“Quý tổng, yến hội trưa nay ngài có đi không?” Thư ký Trần hỏi Quý Thần.
“Không đi, trưa nay tôi phải về nhà một chuyến, cậu tham dự thay tôi đi.”
“Được.” Thư ký Trần gật đầu.
“Đúng rồi, do buổi trưa bận việc nên chiều nay tôi sẽ không đến, xử lý báo cáo xong thì gửi mail cho tôi.”
Sau khi thư ký Trần rời đi, Quý Thần ngả lưng vào ghế, đưa tay xoa xoa mi tâm. Không biết cô như thế nào rồi, lòng anh vẫn còn đang cồn cào ngứa ngáy, lát nữa về nhìn thử xem sao.
---
Quý Thần mang theo cơm trưa về nhà, cô không ở phòng khách, lại trốn đi nữa rồi. Khóe miệng Quý Thần cong lên, anh nhấc chân đi về phòng ngủ. Mở cửa ra thì thấy cô đang cuộn người trong chăn, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ, trên mặt phủ một tầng ửng hồng.
“Dậy ăn cơm.” Quý Thần vỗ vỗ cơ thể trong chăn. Cô túm chăn ngồi dậy, Quý Thần thấy cô không nói gì nên cũng chỉ đặt cơm lên bàn bên cạnh, “Mười lăm phút sau tôi sẽ vào để thu dọn.”
Mười lăm phút trôi qua, Quý Thần nhìn đồng hồ, đúng giờ mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy cô đã ngoan ngoãn ăn hết cơm, tâm trạng anh tốt lên rất nhiều, anh dọn dẹp xong rồi ném vào thùng rác sau đó xoay người trở về phòng ngủ.
“Nằm yên, mở chân ra để tôi xem.” Quý Thần làm động tác tay với cô, nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô, anh nói tiếp, “Kiên nhẫn của tôi có hạn, cô tự mình làm hay tôi làm thì kết quả sẽ khác nhau hoàn toàn đấy.” Nghe xong những lời này quả nhiên cô trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, vâng lời nằm xuống mở chân ra. Quý Thần rũ mắt, gậy mát xa trong ŧıểυ huyệt vẫn còn rung ở tần số thấp, anh tắt nó đi rồi cẩn thận rút ra, cô không nhịn được mà ưm vài tiếng. Bởi vì buổi sáng bôi khá nhiều thuốc mỡ nên ŧıểυ huyệt đã bớt sưng, chỉ là khi vừa rút gậy mát xa ra, ŧıểυ huyệt không kịp khép lại làm nơi đó chảy ra một cỗ chất nhầy.
Quý Thần nhẹ nhàng khẩy cánh hoa mềm mại, ngón tay anh lập tức dính một ít chất lỏng trong suốt, anh đưa nó đến bên môi cô, “Mở miệng ra.” Cô gái khóc lóc lắc đầu, “Dơ… Hức…Không.” Quý Thần không đợi cô nói xong, anh chỉ cạy miệng cô ra rồi đút ngón tay vào, “liếʍ nó.” Cô cố gắng chịu đựng mùi vị kỳ quái trong miệng, vừa ngây ngô vừa không có kinh nghiệm, đầu lưỡi trúc trắc lộn xộn khắp nơi.
Quý Thần không ép cô mà chỉ cử động ngón tay, bắt chước động tác đâm chọc ra vào trong miệng cô rồi lại khuấy đảo nó. Mãi đến khi cô có hơi chịu không được thì anh mới rút ngón tay ra. Nhìn dáng vẻ yêu kiều của cô, bụng dưới của Quý Thần nóng lên, anh cười tà, “Ăn ngon không?” Cô khó chịu lên tiếng, “Không…”
Còn chưa nói xong thì bầu ngực non mềm đã bị Quý Thần nắn lấy, anh đưa tay hung hăng ngắt đỉnh nụ rồi nói, “Ăn ngon không?” Cơ thể cô co rụt lại, “Ừm a… Ăn ngon.” Lúc này người đàn ông mới cong môi lên, anh thích nhìn dáng vẻ muốn phản kháng nhưng lại không phản kháng được mà phải nhẫn nhục thuận theo của cô.
