Giấc ngủ của Quý Thần rất ổn định, đến giờ sẽ tự động tỉnh. Nhìn sang thấy cô vẫn chưa tỉnh, anh cũng không gọi cô dậy mà chỉ đưa tay xuống sờ ƈôи ŧɦịŧ giả bị ŧıểυ huyệt ngậm chặt, không có vết nước bị chảy xuống. Quý Thần hài lòng nở nụ cười rồi xoay người rời khỏi giường.
Côи ŧɦịŧ giả nhẹ nhàng động đậy trong ŧıểυ huyệt của cô, cô ưm một tiếng rồi chậm rãi mở mắt. Đôi mắt đang nhập nhèm chưa tỉnh nhìn thấy Quý Thần đang đứng bên mép giường thì lập tức tỉnh táo trở lại, cô ngồi thẳng dậy, đôi tay nắm chặt chăn, lặng lẽ che lại cơ thể lõα ɭồ của mình.
Quý Thần thu hết những động tác nhỏ của cô vào mắt, sắc mặt dần trở nên u ám, anh đưa tay nâng cằm cô lên, “Sợ tôi?” Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vội vàng lắc đầu như trống bỏi. “Nhìn vào mắt tôi.” Cô nhìn vào mắt anh một lần nữa, do sợ hãi mà nước mắt bắt đầu rơi xuống, sắc mặt Quý Thần lại u ám thêm vài phần, anh đưa tay xuống chạm vào hoa huyệt, “Nơi nên chảy nước là chỗ này mới đúng, tôi không thích nhìn thấy cô khóc, thu nước mắt lại cho tôi.” Cô nghe xong thì cố gắng kìm nước mắt nhưng cơ thể lại không nhịn được mà run rẩy.
B
Quý Thần rửa mặt xong rồi đứng ở cửa phòng tắm, nhìn cô gái đang ngồi trên giường, “Xuống giường, lại đây.” Cô không tình nguyện mà xốc chăn lên rồi bước xuống giường, hôm qua quá mức kịch liệt nên khi chân vừa chạm đất cô suýt nữa đã ngã xuống. Quý Thần lạnh nhạt nhìn cô, cô không có cách nào khác đành phải vịn tường run chân đi qua. Vừa đến cửa phòng tắm thì đã bị Quý Thần ôm lấy rồi đặt lên đối diện gương.
“Tự mở chân ra rồi đưa tay ôm lấy.” Quý Thần nói với giọng điệu không chút cảm tình, cô sợ hãi nắm cánh tay anh, nức nở ra tiếng, “Có thể đừng làm vậy được không?”
“Không muốn? Từ khi đến chỗ này, cô nên biết rằng cô không có quyền nói chữ “không”, tôi không muốn nghe bất cứ câu từ chối nào từ miệng cô cả. Tôi cho cô ba giây, cô không tự làm thì tôi sẽ làm thay cô.” Cô hơi do dự, “Ba giây đã hết, tôi cũng đã cho cô cơ hội rồi.” Âm thanh giống như ác ma vang lên bên tai cô, Quý Thần không nương tay tách hai chân cô ra.
“Đừng mà… Đau quá… Nhẹ một chút… Đau” Cô khụt khịt nhưng người đàn ông này lại không nhượng bộ nữa. Anh ép cô đối diện với gương rồi lại thấy cô không chịu mở mắt, lòng Quý Thần nổi lên ngọn lửa tà ác, “Tôi cho cô một cơ hội nữa, mở to mắt ra rồi nhìn vào gương.”
Cô mở to mắt ra, trong gương là hình ảnh một cô gái lõα ɭồ bị người đàn ông mặc tây trang vây trong ngực, giữa hai chân là những tua rua màu đỏ rực, lòng cô dần dâng lên cảm giác xấu hổ không thôi. Người đàn ông giễu cợt cong cong môi, đưa tay vuốt vuốt mấy cái tua rua rồi nắm kéo ra ngoài một chút, sau đó bắt đầu cầm lấy ƈôи ŧɦịŧ giả ra ra vào vào, xoay tròn đưa đẩy. Cô gái ngồi trước gương lại không phối hợp mà chỉ biết giãy giụa đã thành công chọc giận người đàn ông ấy.
Quý Thần dừng lại động tác trong tay, cởi cà vạt ra rồi dùng nó trói hai tay cô ra sau lưng, sau đó lại lôi ƈôи ŧɦịŧ giả ra chỉ chừa lại một nửa. Anh đặt cô dựa vào tường bên bồn rửa tay rồi vỗ vỗ bụng nhỏ của cô, đè lại sự tức giận rồi nói, “Kẹp chặt cho tôi, nếu nó rơi ra thì cô sẽ biết hậu quả.” Dứt lời anh xoay người đi ra ngoài.
Cô luống cuống ngồi dựa vào tường, trên mặt là nước mắt giàn giụa. Khi nào mới có thể thoát khỏi đây, khi nào mới có thể thoát khỏi sự tra tấn vô tận này, cô không biết cũng không dám biết. Cảm thấy ƈôи ŧɦịŧ giả có xu hướng trượt ra ngoài, cô vội kẹp chặt ŧıểυ huyệt, cô sợ rằng nếu nó rơi ra thì sẽ có vô số trừng phạt đang chờ đợi cô.
Người đàn ông đã quay lại, trong tay cầm cầm một ít đồ vật mà cô chưa từng thấy qua, cô biết những thứ này chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì nhưng cô không dám trốn.
Quý Thần kéo cô lại rồi cột dụng cụ tách chân lên đùi cô, “Đây đều là những thứ mà mẹ kế cô đưa cho tôi khi cô bán cô đến đây. Tôi sẽ không phụ lòng hảo tâm của bà ấy.” Quý Thần ngậm vành tai cô rồi nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ, “Không ngoan thì tôi sẽ chậm rãi khiến em ngoan.” Cô mở to mắt “Đừng như vậy… Đừng làm vậy. Tôi ngoan, tôi sẽ ngoan mà.”
“Suỵt, cô quên tôi nói gì rồi sao? Cô nói từ chối thêm một lần thì tôi sẽ làm cô thêm một lần.” Cơ thể cô run rẩy không ngừng, không dám nói gì nữa. Quý Thần khen ngợi sờ sờ cằm cô, “Ban đầu cứ ngoan như vậy không phải tốt sao, cho cô thêm giáo huấn thì cô mới có thể nhớ kỹ mãi mãi.” Dứt lời anh cầm tua rua lên, bắt đầu ma sát hoa huyệt của cô.
Lúc gần lên đỉnh, cô vô thức muốn khép chân nhưng bị dụng cụ tách chân chặn lại, kɦoáı ƈảʍ không ngừng chồng chất, lúc lên đỉnh Quý Thần nhanh chóng rút ƈôи ŧɦịŧ giả ra, lượng dịch thể của ngày hôm qua và nước tinh lập tức phun lên gương, khóe mắt cô cũng tràn ra nước mắt sinh lý vì sự sảng khoái căng tràn.
“Chỉ mới vậy mà đã chảy nước rồi, ŧıểυ huyệt mẫn cảm đến vậy sao, không biết nếu chăm sóc dạy dỗ thêm một chút thì sẽ thành dáng vẻ như thế nào.” Quý Thần không đứng đắn thổi khí vào lỗ tai cô. Cơ thể vừa trải qua cao trào của cô không ngừng run rẩy, “Đủ rồi, đừng như vậy nữa mà huhu.”
Quý Thần ném ƈôи ŧɦịŧ giả sang một bên, cởi dụng cụ tách chân ra rồi lên tiếng, “Bây giờ đi xuống ăn cơm.” Quý Thần vốn định xoay người rời đi nhưng thấy cô như vậy, phỏng chừng cũng không đi nổi nữa, vì thế anh xoay người, ôm ngang cô rồi đi đến phòng ăn.