Năm xưa Việt quốc có mười hai phiển thổ, mỗi phiên thổ đều thuộc một vị sứ quân, quyền lực không khác gì các vị đại vương của Triệu Đảo ngày nay. Thế nhưng Hồng cảnh hoàng đế lại không thể vừa mắt với các vị sứ quân bên dưới mình như vậy. Quyền lực tuyệt đối của sứ quân tại phiên thổ, chẳng khác nào chia sẻ giang sơn của hoàng đế.
Một cái gai nhức nhối cũng phải có ngày bị loại bỏ. Chín năm trước phiên thổ của Oa Cát sứ quân phía tây nam Việt quốc là nơi bị công kích đầu tiên. Toàn bộ dòng họ Oa Cát bị tiêu diệt, xác của người Miêu chất cao như núi trong Cổ thành. Phiên thổ bị thu hồi trở về với hoàng đế, người dân miêu toàn bộ bị xem như tiện dân, nô lệ, bị đàn áp dã mang.
Nhưng bởi vì tâm tư của một người nào đó, hậu nhân của Oa Cát sứ quân được người ta cứu sống. Bảy vị công chúa bị đưa tới Sa quốc xa xôi lánh nạn. Đất nước này bao quanh là sa mạc, không có ban giao với Việt quốc nên có thể cho những vong quốc công chúa này trú thân. Nhưng các nàng chưa ngay nào quên nỗi hận mất nhà, mối thù diệt tộc. Bảy vị công chúa thề rằng sẽ có một ngày bọn họ quay lại báo thù.
Công chúa Oa Cát Hồng Kiều đứng hàng thứ sáu, cùng muội muôi song sinh của mình là Bích Kiều đứng hàng thứ bảy trong số những hậu nhân Oa Cát còn sống. Hai nàng là những công chúa trẻ nhất cũng là những người chọn con đường gian khổ nhất. Hồng Kiều và Bích Kiều đi xuyên qua sa mạc, thẳng phía về hướng đông. Đất nước Phi Liệp mà bọn họ đặt chân tới, chính là nơi có tổ chức sát thủ lừng danh nhất thiên hạ, Hà Mỹ Cổ. Vứt bỏ thân phận cùng danh tính, chịu sự huấn luyện tàn độc để trở thành người của tổ chức sát thủ, hai nàng đã trở thành Vô Ảnh và Vô Lệ.
Gần mười năm trời phục vụ cho tổ chức, hai nàng đã giết rất nhiều mạng người để kiếm tiền. Phục quốc, không phải là việc nói là có thể làm được, mà còn cần rất nhiều tiền. Mục đích của bọn họ đã gần chạm đến đích rồi. Liên quân ba vị sứ quân ẩn nấp sâu trong Sa quốc đã chuẩn bị gần như đầy đủ. Nhiều năm trời dựa vào tài phí bọn họ chuyển về, liên quân đã có thể mua sắm vũ khí, chiêu binh mãi mã ... ngày thành sự không xa. Thế nhưng lại xảy ra sự việc đáng tiếc.
Bốn tháng trước, Vô Lệ, hoa danh là Ngưng Bích đột nhiên mất tích. Ngày đó có cướp biển tấn công tàu Hỷ Lạc phường, kỹ viện trá danh mà họ dùng làm căn cứ hoạt động. Ngưng Bích vì bảo hộ một tên nam nhân không thân không thích mà bị hải tặc bắt đi. Vô Ảnh, tức Hồng Tụ dù dùng mọi biện pháp truy tung cũng không tìm được. Ngay cả manh mối duy nhất là tàu cướp biển đã tấn công bọn họ cũng đã bị đánh chìm ở đảo Lý Ngư. Hồng Tụ thân làm tỷ tỷ vô cùng nóng ruột. Ngưng Bích võ công rất khá, không lý nào trốn thoát được mà không quay lại tìm nàng.
Mới bảy ngày trước rốt cuộc cũng xuất hiện một manh mối. Hồng Tụ bắt được tin Lăng gia đang truy bắt Vô Lệ ở Đa La thành. Nàng tức tốc cho thuyền đi tới đảo Đa La, nhưng một lần nữa Ngưng Bích lại bặt vô âm tính.
