Trên đoạn hành lang vắng ngắt, chỉ có Ngưng Bích đang đứng yên lặng nhìn tên lạ mặt kia.
- Ngươi là ai? Thật sự là một kẻ mù đường sao? – Giọng của cô nàng thanh thuý dễ nghe, nhưng lại tỏ rõ vẻ nghi ngờ.
Lạc Thiên lại phì cười để đánh tan nghi ngờ của đối phương. Hắn dùng bộ mặt hoà nhã mỗi khi dụ khách mua hàng ra nói.
- Cô nương, chuyện này có thể đem ra đùa được sao. Mắt của ta năm sáu năm nay đã không còn nhìn thấy ánh sáng nữa rồi!
- Nhưng mà ngươi là ai mới được? – Ngưng Bích vẫn còn ẩn chứa vẻ cảnh giác.
- Tại hạ hôm trước đang đi trên một con tàu hàng để đến cảng Sinh Ga ở đảo Mã Lai. Chẳng may tàu hàng gặp bão lớn. Ta mù loà không biết chuyện lại bị sóng đánh cho văng khỏi tàu, tưởng là mất mạng rồi. Lúc nãy vừa mới tỉnh lại thì mới hay mình chưa chết mà được cứu mạng. Xin hỏi cô nương có phải chính là người đã cứu tại hạ hay không?
- À , ngươi chính là người mấy hôm trước được bọn thuỷ thủ vớt lên đó hả? Là người dù đã ngất vẫn nhất quyết ôm chặt lấy cây cổ cầm.
“Ta ôm cây đàn?” Lạc Thiên oà ra. Thì ra súc gỗ hắn liều mạng ôm lấy trong lúc sống chết lại là một cây đàn. Nước dâng thì thuyền lên theo. Lạc Thiên thuận miệng bịa đặt thêm thân phận để dễ nói chuyện.
- Chính là tại hạ. Ta là một cầm sư, trong lúc nguy cấp cũng chỉ biết ôm chặt đàn của mình thôi.
Hắn mỉm cười thú nhận. Trong lòng cũng muốn hét lên “Ta là một cầm sư đó nha! Một người rất vô hại. Ngươi không nên giết ta.”
- Hoá ra là một cầm sư, hèn chi liều mạng ôm đàn. Vậy xin hỏi các hạ, nên xưng hô như thế nào?
“Cô nàng đã thay đổi cách xưng hô, xem ra ta sắp có hy vọng”
- Tại hạ là Thành ...
Lạc Thiên ngập ngừng. “Có nên hay chăng nói ra danh tính thật? Cô ả vừa mới giết người thì chắc hẳn cũng là hạng bất lương. Nếu biết ta là người họ Thành, có phải hay không bắt cóc ta đòi tiền chuộc. Với lại người họ Thành sao có thể là một tên cầm sư mù vô hại cho được. Thôi, tốt nhất là bí mật thân phận vậy!”
- Kim Thành! – Hắn tự bịa cho mình một cái tên.
- Kim tiên sinh. – Ngưng Bích khách khí nói. – Ngài hiện nay đang ở trên tàu Hỷ Lạc Phường.
- Vậy xin hỏi cô nương tàu này hiện nay đang đi về đâu? – Thì ra hắn đã bị lọt vào hắc điếm
- Tàu của chúng tôi hiện nay đang đi về phía đông. Hiện nay đã gần đến thương cảng của nước Phi Liệp rồi.
- Phi Liệp? - Lạc Thiên cả kinh.
Như vậy hắn đã đi chệch mục tiêu đến cả ngàn hải lý. Nước Phi Liệp nằm ở cực đông của nước Triệu đảo, nơi đây cách Việt quốc đến xa xăm. Hiện nay hắn thân cô thế cô, người không có sức không có bạc, thân lại đang lọt vào hắc điếm. Bây giờ muốn quay về nhà, thật là lực bất tòng tâm đó nha.
Nhìn thấy bộ dáng cả kinh của hắn, đối phương liền hỏi.
- Kim tiên sinh, tàu của chúng ta khi đến được thương cảng rồi sẽ cho ngài xuống. Rồi từ đó ngài có thể bắt tàu đi đến nơi mình muốn. Xin hỏi Kim tiên sinh dự định đi tới đâu?
Tuy đang hoảng loan suy nghĩ, nhưng Lạc Thiên sao lại không nhận ra đối phương đang dẫn dắt mình vào mê cung tra hỏi. Nàng là tiểu hồ ly thì hắn chính là lão hồ ly. Lạc Thiên ngay lập tức đối đáp.
- Tại hạ phiêu bạt khắp chốn, bốn bể là nhà. Cũng không có chủ ý sẽ đi đến đâu. Ta cả đời độc lai độc vãng, chỉ có cổ cầm là bạn. Đến được nơi nào thì sống ở nơi đó vậy. – Hắn nở một nụ cười cô lãnh, rất phù hợp với thân phận thê lương mà mình đang sắm vai.
“Ta hiện nay trên người không có đồng bạc nào, muốn đi tàu về Việt quốc cũng khó”. Hơn nữa nói cho thân mình nghèo hèn cô độc đến như vậy, chắc hẳn người ta muốn tra ra nguồn gốc cũng cực kỳ khó khăn.
- Kim tiên sinh ngài dù sao cũng đã tỉnh lại. Ta nghĩ bây giờ nên báo cho ma ma một tiếng, để ma ma định đoạt cho việc của ngài. Tiên sinh, xin mời đi lối này.
Nàng ta đột nhiên thay đổi hướng câu chuyện, mời hắn đi về phía nàng. Như vậy là không thể dễ dàng rút lui được rồi. Nhưng mà sao cũng được, miễn là bây giờ nàng ta không còn ý định ra tay diệt khẩu hắn là được rồi.
“Là thay đổi chiến thuật sao? Được, nào muốn thăm dò ta thế nào thì ta sẽ chơi với nàng thế ấy.” Thế là hắn bạo gan, mù loà dò dẫm tiến về phía nàng ta.
Lắng nghe kỹ tiếng bước chân của hắn thì cũng đoán được người này cơ bản không có võ công. Ngoài hành lang không có thắp đèn, nên nàng chỉ có thể dựa vào ánh sáng hắt ra từ trong phòng để nhìn cho rõ hắn mà thôi. Tên kia một tay lần về phía vách tường, một tay vươn về phía trước, bước đi từng bước cực kỳ thận trọng, quả thật giống một người không nhìn thấy đường lắm. Nhìn dáng đi của hắn, nàng thật sự không thể nghĩ ra được là người này đang giả bộ được.
“Hoặc là hắn thật sự đóng kịch quá giỏi đi!” Linh tính từng lăn lộn nhiều năm trong nghề khiến nàng không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Ngưng Bích là một sát thủ, ẩn danh kỹ nữ trên tàu Hỷ Lạc Phường. Đối phương mà hôm nay nàng ra tay đối phó, chính là tay tỉnh trưởng ôn dịch của thành Ramala nước Phi Liệp. Chi phí đợt ra tay này khá lớn, là số tiền góp được của toàn bộ dân chúng của thành Ramala. Xem ra tên tỉnh trưởng này bị nhiều người căm ghét dữ.
Vừa mới đắc thủ xong, còn chưa kịp dọn dẹp thì nàng chợt nghe bên ngoài hành lang có tiếng động. Nàng kinh hoảng, sợ rằng có người phát hiện ra rồi, nhưng đến khi chạy ra hành lang này chỉ thấy tên mù đang loay hoay với chậu kiểng đặt sát tường.
“Đúng là tên mù mắt, ai đời có người bình thường nào lại không né được chậu cây đó đâu”.
Hắn càng đi đến gần, thì Ngưng Bích càng trợn mắt ngạc nhiên nhìn đến không kịp thở. Thật là một tên soái ca đẹp mắt đến hại người à nha. Hắn thân cao gầy, mặc bố y rẻ tiền nhưng dáng dong dỏng lại toả ra khí chất tao nhã thật tiêu sái. Gương mặt mỹ mạo như tranh vẽ, ngũ quan đầy đặn, nhìn thật mê người. Đặc biệt là đôi mắt long lanh sáng như sao trời, sâu thăm thẳm như mặt nước hồ thu phẳng lặng.
“Tên này mà bị mù thật sao?”
Như để trả lời cho câu hỏi của nàng, hắn vẫn khăng khăng tiến tới, bàn tay trái giơ thẳng lần mò về phía trước, xém nữa chạm cả vào ngực nàng. Ngưng Bích hoảng hốt lùi về sau một bước.
- Kim tiên sinh xin dừng bước. Có thể đứng chờ Ngưng Bích ở đây một chút được không?
- Không hề gì!
