Cuộc sống nửa tháng trên đảo cá voi thật không khác gì bồng lai tiên cảnh. Vùng biển nhiệt đới tươi mát ấm áp, thời tiết cũng ôn hoà vô cùng. Ngày ngày trôi qua đều là nắng ấm gió mát, rì rào sóng vỗ. Lại không nhiều người, tĩnh tại vô cùng. Không có đua chen, không có suy tính, đầu óc thật thảnh thơi. Nếu không phải nóng lòng trở về, hắn trộm nghĩ ở đây nghỉ mát cũng tốt.
Từ sau lần hắn thử phụ giúp Cổ lão làm việc, không hiểu sao lão nhân liền khách khí mời hắn không cần làm gì. Hắn chỉ là làm rách mấy tấm lưới, quăng mất mấy bộ cần câu xuống biển, làm hư nát hết hải sản bắt được... thì có làm sao đâu chứ. Hắn cũng đâu phải là ngư phủ. Vác nặng không nổi, chịu cực cũng không xong, nên cả vợ chồng Cổ lão đành phiền hắn mỗi ngày bắt võng ra nằm ngắm mây trời.
“Làm thơ, đối câu mới là thiên chức của thư sinh.” Hai vợ chồng già đều nhất trí như thế.
Còn phần Ngưng Bích thì thập phần lợi hại. Nàng nhanh chóng thích nghi với cuộc sống trên đảo, ngày ngày đều tất bật phục giúp việc nhà cho lão bà. Từ chẻ củi, gánh nước, phơi khô, nấu cơm, giặt đồ ... cho đến công việc nặng nhọc như leo sửa mái nhà hay đóng lại bàn ghế nàng cũng thành thạo làm hết.
Chẳng những vậy, Ngưng Bích còn tỏ ra hết sức đảm đang, vợ hiền dâu thảo, chăm sóc Lạc Thiên chẳng khác nào chăm sóc hoàng đế. Nước dâng tận nơi, cơm bưng tận miệng, lại hết sức ngoan hiền nói dạ bảo vâng. Vậy mà lạc Thiên còn chưa vừa ý, sai bảo nàng hết cái nầy đến cái kia. Vậy mà nàng cũng chẳng chút oán than, vui vẻ đi làm.
‘Tái ông thất mã, còn chưa biết hoạ hay phúc’. Lạc Thiên hai lần té xuống biển, không biết hắn đang gặp vận xui hay vận may đang kéo tới đây. Tuy bắt đắc dĩ, nhưng đột nhiên thu được một cô tiểu thiếp để sai bảo này nọ mà lại không tốn tiền thật là thích thú.
Mà đã là người của hắn thì cũng nên giáo huấn nàng một chút. Lạc Thiên bắt nàng học cho thuộc “Thiếp huấn ca”, ngày ngày trả bài nàng không được sót một chữ. Tiêm nhiễm vào đầu Ngưng Bích thói coi phu quân chẳng khác nào ông trời.
“...In lấy chữ tào khang chi nghị,
Đừng mang câu đố kỵ chi thường,
Dây bìm cho tựa cành vàng,
Trước chàng đẹp mặt, sau nàng đỡ tay.
Câu "đường cái" xưa nay cũng vậy,
Trai làm nên lấy bảy lấy ba,
Lấy về hầu hạ nhà ta,
Thêm hòe, nẩy quế có là con ai?
Cũng da thịt cũng tai mắt thế,
Kém ta nên phận ế hoa ôi,
Nghĩ tình ăn cạnh nằm ngoài,
Ấm no nên xót lấy người bơ vơ.
Thế mới phải phép thờ phu tử,
Ấy mới là đạo xử hài hòa,
Chữ "Tùy" rắn khúc nghi gia,
Môn đường thong thả, một nhà vẻ vang...”
(Trích ‘Gia huấn ca’)
Ngưng Bích vừa học thuộc cũng tự mình ngẫm nghĩ đạo lý trong đó. Nàng không nhớ gì nhưng cam chịu phận làm lẽ nằm ngoài. Tuy Lạc Thiên chưa chính thức thú thê nhưng nàng đã tự xếp cho mình thân phận hẩm hiu thấp kém. Bây giờ nàng không nhớ gì, chỉ có một mình hắn là thân nhân để nương tựa trên cõi đời này thôi.
Từ khi biết Lạc Thiên thích ‘củ cải’, Ngưng Bích xin Cổ bà bà cho đi một ít. Cổ bà bà vui vẻ chỉ nàng nơi hái, đem về phơi khô để mang theo ăn khi lên đường. Nhìn thấy bao nhân sâm khô chừng vài chục củ, mà củ nào cũng to gấp chục lần nhân sâm bình thường, Lạc Thiên thích ý lắm. Nghĩ tới cảnh bán đi nhân sâm, thì hắn có thể bơi trong biển tiền.
Hắn nằm đung đưa trên võng, uống ngụm nước dừa rồi sảng khoái cười vang. Cổ bà bà nhìn thấy cảnh ấy không biết nên nói thế nào. Người nữ thì mất trí ngơ ngơ ngát ngát, nam nhân thì thỉnh thoảng không được bình thường. Thiên tàn địa khuyết, thật là trời tạo một đôi.
^_^
Nửa tháng thấm thoát cũng trôi qua, thời gian nói dài không dài nói ngắn không ngắn. Lạc Thiên ở trên đảo cá voi có thể nói là nhàn cư hưởng phước, nhưng đêm đêm hắn cũng thường lo nghĩ nhiều điều. Cứ chợt nghĩ đến ngày Ngưng Bích đột nhiên phục hồi ký ức, hắn lại rùng mình hoảng sợ không thôi. Tuy nửa tháng qua trí nhớ của nàng hoàn toàn không khởi sắc, cứ hồn nhiên vui vẻ đóng vai tiểu thiếp của Lạc Thiên. Nhưng đêm dài lắm mộng, đi đêm cũng có lúc gặp ma. Hắn trộm nghĩ ngày đến được đảo lớn, nhất định ly khai nàng để thoát thân.
Ngày rời khỏi đảo, Cổ bà bà và Ngưng Bích chia tay khá bịn rịn. Thời gian qua họ nảy sinh tình cảm thân tình, bà bà sớm coi Ngưng Bích như con cháu trong nhà. Còn nàng từ khi tỉnh lại mất hết ký ức cũng chỉ nhận thức được có ba người, ngoài tướng công đại nhân thì nàng cũng chỉ có tình cảm thân thiết với Cổ gia gia và Cổ bà bà. Nay lại đến ngày chia xa thì làm sao cầm được nước mắt bây giờ.
Cổ bà bà gói ghém cho hai người rất nhiều thứ, ngoài lương khô đi đường thì còn có thêm vài chiếc áo vải thô. Ngày hai người được cứu lên đảo cá voi thì cũng chẳng có gì ngoài bộ y phục trên người. Nay ra đi lại mang theo nhiều thứ lỉnh kỉnh như vậy, thật không thể nói hết tình cảm biết ơn với gia đình Cổ thị. Lạc Thiên tự hứa với lòng nếu có dịp quay trở lại, hắn nhất định mang rất nhiều đồ tới bái phỏng. Còn mang theo người dựng cho phu phụ bọn họ một căn nhà lớn, có người hầu hạ cho hai ông bà được sống thảnh thơi hưởng phước tuổi già.
^_^
Đoạn đường đi đến đảo lớn thật không ngờ thuận lợi vô cùng. Cổ Sâm lão nhân chỉ chèo ra đại dương có một chút, ra tới vị trí có dòng hải lưu thì đột nhiên chiếc thuyền được đẩy đi. Lão nhân gia bỏ mái chèo ngồi xuống cùng với hai người Lạc Thiên. Lão cười khà khà.
- Chỉ cần chọn đúng nơi đúng điểm thì tự nhiên mọi việc sẽ tiến triển. Đi nửa ngày sẽ đến được đảo Lý Ngư.
^_^
Đảo Lý ngư quả thật là một đảo lớn sầm uất, thành trì vắt ngang qua núi đồi, canh giữ một thành phố lớn bên trong. Phía dưới thành là thương cảng nhộn nhịp vô cùng. Nhìn thấy thuyền to cột buồm lớn, Lạc Thiên tự nhiên cũng nhìn thấy con đường để trở về nhà rồi.
Cổ Sâm lão nhân cập vào một cầu tàu nhỏ vắng vẻ, lão dự định tiễn hai người lên bờ xong thì sẽ quay về ngay. Thế nhưng Lạc Thiên một mực giữa lão lại, bắt Ngưng Bích ngồi canh lão rồi ôm bao ‘củ cải’ rời đi. Cả canh giờ sau hắn mới hối hả quay trở lại, còn có một đoàn xe đẩy lỉnh kỉnh những vật dụng linh tinh.
Hắn dự định bán nhân sâm xong sẽ gửi lại tiền cho Cổ lão, nhưng sực nhớ lão nhân sống trên đảo hoang thì cần gì đến tiền. Thế nên hắn quyết định mua tặng vật dụng cần thiết gửi cho lão. Nào là vải vóc, ấm chén, nồi nhiêu, đồ dùng đánh cá ... linh tinh các thứ mà đầy hết cả xe chở đồ. Nếu không phải lão nhân sợ khẳm thuyền, chở không nổi thì hắn đã cố nhét thêm mấy xe đồ lên nữa.
Hắn có lẽ là tên tiểu nhân thù dai, nhưng cũng là kẻ hiểu lý lẽ có ân phải trả. Với kẻ thù thì trả gấp ba lần, còn với kẻ có ân thì Thành gia hắn có trả một chục lần cũng không thấy tiếc. Lần này chỉ là một xe đồ nhỏ, thật chưa thể hiện hết lòng biết ơn của nhị thiếu gia họ Thành.
Hai người đứng trên cầu tàu vẫy vẫy tay tạm biệt chiếc thuyền câu đầy ắp đồ từ từ trôi xa về phía chân trời. Mà lão nhân tóc bạc phơ trên thuyền cũng vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt lại họ. Cứu mạng người chẳng qua là việc thiện tiện tay làm , nay thấy hắn hậu tạ nhiều đồ như vậy lão cũng lấy làm vui mừng lắm. Xem vẻ như tên thư sinh kia cũng không đến nỗi nghèo túng như hắn nói. Một lần tạ ơn đã chi ra phóng khoáng như vậy, thì có thể an tâm là cuộc sống hắn sau này không vất vả. Không đến nỗi ăn hại như lúc trên đảo cá voi.
Chiếc thuyền trôi xa đi đến không còn nhìn rõ mặt người Lạc Thiên mới thôi không vẫy tay nữa. Vậy là đã qua rồi cơn lo lắng cả nửa tháng nay. Đến được thương cảng lớn thì coi như hắn đã đi được nửa quãng đường để về nhà. Chợt nhớ đến một người còn đang đứng bên cạnh, hắn quay lại nhìn. Chỉ thấy nàng cũng đang dùng đôi mắt lấp lánh trông chờ nhìn hắn.
Trên bến cảng đông người nhộn nhịp này, Ngưng Bích khá là hoảng sợ. Cả thế gian rộng lớn này nàng chỉ biết có Lạc Thiên là người thân, chỉ có thể trông cậy vào người nam nhân này thôi. Nhận được đôi mắt trông chờ của nàng khiến hắn khá bối rối. Tiểu thỏ bạch này lại ngày càng trở nên đáng yêu hơn rồi. Hắn ho khan để lấy thêm bình tĩnh.
- À ừm. Có lẽ đầu tiên chúng ta nên đi tìm quán trọ thôi.
Sau đó hắn xoay người tiêu sái bước đi, nàng liền ngay lập tức lẽo đẽo theo phía sau. Mà hắn thì cao lớn sải từng bước thật dài làm nàng phải vất vả đuổi theo mới kịp. Trộm liếc nhìn nàng, thấy tội nghiệp nên hắn phải chậm bước đi hơn. Chỉ có như vậy mà nàng đã mỉm cười thật hạnh phúc. Nữ nhân này rốt cuộc đã bị hắn dạy dỗ đến trở thành hỏng mất rồi, hiền thê mẫu mực đến mức coi chồng như thần thánh.
^_^
Trong người có tiền nên con người cũng tự tin hơn, bước đi trên đường cũng thoải mái cao hứng hơn. Hắn thời gian qua đã cam chịu sống khổ sở; mặc bố y, ăn ở nơi tồi tàn, chung sống với bình thường bá tánh ... thế nên căn bệnh sợ bẩn của thiếu gia không hiểu đã tự khỏi lúc nào. Bây giờ đi trên đường không có hộ vệ xung quanh bảo vệ cũng không có vấn đề gì.
Chỉ tội cho Ngưng Bích lẽo đẽo đi phía sau hắn. Không biết có phải do thân nàng quá nhỏ nhắn hay không, nên liên tục bị người ta va phải. Đường ở bến cảng đông người như vậy, mà hình như không ai nhìn thấy nàng để tránh đi hay sao. Cho đến lần nàng bị quẹt ngã ra trên đường, Lạc Thiên mới bắt đầu xót của. Dù sao nàng bây giờ cũng là tiểu tiếp của đại nhân ta, không thể bị thương vớ vẩn được. Hắn liền quàng tay trên vai nàng cùng đi, hắn cao như vậy chắc không phải người ta cũng không nhìn thấy mà đụng trúng chứ. Chỉ có Ngưng Bích là đột nhiên ngẩn người, nàng tựa người một bên hông hắn mà cảm giác sao thân quen quá.
Lúc nãy hắn chỉ bán đi có năm củ nhân sâm mà đã thu được một số bạc lớn trong người. Cũng vì hắn thông minh làm ra vẻ củ sâm là hàng độc nhất vô nhị, phải đi đến năm hiệu dược khác nhau để rao bán nên mới mất nhiều thời gian. Số sâm còn lại hắn lưu trong túi vải đeo trên lưng, cũng chưa vội bán liền. Đồ phải hiếm mới quý, hiểu đạo lý đó nên hắn không vội tung nhiều hàng.
Hắn dắt ngay Ngưng Bích đến một khách điếm sang trọng nhất. Tên tiểu nhị trông thấy hai người ăn mặc đạm bạc liền tỏ ra kinh thường không muốn tiếp đón. Lạc Thiên móc ra một xấp ngân phiếu đếm đếm trên tay thì lập tức thái độ của tên tiểu nhị liền thay đổi, cả vị chưởng quầy trong quán cũng phóng ngay ra cửa chào mời. Thật là một khách điếm mẫu mực, chỉ nhìn tiền không nhìn người. Nhưng ít nhất là Lạc Thiên cũng đồng tình với bọn họ, bởi vì hắn cũng thường xuyên răn dạy nhân viên của Bách Hoá phường phải như vậy.
- Khách quan, muốn trọ phòng hay dùng thiện. – Tên chưởng quầy râu dê mỉm cười xu nịnh.
- Trước hết cho chúng ta hai gian phòng thượng hạng rồi mang luôn thức ăn lên. Có món gì ngon nhất của quán thì mang lên hết. – Lạc Thiên quăng ra một xấp tiền mà hắn ước lượng vừa đủ. – Cầm tiền này đi mua cho ta mấy bộ y phục cao cấp, ta và phu nhân cần mong chóng thay đồ. Trên đường đi phải cải trang vất vả quá!
- Dạ, tiểu nhân lập tức làm. – Chưởng quầy râu dê hình như đã hiểu ra chuyện, liền mỉm cười tuân lệnh. – Nhưng đại gia và phu nhân cần gì tới hai phòng?
- Ta thích thuê bao nhiêu phòng thì mặc kệ ta. Đại nhân đây thích mỗi tối ngủ một căn phòng khác nhau đó, người thế nào quản ta?
Lạc Thiên ngay lập tức hét to, áp đảo hoàn toàn tinh thần vị chưởng quầy. Quả nhiên là người có tiền, ăn to nói lớn hơn hẳn.
- Dạ không dám quản, không dám quản. – Thấy có tiểu nhị đã dọn xong phòng xuất hiện, Chưởng quầy râu dê liền cười. – Phòng đã chuẩn bị xong, mời nhị vị lên lầu. Thức ăn và y phục sẽ mau chóng đưa lên ngay.
Nghe vậy Lạc Thiên liền bỏ bớt vẻ hung hăng. Trịch thượng hướng theo tên tiểu nhị bước lên lầu.