đầu, không

chịu phản ứng đối với hắn quá nhiều. Nàng nhắm mắt thật chặt lại, không

muốn nhìn tới cặp mắt đen kia nữa .Vì như vậy sẽ không còn nhìn thấy nụ

cười tàn khốc kia, cũng không phải nhìn thấy hắn mỗi khi chạm tới nàng

đôi mắt đen kia bên trong không hiện lên chút cảm xúc nào .

Thân thể của nàng theo bản năng bắt đầu phản ứng, đáp lại sự hấp dẫn của hắn. Phản ứng chống lại ban đầu đã bị

hắn cướp lấy, thân thể mềm mại đã hưởng qua tình yêu nam nữ, những thứ

rung động kia chôn sâu ở trong trí nhớ của nàng. Giờ phút này biết rõ

hắn chẳng qua là muốn nhục nhã nàng, nhưng nàng không có cách nào khắc

chế chính mình không thể cùng hắn sinh ra phản ứng gì .

Hàn Chấn Dạ nheo lại tròng mắt đen, như cũ từ từ gặm, cắn ,hôn vào da thịt của nàng, thậm chí một đường trượt

đến bụng phẳng mềm mại.

“Muốn ta sớm một chút buông thả cho tộc nhân của ngươi? Như vậy ngươi tốt nhất bắt đầu thử nghĩ xem sẽ làm sao

mà hối lộ ta…”Hắn đem thân thể cao lớn xâm nhập giữa hai chân nàng tách

hai chân thon dài của nàng ra.

Nàng kinh ngạc địa mở mắt, nhìn thấy

đôi mắt hắn đang nhìn xuống nàng, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt của hắn ,

ngũ quan tuấn lãng vào thời khắc này xem ra hết sức kinh người.

Hai chân bị buộc tách ra, nàng không có lực mà khép lại, nổi giận khi cảm nhận được tầm mắt của hắn. Nàng trên

thân thể trần truồng mềm mại không có bất kỳ che đậy, cánh hoa mềm mại

nhất ở ánh mắt của hắn đang run rẩy, nàng quá thẹn thật muốn mình có thể chạy trốn đi nhưng hai tay của hắn vẫn đang chế trụ eo nhỏ của nàng,

đem nàng ép vào thảm.

“Buông!”Nàng hô, thời điểm giãy dụa đá

hắn, chỗ mềm mại nhất giữa hai chân kịch liệt cùng dục vọng nóng rực của hắn ma sát vào nhau, mãnh liệt cảm nhận được hắn áp bách uy hiếp.

Hàn Chấn Dạ lạnh lùng cười một tiếng,

rất là hưởng thụ sự sợ hãi của nàng, ngón tay thô ráp trượt đến trên mặt cánh hoa non mềm, xoa nhẹ rồi chậm rãi vân vê, tìm kiếm da thịt mẫn cảm nhất, đôi mắt đen khóa chặc khuôn mặt nhỏ nhắn ở nàng. Hắn chỉ là ở

giữa cánh hoa di động qua lại đã cảm nhận được nàng không ngừng run rẩy.

“Ngươi đang phát run? Là bởi vì mong đợi, hay là ức chế ?”Hắn dò hỏi càng ma sát nơi bụ hoa đã ướt át của nàng .

Băng Nhi vẫn không có thể trả lời, Hàn

Chấn Dạ đầu ngón tay đã chui vào trong hoa kính, quấy lộng lấy mật hoa

trong hoa kính. Đầu ngón tay của hắn di động qua lại tạo lên sóng triều

vui thích.

“Không. . .”Nàng không cách nào trả

lời, ngay cả hơi thở cũng trở nên rối loạn, hai tay nắm chặc rất sợ hắn

sẽ mang đến con sóng triều vui thích quá lớn này mà dìm nàng xuống.

Hắn chỉ di động qua lại, bắt chước dục

vọng chạy nước rút dò hỏi nụ hoa của nàng. Nàng cong người lên hai hàng

lông mày nhắm chặt .

Nếu như hắn tàn nhẫn đoạt lấy nàng, tổn hại làm đau đớn đến nàng có lẽ nàng còn có thể hận hắn nhưng khi hắn

dùng cử chỉ kích thích dục vọng trong cơ thể nàng ,nàng lại khó có thể

nhẫn nại niềm vui thích đang dâng trào. Thân thể của nàng bị sự hấp dẫn

này làm mất đi lý trí. Thân thể mềm mại khó nhịn mà dán lên hắn, mềm

nhẹ mà ma sát thân thể rất to lớn.