Hắn mỉm cười đáp trả. Hàm răng trắng đều tăm tắp làm nụ cười của hắn như loé sáng, khiến Ngưng Bích xém tý nữa là loá mắt té xỉu rồi.
“Ai nha, thật là một tên yêu nghiệt hại người!”
Ngưng Bích lấy tay đẩy mạnh cánh cửa phòng ra, khiến toàn bộ quang cảnh trong căn phòng bất cứ người nào đứng ngoài hành lang cũng có thể thấy. Lạc Thiên vẫn đứng bên ngoài hàng lang, tay vịn khung cửa, mặt hướng vào phòng, nhưng ánh nhìn vẫn là mông lung vô định như thế.
Giữa căn phòng là một cái xác nam nhân đang nằm loã lồ, ai nhìn thấy cũng đều phải kinh hoảng. Thế nhưng kẻ đứng ngoài cửa kia trên mặt thuỷ chung vẫn không biểu hiện chút thay đổi gì, dĩ nhiên là vì hắn hoàn toàn không nhìn thấy được.
Ngưng Bích tiến lại vách tường, kéo một sợi dây rung chuông cho người ở chỗ khác nghe. Chỉ một lát sau, quả nhiên có hai ba tên gia đinh chạy tới. Bọn họ liếc nhìn Lạc Thiên một cái đầy nghi ngờ, rồi sau đó nhìn Ngưng Bích chờ lệnh.
- Dọn dẹp căn phòng.
Nàng ra lệnh rồi sau đó đi ra ngoài, khách khí nói với Lạc Thiên.
- Kim tiên sinh, xin mời đi theo tiểu nữ
Lạc Thiên hoàn toàn không nhìn thấy tới đám gia đinh bước vào phòng hò nhau kéo xác chết bỏ vào bao cột lại. Hắn cũng không nhìn thấy có mấy tên mang theo giẻ lau, chậu nước tới chùi sạch mấy vết máu loang đưới sàn. Trong lòng hắn niệm liên tục câu thần chú “Không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết!” Nếu nhìn thấy, e rằng hắn ngay cả mạng cũng không còn.
Lạc Thiên ngoan ngoãn hướng đi về phía có giọng nói của Ngưng Bích dẫn đường phía trước. Nàng chầm chậm đi trước, nói chuyện để hắn nghe. Lạc Thiên mò mẫn đi phía sau, đáp trả lại mấy câu hỏi của nàng.
- Kim tiên sinh, xin thứ cho tiểu nữ thất thố. Nhưng mắt ngài là bị làm sao mà không thấy được vậy?
Nàng trực tiếp hỏi ngay vấn đề trọng điểm. Đôi mắt sáng như sao đó, nói là bị mù thì ai mà tin nổi chứ. Lạc Thiên cũng phi thường phối hợp, ngoan ngoãn trả lời.
- Thật sự bệnh của tại hạ không phải ở mắt mà là ở trong đầu. Đây cũng là chuyện đã xảy ra khá lâu rồi, tại hạ từng bị va chạm mạnh vào đầu. Đại phu nói não bộ tại hạ bị chấn động, đầu có vết máu tụ lớn, khiến cho mắt dù vẫn bình thường nhưng không thể nhìn thấy được nữa.
Hắn trơn tru bịa ra một lý do hợp lý. Miệng lưỡi thương gia chính là lời nói dễ làm người khác tin. Hơn nữa hắn có biết sơ qua y lý, dù bịa đặt nhưng nghe ra vẫn vô cùng thuyết phục đối phương.
- Không cách gì chữa được ư? – Nàng quan tâm hỏi.
- Cũng đã năm sáu năm nay. Không chữa được! – Hắn khẳng định chắc chắn.
- Chắc cuộc sống rất khó khăn.
- Cũng đã quen rồi. – Hắn cười buồn.
Ngưng Bích quẹo ngay sau một đoạn hàng lang, còn Lạc Thiên vẫn đi thẳng về phía trước. Chỉ đến khi tay chạm phải bước tường phía trước mặt, hắn mới bối rối hô nhỏ.
- Ngưng Bích cô nương?
- Ở phía này. – Nàng trả lời.
Hắn lại tiếp tục đi theo giọng nói của nàng.
“Hừ muốn thử ta hả? Thiếu gia ta giỏi nhất chính là đóng kịch gạt người đó!” Cái biển hiệu ‘đệ nhất gian thương’ của hắn cũng không phải tự nhiên mà có được