Cặp đấu đáng chú ý của bảng tam chính là Khinh Trần trưởng lão và Mộc Hạng thiếu tăng. Một người dùng quyền, một người dùng trường côn, xem ra lợi thế bất đối xứng. Tuy Mộc Hạng chỉ dùng nhục thể chi thân nhưng Khinh trần cũng không thể chiếm nổi nửa phần lợi điểm. Đại Lâm võ tăng chân truyền dĩ nhiên hiểu ra tất cả các bản lĩnh ưu khuyết của tâm pháp xuất phát từ bản môn. Tất cả các đòn công kích của Khinh Trần đều dễ dàng bị vô hiệu hoá.
Từ thế cường công cường hãn, Khinh Trần đã bị đẩy về phía vất vả chống đỡ. Từ hồi so chiêu với Ngưng Bích đến giờ, y cũng chưa bao giờ bị đẩy về thế vất vả thoái lui đến như thế. Mộc Hạng từ đầu đến cuối vẫn lãnh đạm, vô tình như rối gỗ. Chiêu thức đều phát ra theo bài bản không chút nương tay. Một đòn Vạn Quyết Quy Tông vừa chạm vào sườn Khinh Trần đã khiến y tức ngực khó thở, xem ra quyền này đã làm gãy mấy cái xương sườn của y rồi. Khinh Trần khó nhọc lui về phía góc võ đài hì hục thở. Mộc Hạng không thừa lúc người nguy khó mà tấn công, vẫn vững vàng tấn thủ ở giữa đài khiên nhẫn chờ đợi.
‘Phật đạo hiếu sinh, ngươi không phạm ta, ta cũng không làm khó người.’
Khinh Trần dùng trường côn chống người đứng thẳng dậy. Lạc Thiên có cảm giác y lúc này cao lớn khôi vĩ phi thường, là một trang nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Không còn vẻ say xỉn lôi thôi, trong con mắt của Khinh Trần chỉ đơn giản loé lên niềm kiêu hãnh của một người nam nhân. Tận hết sức mình chiến đấu chính là tôn trọng đối phương, cũng là vì bản thân mình. Con đường của võ giả cũng chỉ truy cầu niềm vui đơn thuần được so tài cùng cao thủ. Y dùng trường côn tấn công.
Vũ khí của Khinh Trần, được chính tay Lao Thiết Tâm chăm chút tạo ra, đã ở bên cạnh y không như một phần thân thể không rời. Ba khúc côn tạo hình giống thân trúc, từng đốt từng đốt khắc hoạ tiết tỉ mỉ. Tuy là kim loại nhưng nhẹ nhàng, rắn chắc và dẻo dai không khác thân tre thật là bao. Dùng loại vũ khí này, Khinh Trần đã đạt tới cảnh giới lô hoả thuần thanh, tâm khí hợp nhất.
Y bổ xuống một đòn ‘Mái chèo xẻ nước’, trường côn vun vút phát ra tiếng gió đầy uy lực. Mộc Hạng gồng tay ngạnh đỡ. Thân thể gã đã luyện ngoại gia quyền, gần đạt đết mức đồng nhân, rắn chắc như kim loại, dù đỡ bao nhiêu côn của Khinh Trần cũng không hề hấn gì.
Thiết côn chạm vào tay người không ngờ lại vang lên tiếng boong thanh ngân, chẳng khác nào binh khí chạm nhau. Mộc Hạng vận công chuẩn bị phải kích thêm một quyền vào thân người của Khinh Trần lần nữa. Tuy nhiên, lần này y đỡ được.
Trường côn của y ngay từ đầu đã được tạo từ ba khúc gấp lại, rất giản tiện có thể đeo sau lưng. Mỗi khúc côn nối nhau bằng dây xích, khi cần xài mới lắp lại thành một trường côn. Bây giờ thân côn lại trở về hình dạng ba đầu, trở thành một cây côn tam khúc. Một đầu vẫn còn nằm trên tay Mộc Hạng, một đầu hoá giải kình quyền của còn lại.
Khinh Trần cười đắc ý. Y đã lăn lộn trong Bàn Tơ phố nhiều năm, có rất nhiều cuộc gặp gỡ hữu duyên với các kỳ nhân dị sĩ tiến đến nơi này. Từ lâu y đã nhận ra sở trường sở đoản của trường côn, nên không chỉ chuyên tâm rèn luyện côn pháp do sư phụ chỉ dạy, một mặt còn nghiên cứu ra một bộ tâm pháp riêng cho mình. Cách dùng Bạch Lăng của Mẫu Đơn, cách vận dụng kình quyền của Lôi Hải, thêm vào đó là môn võ công kỳ dị của chính Khất Cái hội, kết hợp với vũ khí độc đáo côn tam khúc của y, đã tạo ra một lối đánh khác thường độc nhất vô nhị.
