Đáng tiếc Lạc Thiên vì mệt mỏi và mất ngủ một đêm, hắn mãi đến khi nắng lên cháy đít mới chịu tỉnh dậy. Lạc Thiên lò bò ra cửa hang, phát hiện ra khói của đám tro tàn đang bốc lên từ sơn trang của Cự Kình bang. Hắn ngạc nhiên “Sao nhanh vậy?”
Khi Lạc thiên đi xuống núi thì người ra chào đón hắn không ngờ lại là một bọn quan binh. “Chắc hẳn Khinh Trần và Hồng Tụ đã tự tiện lấy kim bài đi mượn binh mã.” Hắn nhíu mày lo lắng, “Như vậy dấu vết của mình đã bị bãi lộ rồi, sau này phải tìm đường che dấu.”
Khinh trần thấy hắn thì thở phào nhẹ nhõm.
- Huynh đệ, ngươi vẫn không sao? Lúc nghe tin không tìm thấy ngươi, bọn ta vô cùng lo lắng!
- Đệ không sao. Phải rồi, không thấy Hồng Tụ đâu?
- Ta vừa mới bảo nàng ra ngoài bến tàu để bình tĩnh lại. Ngươi nhìn xem, vì ngươi đã gây ra cái cớ sự gì? – Khinh Trần hất mặt về phía đống đổ nát đã từng là sơn trang xinh đẹp. – Mà nàng ấy không phải là Ngưng Bích sao?
- Không phải, đó là Hồng Tụ, tỷ tỷ song sinh của Ngưng Bích.
- Ách ... cái tên đào hoa nhà ngươi. Từ lúc nào đã lấy mận đổi đào, ta cũng không phát hiện. Thật là quá đa tình! – Khinh Trần nhảy dựng lên cảm thán.
- Sống không phong lưu, uổng thiếu niên. – Hắn cười to đắc ý.
Trong lúc quan binh áp giải hết toàn bộ bọn Cự Kinh bang lên thuyền lớn, Hồng Tụ vẫn ngồi yên trên mỏm đá, mắt xa xăm nhìn ra đại dương mênh mông. Kể từ cuộc chiến loạn năm xưa ở Cổ Thành, gia đình tan nát, nàng rất sợ chia ly, sợ kinh khủng cảm giác phải mất đi người thân. Vừa mới có thêm một người bước vào cuộc đời của nàng, chiếm một vị trí trong tim nàng, thế nhưng Hồng Tụ lại một lần nữa không bảo vệ được hạnh phúc mong manh đó. Sự hụt hẫng, trống rỗng đến đáng sợ đó ùa về, bóp nghẹt tim nàng.
Lạc Thiên ngắm nhìn bóng dáng người con gái áo đỏ ngồi co ro trên mỏm đá. Thân hình mảnh mai của nàng trước gió lớn của đại dương lại toát ra một vẻ cô độc đến lạ kỳ. Trong lòng hắn xót xa.
- Hồng Tụ. – Hắn khẽ gọi.
Không ngờ một âm thanh nhỏ đó cũng khiến nàng giật mình quay lại. Khuôn mặt sững sờ nhanh chóng chuyển sang bừng lên niềm vui. Mảnh ý chí cuối cùng trong Hồng Tụ sụp đổ, nàng bật khóc.
Hồng Tụ nhún người một cái đã có thể phi thân đến bên cạnh Lạc Thiên. Nàng không nghi ngại xung quanh có bao nhiêu người dòm ngó, lao vào người hắn, ôm chầm lấy hắn như người chết đuối vớ được phao. Tuy rất cảm thông với tình cảm này của nàng, nhưng cánh tay làm Lạc Thiên khiến hắn đau muốn nín thở. Lạc Thiên cười gượng, nhưng nước mắt không kiềm được phải chảy ra.
- Ta nghĩ mình nên mau chóng gặp một đại phu.
^_^
Lạc Thiên đi đến y quán lớn nhất trong bến cảng Thu Sang không phải cầu y mà là sai bảo người ta. Hắn bá đạo coi đây không khác gì nhà mình liền kê ra mấy toa giảm đau, bồi sức, và bổ máu. Vì sao lại bổ máu, hắn gãy tay chứ có bị thương gì đâu? Nhưng lạc Thiên tự có tính toán của mình.
Mộc Châu Bình bưng vào một khay băng vải sạch cùng chậu nước nóng bốc khói nghi ngút. Khinh trần giúp Lạc Thiên cởi áo khoát ngoài rồi tháo luôn lớp băng nẹp trên tay hắn xuống. Cánh tay sau một đêm quả nhiên sưng to hơn rồi, khiến đại phu đứng bên cạnh cũng phải trợn to mắt nhìn.
- Đại phu, chắc ông biết cấp cứu cho người bất tỉnh chứ. Nếu ta ngất đi phiền đại phu đánh thức ta dậy.
Những người khác không hiểu hắn có ý định gì nhưng Mộc Châu Bình thì biết rõ. Nhị thiếu gia cũng giống như Tông chủ và tam tiểu thư, từ nhỏ đều lớn lên trong y quán, ai ai cũng đều có bản lĩnh tự chữa thương. Lớp vải sạch nhúng vào nước sôi được Châu Bình mang đi lau sạch sẽ cánh tay cho Lạc Thiên. Vị đại phu lịch kịch mang thùng thuốc của mình đến cho hắn. Lạc Thiên chọn lấy ba cây kim châm tự bế các huyệt vị trên cánh tay, vừa giảm đau vừa cầm máu. Hắn còn cẩn thận nhờ Khinh Trần buộc thêm một dây vải trên bắp tay để đề phòng.
Mọi thứ đã chuẩn bị kỹ càng, Lạc Thiên mới gật đầu.
- Ra tay đi!
Mộc Châu Bình dùng con dao nhỏ lia qua trên lửa để sát trùng. Mũi dao vừa chạm nhẹ lên cánh tay hắn, máu đã ngay lập tức phun ra như suối. Đây là số máu bầm tích tụ trong vết thương nội, nếu lấy ra hết thì mới có thể giảm sưng và mau lành được. Nhưng mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Tay hắn là do bị gãy hai lần mà tạo nên, nếu không sắp xếp xương cốt lại cho hoàn hảo e rằng sau này sẽ để lại di chứng, mãi không lành được. Châu Bình nhấn mũi dao sâu hơn nữa, bắt đầu tách lớp cơ bắp trên tay Lạc Thiên ra. Mặt y đã bắt đầu xém ngoét như muốn nôn mửa. Còn vị đại phu đứng bên cạnh chưa kịp làm gì đã lăn đùng ra ngất xỉu. Trước giờ ông ta cũng chưa từng nhìn thấy cách chữa trị rùng rợn đầy máu me như thế này.
- Cứu ổng tỉnh dậy! – Hắn hét to.
Khinh Trần liền ngay lập tức kéo đại phu ngồi dậy, giật đứt mấy chùm tóc mai để cứu tỉnh người. Đau đớn nhất ở đây chính là Lạc Thiên. Tuy thuốc hắn uống và kim châm quả thật có tác dụng giảm đau. Nhưng giảm ở đây không có nghĩa là hoàn toàn không đau đớn. Việc sắp xếp lại xương cốt như thế này không phải là việc người bình thường có thể chịu nổi. Hắn gồng cứng người, mồ hôi đổ ra như tắm, gân máu trên trán như muốn bục vỡ ra.
Nhưng hắn không thể ngất đi được, ngoại trừ hắn ra thì không ai biết phải làm gì tiếp theo. Lạc Thiên phải cố tỉnh táo để hướng dẫn Mộc Châu Bình làm tiếp. Đoạn xương gãy bị Châu Bình nhích một cái, không kềm được, hắn la lên rồi ngất lịm. Đại phu ngay lập tức ấn vào huyệt nhân trung khiến hẳn tỉnh lại, tiếp tục chịu đau đớn.
Ba lần bảy lượt ngất đi tỉnh dậy như vậy, công việc mới hoàn thành xong. Châu Bình xỏ kim may vết thương của hắn lại, không khác gì người ta vá áo.
- Ê ê cẩn thận, mũi này siết quá chặt rồi. – Lạc Thiên hoảng hốt la lên.
Tiếc là Châu Bình không có một phần mười bản lĩnh như hắn, may vết thương cũng không khéo léo bằng. Đợt này khẳng định chín phần sẽ để lại sẹo, không cách gì đẹp hoàn hảo như vết thương trên vai Ngưng Bích được.
Vết thương sau khi bôi kim sang dược thì được băng bó, rồi nẹp chặt lại. Đến đây thì Lạc Thiên thật sự kiệt sức lả người đi. Lần này đại phu không tìm cách cứu tỉnh nữa, để hắn yên ổn nghỉ ngơi. Ông giúp hắn tháo miếng vải buộc trên tay ra cho máu lưu thông trở lại, thu hồi kim châm rồi bắt đầu thu thập tàn cuộc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm làu bàu về chuyện lạ khó tin mà mình mới nhìn thấy.
Khinh Trần và Châu Bình cẩn thận kéo Lạc Thiên nằm lên giường.
- Thật ra thiếu gia của ngươi là loại người gì vậy? – Khinh Trần tò mò hỏi ra tiếng. – Hắn chẳng những thần thần bí bí, tài năng hơn người mà xem ra chuyện gì cũng biết. Lần đầu tiên ta nhìn thấy một người có thể ngồi hướng dẫn cho người ta xẻ thịt mình, xếp xương lại như hắn.
Châu Bình cười hì hì giống như người vừa được khen là mình. Y nói đầy tự hào.
- Dĩ nhiên thiếu gia là thiên tài trăm năm hiếm thấy. Tiếc là do sinh nhầm chỗ, gặp được một đại ca quá xuất sắc nên đâm ra yếm thế, tính tình kỳ quái. Kỳ thật, thiếu gia là một người rất tốt.
- Hắn còn có đại ca? Đó là người nào? Ta không tin trên đời này còn có kẻ còn tài giỏi hơn hắn? – Kinh Trần ngạc nhiên càng dữ.
- Bất quá, đó là chuyện huynh chưa cần biết. Khi nào thiếu gia cảm thấy thích hợp sẽ tự nói cho huynh thôi. – Mộc Châu Bình mỉm cười bí ẩn.
Y không phải nhiều chuyện, nhưng y biết thiếu gia đã sớm coi người này là bằng hữu tri kỷ. Không sớm thì muộn cũng sẽ thật lòng nói cho gã biết thân phận thật sự của mình.
Bọn họ cùng bước ra ngoài mở cửa, Hồng Tụ liền nôn nóng xông vào. Tâm trạng lo lắng của nàng cũng giống như người có phu nhân đang chuyển dạ. Hắn hết nghe la hét lại tắt lịm, tỉnh dậy lại la hét tiếp. Hồng Tụ đứng bên ngoài cảm thấy ruột mình cũng đứt theo từng tiếng la của hắn. Bên trong phòng mùi hương của thuốc nồng đậm, máu văng đầy sàn. Cánh tay hắn tuy đã băng bó lại, nhưng y phục trên người cũng dính đầy máu. Bảo nàng bình tĩnh không lo lắng thì làm sao nàng làm được.
- Hồng Tụ cô nương, thiếu gia cũng chỉ vì kiệt sức ngất đi. Phiền cô nương sau này chiếu cố! – Mộc Châu Bình chấp tay chào sau đó bước ra ngoài đóng cửa lại.
Y cũng không phải mù nên có thể nhận ra nàng ta chính là nữ nhân của thiếu gia. Không cần nhở vả cũng sẽ có người tự nhiên chiếu cố cho hắn. Không còn người ngoài, Hồng Tụ ngồi bên giường Lạc Thiên rơi nước mắt lã chã. Từ chín năm trước, chưa bao giờ trong một ngày mà nàng lại rơi nước mắt nhiều như thế này. Hồng Tụ biết, nàng không thể để mất hắn được nữa. “Ngưng Bích ...” nàng khóc to vì cảm thấy tội lỗi.