Quý Thần vừa mút bầu ngực mềm mại, vừa chậm rãi đưa tay vuốt ve, cảm nhận sự run rẩy vì bị anh áp chế của cô, tâm trạng anh tốt lên, trong đầu anh chợt hiện ra một ít ý tưởng sau đó anh nhanh chóng thực hiện nó. Quý Thần áp chân cô lên thành hình chữ M, môi anh kề sát lại gần rồi hung hăng mút một cái, cơ thể cô lập tức run rẩy kịch liệt, kêu lên “Ưm a, đừng mà, ưm, Quý Thần” nhưng đầu lưỡi anh kịch liệt quấy phá trong ŧıểυ huyệt, cô gái dưới thân giãy dụa khóc lóc, ŧıểυ huyệt co chặt thêm.
Quý Thần ngẩng đầu, một tay đè gáy cô rồi hôn lên môi cô, tay còn lại thì cởi thắt lưng ra, nhân lúc cô đang ý loạn tình mê mà đâm thẳng vào, ŧıểυ huyệt ướŧ áŧ khiến cho Quý Thần thoải mái mà hừ nhẹ một tiếng, tiện tay cầm lấy cái gối lót dưới eo cô rồi bắt đầu mạnh mẽ va chạm. Cô nghiêng đầu, cắn chặt môi, Quý Thần không để cho cô như ý, đưa tay bóp miệng cô, “Kêu lên.”
Miệng bị bóp khiến cô không có cách nào kìm nén âm thanh, cô ư a rêи ɾỉ vài tiếng, Quý Thần hài lòng buông tay ra, “Thoải mái không?” Thấy cô không trả lời, động tác Quý Thần chậm lại, anh rút ra gần hết rồi lại thúc mạnh vào, “Tôi hỏi cô có thấy thoải mái không?” Cô chịu không nổi vội đáp lời, “Ưm a… Thoải mái…A”
Quý Thần cong môi, nói “Ngoan.” rồi bắt đầu đâm chọc, sau khi ra vào vài chục lần thì rót tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc vào trong khiến cho bụng cô hơi phồng lên. Quý Thần nhẹ nhàng đè xuống, cô sốt ruột mà co rúm lại. Anh chợt cúi thấp người nói nhỏ bên tai cô, “Chịu đựng đi, vẫn chưa kết thúc đâu ŧıểυ Cửu.”
Khi nghe thấy hai chữ cuối cùng kia, cô chợt mở to mắt, Quý Thần cười nhẹ nhưng nụ cười này lại không hề có độ ấm, “Sao nào, rất kinh ngạc khi nghe thấy xưng hô này lần nữa đúng không” Đôi môi của cô run rẩy, “Anh, anh là anh Thần sao?”
Quý Thần rũ mi mắt xuống, “Em nói xem, ŧıểυ Cửu” Nước mắt cô lập tức rơi như mưa, “Xin lỗi, thật xin lỗi, em… Em cho rằng anh…”, “Cho rằng tôi đã chết sao?” Anh thấp giọng châm chọc, “Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là cô đã rơi vào tay tôi rồi thì đừng mong có được những ngày tháng tốt lành.”
Quý Thần nói xong thì không để ý đến cô nữa, bắt đầu điên cuồng đâm rút bắn vào cho đến khi bụng cô nhô lên như mang thai bốn năm tháng thì mới dừng lại, cô đã sớm không chịu được mà ngất xỉu rồi bị làm đến tỉnh, khóc lóc nói rằng bụng mình trướng quá nhưng không được anh để ý đến. Quý Thần cúi đầu nhìn cô bị mình làm đến hôn mê, anh giễu cợt cười một tiếng, rút phân thân của mình ra rồi đút gậy mát xa lớn vào.
---
ŧıểυ Cửu: “Hu hu, tôi không cần Quý Thần ở bên cạnh, anh ta đối xử với tôi không tốt chút nào.”
Anh Thần (nguy hiểm híp mắt lại): “Tôi đối xử với em chưa đủ dịu dàng sao? Em có từng gặp qua người nào hận em mà lại đối xử tốt với em như thế chưa?”
ŧıểυ Cửu: Anh không cho tôi nghỉ ngơi chút nào.
Anh Thần: Người đàn ông của em có thể lực tốt như thế em nên vui mừng mới phải!
ŧıểυ Cửu: Hừ!