Khi mọi thứ tưởng chừng như vô vọng thì đột ngột manh mối lại tìm đến. Có người đột nhiên nắm lấy tay nàng, thân thiết gọi một tiếng “Ngưng Bích!” Nàng nhận ra hắn, chính là tên cầm sư mù ngày đó đã biến mất cùng với Ngưng Bích.
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng có chút manh mối rồi.”
Hắn ôm chầm lấy nàng, vui mừng nói.
- Tướng công cuối cùng cũng đã tìm được nàng rồi.
Hồng Tụ nghe được hai bên tai mình nóng hổi. “Cái tên vô lại này đang nói tầm xàm bá láp gì vậy?” Nàng liền xô hắn ra. Cái tên mù đó quả nhiên hoảng hốt, hắn đưa tay ra bắt vào không khí.
- Ngưng Bích, Ngưng Bích, nàng đâu rồi?
Quả nhiên là tên Kim Thành mù loà không sai. Chính vì vậy hắn mới nhận lầm nàng là Ngưng Bích. Hai người này đồng loạt mất tích. Bây giờ gặp lại, hắn đã trở thành tướng công của Ngưng Bích từ bao giờ? Hồng Tụ tức giận muốn thổ huyết. Vị muội muội này, thù lớn còn chưa trả đã tự ý định đoạt chung thân. Hồng Tụ hận không thể ngay lập tức đánh Ngưng Bích một trận. Nhưng tiếc rằng, muốn gặp được Ngưng Bích thì phải liên hệ với tên mù này. Hồng Tụ cầm lấy bàn tay to lớn đang còn mò mẫm trong không trung.
Vừa chụp được tay nàng, hắn liền thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng Hồng Tụ vẫn cảm nhận được hắn vẫn còn đang run run.
- Vi phu không nhìn thấy gì hết, đừng bao giơ buông tay ra nha! - Hắn vừa nói như vừa van nài. Ai ngờ chứng bệnh lạ của hắn ngay lúc này mà lại tái phát.
Nàng tuy ban đầu có chút tức giận, nhưng cũng không thể trút hết lên tên mù này. Đành phải lợi dụng hắn để truy tìm ra Ngưng Bích thôi.
Có hai hàng binh sĩ đột nhiên chạy tới chỗ bọn họ, Hồng Tụ căng cứng người cảnh giác.
- Bảo vệ Ngự sứ. – Một tên đội trưởng hô lên, binh sĩ ngay lập tức dàn hàng đứng xung quanh bọn họ. – Ngự quan, đại vương ra lệnh phải bảo vệ ngài hồi cung! – Tên đội trưởng kính cẩn thưa.
- Ta đã tìm được người rồi, hồi cung thôi! – Hắn vui vẻ thông báo.
Hồng Tụ ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm, nhưng không thể nhìn ra gì từ mắt tên mù này. “Thật ra hắn là ai mới được?”
Lạc Thiên vẫn theo thói quen tựa hết vào Ngưng Bích bước đi. Nhưng cơn sốt cuối cùng đã đánh bại hắn, bước đi chưa được ba bước, hắn đã lăn đùng ra ngất xỉu. Binh lính xung quanh hoảng hốt khiêng hắn hồi cung.
^_^
- Bẩm đại vương, Ngự sứ là do sốt quá cao nên mới lâm vào hôn mê, uống thêm một thang thuốc nữa thì ngay mai sẽ giảm sốt.
- Như vậy, hắn sẽ không chết chứ? – Đa La vương lo lắng hỏi.
- Thưa đại vương, chỉ là cảm sốt bình thường không dễ chết được.
- Vậy tại sao mấy hôm trước ngươi cứ lắc đầu thở dài. – Đa La vương nghe nói liền tức giận. Làm mấy ngày vừa qua ông cứ lo lắng hắn sẽ chết tại nơi này.
- Thưa đại vương, thần lắc đầu vì hắn ống thuốc hoài vẫn như cũ không có thay đổi gì. Thở dài vì hắn uống toàn thuốc mắc tiền như lại vô dụng rồi. – Ngự y thong thả trả lời.
- Ngươi, ngươi ... cái tên này, cút ra ngoài cho ta. – Đa la vương tức giận mắng.