“Hàn Chấn Dạ…”Nàng thấp giọng lẩm bẩm tên của hắn, ánh mắt biến thành sương mù, sự quật cường hơi hòa tan đi mất .

Nàng cảm giác hắn thăm dò vào được càng sâu, chạm tới một chỗ mềm mại nhạy cảm nhất. Nàng thở hổn hển, mềm mại

trong hoa kính bị hắn chiếm dữ càng thêm nhích tới gần hắn, bản năng tìm kiếm niềm thỏa mãn vui thích.Hắn nhích tới gần da thịt của nàng

không ngừng lấy đầu lưỡi liếm hôn ,lần nữa lấy ngón tay thăm càng thêm

dò vào nơi mềm mại của nàng.

“Băng Nhi, ngươi có thể cảm giác được

cái này sao? Vừa chặt vừa nóng, vững vàng vòng ôm ta.”Hắn nhìn nàng bởi

vì dục vọng mà sôi trào thở dốc, môi mỏng nhàn nhạt phun ra lời ác

độc.”Xem ra sự sống chết của đám người kia xác thực đối với ngươi rất

trọng yếu, lại có thể làm cho ngươi đang ở tại đây dưới thân người ngươi khinh bỉ nhất ngâm nga thở gấp, tựa như kỹ nữ dâm đãng nhất.”

Trong nháy mắt tất cả vui thích đều rút đi, thân thể của nàng đột nhiên trở nên cứng ngắc. Nàng mở mắt nhìn

hắn,trước ngực giống như là bị đánh một quyền . Những lời châm chọc tàn

khốc kia so với đao kiếm càng thêm sắc bén, dễ dàng đánh nát sự tôn

nghiêm cuối cùng của nàng.

“Ta lúc đầu thật đáng tiếc không giết

chết ngươi.”Nàng cắn răng nói, hận thấu chính mình tại sao ban đầu nhất

thời mềm lòng lại không đâm thêm một đao, hơn nữa càng hận chính mình

tại sao khi bị hắn hấp dẫn lại đánh mất đi lý trí .

“Bây giờ hối hận đã quá muộn, ngươi đã

mất đi cơ hội.”Hắn cười lạnh, rút ra ngón tay đã dính đầy mật hoa ,lấy

khăn lụa chậm chạp mà lau sạch.

“Ngươi không sợ ta tìm được cơ hội lần

nữa hạ thủ sao?”Nàng mở miệng hỏi, hai tay tại bên người nắm chặt thành

quả đấm, chẳng bao giờ nàng cảm thấy thống hận một người đến như vậy.

Nàng nếm đủ loại hoan ái ở nam nữ, cũng là do hắn dạy nàng .Nàng quá mới lạ, căn bản không kháng cự lại được sự đùa bỡn của hắn.

Hàn Chấn Dạ nhẹ nhàng một tiếng cười lạnh, giống như là thích thu vô cùng khi đùa cợt nàng

“Nằm im không được nhúc nhích.”Hắn cúi

đầu nhìn nàng, thần thái kia phảng phất rất là thưởng thức nàng nằm ở

trên mặt thảm ,bộ dáng hoàn toàn không muốn giúp.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, nhìn hắn đi

tới nơi góc lều, ngũ quan tuấn mỹ ở dưới ánh lửa chiếu rọi hiện ra vẻ

cười lạnh .Hắn lấy ra một dây xiềng xích bằng bạc nguyên chất được gia

công tỉ mỉ ,nụ cười trên môi càng sâu, càng lạnh hơn. Xiềng xích kia chế luyện rất tinh xảo, giá tiền cực kỳ cao, vương tộc Lâu Lan dùng để trói chặc sủng vật yêu mến .

Nhìn thấy hắn cầm lấy xiềng xích khóe

miệng lại đọng lại nụ cười lạnh, nàng chợt cảm thấy bất an thân thể cơ

hồ đã nghĩ muốn chạy ra khỏi lều nỉ.

“Cưng ơi, nếu như nữ nô ngươi động đậy

một cái ,người thân của ngươi trong danh sách lập tức thiếu đi một người .”Thanh âm lạnh như băng từ phía sau truyền đến, ngăn lại tất cả hành

động của nàng .

