Thành phố Tâm Long là quê hương của nhiều môn phái võ thuật, là thiên đường của tất cả các võ giả trên đời này. Nơi đây ngoạ hổ tàng long, bất cứ ai đều có thể thi triển kinh công võ thuật. Bất quá ngoại trừ các kỳ đại hội hằng năm, chưa bao giờ họ được chứng kiến một màn chiến đấu tập thể hoành tráng như vậy trên bầu trời Tâm Long.
Hồng Tụ ôm ngang thắt lưng Lạc Thiên, dùng khả năng khinh công của mình cùng hắn chạy như bay trên mấy nóc nhà trong thành. Khinh Trần ở phía sau đoạn hậu , bị tuột lại vì sự tấn công luân phiên giữa Hạo Chi và Lăng Tiếu Nam. Đám Ảnh giả tổ chức cũng không kém, đem toàn bộ bọn hộ vệ kiềm chân ở vòng ngoài, không thể tiến lại gần nửa bước.
- Tiến về khu vực rừng trúc ngoài thành. Sau đó qua phụ giúp Khinh Trần! - Lạc Thiên hướng tay chỉ về phía mảng xanh um tùm của trúc lâm.
Hồng Tụ nhún chân, mang theo cả hắn lẫn bản thân mình phóng qua hào nước vừa sâu vừa rộng. Lạc Thiên tuy không muốn thừa nhận, nhưng lúc đó hắn đã hơi hoảng sợ, cái trò kinh công này quả thật không phải là thứ dành cho người bình thường chơi mà.
Hai người vừa đáp xuống đất, Lạc Thiên liền tách ra chạy vào bụi cây lánh nạn. Có thêm Hồng Tụ tham chiến, lực lượng hai bên tương đối cân bằng hơn. Lăng Tiếu Nam liền hướng mũi kiếm về phía nàng, tấn công tới tấp. Võ công của gã thiếu niên tuy hoa mỹ, nhưng còn lâu mới có thể là đối thủ của Hồng Tụ. Thấy người của mình yếu thế, Hạo Chi ngay lập tức xông vào giải vây. Cặp đấu đổi thành Hồng Tụ và Hạo Chi đối đầu, Khinh Trần kiềm chân Lăng Tiếu Nam.
Quả thật thực lực của người được xưng tụng là đệ nhất kiếm khách cũng không phải chỉ có hư danh, khả dĩ có thể triệt tiêu hầu hết phi đao của Hồng Tụ phóng ra. Chẳng mấy chốc phi đao trong tay Hồng Tụ càng lúc càng ít, kiếm chiêu của Hạo Chi càng đến lúc đại thịnh.
Cùng lúc đó cuộc đấu giữa Lăng Tiếu Nam và Khinh Trần đã đến hồi ngã ngủ. Tuy bị thương từ trước, nhưng giang hồ lão luyện như Khinh Trần làm sao có thể thua tên nhãi con hỷ mũi chưa sạch Lăng Tiếu Nam. Chỉ một chiêu nữa thôi, thắng bại sẽ rõ. Khinh Trần đang thế đại ưng vồ mồi, cả người phi lên cao đồng thời trường côn giáng xuống. Lăng Tiếu Nam kinh hoàng chôn chân, không kịp phản ứng tránh né.
- Coi chừng ám kim! – Lạc Thiên lú đầu khỏi bụi trúc nhắc nhở.
Khinh Trần tuy đang hồi đấu khí cực cao, cũng không vì ham chiêu mà bỏ quên nhắc nhở. Trường côn loạn vũ đánh bay được ba độc trâm vừa phi ra. Lăng Tiếu Nam lùi lại dựa lưng vào Hạo Chi, Hồng Tụ và Khinh Trần đứng hai đầu đối mặt.
Hạo Chi vừa kinh ngạc, xen lẫn ghen tức nhìn nam nhân lấp ló trong bụi rậm kia. “Làm cách nào mà hắn có thể phát hiện mình sẽ ra chiêu.” Phải nói là với kỹ thuật phóng châm, Hạo Chi vô cùng tin tưởng, thậm chí còn tin tưởng hơn cả kiếm pháp của bản thân. Sỡ dĩ hắn có thể nổi danh trong thiên hạ, kiếm khách tài hoa, do trong các cuộc quyết đấu tối quan trọng, luôn có sẵn ám chiêu hạ gục bất kỳ kẻ địch sừng sỏ nào. Đừng nói là người bên ngoài, cả bản thân người trúng châm còn không nhận ra được, lý nào tên quái đản lấp ló từ đằng xa kia lại có thể nhìn ra. Y vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh trí, thì tên tiểu tử đứng dựa sau lưng đã hét lên.
