Ngưng Bích ngồi sốt ruột ngó ra ngoài cửa sổ. Bên dưới, người tấp nập qua lại trên đường nhưng vẫn không thấy bóng dáng tướng công đâu. Nhị lang dặn dò nàng ở nhà chờ, chàng đi ra bến cảng hỏi mua vé tàu để đi ... à mà là đi đâu nhỉ? Nàng không nhớ rõ lắm... À, là đi tới nhà bà con để nương nhờ. Lúc ở trên đảo nhỏ với công công, bà bà chàng đã kể rồi mà Ngưng Bích lại quên mất. Thật là đầu óc của nàng hỏng rồi, chẳng nhớ được gì hết.
Nàng đột nhiên thấy hoảng sợ. Nàng là ai, tên gì, gia thế ra sao? Nàng không nhớ được. Nàng từ đâu đến, sẽ đi về đâu? Ngưng Bích cũng không biết luôn. Từ khi tỉnh lại, ký ức của nàng chỉ là một đám sương mù mờ mịt. Nhưng nàng nhận thức được tướng công. Khuôn mặt chàng gợi lên cảm giác quen thuộc từ trước, bàn tay ấm áp của chàng làm lòng nàng dịu ngọt và yên bình.
Trên đời này, Ngưng Bích chỉ còn nhớ mỗi tướng công thôi. Không có chàng thì làm sao Ngưng Bích sống nổi. Lo lắng, Ngưng Bích đi ra bến cảng để tìm chàng.
^_^
Lạc Thiên loay hoay dẫn hai tên thị vệ từ phố chợ ra đến ngoại thành. Từ ngoại thành dắt ngược lên núi sâu. Trên đường không ngừng dò xét khắp nơi xem ở đâu có miếu hoang hay chùa hoang không mà chạy tới đó.
Hai bên đường vắng vẻ, rừng cây lại rậm rạp, Lạc Thiên vừa đi vừa đổ hết mồ hôi. Hắn đi xa như vậy mà cũng không tìm được cái miếu hoang nào cả.
Đột nhiên trước mắt xuất hiện một cái ngã ba đường. Tại ngã ba là một cây đa cổ thụ tán rộng xum xuê. Mắt Lạc Thiên sáng loé lên khi nhìn thấy dưới gốc đa một cái miếu sơn thần thổ địa. Hắn liền nhào tới đó ngay. Đó chỉ là một cái miếu nhỏ, mái che còn không cao hơn đầu ngưới. Bên trong chỉ có mấy cái bát bằng đất, một tấm giấy ố vàng viết chữ ‘thần’ để thờ phụng. Nơi đây đến chó mèo còn chê không làm ổ nữa, chứ nói chi đến cho người ở.
Hai tên thị vệ liếc mắt nhìn nhau. Người ta nói thư sinh vô dụng quả thật không sai mà. Cả tìm nơi tá túc cũng tệ hơn người. Thà hắn ra ngoài chợ, chờ đến đêm xuống ngủ đỡ tại mấy sạp hàng thì có lẽ cũng tốt hơn nơi này nhiều lắm.
Lạc Thiên chui vào bên trong miếu, lúc chui ra thì mặt mũi tèm lem thông báo mất hết đồ rồi. Không biết tên ác nhân thất đức nào cả mấy bộ đồ rách của hắn cũng lấy, trong miếu sơn thần mà cũng dám ra tay.
Hai tên thị vệ lại nhìn nhau lắc đầu. Quả nhiên là tên thư sinh vô dụng. Thôi đành phải hộ tống hắn hai tay không về thành thôi. Đây là lệnh của công chúa ban ra mà.
^_^
Ngưng Bích chạy ra bến cảng tìm phu quân không thấy nhưng lại nghe được tin tức động trời. Nghe kể hắn mạo phạm công chúa nên bị bắt về thành phủ rồi. Tướng công của nàng rất anh tuấn, nàng chỉ mới tả một lần mà nhiều người đều nhớ ngay. “Ai chứ cái tên đẹp mã đó lại xấu số, công chúa nổi danh xấu tính kiêm tàn độc, ai rơi vào tay nàng nhất định không toàn mạng trở ra.”
Ngưng Bích nghe vậy trong lòng lo sợ. “Tướng công đừng có chuyện gì xảy ra nha!”
Nàng chạy ngay tới cổng nội thành. Chẳng biết từ lúc nào trước mắt đã nhoà lệ. Thế nhưng nội thành là nơi nào chứ, nơi ngươi muốn đến đòi người là đòi được sao. Cho dù nàng có khóc lóc van xin thế nào nhưng mấy tay quan binh vẫn không chịu cho nàng gặp tướng công. Ngưng Bích là nữ tử thân cô thế cô thì biết phải làm gì đây?
^_^
Lạc Thiên đang đóng vai buồn bã, cùng hai tên thủ vệ lếch thếch trở về. Từ đằng xa hắn đã nhìn thấy một màn hồ loạn nháo nhào trước cổng. Ngưng Bích không nghe lời hắn ngồi chờ ở khách điếm mà đã chạy loạn tới đây. Có lẽ tin hắn bị bắt đã tới tai nàng. Ngưng Bích nhỏ bé tội nghiệp đang nước mắt như mưa, níu tay kéo áo tên giữ cổng van xin gì đó.