Băng Nhi cứng ngắc ngẩng đầu, nhìn thấy hắn cầm lấy xiềng xích bằng bạc đi tới, trái tim trầm trọng không ngừng nhảy loạn . Dự cảm bất an càng lúc càng nhiều ,nàng khó có thể tin nhìn chằm chằm hắn, hiểu rõ hắn muốn làm cái gì , không thể tin được thực sự có người tàn nhẫn đến thế này…!

Hắn rốt cuộc hận nàng đến cỡ nào? Tính toán như thế nào để hành hạ nàng?

Hàn Chấn Dạ ở bên người nàng ngồi xổm

xuống, giơ xiềng xích đến gần nàng, xiềng xích lạnh lẽo uy hiếp vòng vào cổ của nàng, hắn lấy ra một chìa khóa cũng bằng bạc nguyên chất khóa

xiềng xích lại. Xiềng xích một mặt gắn bảo thạch năm màu ở giữa lấy bạc

trắng chế tạo thành xích, chiều dài ước chừng ba thước.

“Ngựa của ta cũng giống như ngươi phải

in dấu của ta, ta nên báo cho mọi người biết ngươi là thuộc về người

nào.”Khóe miệng hắn cười vạn phần tàn nhẫn làm nàng run sợ không dứt.Hàn Chấn Dạ chậm chạp đem khóa bạc cố

định ở trên cổ mãnh khảnh của nàng, hai người ánh mắt nhìn nhau, hắn

thong dong khóa lại .

“Đây là cái gì?”Nàng hô hấp cứng lại,

muốn nghiêng đầu đi, nhưng là hắn lại kéo xiềng xích đến một chỗ khác,

nàng lại không có chút năng lực phản kháng nào mà ngã xuống ở trước mặt

hắn.”Chết tiệt, Hàn Chấn Dạ, ngươi…”Câu mắng ngưng tụ ở trong miệng,

nàng giận đến không ngừng phát run.

“Đây là gông xiềng không chế tinh xảo

nhất được người thợ Ba Tư khéo léo chế tạo ,dùng để khóa sủng vật mỹ lệ

của ta.”Hắn nắm cằm của nàng lên , hướng về phía khuôn mặt tái nhợt của

nàng cười lạnh.

Hắn dùng phương thức khuất nhục nhất,

nói cho người bên cạnh nàng là thuộc về một mình hắn. Phương thức đối

đãi của hắn giống như nàng chỉ là một sủng vật mỹ lệ. Từ đó khi nhìn

thấy khóa bạc này mọi người sẽ biết nàng chính là nữ nô thuộc về Hàn

Chấn Dạ.

“Ngươi đáp ứng rồi…”Nàng ngay cả nói

chuyện cũng cảm thấy khó khăn, bị lấy phương thức nhục nhã như thế hành

hạ làm cho nàng bẩm sinh vốn kiêu ngạo cho khó có thể chịu được. Chẳng

qua là vì muốn cứu thân nhân ra, nàng đã sớm mất đi bất kỳ tôn nghiêm

nào rồi.

“Ngươi đối với người thân trung thành

như thế thật là làm cho người khác cảm động, yên tâm ta sẽ thật tốt

chiếu cố bọn họ, có lẽ không lâu sau ta có thể để cho ngươi được thấy

bọn họ.”Tay của hắn vuốt ve nàng bên trong tròng mắt đen lóe ra tia

sáng, trong lời nói còn có hàm nghĩa khác.

Hắn tự tay cầm lấy hộp thịt tươi dùng

cho Thiên Sơn hàn Thạch thong dong đi đến một bên, đem cái chìa khóa để

giữa miếng thịt tươi. Trong miệng hắn phát ra thanh âm bén nhọn hướng

tới trạm canh gác, Hải Đông Thanh đang bất động đột nhiên bay tới, ở

trong khoảng thời gian cực nhanh cướp đi miếng thịt tươi trong tay của

hắn.

Cánh chim vỗ cánh mãnh liệt ,đem thịt

tươi nhẹ để giữa không trung, rồi sau đó nhanh chóng lấy tư thái ưu nhã

nhất, đem miếng thịt tươi bao quanh cái chìa khóa nuốt vào trong bụng.