Ngự y biết đại vương nổi giận, liền cuốn gói đi ngay. Đa La vương nhìn nữ nhân ngồi cạnh giường, tay nàng vẫn đang bị Ngự sứ đại nhân nắm chặt. Cái tên nam nhân này, dù mê mang vẫn không chịu buông tay ra. Xem ra người này chính là kẻ hắn bao nhiêu ngày nay lùng sục tìm kiếm. Đa La vương mỉm cười.
- Ngươi hãy chăm sóc Ngự quan đi, hắn mấy ngày nay vì ngươi mà bệnh đến thân tàn ma dại đó.
Sau đó Đa La vương bãi giá đi ra ngoài. Chuyện của Ngự Sứ ông không muốn hỏi nhiều, chỉ cầu mong hắn mau hết bệnh rồi rời khỏi nơi đây thôi. Tốt nhất là đừng chết trong đất của ông.
^_^
Trời tờ mờ sáng, bên ngoài hành lang vẫn còn thắp đèn lồng. Hơi sương sớm còn tù mù đầy xung quanh căn phòng Lạc Thiên đang trú. Hắn đã tỉnh hẳn, cảm thấy cơn sốt đã lui dần, hoàn toàn không còn mệt mỏi nữa. Cơ thể hắn vốn không tốt, mỗi lần đổ bệnh cũng đều sốt cao ly bì suốt mấy ngày liền. Đợt này còn lao tâm lao lực đi tìm Ngưng Bích, nên trông có vẻ tiều tuỵ nhiều hơn. Ngay cả quái chứng mất thị giác của hắn, sau khi ngủ một giấc cũng đã hết. Giống như lần trước, không rõ lý do tại sao.
Lạc Thiên vui mừng nhìn người con gái đang ngủ gục một bên giường. Tay nàng vẫn còn đang nắm chặt bàn tay hắn không rời (Phải nói ngược lại mới đúng) Hắn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, vẫn là người con gái quen thuộc đó.
Đột nhiên tay hắn cứng đờ, bàn tay đang vén mái tóc nàng một nữa đột nhiên dừng hẳn lại. “Vết sẹo, vết sẹo trên trán Ngưng Bích đâu mất rồi?” Hắn đổ mồi hôi lạnh lưng. “Người này không phải là Ngưng Bích!”
Cũng là gương mặt đó, cũng là vóc dáng đó không sai một chút nào. Hắn kéo tay áo nàng lên, không có đoản đao giấu bên trong. Hơi kéo cổ áo nàng ra, trên vai cũng không có vết thương bị kiếm đâm lúc trước. Trong bụng hắn nhộn nhạo. Cuối cùng nữ nhân mà hắn mang về này là ai?
Người đang ngủ bị hắn đánh thức, nàng giật mình thức dậy, phát hiện ra hắn đang nhìn mình chằm chằm. Từ lúc nào mà nang lại lơ là phòng bị như thế này, có thể dễ dàng ngủ quên trước mặt người khác. Hồng Tụ tức giận rút tay ra khỏi tay Lạc Thiên. Trong phút chốc đó, trong đầu hắn loé lên một tia sáng. Vết thẹo trong lòng bàn tay nàng chính là ngày đó chụp lưỡi đao cứu hắn. Một trong hai cô nương che khăn múa điệu vũ Ba Tư với Ngưng Bích. Thì ra không chỉ vóc dáng mà cả khuôn mặt hai người cũng giống hệt nhau. Kể cả đôi mắt của hắn nhìn cũng không thể nào phân biệt được.
Trong lòng Lạc Thiên bừng nở như hoa, có tiếng chuông oanh oanh trong đầu hắn. Cuối cùng hắn đã có thể tìm được hai thứ giống tuyệt đối với nhau trên đời này. Ông trời quả nhiên không phụ lòng hắn, cuối cùng hắn cũng gặp được vẻ đẹp tuyệt mỹ hoàn hảo. Nếu bây giờ còn có Ngưng Bích ngồi ở đây, hắn dù có chết cũng can tâm mãn nguyện.
Trong lúc hắn đang tột độ tự kỷ, bởi vì say sưa với suy nghĩ của mình mà bất động ngay ngốc, Hồng Tụ ngạc nhiên hươ hươ tay trước mắt hắn kiểm tra. Nhưng đột nhiên phát hiện ra mình vừa làm một hành động dư thừa, “Quên mất là hắn không nhìn thấy gì!” Nàng buồn bực bỏ tay xuống.