Hắn nhìn thấy cảnh đó thì trong lòng chua xót, “Bộ dáng của nàng thật sự đáng thương a!”
Hắn dự định bước tới giải vây cho nàng thì sự việc đột ngột chuyển biến. Tên lính gác bị nàng níu kéo giận dữ vùng vẩy dứt ra. Không biết hắn vô tình hay cố ý mà cán đao vung mạnh đập vào đầu Ngưng Bích. Máu trên trán nàng chảy xuống ròng ròng, còn nàng thì hai mắt trừng trừng mở lớn.
“Ngưng Bích nổi giận rồi!” Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống của Lạc Thiên. Gương mặt cứng đờ kinh khủng đó, cặp mắt như băng sơn lạnh thấu đó. Nàng chính là sát thủ Ngưng Bích ngày đó ở bên ngoài hành lang đã muốn đoạt mạng hắn. Gương mặt dữ dội cùa nàng, Lạc Thiên suốt đời không quên.
Bằng một chiêu thức võ công, Ngưng Bích đã có thể dễ dàng đoạt đao của tên lính gác. Chỉ bằng hai chiêu nàng đã hạ gục gã rồi. Mấy tên lính bên trong kéo ra cả chục tên bao vây nàng, nhưng Ngưng Bích chỉ mỉm cười khinh khỉnh. Một trận hỗn chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Hai tên thủ vệ nhìn thấy lính gác bị tấn công liền chạy tới ứng cứu.
Lạc Thiên sợ hãi nhìn Ngưng Bích cầm đao tung hoành giữa vòng vây của cả chục tên binh lính. Nàng nhỏ nhắn, uyển chuyển như thanh vân lưu thuỷ. Dưới đao của nàng, máu bắn ra khắp nơi như hồng đào phát tán trong gió xuân. Ngưng Bích đã phục hồi trí nhớ rồi. Một đao đó đập vào đầu chắc chắn đã làm nàng nhớ lại mọi chuyện. Việc đầu tiên là giết kẻ vừa mới đập đầu nàng, việc tiếp theo chắc chắn là tìm Lạc Thiên hắn tính sổ.
“Phải trốn!” Trong đầu lạc Thiên ngay lập tức nảy ra hảo ý. Nhưng mà trốn chỗ nào mới có thể an toàn đây? Câu trả lời thật đơn giản, dĩ nhiên là nương nhờ thế lực lớn rồi. Cũng thật trùng hợp, hắn mới được công chúa đại nhân cho nương nhờ vào trong đại tạp viện, mấy ngày tiếp theo sẽ không lo bị Ngưng Bích truy sát rồi.
Kế vừa có thì tay chân cũng mau mắn hành động. Lạc Thiên chụp lấy cây dù lớn bên gian hàng. Dù sao chủ nhân mấy quầy hàng xung quanh vẫn đang mải mê xem đánh nhau náo nhiệt, không ai để ý hắn lấy mất thứ gì. Lạc Thiên bung dù ra che khuất thân mình, sau đó lẳng lặng bon chen đi vào trong cổng thành. Binh lính gác cổng hiện nay đang bận rộn đối phó nữ ác tặc, không ai mảy may chặn hắn lại hỏi han.
Lạc Thiên không biết đường đi trong thành, nên đành nhanh chân chạy loạn vào trong. Có tên thủ vệ nào chận lại hắn đều oang oang thông tri có nữ cường nhân đang náo loạn trước cổng. Ai nghe được cũng cấp tốc kéo ra cổng ứng phó.
Tới lần thứ tư thì may mắn gặp được đoàn người của công chúa trong hoa viên. Lạc Thiên liền đem bộ dáng trung thần ra cấp báo. Công chúa nghe có người muốn gây bất lợi cho mình liền nhất thời ngưng trọng. Lạc Thiên sao lại không nhìn ra được tiểu nữ nhân này thật sự là đang hoảng sợ a. Người càng cao quý thì lại càng sợ chết.
Mẫn Chi cho tăng thêm hai mươi thủ vệ chạy ra ứng phó với nữ sát thủ. Còn bản thân mình thì lui về nội phủ để mà lánh nạn. Lạc Thiên là trung thần nên cũng lẽo đẽo đi theo. Bây giờ là hắn đang nương nhờ người khác nha. Không làm trung thần cũng thật khó sống.
^_^
Đã trải qua ba ngày kể từ sự kiện Ngưng Bích náo loạn đại môn. Lần đó nhờ đại tướng quân Dương Khiêm của hải quân đảo Lý Ngư ra mặt, cuối cùng đã đánh lui được Ngưng Bích. Lạc Nhân ngồi uống trà trong phòng với công chúa, nghe tin đó cũng thở phào nhẹ nhõm theo. Công chúa lại càng cao hứng cho rằng Lạc Thiên quả thật là phúc tinh của nàng, có hắn bên cạnh quả thật tai qua nạn khỏi. Ngoại trừ cho hắn trú ngụ trong đại tạp viên mà con cho người chu cấp đầy đủ.
Thư sinh đáng thương, thân cô thế cô lại mất hết tư trang tài sản. Công chúa đại nhân liền chu cấp mua mới hết tặng ngươi. Ngoài phục trang nàng còn chuẩn bị thêm văn phòng tứ bảo, lại còn ban cho hắn được tự do lui tới thư trai trong thành để mà đọc sách, thật là trọng hậu bồi dưỡng nhân tài tương lai cho quốc gia.
Lạc Thiên chôn chân ba ngày trong thư trai cũng bắt đầu thấy buồn bực. Hắn căn bản là không có hứng thú đọc thi thư gì hết. Mà công chúa bị hù một phen hoảng sợ cũng không dám xuất đầu lộ diện ra ngoài. Cả ngày cũng chỉ rúc trong thành chờ ngày hồi cung. Dù sao kinh đô cũng là nơi ở của thiên tử, trị an phải tốt hơn cái đảo Lý Ngư xa xôi này.
Hằng ngày công chúa nhàm chán liền tìm Lạc Thiên đàm đạo. Hắn ngoài cái dẻo miệng, tài trí thì có gì hay. Vì vậy ngày nào hắn cũng hầu nàng kể đủ thứ chuyện đông nam tây bắc.
- Người ta nói thư sinh không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ. Kim công tử thật sự là bách hiểu đa tài. – Mẫn Chi cười rúc rích.
Lạc Thiên ngoài việc kể chuyện còn cùng công chúa đánh cờ, xướng hoạ đối câu. Hắn dùng hết tinh lực để biểu diễn tài hoa, cho công chúa nhất mực tin rằng hắn là thư sinh thật.
“Du vân vị hữu qui,
Đám mộ bất đắc nhàn.
Phong tòng hà phương lai?
Xuy nhập tằng phong gian.
Tứ hải dỹ vọng vũ,
Ngũ lôi trường bế sơn.
Cử thủ thị thiên biểu,
Nguyện ngôn túng cao phan.”
(Du vân, thơ Cao Bá Quát)
“Mây trôi trôi mãi chưa về,
Sớm hôm tất tả chẳng hề được yên.
Bỗng đâu trận gió nổi lên,
Đưa mây trôi giạt vào miền núi cao.
Trần gian đang ngóng mưa rào,
Sấm đâu còn ở nơi nào im hơi?
Ngẩng lên trông tận chân trời,
Ước gì bay bổng tuyệt vời với mây!”
Lạc Thiên đứng bên khung cửa sổ, vẻ mặt u hoài nhìn ngóng xa xôi. Thật ra hắn cũng không phải vì tức cảnh sinh tình hay nổi hứng làm thơ gì cả, mà chẳng qua bình thường công chúa thường hay ghé qua vào giờ này. Cái cảnh thư sinh ngâm thơ này cũng chỉ là diễn cho nàng thưởng thức, ngay cả thơ hắn cũng là ngâm lại của người ta. Mượn lời của thi hào để lấy lòng công chúa.
Nhìn đến đám mây trời trôi thững lững, hắn bỗng nhớ cảnh đẹp vào một buổi sáng. Đó là buổi bình minh nhuộm đỏ chân trời. Có một tiểu cô nương tưởng hắn mắt mù không thấy, nên cố gắng tả cảnh đẹp lúc mặt trời vừa lên cho hắn nghe. Qua lời tả của nàng, đó là một khoảnh khắc huy hoàng nhất, rực rỡ nhất. Đến bây giờ, trong hồi ức đó đã trở thành một buổi bình minh tuyệt đẹp. Làn gió biển thổi mái tóc nàng tung bay ngang trời, bồng bềnh như phù vân. Nụ cười toả sáng trong trẻo, gương mặt rạng rỡ như gió xuân, ánh mắt lấp lánh như mặt biển khơi. Không ngờ hắn lại nhận thức nàng sâu sắc đến như vậy.
Ngưng Bích giờ này đang làm gì? Nàng đã theo tàu đi tìm Lạc Hỷ Phường, hay vẫn đang tính kế truy sát hắn. Trong nhà trọ hắn còn để lại cho nàng mấy ngàn lượng cùng một bao sâm quý. Bao nhiêu đó đã đủ cho nàng sống thoải mái cả năm trời rồi.
Nhắc tới đám sâm lòng hắn lại đau như cắt, dễ dàng có được lại dễ dàng mất đi. Thôi, coi như cho nàng làm phí cấp dưỡng khi chia tay. Dù sao cũng có một đoạn thời gian nàng làm tiểu thiếp của hắn. Hầu hạ hắn cũng hảo tốt nha. Pha trà, rót nước, giặt đồ... nàng cũng thật là hiền thục. Hắn thở dài nhớ tới thời gian hạnh phúc sống trên đảo. Tại sao nàng lại không mãi mãi là một cô gái dịu dàng đáng yêu như vậy đi? Tại sao lại trở mặt làm sát thủ làm gì?
Tiếng thở dài của Lạc Thiên khiến cho cây lá cũng phải rơi rụng. Thật đáng tiếc cho một đoạn nhân duyên.