Cánh chim lướt qua tấm thảm, nổi lên một trận cuồng phong cuồn cuộn, khi Hải Đông Thanh bay lượn, người bên cạnh căn bản không cách nào nhích

tới gần.

“Không!”Băng Nhi trong lòng hoảng hốt, trơ mắt nhìn cái chìa khóa bị Hải Đông Thanh nuốt vào bụng.

Cái chìa khóa kia bị con ác điểu cắn

nuốt vào bụng, thế là từ đó tự do của nàng cũng coi như mất đi, cả đời

sẽ bị xiềng xích này trói chặc. Mà hắn chính là muốn nàng tận mắt nhìn

thấy ,làm cho nàng cảm nhận được nỗi tuyệt vọng hoàn toàn.

Hắn vững vàng kéo ra xiềng xích ở đầu

bên kia, không để cho nàng chạy tiến lên. Sau khi Hải Đông Thanh hoàn

toàn cắn nuốt thịt tươi, hắn kiềm chế lúc này mới buông tay ra, mặc cho

nàng té ngã xuống đất.

“Ngươi cả đời này sẽ là nữ nô của

ta.”Hàn Chấn Dạ tàn nhẫn nói lời kết thúc.”Như vậy cái chìa khóa kia dĩ

nhiên là không có chỗ hữu dụng .”

Thân thể của nàng phát run, sắc mặt vạn phần tái nhợt, đến giờ phút này mới thật chứng minh hắn đáng sợ đến cỡ

nào. Nàng rốt cuộc trêu chọc phải loại nam nhân gì đây?

Hàn Chấn Dạ vung lên tay, Hải Đông

Thanh bay tới trên cánh tay của hắn, ánh mắt màu hổ phách nhìn Băng Nhi, thoải mái mà cắt tỉa cánh chim, bén nhọn chế trụ trên cánh tay ngăm đen kiên cố của hắn. Một người một con ưng đứng ở trong ngọn lửa ,cảnh

tượng này cũng đủ để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng phải sợ.

“Nữ… Nữ vương…”Hắn mồm miệng lắp bắp kinh hô, bởi vì bị Thương Nguyệt thổi làn khí kia toàn thân rùng mình cả lên .

Tuy nói hắn luôn luôn thích mỹ nhân mà

Thương Nguyệt cũng rất xinh đẹp quyến rũ động lòng người không gì sánh

được. Nhưng mới vừa tiếp xúc với nụ cười kiều mỵ kia, hắn chẳng biết tại sao chẳng những không có nửa phần thèm muốn, ngược lại bản năng của hắn lại muốn chạy trốn.

Thương Nguyệt vén lều nỉ lên phong thái yểu điệu thướt tha đi vào, chuông bạc đeo trên mắt cá chân vang lên

khúc nhạc có tiết tấu nhịp nhàng ,khóe miệng vẫn là chứa đựng nụ

cười.”Không cần giữ lễ tiết, ngươi không phải là con dân Lâu Lan của ta, cần gì phải hành lễ lớn đến như thế? Cũng không cần gọi ta là nữ vương, ta bất quá cũng hơn ngươi có hai tuổi, ngươi gọi ta tỷ tỷ là được.”Nàng mỉm cười vươn cánh tay tuyết trắng ra muốn đở Hoàng Phủ Giác đứng dậy.

“Không cần giữ lễ tiết? Mới vừa đây bởi vì một người từ ngoại bang tới nhìn thấy ngươi nhưng đã quên đi hành lễ ,ngươi liền chém đi hai chân của hắn.”Hàn Chấn Dạ cười lạnh, đối với

hai người rình coi ở ngoài lều nỉ bộ dáng không đáng đưa ra bình luận.

Thương Nguyệt cười duyên , phất phất

tay.”Cái người kia rất là thiếu hiểu biết để cho ta vừa thấy đã phiền

lòng rồi, nào có thể so sánh cùng với vị nam tử Trung Nguyên tuấn tú

này.”Nàng ánh mắt hàm chứa xuân sắc, đánh giá Hoàng Phủ Giác.”Nghe lão

bộc của Hàn Chấn Dạ nhắc tới, tên ngươi một chữ ‘Giác ‘là trong cảm

giác?”Nàng bước chậm mà bước đi, sa mỏng giương nhẹ.