“Bây giờ thì bắt đầu làm gì đây? Đánh hắn tra khảo xem Ngưng Bích đang trốn ở đâu. Nhưng hình như hắn cũng vì đi tìm Ngưng Bích mới bắt lộn mình. Bỏ đi? Như vậy cả manh mối cũng đều không có. Thật ra thời gian qua hắn cùng Ngưng Bích đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn đột nhiên trở thành đại quan của triều đình Triệu Đảo.”
Bao nhiêu câu hỏi mâu thuẫn xoay quanh quanh Hồng Tụ. “Nếu biết mình không phải Ngưng Bích thì hắn có chịu cung khai mọi việc không? Hay là tiếp tục giả dạng ở bên cạnh hắn để moi tin tức.”
Hồng Tụ lay lay tay của Lạc Thiên, nhỏ nhẹ gọi.
- Tướng công!
Hắn bị âm thanh này làm cho giật mình sực tỉnh. Thôi chết rồi, người này chắc chắc chính là tỷ tỷ Hồng Tụ của Ngưng Bích. Nàng mỗi đêm nằm ngủ hay khóc, nói mớ cũng gọi tên Hồng Tụ, van xin tỷ tỷ tha thứ. Hai người cùng xuất thân trong một hội sát thủ, Ngưng Bích vì mất trí nhớ nên không làm hại hắn, nhưng nếu là Hồng Tụ thì khả năng ra tay là rất cao. “Nghĩ, suy nghĩ đi.” Đối phó với cao thủ như Hồng Tụ thì không thể không có kế hoạch chu toàn được.
Chiêu thứ nhất, “Biết, nhưng vờ như không biết”, kéo dài thời gian để nghĩ kế thoát thân.
- Nương tử, may quá đã tìm được nàng! – Hắn cười tươi thật rạng rỡ. – Làm mấy ngày qua vi phu lo lắng tìm nàng khắp nơi.
- Tướng công thật giỏi, không nhìn thấy gì mà cũng tìm ra Ngưng Bích dễ dàng vậy? – Hồng Tụ dùng giọng nói không khác gì nũng nịu, thế như cặp mắt âm thầm quan sát mọi biểu hiện của Lạc Thiên.
Tim hắn đập mạnh thêm chút nữa. Lại bắt đầu rồi, mê cung tra hỏi mà nàng đã dùng với hắn lúc trước. Rõ ràng là Hồng Tụ không biết chuyện của hắn từ lúc Lạc Thiên rời khỏi Hỷ Lạc phường. Nàng muốn đóng vai Ngưng Bích để tra hỏi hắn, như vậy càng tốt, hắn có thể tuỳ tiện trả lời sao cho có lợi về mình là được.
- Có mấy thị vệ đi theo bên cạnh ta lúc đó mà? Bọn họ nhìn thấy nàng trong đám đông nên mới dắt ta đến đó.
- Tướng công, đại vương thật tốt với chàng. Còn kính trọng gọi chàng là đại quan nữa đó.
- Tất cả đều tại đám thích khách đáng chết đó. – Lạc Thiên tỏ vẻ bực bội. - Tự nhiên tập kích khiến ta và nàng phải lạc nhau. Vi phu đi một mình thật không tiện tìm nàng. Vì vậy mới dùng lệnh bài tỏ rõ thân phận Ngự sứ, mượn binh lực của đại vương đi tìm Ngưng Bích.
- Oa, tướng công thật là oai phong nha. Nói mượn binh là liền có thể mượn binh được.
Câu này là Hồng Tụ thật lòng đề cao hắn, nàng mắt tròn mắt dẹp nhìn hắn như phát hiện thỏi vàng trong đống rác. Ai ngờ tên cầm sư nghèo thật ra là một Ngự sứ triều đình đang vi phục xuất tuần. “Chẳng hiểu Triệu Đế có phải là một người đầu óc có vấn đề không? Ai đời lại chọn một tên mù làm Ngự sứ, còn kêu hắn xuất tuần khắp nơi.”
Nhìn vẻ ngạc nhiên lộ liễu của Hồng Tụ, hắn liền thoả mãn trong lòng. “Lúc đầu nàng muốn giết một tên vô danh tiểu tốt như ta lúc nào thì chẳng được. Nhưng bây giờ thân phận ta đã khác, nàng nếu có hành động gì thì cũng nên suy nghĩ kỹ nha”.