Côn tam khúc lộng vũ trong không gian, xuất kỳ bất ý đều có thể giáng xuống người Mộc Hạng. Tuy gã có thân thể rắn chắc nhưng không phải vô đối khả công, trên cơ thể con người có những yếu điểm không cách gì có thể luyện tập cho rắn chắc được. Ví dụ như: mắt! Một đầu côn giáng xuống bất ngờ, Mộc Hạng liền đưa tay che chắn điểm yếu trên mặt mình, thế là một đầu côn kia liền đánh vào bộ phận hạ vị của gã. Đừng trách Khinh Trần vô sĩ, hành nghề khất cái tức là đã vứt bỏ sĩ diện từ lâu rồi.
Nếu ngươi muốn có lòng tự trọng thì không thể tiến nhập khất cái hội, đó là cảm giác Lạc Thiên đã từng thỉnh giáo qua rồi. Nghi thức trở thành khất cái bất cứ thành viên nào cũng phải trải qua: một trận đòn roi cùng với sự sỉ vả thô tục không thương tiếc. Khất cái nào mà chưa từng bị người đời khinh rẻ cùng phỉ nhổ đâu chứ? Mấy cái tự trọng, khí tiết bán được mấy đồng để đổi cơm ăn?
Cả đấu trường ồ lên, sau đó cùng đồng loạt nín thở im lặng. Chiêu vừa rồi hiểm quá, trừ phi là thái giám trong cung, chứ bất cứ nam nhân nào cũng không thể chịu nổi đâu. Mộc Hạng hộc một tiếng rồi ngay sau đó đổ gục xuống như rối gỗ đột nhiên bị đứt hết dây. Trọng tài chạy lên kiểm tra, rồi ngoắc tay cho cứu thương lên khiêng Mộc Hạng xuống. Khinh Trần thắng trận trong tiếng hò reo vang dậy khán đài, một nửa là phản đối chê bai, một nửa là của những kẻ thô tục khoái chí khi thấy người của chính phái bị hạ gục. Lạc Thiên nếu một tay không bị gãy nhất định vỗ tay tán thưởng, “Chiến đấu rất ngoan cường, vô độc bất trượng phu.” Ít nhất là y không làm bộ làm tịch giống như tên Hạo Chi giả vờ quanh minh chính đại kia.
Đó là trận cuối cùng của Khinh trần trong ngày, y đã bị thương nên bỏ cuộc đấu. Tuy nhiên, số điểm mà Khinh Trần tích luỹ được đã đủ để y nắm chắc vé tiến vào vòng trong. Khinh Trần đi vào gian riêng trên khán đài của Lạc Thiên để nghỉ ngơi, trong sắc mặt y không được tốt lắm.
- Tổ bà tên sư cọ mốc! Quyền của hắn thật sự rất đau! – Khinh Trần bực bội la lên.
- Ta từng có kinh nghiệm chữa xương gãy. Huynh có muốn bắt chước ta sắp xếp lại hay không? – Lạc Thiên vỗ vai hắn an ủi.
Liếc nhìn cánh tay còn đang quấn nẹp, băng trắng treo trên cổ của Lạc Thiên, Khinh Trần liền nuốt nước miếng khan.
- Thôi cho ta xin kiếu, cách thức độc đáo như vậy cứ để dành cho một mình đệ xài đi!
Quả thật ngày hôm đó nhìn cảnh sắp xếp xương cốt của hắn, đã khiến Khinh Trần ám ảnh không ngớt. Lạc Thiên ba lần bảy lượt ngất đi tỉnh dậy, la hét điếc tai cũng đủ biết đau đớn đến nhường nào. Cho dù có bị thương chết, Khinh Trần cũng nhất quyết không để tên này trị liệu cho mình. Lạc Thiên ha hả cười khoái chí, cứ hù doạ được bất cứ người nào, cảm thấy họ không bằng mình là lại khiến hắn vô cùng đắc ý. Đây là cái loại sở thích gì đây? E rằng chỉ có kẻ quái đản, tâm lý không thông như hắn mới có thể hưởng thụ vui vẻ được.
^_^
Hồng Tụ thượng đài khiến cả đầu trường vô cùng hào hứng. Đây là thế giới của võ giả, là nơi sức mạnh nam nhi được phô bày. Hiếm hoi mới gặp được một nữ tử thần bí kiêu sa như nàng, liền khiến mọi người thích thú. Không biết đằng sau tấm mạn che mặt kia là khuôn mặt phong hoa tuyệt đại dường nào? Thứ gì không biết rõ đều làm người khác để tâm vọng tưởng, tha hồ suy đoán. Chỉ sau ba ngày, đã đồn đại nàng đẹp không khác gì thiên tiên trên trời.
Chỉ có điều khoảng cách từ thực tế với lời đồn cũng không xa đến mấy. Những người từng gặp qua nàng cũng chỉ có thể dùng mấy chữ ‘sắc nước hương trời, kinh tâm động phách’ để mà diễn tả thôi. Ông trời thật ra rất bất công, trên đời có đến hai tạo vật mỹ mạo hoàn bích giống hệt nhau như thế, rốt cuộc lại để cả hai rơi vào tay tên thần kinh như Lạc Thiên. Người đời dù có dùng hết mỹ từ trên thế gian ca ngợi sắc đẹp của nàng còn không đủ, tên điên kia sau khi nghiên cứu, khám phá kỹ lưỡng các nàng chỉ buông ra một câu ‘Tạm được!’. Thật khiến người người căm phẫn, thần tiên nổi giận.
