Tin tức Tô tiên sinh cam bái hạ phong trước một tiểu tử lan ra, toàn bộ giang hồ, à không ... toàn bộ giới ăn mày đều run rẩy chấn động. Tô tiên sinh là một trưởng lão trong nghề, hơn nữa nổi tiếng là có thu nhập cao nhất nhì trong hội, còn tiểu tử kia vốn chỉ là người ngoài nghề. Điều mọi người càng ngạc nhiên hơn là Tô tiên sinh lại hết lời ca ngợi tên tiểu tử, lão luôn miệng khuyên nhủ các đồ tôn, đồ tử sau này nên chăm lo đọc sách. Thời buổi hiện nay, khất cái cũng nên cần có tri thức. Trước lời khuyên này của lão, bọn ăn mày trong Bàn Tơ phố thật là dở khóc dở cười.
Khinh Trần nghe tin Tô tiên sinh thất trận, xem ra hơi bị kích động. Y không còn cười sảng khoái được nữa, mà chút có gượng gạo trên môi. Lần đầu tiên có người vượt qua hai vòng khảo nghiệm của Khinh Trần, khiến y lấy làm bối rối. Khinh Trần chạy thẳng tới trước mặt Lạc Thiên kiêu chiến ải cuối cùng.
Nơi quyết đấu chính là đổ phường Tam Anh danh chấn. Lão bản của Tam Anh gồm có ba người, nhưng trước giờ cũng chỉ có Lôi Hải lão đầu ra mặt. Lôi Hải nổi danh bốn phương với chiêu ‘Nhất nhất nhất’. Chiêu này nghe đồn là Lôi Hải chỉ dùng một tay cầm chung xúc xắc, không lắc nhiều mà chỉ đập xuống bàn một cái, cả ba xúc xắc bên trong khi khui ra đều là một nút. Mạc danh kỳ hiệu, bách chiến bách thắng, là bảo vật trấn môn của đổ phường Tam Anh.
Phong danh của đối phương lừng lẫy đến như vậy, Lạc Thiên biết mình đã ép người ta dùng tới chiêu cuối rồi. Nhớ lại vẻ mặt cứng ngắt của Khinh Trần, hắn cảm thấy mát lòng mát dạ. Bất quá thi đấu ở đổ phường, cơ hội thắng của hai bên đều ngang ngửa. Nhưng Lạc Thiên đã nhất quyết sống mái phen này, hắn không quen bị người ta cười to đắc ý. Người cười to đắc ý, chỉ có thể là bản thân hắn thôi.
^_^
Thời điểm quyết đấu, đã là chuyện của ba ngày sau đó. Đài đấu đặc biệt được đặt giữa đổ phường, có dây chặn những khách quan xung quanh tiếp cận. Hôm nay nhà cái sẽ do chính tay Lôi Hải cầm bàn, người chơi gồm có lam y công tử Khinh Nhân, cùng với khất cái tửu quỷ Khinh Trần. Hai người vui vẻ mời nhau ngồi vào bàn, không quên cười với nhau như những hảo bằng hữu. Thật là một cuộc quyết đấu hoà ái, thân thiện vô cùng.
Lôi Hải dáng người to lớn, lưng hùm vai gấu, nhìn kiểu nào cũng thấy giống một lão đại của hắc bang. Gương mặt râu ria hung tợn, hai tay áo vén cao, lộ ra cánh tay trần với những vết sẹo chằng chịt.
- Trước khi giao thủ mời hai bên nghe hết quy tắc. Cạnh tranh công bằng, không cho gian lận. Theo hay không theo phải hô lớn rõ ràng. Bạc đã đặt rồi thì không thu lại. Đánh bài bị lủng thì toàn bộ phải đền ...
Nghe xong một tràng dài quy tắc khiến Lạc Thiên lùng bùng hết lỗ tai. Không phải hắn nghe không hiểu được, mà là giọng nói của lão Lôi cũng thật doạ người. Thấy Lạc Thiên nhăn nhó, Khinh Trần đắc ý hài lòng. Đồ chừng Lạc Thiên đã bị Lôi Hải uy chấn cho chết khiếp.