- Ta vốn chẳng muốn lộ ra thân phận đâu. Triệu đế luôn mong ta có thể trở thành đôi tai của người, nghe một cách chân thật nhất lời nói của người dân trên khắp Triệu đảo. Không thể dùng vẻ bề ngoài để đánh giá mọi thứ được. Giống như nương tử nàng đây, tuy ta không nhìn thấy dung mạo nàng, nhưng ta cảm nhận được nàng là người tốt nhất, đẹp nhất trên thế gian này.
Hắn xu nịnh cầm hai bàn tay Hồng Tụ lên, đặt lên đó một nụ hôn. Người dám dùng tay không bắt một lưỡi đao cứu hắn, chắc chắc không thể nào là người xấu được. Hồng Tụ đột nhiên đỏ rực cả hai má. Nàng chưa từng nghe được lời lẽ dịu dàng, chân thành đến thế bao giờ.
- Không có, thiếp là một người rất xấu xí. – Nàng mặc cỡ quay đầu đi, mặc kệ hắn có nhìn thấy hay không.
- Trên đời này không có ai đối xử với ta tốt hơn nương tử. Nàng từng nói sẽ không tha thứ cho bất cứ ai tổn thương ta, đúng không? Tuy chỉ mới gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi, nhưng tình nghĩa phu thê chúng ta đã sâu đậm hơn đáy đại dương. Chúng ta từng thề có sống cùng sống, có chết cùng chết. Dù gương mặt nàng có như thế nào, người đẹp nhất trong lòng ta cũng chỉ có nương tử mà thôi.
Một chiêu này quả nhiên là tất sát. Cho dùng Hồng Tụ có âm mưu điều gì, chắc chắn sẽ không bao giờ dám ra tay đoạt mạng của hắn, trừ phi nàng muốn Ngưng Bích tuẫn táng chôn chung. Trong lòng Lạc Thiên cười lớn, “Ta đây thông minh quá!”
Hồng Tụ cắn môi suy nghĩ. Nàng không ngờ Ngưng Bích lại đặt nặng tình cảm với tên nam nhân này như vật, sẵn sàng thề nguyền đồng sinh cộng tử. Hắn nhân phẩm tốt, có tài hoa, thêm vào đó là thân phận cao quý. Với quyền lực của hắn, có thể hỗ trợ rất nhiều cho việc khởi nghĩa, báo thù của hai tỷ muội nàng. Thảo nào Ngưng Bích lại cam tâm tình nguyện gã cho nam nhân này.
“Thật sự tốt, là tốt quá mà!” Đột nhiên hai hàng nước mắt của nàng trào ra. Lạc Thiên bất ngờ vì phản ứng này của Hồng Tụ. Ngưng Bích luôn luôn cười một cách ngây thơ vô tư nhưng kỳ thật trong lòng nàng luôn lạnh lùng cứng rắn. Hồng Tụ thoạt nhìn gương mặt vô cảm hững hờ, nhưng lại là người dễ xúc động và mau nước mắt nhất, là người ngoại cương nội nhu. Từ thời điểm biết được có hai người giống nhau như hai giọt nước, hắn mới chân chính nhìn ra vẻ đẹp kinh diễm động lòng của hai người. Từ biểu cảm thẹn thùng mắc cỡ, cho đến cái nhíu mày, hay lệ tuôn đều câu dẫn hồn phách hắn mất rồi. Lạc Thiên ôn nhu ôm nàng vào lòng, muốn đem nàng làm vật thu vào túi riêng, bảo bọc nàng suốt đời.
Hồng Tụ nằm yên trong vòng tay ấm áp đó, nàng đã hiểu những lời Ngưng Bích nói trước đó nghĩa là gì. “Có một nơi an toàn, thoải mái để nương tựa vào” thì ra ước mong của Ngưng Bích cũng chính là ước mong của nàng, hai tỷ muội tâm linh tương thông, bao giờ ý thích cũng giống nhau y hệt. “Ngưng Bích, xin lỗi! Tỷ tỷ chỉ muốn dựa vào nơi này một chút thôi. Khi muội trở lại, tỷ nhất định sẽ ngay lập tức rời xa hắn!”