Bất quá đối với câu ‘khen tặng’ của hắn, lại khiến Hồng Tụ và Ngưng Bích coi như lời vàng ý ngọc, cảm động không thôi. Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã; tên dở hơi điên khùng cũng có hai người bất bình thường thưởng thức. Mà chết nhất là số mỹ nữ thưởng thức hắn sẽ còn tăng dài dài ở phía sau.
Nàng đứng trên võ đài quét mắt nhìn xung quanh, rất dễ dàng tìm thấy Lạc Thiên ngồi trong một biệt khu gần đài. Tấm khăn che mặt của nàng hơi lay động. Ít ai nhận ra một nụ cười như hoa như ngọc đang hiện sau tấm mạng che kia. Tuy nhiên không có gì thoát khỏi mắt Lạc Thiên được, hắn cũng bật cười đáp lại nàng.
Hành động si mê ngây ngốc của nàng đã khiến rất nhiều người chú ý. Trong tầm mắt của mỹ nhân là công tử trẻ tuổi áo lam ngồi ở biệt khu. Phải biết là khu vực đó, cùng với chỗ ngồi của các tông sư đại phái đều là những nhân vật cực kỳ quan trọng, không phú cũng quý. Nếu không phải thân phận cực cao thì cũng ít ai có thể bỏ ra hàng đống kim ngân để mua được một chỗ ngồi quan sát tốt như vậy.
Đấu thủ Khinh Trần sau khi thượng đài xong cũng xuống đó ngồi với lam y công tử. Mà Hồng nương tử cùng với Khinh Trần đều thuộc Kim Gia. Không lẽ nam tử áo lam đó thật sự là Kim Gia đứng phía sau ‘Tam đại tân nhân’ nổi bật tính cho đến hiện giờ? Nhân vật lạ mặt này càng khiến nhiều nhiều tò mò ngưỡng mộ.
Đáng tiếc nhất là không chỉ có những người ngưỡng mộ nhìn thấy hắn, mà còn có những cựu thù oan gia không nên gặp. Lăng Tiếu Nam nheo mắt nhìn về hướng mọi người đang tập trung chú ý.
- Tên nam nhân kia trông rất quen mắt! – Gã thiếu niên lầm bầm. Khoảng cách từ đây đến chỗ Lạc Thiên khá xa, khó mà nhìn rõ mặt hắn được.
- Thế nào, có hứng thú với nam nhân khác? – Hạo Chi thì ra cũng đang ngồi cùng chỗ với Lăng Tiếu Nam, hai người ra vẻ vô cùng quen biết.
- Huynh lại nói đi đâu vậy? – Lăng Tiếu Nam hồng mặt không biết vì ngượng ngùng hay tức giận. – Trông quen mắt thì ta nói trông quen mắt thôi.
Nhìn thấy biểu hiện của Lăng Tiếu Nam khiến Hạo Chi vô cùng vui vẻ cười to. Xem ra việc chọc ghẹo gã thiếu niên này cũng là một phần niềm vui của hắn.
- Còn cười nữa? Không sợ động tới vết thương sao? – Lăng Tiếu Nam bực dọc hỏi tiếp.
- Lo lắng cho huynh sao? – Hạo Chi hỏi lại, y lại cười đầy hàm ẩn.
- Không nói với huynh nữa, chỉ toàn lái câu chuyện đi đâu không!
Lăng Tiếu Nam càng tỏ ra bực tức thì Hạo Chi càng vui vẻ cười lớn. Tuy trên đài Hồng Tụ đã bắt đầu giao chiến với đối thủ, nhưng Lạc Thiên vẫn bị thu hút ở chỗ hai người. “Không ngờ lại gặp oan gia ở chỗ này!”
Tuy Lăng Tiếu Nam còn chưa nhìn rõ mặt hắn, nhưng Lạc Thiên thì đã có thể nhận ra kẻ đáng ghét này. Chẳng những nhận ra người quen, mà hắn còn có thể đọc khẩu hình, biết được mấy câu ớn lạnh hai người vừa mới nói. Thì ra cùng là một đám điên khùng biến thái với nhau. Cũng tại tên Tiếu Nam kia mà nên Lạc Thiên và Ngưng Bích mới phải phân tách ra. Mối hận này không trả, thì còn gì là danh tiếng tên tiểu nhân, thù dai, độc địa Thành Lạc Thiên.
Gặp lại cũng rất hay! Cứ tưởng y cao số, có thể sống yên ổn đến lúc hắn lo xong việc chính rồi mới rảnh rỗi tìm đến báo thù. Bây giờ thỏ hoang tự mình đâm đầu vào bẫy, thì làm sao hắn có thể bỏ qua được. Trước hết phải tính toán, cẩn thận tính toán thật hoàn hảo mới được. Tên điên Lăng Tiếu Nam và kẻ giả nhân giả nghĩa Hạo Chi không phải là mục tiêu có thể dễ dàng đối phó.