- Chính ả kia là người đã giết Tiếu Nam.
Quả nhiên nhóc con cũng vẫn là nhóc con, vẫn chưa vỡ giọng hay sao mà tiếng la chói lói giống nữ nhi vậy? Lạc Thiên còn đang kinh ngạc, thì Hạo Chi giống như uống lộn thuốc, vùng lên điên cuồng tấn công Hồng Tụ. So với bộ dạng ác sát lúc nãy của Lăng Tiếu Nam còn có phần cuồng dã hơn. Hồng Tụ tích cực tránh né dùng tiểu đao đỡ kiếm trong khoảng cách gần, khi giãn đủ cự ly thì lấy phi đao ra tấn công. Xung quanh chỗ bọn họ đánh, kiếm khí bay toán loạn, phi đao văng tứ tung. Kể cả Khinh Trần và Lăng Tiếu Nam cũng phải tránh xa.
Hồng Tụ sờ vào thắt lưng mình, một trăm lẻ tám cây phi đao trứ danh của Vô Ảnh đã dùng hết. Nàng cầm cây tiểu đao cuối cùng trong tay, vất vả chống đỡ trường kiếm đang liên miên bất tận bổ xuống. Giáp mặt quyết đấu không phải là sở trường của Hồng Tụ, tuyệt chiêu của nàng chính là lén lút ám sát mà.
Hồng Tụ trượt vấp té. Trong tâm nàng không khỏi lo sợ sẽ thất thủ trong thế công dũng mãnh của Hạo Chi. Nhưng rất may mắn là có thân thể của một người nào đó cản lại, nàng cảm nhận được cánh tay bị thương đang làm hắn đau đến khó thở. Lưỡi đao trong tay trái hắn đã bật ra, rất đúng thời điểm và chính xác ngăn cản trường kiếm lại. Hai nam nhân gườm mắt nhìn nhau, bọn họ có những lý do để không thể nào thua cuộc được.
Đừng xem thường khả năng quan sát của Lạc Thiên. Tuy nãy giờ Hạo Chi chém xuống rất nhiều nhát, nhưng tất cả đều là chiêu thức luyện tập mỗi ngày, đều theo một bài bản nhịp điệu nhất định. Chỉ trong một khoảnh khắc, một tích tắc rất nhỏ, lưỡi kiếm sẽ lộ ra yếu điểm. Nếu can thiệp chính xác vào thời điểm đó, thì dù chỉ dùng một ít lực thôi cũng có thể vô hiệu hoá được kiếm chiêu này.
Tất cả chỉ dựa vào quan sát và phỏng đoán, không có gì đảm bảo nó sẽ chính xác cả. Nhưng theo tình hình trước mắt, chỉ sau ba bước Hồng Tụ sẽ bị ép lui về phía rễ cây nhô lên, xác xuất nàng té ngã lên đến tám chín phần. Hắn không còn nhiều thời gian suy nghĩ, liền lao nhanh ra đỡ Hồng Tụ sắp ngã, vừa xuất đoản đao ngăn kiếm.
- Có nhớ Minh môn ở chỗ nào không? – Hắn thì thầm vào tai Hồng Tụ.
Giác quan của một kiếm khách cho Hạo Chi biết có thứ gì đó vô cùng nguy hiểm đang xuất hiện. Không khí xung quanh cặp nam nữ kia đang nén lại, sau đó một lưỡi kiếm cực lớn xoạt ngang chém về phía Hạo Chi. Hắn thu kiếm lui về trạng thái ngạnh công chống đỡ. Lưỡi kiếm ập tới như một cơn sóng thần khiến toàn thân Hạo Chi chấn động, quần áo trên người hắn bị xé nát tả tơi. Cả một bụi trúc lớn sau lưng bị phạt ngang ầm ầm đổ xuống.
Hoàn toàn không có một lưỡi kiếm khổng lồ nào cả, đó chỉ là kiếm khí. Một luồng kiếm khí cực mạnh, mà ngay cả nhất thế tông sư trong giang hồ hiện nay cũng hiếm người tạo ra nổi. Hạo Chi trong người khó chịu liền phun ra một ngụm máu tươi. Lăng Sở Nam bỏ qua Khinh Trần, chạy đến ôm thân người y lại cho khỏi ngã xuống.
- Hạo Chi! – Gã thiếu niên hét vang, trong giọng lộ ra vẻ sợ hãi.