Nhà cái bắt đầu chia bài đều đặn cho ba góc, thì lúc đó cũng có hai hàng mỹ nữ mang mỹ thực tiến lên. Trên các bàn phụ kê bên hông người chơi đã chất đầy hoa trái, rượu thịt. Đây là kiểu quyết đấu của nhất đại thế gia. Chẳng những đổ đấu, tửu đấu mà còn là là cuộc chiến về tâm lý, về sức bền thể lực. Trong cảnh có mỹ nữ kẹp sát xung quanh, tích cực chuốt rượu cho người chơi, ít có ai giữa được tỉnh táo cho đến ván cuối. Mà người được phái đến phục vụ Lạc Thiên hôm nay, chính là đệ nhất mỹ nhân của Bàn Tơ phố, Mẫu Đơn cô nương.
Nữ nhân kiều mỵ vừa xuất hiện đã câu dẫn hồn phách của không ít người. Nàng có vẻ đẹp thành thục rạo rực như lửa đang bừng cháy. Có vài người nam nhân đứng bên dưới đã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, dục hoả trào dâng.
Mẫu Đơn nâng chén rượu lên môi Lạc Thiên.
- Công tử, mời!
Lạc Thiên không nói gì, chỉ một hơi uống sạch. Tất cả sự tập trung chú ý đều đặt trên hết đổ bàn. Mỗi động tác của Lôi Hải và Khinh Trần hắn đều không thể bỏ sót. Bản lĩnh hắn không kém, chỉ sợ có người giở trò. Mẫu Đơn kinh diễm lay động lòng người, trong mắt hắn thật ra không bằng một bụi cỏ dại. Cái gì mà mỹ nhân, kiểu tóc mái rẽ một bên của nàng đã khiến hắn muốn ói rồi.
Mấy ván khởi đầu, Lạc Thiên đều thua hết cả. Hắn chỉ đặt mỗi ván có mấy chục lượng bạc nên tổn thất cũng không nhiều. Lần xuất trận này, Lạc Thiên mang theo thổng cộng mười vạn lượng bạc. Hắn đã dốc cạn vốn liếng để sống mái với Khinh Trần một phen.
- Khui bài. – Lôi Hổ nhiệt tình la lên, rồi sau đó mở bài của từng người. – Ván này Khinh Nhân công tử thắng. Nhà cái đền gấp đôi, mời công tử thu về sáu trăm lạng bạc.
Đúng vậy, sau ba ván thua liên tiếp Lạc Thiên lại đại thắng một ván lớn. Cuộc đấu cứ chậm rãi diễn ra, số trận Lạc Thiên thua khá nhiều, thỉnh thoảng hắn gỡ lại được một trận. Thế nhưng núi bạc hắn mang theo không hề suy giảm tý nào. Không biết vô tình hay cố ý, mấy trận thua thì chỉ tốn có vài chục lượng, còn trận hắn thắng liền thu vào vài trăm.
Khinh Trần liếc nhìn, “Tiểu tử quả nhiên là cao thủ.”
Trải qua hơn nửa ngày thi đấu khiến cả người mệt mỏi vô cùng. Lạc Thiên liên tục sử dụng tai và mắt để tính toán, quan sát toàn bộ đổ bàn. Bây giờ hắn cạn kiệt thể lực rất mau. Khinh Trần vẫn tiếp tục uống rượu như hủ chìm, còn Lôi Hải thì như Thái sơn không suy suyển. Đối phương vẫn tĩnh tại như không, nhưng Lạc Thiên thì đã lấm tấm đầy mồ hô trên trán.
- Để Mẫu Đơn lau mồ hôi cho công tử!
Nữ nhân yểu điệu móc một chiếc khăn ra chầm chậm lau trán hắn. Lạc Thiên nghe được một mùi thơm nồng đậm, ngọt ngào phản phất ra từ người nàng. Lúc Khinh Trần chọn rút bài, mắt Lạc Thiên chợt nhoè đi trong chốc lát. Hắn thầm than “Chết, không xong rồi!”
Thì ra giờ phút này cuộc chiến chân chính mới bắt đầu.
- Công tử khát nước? Mời thêm một chút rượu.
Mẫu Đơn ngọt ngào dâng thêm một ly rượu lên môi hắn. Rượu này không có độc, hắn đã ngửi qua nên có thể xác định. Hơn nữa uống nhiều rượu vào có thể giúp hắn duy trì bình tĩnh và tập trung đầu óc, vì vậy Lạc Thiên lại nốc cạn một hơi. Bên kia Khinh Trần tựa tiếu phi tiếu, cũng vừa uống xong hết cốc rượu của mình.