Hoàng Phủ Giác cúi đầu, không giám có

tiếp xúc với tầm mắt của Thương Nguyệt, chẳng qua là hắn không ngừng gật đầu. Khó khăn nhất là hiểu được lòng dạ của mỹ nhân, gặp gỡ mỹ nhân

diễm lệ tiến sát từng bước như vậy, thật đúng là để cho hắn vì hưởng thụ sủng ái quá mà kinh hãi .

Lều nỉ lần nữa bị nhấc lên, Thạch Mặc

bưng rượu nhạt đi gần tới, tầm mắt quét qua người Hoàng Phủ Giác vội

vàng mà tránh ra. Hoàng Phủ Giác nheo lại tròng mắt đen, nhìn chằm chằm

Thạch Mặc.

Hắn dám dùng bản thân đánh cuộc, cái

người kia đang cười trộm trong lòng .Hành tung của hắn đại khái là do

Thạch Mặc tiết lộ cho Thương Nguyệt, nếu không Thương Nguyệt làm sao tìm tới được?

Hàn Chấn Dạ nhìn mọi người, thần sắc

rất là đạm mạc. Hắn tự tay lấy ra rượu nhạt, há mồm uống.” Rãnh rỗi như

vậy không bằng mấy người cút đi chỗ khác mà nói chuyện.”

“Ai da, ngươi….đứa nhỏ này làm sao lại

lỗ mãng như vậy? Ta là tới quan tâm ngươi đó!”Thương Nguyệt lắc đầu,

cười tươi như hoa.”Ngươi phải biết rằng, Tuyết Nô trong thành Lâu Lan là nữ nhân xinh đẹp cao quý nhất, vì ngươi ta đã đưa ra nhiều ngân lượng

như vậy không phải để mua nàng vì hưởng thụ sự vui thích sao ,tại sao

lại diễn ra một màn đau lòng kia vậy? Dạ nhi, ngân lượng kia bỏ đi ta

cảm thấy rất đau lòng a!”Nàng cười trêu đùa nói, nhìn ra Băng Nhi đối

với Hàn Chấn Dạ có ý nghĩa rất đặc biệt. Nếu không, hắn cần gì phí nhiều công sức muốn cho nàng nhìn thấy một màn ân ái kia?

“Ngươi tới đây chỉ để nhắc tới chuyện

đó ?”Hàn Chấn Dạ nheo lại tròng mắt đen, biết đây chỉ là Thương Nguyệt

lấy cớ. Tuyết Nô ở đây mặc dù cao quý, nhưng Thương Nguyệt vốn luôn luôn tiêu tiền như nước, sẽ không so đo với những đồng tiền kia .

“Dĩ nhiên không phải là, ngươi muốn đối đãi với người nữ nô kia ra sao, là muốn diễn kịch, hay là muốn nàng

trở thành bảo bối ở lòng bàn tay,mọi chuyện cũng không có liên quan đến

ta .Ta ban đêm đến gặp ngươi đương nhiên là có mục đích khác.”Thương

Nguyệt mỉm cười, một đôi mắt hạnh sáng rỡ hướng phía góc nhìn lại.

Theo phương hướng ánh mắt của nàng nhìn lại, có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Giác vốn đang cố gắng tránh ra khỏi sự

chú ý của mọi người lại bắt đầu phát run.

Thương Nguyệt hướng Hoàng Phủ Giác đi

tới, tư thái xinh đẹp cơ hồ như muốn dán lên người Hoàng Phủ Giác. Da

thịt tuyết trắng kia trong lớp sa mỏng mờ ảo vô cùng hấp dẫn tựa như ẩn

như hiện.

“Nữ vương… Thứ cho thuộc hạ còn phải

chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Hàn Chấn Dạ, xin được cáo lui trước

.”Hoàng Phủ Giác cười đến hết sức cứng ngắc vội vàng kiếm cớ như muốn

chạy trốn ra khỏi lều nỉ. Từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa từng chật

vật như vậy .

Một bên Thạch Mặc rất là thiện ý địa mở miệng, khuôn mặt vô tội cùng thông cảm.

“Không cần lo ,cuộc sống hàng ngày của

Hàn tướng quân ta có thể chịu trách nhiệm.”Hắn phải rất cố gắng cắn đầu

lưỡi mới không phải bật ra tiếng cười. Tối nay có thể thấy bộ dạng khốn

quẫn của Hoàng Phủ Giác như vậy thật là hiếm gặp lắm nha .