Lạc Thiên ôm Hồng Tụ đứng dậy, cả hai hết nhìn thân người tơi tả kia, lại quay đầu nhìn nhau đầy ngạt nhiên. Không ngờ trong lúc nguy cấp lại có thể phát ra một chiêu lợi hại như vậy,họ chỉ mới tập tành nghiên cứu để giết thời gian, bộ tâm pháp bí ẩn kia cũng không gạt người.
Đến lúc này, một tiếng hô trầm hùng vang tới.
- Dừng tay!
Thì ra Lâm đại vương và thị vệ cùng Ảnh giả đã kịp thời kéo đến. Gương mặt ông bừng bừng tức giận xen lẫn lo lắng.
“Cứu binh tới rồi!” Lạc Thiên vui vẻ mỉm cười.
Hạo Chi ngẩn đầu lên kêu.
- Cữu cữu!
Sau khi phun ra được hai chữ đó, y liền ngã ra bất tri bất giác.
Ặc, thì ra cái tên giả nhân giả nghĩa này là cháu của Lâm đại vương. Lạc Thiên thấy lạnh sống lưng, “Chả trách lão đến ứng cứu chậm trễ vậy. Nếu không phải vì tên kia bị thương có lẽ lão cũng sẽ không xuất hiện đâu.”
Xem ra phen này hắn đã mang đá tự đập vào chân mình rồi.
^_^
- Là chính mắt ngươi nhìn thấy hắn xuất ra kiếm khí? Hơn nữa cực mạnh, cực bá đạo?
Lâm đại vương cẩn thận dò hỏi, đứa cháu trai của lão vẫn đang nằm bẹp trên giường, khổ sở dùng sức mới có thể gật đầu một cái.
- Thì ra ta đã đánh giá sai hắn rồi! Khi bắt mạch, ta đã từng nghĩ võ công tên này đã bị phế, kinh mạch trên tay đứt rời, khó có thể động võ nổi. Không ngờ hắn có thể mau chóng thích nghi với hoàn cảnh, đảo ngược kinh mạch để phát công phía bên tay trái. Thật là thiên hạ kỳ tài! Ngươi nên biết, con người vốn chỉ thuận một bên, kinh mạch chỉ có thể luân chuyển về một hướng. Nhưng khi hắn sau khi nghe ta chẩn đoán, trong thời gian ngắn để có thể cải tạo bản thân. Luân chuyển nghịch khí để có thể phát công từ tay trái. Người này đúng là võ học kỳ tài!
Nghe cữu cữu của mình hết lòng tán dương đối thủ như vậy, Hạo Chi bất lực không phục. Y chỉ vì một chiêu bá khí cường mạnh đã bị ép cho thất trận thọ thương, nằm một chỗ trên giường không nhúc nhích nổi. Thua không cam tâm.
- Thật sự trên đời có cường giả đến mức đó sao? – Y thều thào hỏi.
- Dĩ nhiên vẫn có thể làm được điều đó, nếu đã có thể vượt qua cấp độ tông sư, dù cao thủ trên võ lâm nhìn vào cũng không thể nắm bắt nổi. Đối vối người có chút công lực, dò xét người đó cũng có thể chỉ nhìn ra hắn là bá tánh bình thường, không chút võ công thôi.
Hạo Chi thở dài. Thì ra không phải y kém, chỉ vì đối phương quá cường hãn thôi.
- Cữu cữu, bây giờ tính sao? – Y rầu rĩ hỏi.
^_^
- Kết quả cuối cùng ngươi thật sự có thể thắng? – Lạc Thiên ngờ vực nhìn tên thuộc hạ của mình. Từ sáng đến giờ hắn vẫn thuỷ chung cõng theo Tiểu Thiên Thiên, chẳng khác nào một vú em nuôi dạy trẻ thứ thiệt.
- Thiếu gia, người nhìn đi. Đây chẳng phải là Phản Phệ thuẫn thiếu gia nhắm tới đó sao? Ta đã mang về rồi.
Thì ra trong lúc Lăng Tiếu Nam và Lạc Thiên náo động khán đài, võ hội vẫn tiến hành suông sẻ. Bốn người còn lại hết tham dự tứ kết rồi đến bán kết, tranh nhau chức thiên hạ đệ nhất nhân. Trong cuộc thi bán kết Châu Bình vẫn dựa vào tuyệt chiêu trốn chạy của mình chiến thắng. Dùng khinh công để đối thủ rượt theo đến hụt hơi, mất sức nên bỏ cuộc. Trận chung kết là cuộc đối đầu giữa hai đấu thủ bảng Nhị đã từng tranh đấu qua.