Kết quả đấu tửu không nên để hai bên chênh lệch nhiều quá. Số lượng rượu chênh lệch sau đó sẽ bị quy ra tiền phạt rất nặng. Sau khi tính số tiền phạt này thì mới so người thắng thua. Trước đó đã có trường hợp dù đổ đấu thắng rất vẻ vang, nhưng tửu đấu thì thua thê thảm. Sau khi trừ tiền phạt rượu liền đảo nghịch người thắng kẻ thua. Người kia chẳng những bị xử thua còn không đủ tiền trả nợ, phải bán thân cho đổ phường làm công. Giá trị tính của mỗi ly rượu chênh lệch là một trăm lượng tiền phạt, số tiền lớn như vậy, xem ngươi có dám không uống rượu không.
Mỗi lần Mẫu đơn rút khăn tay ra lau trán cho Lạc Thiên, hắn lại nghe được mùi hương ngòn ngọt. Cứ ngỡ rằng đây mà mùi tẩm trong cơ thể nàng, nên hắn cho qua. Nhưng đầu Lạc Thiên càng lúc càng nhức, mắt cũng thỉnh thoảng bị hoa lên.
- Công tử, ván này ngươi thua. Đổ phường thu vào năm trăm lạng bạc.
Chết tiệt, hắn lại có thể thua một ván đặt cược lớn sao. Lạc Thiên hơi run sợ, mồ hôi cũng đổ ra nhiều hơn. Ngoại trừ mấy ván lẻ tẻ hắn cố tình thí bỏ, Lạc thiên chưa từng thua ở ván cược lớn. Mấy ván hắn đặt cao đều là chuẩn xác tính toán, sao lại có chuyện thất thủ được? Trừ khi, là có gian lận.
Bọn họ gian lận lúc nào? Chỉ có thể là mấy lúc mắt hắn hoa lên mà thôi. Tại sao lại có sự tình cờ như thế? Khẳng định mọi chuyện là do cố ý sắp đặt. Sai sót ở điểm nào?
- Công tử, mồ hôi đổ quá nhiều. – Giọng Mẫu Đơn nhão nhẹt vang lên.
Mùi hương ngọt ngào làm Lạc Thiên giật mình, “Sơ sót quá!” Mê hương có thể được tẩm trong chiếc khăn đó, liều lượng cực nhỏ cho nên hắn đã không thể nhận ra. Mỗi lần chỉ vừa đủ làm hắn choáng váng trong chốc lát, nhưng một chốc lát đó đối với nhất đẳng cao thủ cũng là đủ rồi.
Hắn giận dữ xô Mẫu Đơn ngã nhào khỏi thành ghế bên cạnh mình. Do hắn ra tay đột ngột, nên Mẫu Đơn chật vật té xuống đất. Thoáng chốc trong mắt nàng hiện lên tia căm thù. Thế nhưng nàng nhanh chóng quay trở về nét kiều diễm đáng yêu, lồm cồm bò về chỗ cũ của mình.
- Công tử, sao ngài có thể đối xử với Mẫu Đơn Như thế?
Tay của Mẫu Đơn vừa đưa ra, đã bị người ta chụp lại. Mấy móng tay cong vút, nhọn hoắc chỉ còn cách mặt hắn có vài phân. Lạc Thiên nuốt ực một tiếng, mấy ngón tay này có thể gạch vài đường trên mặt hắn chứ chẳng chơi.
Một thanh âm nhẹ nhàng, uyển chuyển như nước vang lên.
- Không phiền cô nương. Công tử nhà ta, để Ngưng Bích chăm sóc là được rồi.
Sau đó nàng mạnh mẽ hất tay Mẫu Đơn ra chỗ khác. Trái với vẻ bực bội, hằn học của Mẫu Đơn khi lui ra, Lạc Thiên lại thở phào nhẹ nhõm. Tuy nàng không nghe lời hắn ra khỏi phòng, nhưng chưa bao giờ hắn thấy vui vì nàng trái lệnh của mình như lúc này. Khuôn mặt Ngưng Bích bị che sau một tấm mạng nhẹ mỏng, làm hắn sực nhớ đến ngày nàng dùng điệu múa ba tư hiến vũ. Thật là mê đọng lòng người.
- Công tử, dùng trà!
Nàng uyển chuyển thay thế vị trí Mẫu Đơn ngồi bên cạnh hắn, như cũ đem thức uống dâng lên tận miệng cho hắn. Cuộc đấu lại trở về trạng thái ban đầu, hắn liên tiếp thua vài ván nhỏ, sau đó lại gỡ bằng mấy váng thắng đậm. Tuy nhiên tình trạng này không thể kéo dài.
Lạc Thiên chớp mi một chút, liền thấy hai mắt mình cay xè, trong đầu đau đớn như muốn nứt ra. Hắn biết mình đã vận dụng đôi mắt qua nhiều rồi. Cuộc thi đấu kéo dài từ sáng sớm đến chiều tối, chừng nào chưa có một bên hết tiền, thì cuộc đấu còn chưa xong. Giai đoạn khốc liệt của đổ đấu Tam Anh chính là lúc này.
Ngưng Bích ngồi gần kề với Lạc Thiên, dùng cơ thể mình để chống đỡ cho hắn ngồi thẳng. Lúc này, tất cả sức lực cuối cùng của Lạc Thiên đều tập trung vào hai mắt, cả người yếu ớt dựa hẳn vào Ngưng Bích. Nhìn thấy tình trạng mệt mỏi của hắn, Ngưng Bích tuy đau lòng nhưng phải tiếp tục dâng rượu. Đã thua bên Khinh Trần mười mấy ly rượu rồi, nếu tăng thêm khoảng cách, số tiền phạt sẽ có khả năng đảo ngược thắng thua.
Lợi dụng tình hình mỗi khi đổi ván đấu mới, Ngưng Bích lại dâng lên một ly rượu. Nàng không muốn cản trở tầm nhìn của hắn khi thi đấu. Hắn chỉ hơi sặc một chút, nàng đã khẩn trương, đau lòng muốn chết. Tâm trạng nàng lo lắng một, Lạc Thiên lại càng lo sợ mười. Hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ bản thân mình, mắt của hắn chỉ có thể cầm cự thêm một ván nữa. Số tiền hắn thắng khá lớn, nhưng số tiền Lôi Hải cố tình thua cho Khinh Trần cũng chẳng kém gì. Càng kéo dài ván đấu, người bất lợi về sau là hắn.
- Ván này tố hết. – Lạc Thiên mệt mỏi quơ hết vốn liếng của mình quăng lên bàn đánh.
Ngưng Bích ngạc nhiên nhìn hắn, “Không lẽ tướng công mệt mỏi đến độ không còn minh mẫn nữa rồi!” Nàng sờ thử thân nhiệt người hắn, càng lúc càng lạnh băng. “Không ổn, tình trạng nguy hiểm quá.”
Khinh Trần liếc mắt dò xét, “Quả nhiên sắc mặt của hắn cực kém rồi! Nữ nhân bên cạnh đôi mắt láo liên vô cùng lo lắng. Đã tới giới hạn rồi sao?” Khinh Trần ha hả cười to, “Cũng là lúc nên kết thúc rồi. Số bạc đã bỏ ra, ta phải thu lại hết.”
- Ta theo. Tố hết! – Khinh Trần tự tin thu hết tiền của mình quăng ra bàn.
- Nhà cái, ... nhà cái không đủ tiền. Tố luôn giấy tờ đổ phường. – Lôi hải nhìn cục diện thế này cuối cùng cũng biết kinh sợ. Vừa lắp bắp, vừa đổ mồ hôi.
Hai đối thủ đổ tiền ra tố hết, mà nhà cái cũng lấy giấy tờ ra cầm; xung quanh mọi người hết à rồi ồ lên kinh ngạc. Đống bạc trắng lớn như núi chất trên bàn cùng giấy tờ đổ phường, dù ai thắng được trận này đều sẽ nhanh chóng trở thành bá vương một cõi.
- Khui ... khui bài.
Toàn bộ khách nhân đứng xem đều hồi hợp đến nhín thở, không gian im lặng như tờ. Nhà cái Lôi Hải lão đầu xém nữa lên cơn đau tim tại chỗ. Gã nói lý nhí như muỗi kêu, nhưng người xung quanh ai cũng nghe được rõ ràng rành mạch.
- Là Khinh Nhân công tử thắng.
Một trận reo hò bùng nổ, Khinh Trần méo miệng đứng chết trân. Lạc Thiên mỉm cười vươn vai đứng dậy như chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì. “Chỉ là một chút tiểu xảo trong cuộc chiến tâm lý thôi!”
Trước mặt hắn, đối thủ nào thất bại cũng đều có một kiểu mặt khó coi giống như nhau. Theo luật chơi, trong trường hợp tố hết, không phải chung gấp đôi, mà người chiến thắng sẽ được gom hết tất cả số tiền đã tố trên bàn. Lạc Thiên đại chiến Tam Anh, dùng một ván kiến cho toàn bộ đối thủ mất sạch sành sanh.