Thương Nguyệt mừng rỡ, cởi một chiếc

vòng hoàng kim trên cổ tay xuống ném cho Thạch Mặc, ban thưởng cho hắn

đã như biết thức thời. Nàng lấy đuôi tóc đen’ Như Vân’ nhẹ chà trêu ghẹo khiến khuôn mặt Hoàng Phủ Giác toát cả mồ hôi lạnh.

“Giác đệ đệ, làm sao ngươi lại đổ mồ

hôi nhiều vậy? Có lạnh không? Theo ta hồi cung đi, ta lấy áo ngủ bằng

gấm thượng hạng cho ngươi sưởi ấm.”Nàng cầm tay Hoàng Phủ Giác dắt đi ,

đôi mắt kiều mỵ sáng lên như tiết lộ ở trong lời còn có ý đồ khác.(ặc chạy mồ hôi mà lại hỏi có lạnh không ..?ý đồ …có ý đồ hehhe )

Thạch Mặc yên lặng nhận lấy vật ban

thưởng cung kính chắp tay đối với Thương Nguyệt nói.”Nữ vương, tiểu bộc này để cho nữ vương xử trí.”Hắn thật là kiếm chế không để cho khóe

miệng giương lên.

“Thạch Mặc, ngươi…người nầy, ta không

phải là không thể mang ngươigiết đi…”Hoàng Phủ Giác nghiến răng nghiến

lợi thấp giọng lẩm bẩm nói, cũng chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Hàn

Chấn Dạ, tìm kiếm một con đường sống cuối cùng. Ở bên trong rừng hoa đào chính là hắn cứu cái tên Hàn Chấn Dạ nửa chết nửa sống này , còn điều

tra ra tung tích của Băng Nhi theo Hàn Chấn Dạ trở lại Lâu Lan. Hôm nay

hắn gặp nạn, Hàn Chấn Dạ không nên khoanh tay đứng nhìn mới đúng, tối

thiểu cũng nên lên tiếng ngăn cản Thương Nguyệt một chút chứ …!

Nhưng Hàn Chấn Dạ thậm chí còn không có đưa mắt nhìn, hắn căn bản giống như là không thèm chú ý tới có người

này tồn tại hay không chỉ tiếp tục uống rượu .Bởi vì chuyện của Băng Nhi nên cũng vô tâm để ý tới những người khác.

Hoàng Phủ Giác vẻ mặt đau khổ, cơ hồ

nước mắt đã muốn chảy xuống, lúc phát sinh nguy nan mới phát hiện nhân

duyên của mình thì ra là kém đến không thể kém hơn.

Hương thơm ấm áp lần nữa truyền tới,

lần này tấm thân ôn hương nhuyễn ngọc đã dán vào phần lưng của hắn,

thân thể có lồi có lõm dán vào hắn, tiếng nói ôn nhu men theo tai của

hắn tiến về phía sau gáy.

“Giác đệ đệ nói cho tỷ tỷ nghe… nam tử

Trung Nguyên đều giống như ngươi tuấn mỹ cường tráng như vậy sao? Nhưng

nếu là như thế, ta có phải là nên cử binh lính xâm chiếm Trung Nguyên

không ?”Đôi tay vừa nhỏ vừa dài đặt trên lồng ngực của hắn, vô cùng nhẹ

nhàng vỗ về trêu chọc.

Lời nói rõ ràng như vậy cũng có thể dễ dàng đoán ra mưu đồ của Thương Nguyệt là cái gì .

Hoàng Phủ Giác thắm thiết bắt đầu cảm

thấy hối hận, ban đầu tại sao lại muốn tham gia náo nhiệt cùng đi theo

Hàn Chấn Dạ đến Lâu Lan, sớm biết như thế này hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi Trung Nguyên. Nhìn tình thế trước mắt hắn cũng không thể nói ra

thân phận chân chính của mình , lại càng không thể cãi lại lời của

Thương Nguyệt, chỉ sợ sắp tới đây không biết sẽ bị Thương Nguyệt giày

xéo như thế nào đây .

Thạch Mặc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ bộ dáng miễn cưỡng ra vẻ thương xót mà không thể giúp được gì. “Giác gia,

ngươi có lẽ phải nhận mệnh thôi ‘Vị quốc vong thân ‘ (vì đât nước mà hi

sinh bản thân )Đi đi!”Hắn lấy ra khăn tay giơ giơ, coi như là nói lời từ biệt.

“Là… Vị quốc vong thân?”Hoàng Phủ Giác

mặt liền biến sắc, vội vàng đẩy Thương Nguyệt ra đã muốn chạy trốn ra

khỏi lều nỉ. Cho tới tận bây giờ cũng là hắn quấy rầy mỹ nhân, tối nay

cũng là lần đầu tiên trong đời bị mỹ nhân quấy rầy .Thanh âm vang tới, lều nỉ trong nháy

mắt được vén lên .Tại bên ngoài bốn góc đã sớm có bốn nữ nô mỹ lệ trông

coi, trong tay các nàng cầm lấy bốn góc của tấm thảm to hướng Hoàng Phủ

Giác mà tiến tới. Tấm thảm lay động nhanh chóng đem thân thể cao lớn của Hoàng Phủ Giác bao lại ,đảo mắt đã thấy hắn bị quấn quanh như khúc gỗ .

Thạch Mặc thở dài một hơi có thể nhìn

ra được ý đồ của Thương Nguyệt ,người đó chắc chắn quyết tâm muốn “Nhúng chàm “Hoàng Phủ Giác rồi .

Hắn đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Giác sắc

mặt đã trở nên tái nhợt ,do toàn thân bị quấn quanh bằng tấm lụa dày

Hoàng Phủ Giác không ngừng đổ mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: “Giác gia,

ngàn vạn không nên phản kháng nha! Một người hầu không nên biết võ công. Nếu để cho nữ vương nổi lên lòng nghi ngờ mà biết được thân phận chân

thật của ngươi vậy sẽ không tốt chút nào, sợ là sẽ phải gặp phải không

ít chuyện a! Bất quá hoàn hảo, nữ vương rất mỹ lệ, này coi như là ngài

diễm phúc, không thể tính là quá ủy khuất ngài a!”Hắn vẻ mặt đứng đắn

nói, âm thầm kín đáo đem một bao lớn vàng bạc châu báu do Thương Nguyệt

thưởng cho hắn cất đi.

Thương Nguyệt chầm chậm đi lên, yêu

thương mà vỗ về khuôn mặt Hoàng Phủ Giác, than thở sao lại có nam tử

tuấn tú như vậy chứ.”Giác đệ, biết điều một chút theo tỷ tỷ hồi cung,

chúng ta ban đêm sẽ nâng cốc cùng nhau tâm sự nha!”Nàng cười rất là

kiều mỵ.

Hoàng Phủ Giác bị bao quanh rất chặt

giống như cái bánh chưng . Các nữ đầy tớ khiêng hắn hướng cung điện đi

tới, hắn đáng thương dùng lực nháy mắt hướng về phía Hàn Chấn Dạ cầu

cứu.”Hàn Chấn Dạ…Hàn tướng quân…ngươi không thể thấy chết mà không cứu

a!”Hắn mở to miệng khẩn cầu lão Thiên ,xin người mở mắt ra còn để lại

cho hắn một đường sinh cơ.

Hàn Chấn Dạ lạnh lùng nhìn hắn một cái, không có hứng thú đi ra lều nỉ, có sức kêu cứu vậy thì không bằng lấy sức nghỉ ngơi đi.

Mà ở trước lều nỉ Thạch Mặc cung kính đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Giác bị các nữ đầy tớ khiên đi.

Hoàng Phủ Giác ở trong lòng gào thét ,

một đường nhanh chóng bị đưa vào trong cung điện, hắn không dám nhìn vẻ

mặt Thương Nguyệt, sợ phải nhìn thấy nụ cười kiều mỵ kia . Hôm nay, hắn

rốt cuộc hiểu được dự cảm bất tường lúc trước là muốn nói đến điều gì,

chỉ tiếc là đã quá trễ hắn sợ là sẽ trốn không thoát .

Hắn cắn răng mếu máo chỉ thiếu không có nhìn lên trời mà rơi lệ nữa thôi. Bất luận kẻ nào cũng được chỉ cần mau mau tới cứu hắn. . .!

Không khí quá im lặng, mà hắn nhất định phải ‘Vị quốc vong thân ‘ rồi .
break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc