Ánh trăng cũng vừa lên cao đến đỉnh đầu, làn gió đêm man mát thổi đi mùi tanh tưởi của máu trong không gian. Đêm nay tại Tuý Tiên cư đang xảy ra một trường quyết đấu đẫm máu. Thái tử ma giáo Nguyệt Lãnh ra tay, không cần phải hỏi cũng biết là máu chảy thành sông. Những người vô can khác đều đã nhanh nhanh chuồn đi mất.
Giữa tửu quán vỡ nát là mười mấy nhân sĩ áo đen đang quây lấy một tiểu nữ nhân. Bọn Ảnh giả tuy không tính là lừng lẫy trên giang hồ, nhưng cũng không phải là đám bị thịt vô dụng. Đối phó với một tuyệt đại cao thủ cũng chưa từng nao núng chùn bước, đã nhận tiền của người liền phải bảo hộ hắn cho tốt. Tuy đã mất đi mười mấy anh em những cũng không để Nguyệt Lãnh có thể dễ dàng tiếp cận chủ nhân.
Trên mười ngón tay của Nguyệt Lãnh là mười chiếc nhẫn đen huyền kỳ dị. Khi hắn vận công tung trảo, từ mười chiếc nhẫn sẽ xuất ra hắc tuyến, mỏng như sợi chỉ nhưng lại bén ngót như đao. Thiết ti vung loạn trong không gian chạm vào ai nấy đều cắt ngọt da thịt, khiến máu phun ra như suối. Mười mấy người bị loại cũng là do dính trúng mấy sợi thiết ti này, khiến thân thể bị cắt nát.
Lạc Thiên từ đầu tới cuối vẫn trầm mặc ngồi yên tại chỗ quan sát. Không phải hắn không muốn bỏ chạy, mà cơ bản là không thể bỏ chạy. Chỉ cần hắn nhúch nhích một chút là sợi thiết ti ngay lập tức tấn công, dù là Ảnh giả cũng không kịp ngăn cản. Nguyệt Lãnh liếc xéo hắn một cái đầy đe doạ. “Ngồi im, chờ ta giải quyết xong đám ruồi bọ này sẽ đến ngươi.”
Hắn thở dài.
- Quả nhiên là mỹ nhân, dù hung dữ liếc ta thì cũng vẫn xinh đẹp đến như vậy!
Tiếng than thở của hắn tuy không lớn, nhưng cũng đủ làm mấy người xung quanh nghe cảm thấy ớn lạnh. Người ta đã tự giới thiệu mình rồi đó nha, là thái tử ma giáo đó. Thái tử nghĩa là nam nhân đó. Vậy là chủ nhân điên khùng này còn muốn trêu ghẹo cái gì.
Tuy nhiên có người nào đó vì lời khen này mà hơi khựng tay một chút. Ảnh giả liền chớp thời cơ lăng không phóng đao bay tới, đấu khí cường bá, ngộ địch tất sát. Nguyệt Lãnh xoay tròn cổ tay, năm sợi thiết ti mềm mại như tóc cuốn lấy thanh đao. Y siết tay, thanh đao bị cắt ngọt thành sáu mảnh vụn.
Cách chiến đấu này của Nguyệt Lãnh cũng vừa nhu vừa cương giống như Mẫu Đơn với bạch lăng. Tuy nhiên do Nguyệt Lãnh là nam nhân, sức tay cùng nội lực càng mạnh hơn nhiều bậc. Mẫu Đơn tung hết sức cũng chỉ có thể điều khiển một sợi bạch lăng, còn lần này Nguyệt Lãnh điều khiển lên đến mười sợi thiết ti. Như vậy cũng đủ thấy võ công của hắn vượt trội cao cường hơn Tam Anh cỡ nào.
“Chỉ e rằng với ba mươi tên Ảnh giả cũng không phải là đối thủ của y!”
Lạc Thiên rút trong cánh tay bị thương ra một ống tre. Hắn giật mạnh đuôi ống tre, pháo bên trong bị kích nổ bắn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên giữa đêm đen ở Cao Lương thành, giữa bầu trời nổ ra một bông pháo hoa đẹp rực rỡ. Đoá hoa vàng lấp lánh trên không trung đến tận mấy khắc sau vẫn chưa tan đi hết, dù là phạm vi mười dặm xung quanh cũng có thể trông thấy rõ ràng. Đó chính là tín hiệu triệu tập của Kim Gia.
Nguyệt Lãnh vô cùng tức giận, cả mấy chục tên Ảnh giả này còn chưa đủ phiền phức hay sao mà nam nhân kia còn gọi thêm cứu viện. Y biết rằng mục tiêu của mình lần này vốn không phải là kẻ tầm thường. Thất cường năm nay ở đại hội võ lâm cũng đã có ba người là thuộc hạ của hắn. Kim gia lừng danh chỉ một chiêu đã đánh bại đệ nhất kiếm khách Hạo Chi công tử. Nhưng khi tiếp xúc với hắn, con người này lại làm cho Nguyệt Lãnh mất cảnh giác.
Hắn quá nho nhã nhu yếu không gây được bất cứ sự đe doạ nào. Con người hắn luôn khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên vô cùng hoà ái thân tình. Dù đã phát hiện ra chân thân của Nguyệt Lãnh cũng không vội vạch mặt mà tiếp tục trêu ghẹo y, ba lần bảy lược coi y như nữ nhân mà đùa cợt. Cái này cũng có thể coi là ‘thẹn quá hoá giận’ được không?
Mười mấy cao thủ, muốn nói giải quyết thì cũng không thể giải quyết ngay lập tức được. Đến khi Nguyệt Lãnh kịp nhận ra, nhóm ‘tam đại tân nhân’ đã trên đường áp sát gần đến Tuý Tiên cư. Nhìn khinh công thần tốc của bọn họ, Lãnh Nguyệt tự đánh giá nếu chạm trán cùng lúc cả ba thì thật khó cho y rồi. Ma Âm công tử nổi danh, đến tận bây giờ cũng chưa từng biết thất bại là gì. Thiết ti lại vung lên, cả năm sợi lại cùng lúc cuốn lấy thân thể Lạc Thiên rồi siết chặt.
^_^
Sâu tận trong rừng Ma Âm, giữa đảo lớn Nghịch Thiên là một ngôi nhà tranh đổ nát. Nơi đây vốn cách khá xa Cao Lương thành, hơn nữa lại vô cùng hoang vắng, không dấu chân người. Chưa từng có ai dại dột đi vào rừng Ma Âm này cả. Không tính đến mãnh thú độc vật, chỉ cần biết đây là địa bàn của tà giáo Thượng Nguyệt thì chẳng ai dám bén mảng đến gần rồi.
- Ngươi đừng nói với ta đây là căn cứ của Thượng Nguyệt giáo nổi tiếng nha. Thái tử ma giáo, nơi ở cũng thật tồi tàn quá đi! – Lạc Thiên than thở.
- Câm miệng! Đây dĩ nhiên không phải căn cứ của Thượng Nguyệt giáo, chỉ là một căn nhà hoang trong rừng thôi.
Nguyệt Lãnh tức giận la lại. Nhưng khi y động khí, ngay lập tức phun ra một ngụm máu đen. Một trăm lẻ tám phi đao của Vô Ảnh, muốn bắt người trước mặt nàng, dù có bản lãnh cũng phải nhận tám chín đao đi là vừa. Sau trận đụng độ với Hạo Chi ở trúc lâm, một trăm lẻ tám phi đao đuôi hồng được bổ sung thêm mười tám phi đao có đuôi màu vàng, tất cả đều đã được tẩm kịch độc. Chỉ cần một vết xước nhẹ cũng đủ làm chân tay mềm nhũn, quá một canh giờ sẽ đoạn khí mạng vong. Nhưng bởi vì võ công của Nguyệt Lãnh quá mức cao cường. Trúng đao của Hồng Tụ cũng vẫn có thể cầm cự suốt ba canh giờ, mang theo Lạc Thiên chạy thẳng vào rừng Ma Âm.
- Mau cởi trói cho ta, ta sẽ giúp ngươi giải độc. – Lạc Thiên năn nỉ.
- Ta không có ngốc, cởi trói cho ngươi chạy thoát sao?
- Nếu ta muốn chạy, đợi ngươi bị độc phát chết rồi chạy đi cũng không muộn!
- Vì sao muốn cứu ta?
- Mỹ nhân à, để ngươi chết như vậy thật là tiếc. Bỏ lại ta một mình giữa nơi rừng sâu nguy hiểm này, ta cũng không sống nổi.
- Ngươi thật không có võ công? – Nguyệt Lãnh ngạc nhiên.
- Nếu có võ công cũng không để ngươi bắt đi dễ dàng như vậy.
Lý lẽ thật sự là rõ ràng mạch lạc, khiến Nguyệt Lãnh cũng không thể nào phản bác lại được. Hơn ai hết, y hiểu hoàn cảnh của mình lúc này, nội khí trong người toàn bộ thất tán, thậm chí trước mắt y cũng hoàn toàn mờ mịt hết rồi. Nguyệt Lãnh vung tay, thu hồi thiết ti đang trói chặt Lạc Thiên lại. Y quả nhiên đã vận hết sức chịu đựng, ngã gục xuống góc nhà.
Lạc Thiên được mở trói ngay lập tực đi đến kiểm tra y. Hắn dùng tay xé áo Nguyệt Lãnh ra để kiểm tra ba vết đao cắm sâu trước ngực.
- Chậc, quả nhiên là nam nhân. Đáng tiếc, đáng tiếc ...
Giọng tiếc rẻ của người nào đó, trong lúc mơ hồ Nguyệt Lãnh vẫn có thể nghe được. Y hận, hận nhất nam nhân này.
^_^
Khi nắng đã lên đứng sào, Nguyệt Lãnh giật mình tỉnh giấc. Thì ra y đã bất tỉnh cả nửa ngày trời, chả trách người cũng đã bỏ đi mất. Y kiểm tra vết thương trên ngực mình, đã được băng bó cẩn thận. Nội khí trong người tuy chưa trở về mức như cũ, nhưng cũng có thể nói là đang phục hồi. Nam nhân kia cũng không có gạt y đi. Nhiệm vụ lần này thật sự là mất mặt, chẳng những người không giết được, trở ngược lại còn để cho hắn cứu. Nguyệt Lãnh tức giận vung nắm tay, đấm mạnh xuống đất một cái.
- Mới tỉnh giấc đã sinh ý gì rồi đó? Thật uổng công trời sinh ngươi ra xinh đẹp đến vậy, mặt mày lại nhăn nhó trong thật khó coi.
Nguyệt Lãnh hoảng hốt ngoái đầu nhìn lại người nam nhân đang đứng tựa ngoài cửa mỉm cười. Hắn vẫn tiêu sái anh tuấn như cũ, mái tóc suôn dài buộc lên cao đầy vẻ phong trần. Thân thể cao gầy, bộ lam y nho nhã cùng nụ cười nhẹ nhàng nhưng luôn pha chút gì đó tà mị. Nguyệt Lãnh như trở thành ngây ngốc trong giây phút. Y làm sao, làm sao thế này? Vết thương trên ngực tự nhiên nhói đau à?
- Không phải ngươi đã bỏ đi à?
- Ta không phải đồ ngốc, tự tiện bỏ đi trong rừng lỡ bị thú dữ tấn công thì sao? Vẫn là chọn ở bên cạnh một người võ công cao cường như Lãng Nhi vẫn tốt hơn. – Tên yêu nghiệt lại mỉm cười tà mị.
- Không được gọi ta bằng cái tên đó! – Nguyệt Lãnh tức giận đến đỏ mặt, không kiềm được ho lên mấy tiếng.
- Ăn vào mấy quả tươi này đi, ta không dám đi xa nên chỉ tìm được bấy nhiêu đây thôi. Đây quả nhiên đây là căn cứ của ngươi ha, có để sẵn mấy bộ nam y trong góc kia nữa. Xin lỗi vì đêm qua xé rách hết bộ nữ phục xinh đẹp của ngươi rồi.
Lạc Thiên thản nhiên kéo một chiếc ghế cũ ra ngồi xuống, hắn bắt đầu nhai mấy trái táo chín đỏ sồn sột.
- Ngươi còn ở đây làm gì? Đi ra ngoài cho ta thay đồ! – Nguyệt Lãnh tức giận mắng.
- Có gì phải mắc cỡ, chúng ta đều là nam nhân. Cái gì ngươi có, ta cũng có. Hơn nữa đêm qua trị thương cho ngươi, ta cũng thấy không ít! – Lạc Thiên thờ ơ trả lời.
- Ngươi, ngươi ... vô sĩ!
Có người nổi giận đùng đùng mặt đỏ như hoa đào nở rộ. Lạc Thiên bật cười to, “Tên này, trêu ghẹo y cũng là một loại khoái lạc đi!” Nhưng dù sao người ta cũng là đệ nhất cao thủ, tính tình lại có chút biến thái, mọi việc nên có chừng mực. Vì vậy, sau khi đạt được mục đích chọc ghẹo cho mỹ nhân đỏ mặt, Lạc Thiên liền vui vẻ đi ra ngoài, bỏ lại một người ngồi lặng trong căn nhà hoang. Không hiểu sao Nguyệt Lãnh nghe nhịp tim y càng lúc càng đập mạnh.