- Khuyên ngươi nên bỏ đứa nhỏ xuống. Đấu một trận sảng khoái tranh ngôi đệ nhất võ lâm với ta. – Yên hiệp Mộ Dung Xuân liếc mặt nhìn Châu Bình một cách coi thường.
Người giữ trẻ Dạ Khách cõng Tiểu Thiên Thiên phía sau lưng, không ngừng nhún nhún thân người để dỗ dành đứa nhỏ. Châu Bình cũng hét lại.
- Tự ta có cách của mình! Yên hiệp, xin mời.
Mộ Dung Xuân ban đầu còn rất nương tay, nhưng sau đó bị chiêu Hoàng Kê Bách Bộ của Châu Bình lừa chạy qua chạy lại trên khán đài, nên bắt đầu tức khí. Phải nói rằng người luyện võ, khi đạt được một mức nội công nhất định thì mới có thể luyện qua khinh công, cao thủ khinh công cũng chính là cao thủ khí công. Ngược lại thì chưa chắc được. Mộ Dung Xuân bị chiêu chạy loạn trên khán đài làm cho khí nộ xung thiên, tấn công thật sự nghiêm túc và hung hiểm. Võ đài hình vuông, mỗi cạnh rộng tám mét bắt đầu trở nên nhỏ bé hẳn, không còn chỗ cho Châu Bình ẩn thân.
Đối phương đã mồ hôi đằm đìa, đầu tóc rối loạn, hai mắt vằn đỏ, cũng đủ biết Mộ Dung Xuân bị chọc tức không nhỏ. Trong quyết đấu, tối kỵ bị cuốn theo đối thủ, không kiểm soát được bản thân. Tức giận, đó là một dạng mất kiểm soát. Châu Bình từ đầu tới cuối vẫn một bộ dạng bình thản, đứa nhỏ sau lưng được cõng chạy qua chạy lại như vậy rất thích thú cười to. Nhìn thấy cảnh đối thủ giống như đang chơi trò với con nít, Mộ Dung Xuân điên cuồng tấn công, quyết dồn người vào chỗ chết.
Lúc đó y đã mắc sai lầm. Mà cũng không phải lỗi của gã hoàn toàn, đó là một cái bẫy quá hoàn hảo mà Châu Bình đã giăng ra từ sớm. Chỉ trách gã không chịu tìm hiểu thông tin đối thủ từ trước. Trong lúc đăng ký ghi danh, Châu Bình đã dùng chiêu đó để có thể vượt qua.
Một quả pháo to như trứng gà bị ném ra, Châu Bình nhún người nhảy xa ra góc võ đài đối diện, Mộ Dung Xuân toàn thân hứng chịu uy lực của loại chất nổ này. Dù gã có thân thể cường hãn hơn cũng không thể chịu nổi sức mạnh của tuyệt chiêu quá bá đạo này. Thân thể Mộ Dung Xuân cùng một góc võ đài ầm ầm đổ xuống.
- Quy định của thi đấu, ai rơi xuống đài trước thì thua!
Châu Bình giơ cao hai tay ăn mừng chiến thắng, cả khán đài lặng ngắt trố mắt nhìn hắn. Cái này không phải vấn đề ai rơi xuống đài trước. Mà vấn đề là cách thức chiến thắng này chẳng khác nào cướp biển là bao, ngang nhiên đạp đổ luân lý để mà hồ ngôn loạn ngữ.:033:
Nhưng ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc trên đời có mấy người chịu được uy lực của đạn pháo. Ai có khả năng có thể chế trụ được cái tên Dạ Khách cuồng dã điên khùng kia. Lâm đại vương, minh chủ đại hội đã vắng mặt. Mộc Hạng bị thương không thể đấu, Bất Nhị của Độc dược cốc đã bị Yến hiệp đánh cho thân tàn ma dại, Yến hiệp lại thành ra cái dạng này... Ngũ đại chưởng môn chỉ là mấy lão già hết thời. Hơn nữa lời Châu Bình nói không sai, hắn thật sự đã làm cho đối thủ té xuống đài trước.:nosepick:
Cuối cùng, bằng thủ pháp ‘khủng bố’ của mình, Châu Bình đã oanh liệt ‘cướp’ được giải ‘Võ Lâm đệ nhất’, hớn hở mang giải thưởng biến mất khỏi võ đài.:eye_wide: